Lâu Tịch Vũ vừa thay xong y phục, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa , Trác Tình nhìn nàng một cái, Lâu Tịch Vũ gật đầu, lúc này Trác Tình mới lên tiếng :”Vào đi.”

Tiến vào trong phòng là Lâu Tịch Nhan. Thấy sắc mặt cùng tinh thần Tịch Vũ đều tốt hơn chút, Lâu Tịch Nhan yêu thương vỗ nhẹ vai nàng, nhẹ giọng hỏi :”Cảm thấy tốt hơn chưa?”

Gật đầu, biết mình khiến ca ca lo lắng, Lâu Tịch Vũ cố sức gật đầu, cố gắng thoải mái cười nói :”Ca ngươi yên tâm, ta không có việc gì.”

Cử phòng mở, có thể nghe thấy thanh âm nói chuyện bên ngoài, Trác Tình hỏi :”Cảnh Táp bắt được người sao?”

Lâu Tịch Nhan lắc đầu, lo lắng Lâu Tịch Vũ sẽ sợ hãi, chỉ là nhàn nhạt cười nói:“Người rồi sẽ bắt được.”

Cảnh Táp võ công không tầm thường, lại có không ít thị vệ đuổi theo lại vẫn để hung thủ chạy! Người này võ công nếu không phải vô cùng thâm sâu thì chính là đối địa hình tướng phủ cùng kinh thành thập phần quen thuộc.

Tịch Vũ tinh thần thoạt nhìn không tệ, Lâu Tịch Nhan nhẹ giọng hỏi :”Đan đại nhân muốn hỏi muội mấy vấn đề, được không?”

Lâu Tịch Vũ sớm đã có chuẩn bị tâm lý, gật đầu đáp :”Được .”

Nắm tay Lâu Tịch Vũ, ba người đi ra bình phong đi tới gian ngoài, Lâu Tịch Nhan mới đối người ngoài cửa nói :”Đan đại nhân mời vào.”

Đan Ngự Lam hình như đã chờ ngoài phòng từ lâu, vừa dứt lời đã thấy thân ảnh cao to của hắn xuất hiện ngoài cửa, Lâu Tịch Vũ dù sao cũng là tiểu thư khuê các, theo sau Đan Ngự Lam chỉ có hai người trẻ tuổi, các nha dịch khác đều chờ ở ngoài viện.

Tiến vào bên trong, Đan Ngự Lam ôm quyền hành lễ :”Tham kiến Lâu tướng, phu nhân, Lâu tiểu thư.”

Hai người trẻ tuổi theo sau Đan Ngự Lam, vừa vào đến phòng ánh mắt liền bắt đầu dò xét xung quanh, nam tử cao gầy nhìn có chút tùy tiện không kiêng nể gì, còn nam tử nhìn sơ qua có chút trắng trẻo lại có chút hàm súc hơn, ánh mắt nhạy bén, ở lúc tiến vào tiểu thính (phòng khách nhỏ~ gian ngoài )đã đem tình hình xung quanh quan sát hết một lần.

Dường như bọn họ muốn thu thập chứng cứ nhưng lại ngại nơi này là khuê các tiểu thư tướng phủ, không dám lỗ mãng hành sự, Trác Tình mỉm cười , nói :”Đan đại nhân, đồ vật phòng trong chúng ta cũng chưa có động qua, ngươi có thể phái người đi vào xem có chứng cứ gì không, Tịch Vũ có chút mệt mỏi, có chuyện gì liền trực tiếp hỏi đi.”

Bọn họ đau đầu nhất chính là mỗi lần thu thập chứng cứ sau khi phát sinh vụ án, đồ vật trong phòng cùng thi thể luôn sẽ bị người nhà di chuyển, việc này để cho bọn họ rất khó kiểm tra, nữ tử này có thể nghĩ đến bảo lưu chứng cứ, cái này đúng là khiến Trình Hàng cùng Lữ Tấn đối nàng có chút hiếu kỳ, ánh mắt đều không hẹn mà cùng nhìn về phía nử tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh Lâu tướng, trên gương mặt có hai đạo vết đao phá hủy dung nhan vốn vô cùng xinh đẹp của nàng , cảm nhận được ánh mắt bọn họ, nàng còn đối bọn họ mỉm cười gật đầu, thần sắc tự nhiên, vẻ mặt hứng thú nhìn ngó xung quanh, làm cho người ta không dời mắt được.

“Được.”Đan Ngự Lam đối nam tử phía sau nhẹ giọng nói :”Trình Hàng, mau chóng thu thập đầu mối.”

” Dạ.” Trình Hàng tiến vào phòng trong, Lữ Tấn cũng đã xuất ra giấy bút, Đan Ngự Lam không hề hàn huyên, trực tiếp hỏi :”Lâu tiểu thư thấy rõ tướng mạo hung thủ sao?”

Lâu Tịch Vũ lắc đầu, thẳng thắn nói :”Không có, ta cũng không biết xẩy ra chuyện gì, ta chỉ nhớ rõ ta lên giường nghĩ ngơi, sau đó trí nhớ liền bắt đầu mơ hồ, khi ta thanh tỉnh lại ca ta đã ở cạnh bên người.”

Nàng nói không rõ ràng, Trác Tình bình tĩnh bổ sung :” Lúc đó chúng ta nghe thấy âm thanh, lúc chạy tới Cảnh Táp đang đuổi theo hung thủ, Tịch Vũ lúc đó thần trí không rõ, hơn nữa y phục lộn xộn, thế nhưng không có bị xâm phạm.”

Tịch Vũ sắc mặt ửng đỏ, cúi đầu, Trác Tình vỗ nhẹ tay nàng, trấn an nàng, một lúc sau Lâu Tịch Vũ sắc mặt rốt cục khôi phục như lúc ban đầu.

Vừa rồi ở ngoài cửa hắn đã hỏi Cảnh Táp, hắn nói tên hung thủ kia mang mặt nạ màu xám, thấy không rõ tướng mạo, người duy nhất sống sót là Lâu Tịch Vũ cư nhiên toàn bộ quá trình đều hôn mê, phỏng chừng cũng không cung cấp được đầu mối gì. Đan Ngự Lam có chút thất vọng, thế nhưng vẫn không chịu buông tha cho bất luận một chi tiết nào, tiếp tục hỏi :”Như vậy lúc gần đi ngủ, ngươi có phát hiện ra chuyện gì cùng bình thường không giống nhau hay không.”

Lâu Tịch Vũ suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu :”Không có a, cùng thường ngày không có gì khác nhau, Tố nhi bưng canh sâm cho ta uống, sau đó ta liền ngủ.”

“Vị Tố nhi cô nương kia đâu?” Bát canh sâm có thể bị hạ dược hay không?

Lâu Tịch Vũ hiển nhiên cũng không biết Tố nhi ở đâu?Lo lắng nhìn Lâu Tịch Nhan, Lâu Tịch nhan vỗ nhẹ vai nàng, vừa an ủi nàng vừa hướng Đan Ngự Lam nói :”Tố nhi là thiếp thân nha hoàn của Tịch Vũ, thông thường đều ở phòng nhỏ bên cạnh nghỉ ngơi, thế nhưng hiện tại cũng hôn mê bất tỉnh, đại phu đang khám cho nàng.”

Thị nữ của Lâu Tịch Vũ cũng hôn mê,cùng ba thị nữ của những người bị hại trước đó giống nhau đều hôn mê, sau khi tỉnh lại chỉ nhìn thấy thi thể mà thôi, lần này hung thủ dùng thủ pháp hẳn là như nhau, chỉ là bị phát hiện không thể tiếp tục thực hiện tiếp mà thôi.

“Ngươi hiện tại cảm thấy có cái gì khó chịu sao?” Nếu là bị hạ dược hẳn là sẽ có phản ứng mới đúng !

Lâu Tịch Vũ nháy nháy mắt, muốn là thế nhưng chỉ có thể lắc đầu:”Không có, ta cảm thấy tốt, chính là có chút buồn ngủ….”

Lâu Tịch Vũ trả lời khiến Đan Ngự Lam lần thứ hai có cảm giác thất bại, thế nhưng hắn không chút nào biểu hiện ra ngoài, đối mặt Lâu Tịch Vũ như trước hỏi :”Tiểu thư gần nhất xuất phủ sao?Hai ngày này tiếp xúc qua người nào?”

“Ta mấy hôm trước tiến cung một lần, liền không có xuất phủ, mấy ngày nay cùng Tố nhi còn có tẩu tử cùng một chỗ, không tiếp xúc với người khác.” Nàng bình thường rất ít khi xuất phủ, các sư phụ của Thiên ti các cũng còn chưa có bản vẽ hoàn hảo về giá y, mấy ngày này tẩu tử không thoải mái, nàng liền ngốc ở nhà.

Nàng một tiếng tẩu tử kêu rất là thuận miệng, Trác Tình sửng sốt, có chút không được tự nhiên, Lâu Tịch Nhan lại rất hưởng thụ, trên mặt ý cười không đổi chỉ là giữa trán có chút vui vẻ.

Nghe xong Lâu Tịch Vũ nói, Trác Tình bỗng nhiên nhớ tới một người, nói rằng :”Buổi chiều ngày hôm nay Tô Mộc Phong đã tới.”

Lâu Tịch Vũ gật đầu, thế nhưng lập tức vội nói :”Công tử chỉ nói mấy câu đã đi, không có gì đặc biệt.”Bọn họ sẽ không hoài nghi Tô công tử chứ, công tử tuyệt đối không có khả năng là hung thủ a!

Trác Tình tuy rằng cũng không cho rằng Tô Mộc Phong là hung thủ, thế nhưng nếu là ghi khẩu cung, nên cố gắng tường tận nói rõ tình huống, ai là hung thủ,hẳn là vấn đề điều tra của cảnh sát.

Đan Ngự Lam trong mắt cực nhanh xẹt qua một tia sáng, hỏi :”Lâu tiểu thư cũng cùng Tô công tử học cầm sao?”

Cũng ? Cái từ này dùng rất vi diệu, Trác Tình Lâu Tịch Nhan đều cảm thấy được khác thường, hai người liếc mắt nhìn nhau, nhưng đều bất động thanh sắc.

Lữ Tấn vừa ghi chép vừa không bỏ qua thần sắc của ba người, Lâu tướng không hổ là Lâu tướng, một chữ cũng có thể nhạy bén nhận thấy được bất đồng, còn có thê tử của hắn, nàng hẳn là cũng không phải người bình thường, nếu không cũng không xứng với hắn .

Lâu Tịch Vũ giống như không có chút phát hiện nào, tự nhiên trả lời :”Ừ, mới bắt đầu học được một tháng, công tử chỉ cho ta thượng 4 khóa, hôm nay đến nói là từ biệt.”

“Vì sao không tiếp tục chứ?”

Lâu Tịch Vũ méo miệng, bất đắc dĩ trả lời :”Hắn nói gần đây kinh thành không yên ổn, lúc này không tiện xuất nhập tướng phủ, liền không tới.”Nàng kỳ thật vẫn rất muốn tiếp tục cùng Tô công tử học cầm.

Đan Ngự Lam hiểu rõ gật đầu, được rồi, ngày hôm nay phỏng chừng cũng hỏi không ra cái gì, lúc này, Trình Hàng cũng từ phòng ngủ đi ra, lại hướng chỗ cửa ngồi xuống kiểm tra một lúc lâu, mới mang sắc mặt ngưng trọng đi đến sau lưng Đan Ngự Lam.

Hơi nghiêng đầu, Đan Ngự Lam thấp giọng hỏi nói :”Trình Hàng, được rồi sao?”

“Được rồi, đại nhân.” Trình Hàng cẩm lấy một cái bọc màu trắng trong đó chứa một ít vật nhỏ, ở trên bàn mở ra, là một ít mùi đàn hương đã cháy hết, một cái khăn lụa, còn có một chút vụn đất không biết từ nơi nào tìm được, Trình Hàng hỏi :”Lâu tướng…những cái này ta có thể mang đi sao?”

Lâu Tịch Nhan gật đầu :”Đương nhiên.”

Đan Ngự Lam đứng dậy, lần nữa ôm quyền nói :”Làm phiền Lâu tiểu thư, nếu còn có cái gì cần tiểu thư hỗ trợ lại đến làm phiền .”

Lâu Tịch Vũ cũng đứng dậy đáp lễ, thấp giọng trả lời :”Đan đại nhân khách khí, ta cũng hy vọng có thể giúp đỡ, sớm ngày tìm được hung thủ về quy án.”

Trác Tình vẫn âm thầm quan sát sắc mặt Đan Ngự Lam, hắn giữa đôi lông mày từ đầu tới cuối đều nhíu chặt, tựa hồ thiếu đi bình tĩnh cùng thoải mái của ngày xưa, Trác Tình nhịn không được hỏi :”Đan đại nhân đối vụ án này có thể có nắm chắc?”

Đan Ngự Lam bước chân dừng lại, thẳng thắn lắc đầu , trầm giọng hỏi :”Phu nhân có cái gì chỉ giáo?”

Trác Tình lắc đầu trả lời :”Trước khi chưa thấy thi thể, ta không có gì có thể chỉ giáo, bất quá, ta có thể kiến nghị cho ngươi một người.”

Đan Ngự Lam có chút chờ mong nhìn về phía Trác Tình, hắn cũng hy vọng, nữ tử kỳ lạ này có thể giúp hắn đưa ra kiến nghị có ích nào, hắn hiện tại xác thực có chút khó khăn.

Trác Tình mỉm cười trả lời :”Có một người, có thể giúp ngươi mau chóng phá được án tử này.”

“Tiểu thư Thanh Mạt?” Hắn nhớ được, lúc Thanh Mạt xửa lý hoàng kim án rất nhạy bén, nàng xác thực là một nữ tử có khả năng phân tích rất mạnh.

Trác Tình gật đầu trả lời :”Phá loại án liên hoàn giết người này ,nàng tương đối hiểu biết.” Trong trí nhớ nàng Cố Vân đã tiếp nhận phá án và bắt giam loại án kiện này không dưới năm vụ, có một ít chính là tỉnh khác nhờ hỗ trợ điều tra, cho nên nếu là có Cố Vân ở đây, hẳn là có thể cung cấp thêm chút phương hướng điều tra.

“Tiểu thư Thanh Mạt hiện đang đi Tây Bắc Bội thành, chỉ sợ Đan mỗ thỉnh không được nàng.”Cái này hắn là đã từng nghỉ tới, thế nhưng Thanh Mạt dường như là người tướng quân phủ, vả lại ……

Lữ Tấn lạnh giọng nói :”Cho dù vị Thanh tiểu thư đồng ý chỉ sợ cũng không kịp.”

“Vì sao?” Trác Tình không hiểu.

Trình Hàng hừ lạnh một tiếng, căm tức trả lời :”Từ đây để bồ câu đưa tin đến Bội thành , nhanh nhất cũng muốn 4 ngày, chờ Thanh tiểu thư thu thập hành trang, ngồi xe ngựa đi đến kinh thành, chỉ sợ đã là hai mươi ngày sau, cách kỳ hạn cuối cùng không đến mười ngày, cho dù Thanh tiểu thư có lợi hại đi nữa cũng không có khả năng ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy phá được án, nước xa không cứu được lửa gần.”

Đan Ngự Lam nhưng thật ra không thấy kích động, nhưng trên mặt hai người trẻ tuổi lại tràn đầy tức giận bất bình, Trác Tình nhìn về phía Lâu Tịch Nhan, hỏi :”Cái gì kỳ hạn cuối cùng? Qua kỳ hạn liền như thế nào?”

Lâu Tịch Nhan liếc mắt nhìn Đan Ngự Lam, thở dài :”Hoàng thượng cấp Đan đại nhân kỳ hạn, trong vòng một tháng, nếu như vụ án này còn không phá được, liền cách chức, bỏ tù ba năm…..”Chỉ là hoàng thượng làm như vậy, xác thực có chút ý tứ bức bách Đan Ngự Lam , thế nhưng trước lễ mừng xuất hiện án tử như vậy, nếu như không phá được,bộ mặt Khung Nhạc còn sao?!

Phá không được án, sẽ ngồi tù!! Làm sao có thể như vậy?! Biểu tình Lâu Tịch Nhan cùng Đan Ngự Lam đã nói rõ, Yến Hoằng Thiêm chính là có thể như vậy!! Trong lòng đem mười tám đời tổ tông Yến Hoằng Thiêm mắng một lần, thế nhưng Trác Tình biết rõ, như vậy cũng không giải quyết được vấn đề!

Suy nghĩ một chút, Trác Tình hỏi :”Từ Bội thành đến kinh thành nhanh nhất là mấy ngày?”

Trình Hàng trả lời:”Cho dù là nam tử trẻ tuổi cường tráng võ công cao cường , ra roi thúc ngựa,không ngủ không nghỉ cũng muốn năm ngày.”

Cầm lấy bút lông trong tay Lữ Tấn, rút ra một tờ giấy trắng, viết vài chưa. Viết xong đưa cho Lữ Tấn, nói rằng :”Lập tức dùng bồ câu đưa tin đến Bội thành, sau chín ngày, nàng nhất định có thể trở về!”

“Lucy,án tử khó giải quyết, nhanh về! Nancy.”

Lữ Tấn nhìn mấy chữ đơn giản trong tay, có phân nửa hắn không nhận ra, không nói đến mấy ký hiệu kia, cho dù vị Thanh Mạt cô nương kia muốn nhanh trở về, nàng một cô nương gia cũng không có khả năng nhanh chóng quay lại a!

Trình Hàng trực tiếp không tin hừ nói :”Này không có khả năng!”

Trác Tình tự tin cười nói :”Người khác ta có thể không biết, nàng có thể.” Cố Vân điên cuồng nàng đã kiến thức qua, vì đạt được mục đích, tuyến thận của nàng có thể cấp tốc nâng lên đến người bình thường không thể tưởng tượng được! Nếu có người có thể làm được năm ngày gấp trở về, nàng liền nhất định có thể, nói không chừng ngày thứ tư có thể thấy nàng!

Mà nàng chọn dùng tên tiếng anh viết thư, chủ yếu là bởi vì muốn dùng bồ câu đưa tin liền muốn viết ít chút, lại là viết bút lông, chữ viết cong vẹo đến chính nàng đều nhanh nhìn không ra, để khiến Vân tin tưởng đây là thư của nàng, tên tiếng anh chính là phân biệt tốt nhất.

Người ở đây nhìn thấy Trác Tình tràn đầy tự tin, những người khác đều không tin, Trác Tình cũng lười giải thích, lúc nhìn thấy người bọn họ tự nhiên sẽ tin!

Hơi nghiêng người, Trác Tình ở bên tai Lâu tướng nói :”Tịch Nhan, ta muốn đi xem thi thể, chàng sớm chút nghỉ ngơi, sáng mai chàng còn phải bận rộn, ta một hồi sẽ quay về.”

Lâu Tịch Nhan thấp giọng than thở :”Thân thể nàng mới tốt hơn chút, đều đã trễ thế này, ngày mai hãy đi.” Thế nhưng hắn biết, nàng nhất định muốn đi, quả nhiên , Trác Tình kiên trì nói :”Ta tinh thần rất tốt, có Mặc Bạch đi cùng, chàng không cần lo lắng an toàn của ta, thi thể để càng lâu, mất càng nhiều tin tức, ta nghĩ nhanh chóng nhìn thấy thi thể.”

Lâu Tịch Nhan hơi gật đầu, trả lời :”Được rồi.” Nếu như hắn không cho nàng đi, nàng có thể sẽ không đi, thế nhưng lấy tính cách nàng nhất định sẽ tức giận, hơn nữa sáng sớm mai nhất định sẽ lao ra tướng phủ.

Trác Tình thầm thở phào một hơi, nàng thực sự có chút lo lắng, Tịch Nhan sẽ không để nàng đi ra ngoài, không ngờ hắn lại đáp ứng, vui vẻ ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói :”Sự khoan dung của chàng sẽ làm ta càng thêm không tự kiềm chế được càng thêm yêu chàng, ngủ ngon!”

“Đan đại nhân, ta bây giờ có thể đi nhìn thi thể sao?” Nói xong Trác Tình xoay người hướng Đan Ngự Lam đi đến,Lâu Tịch Nhan nhưng lại vì lời nói vừa rồi của nàng mà phút chốc ngẩn ngơ, tỉnh táo lại nhịn không được bật cười, nàng tựa hồ biết làm sao để trấn an hắn.

“Bây giờ?”Đan Ngự Lam cũng là cả kinh. Hiện tại đã qua giờ tý (23h-1h), cẩn thận nhìn thoáng qua Lâu tướng, chỉ thấy hắn vẻ mặt bình thường, Đan Ngự Lam cũng không nói gì nữa, hướng Lâu Tịch Nhan ôm quyền nói :”Lâu tướng, hạ quan cáo từ, phu nhân nếu muốn đi, xin mời.”

Trác Tình theo nhóm Đan Ngự Lam rời đi, Lâu Tịch Vũ rốt cục phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác nhìn về phía Lâu Tịch Nhan hỏi :”Ca, tẩu tử sao lại đối thi thể cảm thấy hứng thú như vậy?”

Lâu Tịch Nhan im lặng không nói, bởi vì hắn cũng rất muốn biết.

Tình nhi đối thi thể quen thuộc rõ ràng trình độ cao hơn Đan Ngự Lam, nàng không có khả năng chỉ là đối khám nghiệm tử thi có hứng thú liền có thể có thành tựu như vậy. Còn có Thanh Mạt, cái kia nữ tử cũng không phải bình thường thông minh mà thôi, Tình nhi cùng nàng cảm tình tựa hồ rất tốt, cũng rất quen thuộc, cũng không giống cùng Thanh Phong như vậy xa cách, hắn có loại cảm giác, Tình nhi mất trí nhớ chỉ là cái cớ, như vậy hắn hẳn là nên đi thăm dò hay là chờ đến lúc nàng nguyện ý nói cho hắn đây?!

Lâu Tịch Nhan lâm vào trầm tư….