Yến Như Huyên nắm chặt tay hắn, hai hàng thanh lệ từ đôi mắt mông lung từng giọt rơi xuống trên tay hắn, thân thể gầy yếu chỉ sợ hắn dùng một chút lực nàng sẽ ngã xuống đất, Lâu Tịch Nhan than nhẹ một tiếng :”Được.“

Vừa nghe đến hắn đồng ý, Yến Như Huyên mừng rỡ, bất quá rất nhanh trái tim nhảy nhót của nàng lại bị câu nói thứ hai của hắn làm đông lại.

“Ta ở ngoài cửa , chờ ngươi ngủ ta lại đi.” Hắn thanh âm như trước dịu dàng, biểu đạt ý tứ cũng là tàn khốc như vậy. Tâm tình đại hỉ đại bi (mừng rỡ và đau buồn ), làm cho Yến Như Huyên tâm tình hoàn toàn không khống chế được, nắm chặt tay hắn, móng tay thật sâu bấm vào da thịt, Yến Như Huyên khóc lớn nói :”Huynh vì sao không chịu lưu lại cùng ta? Lẽ nào lưu lại huynh thật sự khó như vậy? Huynh liền muốn trở lại bên người nàng ta như vậy?!”

Lâu Tịch Nhan ăn đau, chỉ nhẹ nhíu mày cũng không có đẩy nàng ra, khuyên nhủ :”Công chúa….”

Ai ngờ đến chỉ là một cái xưng hô , lần nữa đem Yến Như Huyên tức giận :”Không được gọi công chúa, khi còn bé huynh đều gọi Huyên nhi, vì sao hiện tại huynh muốn cùng ta phân như thế rõ ràng?!” Hắn không biết, hắn mỗi lần gọi nàng một tiếng công chúa, nàng liền nghĩ hắn cách nàng xa hơn một chút!

Dịu dàng nhưng kiên quyết dời tay nàng, Lâu Tịch Nhan lui về sau một bước, trầm giọng trả lời :”Quân là quân, thần là thần, đây là lễ nghi thần nên tuân thủ.” Hắn chính là không muốn để nàng có hiểu lầm , mới tận lực xa lánh, đáng tiếc nàng không hiểu rõ dụng tâm của hắn.

“Lời nói dối! Ta rõ ràng nghe huynh kêu tên hoàng huynh, vì sao muốn cùng mình ta tuân theo lễ nghi? ” Lâu Tịch Nhan xa lánh cùng lạnh lùng rốt cục khiến trạng thái vốn không tốt của Yến Như Huyên triệt để hỏng mất :”Ta thích huynh, huynh thật sự không có cảm giác sao? Hay là huynh có cảm giác nhưng chính là vẫn muốn làm tổn thương ta?”

Yến Như Huyên nước mắt ẩm ướt, trong mắt lộ vẻ điên cuồng, Lâu Tịch Nhan hiểu rõ lúc này cùng nàng nói cái gì , nàng cũng sẽ không nghe vào, nàng bất quá là đang phát tiết tình cảm đè nén trong lòng mà thôi.

“Huynh nói chuyện a!!” Lâu Tịch Nhan trầm mặc vốn là không muốn làm nàng tức giận, để nàng từ từ tỉnh táo lại, đáng tiếc Yến Như Huyên luôn luôn đoan trang văn nhã sớm đã lâm vào thế giới của chính mình, ở trong mắt nàng Lâu Tịch Nhan trầm mặc là đối nàng không kiên nhẫn. Mà lúc này , hồng ngân chói mắt trên cổ hắn liền giống như một cây châm hung hăng đâm vào trong lòng nàng.

“Ta liền thật sự không bằng nàng ta sao? Nàng rốt cuộc có điểm nào tốt?!! Nàng có thể cho huynh, ta cũng có thể!” Yến Như Huyên cắn chặt môi mỏng, ở lúc Lâu Tịch Nhan cùng Tiểu Liên còn không kịp phản ứng , ngoại sam trên người bị nàng giật xuống thuận thế rơi xuống trên mặt đất, cái yếm hồng nhạt có thể che khuất phong cảnh thật sự ít lại càng ít, bờ vai trơn bóng bởi vì bại lộ trong không khí mà lạnh run .

Lâu Tịch Nhan kinh hãi, nhanh chóng xoay người, đứng sau bình phong, nhìn về phía cung nữ đứng bên cạnh còn đang đờ ra , Lâu Tịch Nhan quát khẽ:”Còn thất thần gì! Mau đỡ công chúa đến trên giường nghỉ ngơi.”

Tiểu Liên rốt cục phục hồi lại tinh thần, nhặt lên y phục trên mặt đất, qua loa phi ở trên người Yến Như Huyên , công chúa sao hồ đồ như thế a!! Nàng là công chúa cao quý, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, Lâu tướng lại kiên quyết không cưới, danh tiết của nàng đã có thể toàn bộ bị hủy a!

Lâu Tịch Nhan thật không ngờ tới sự tình sẽ phát triển đến loại tình trạng này, ở trong ấn tượng hắn, Yến Như Huyên đoan trang điềm đạm, biết lễ thủ lễ (tuân thủ lễ nghi), hướng nội e lệ, nàng sao lại dám làm chuyện lớn mật như vậy!

“Thần cáo lui trước.” Lâu Tịch Nhan cất bước ly khai, lúc này hắn tuyệt không thích hợp lại đứng trong phòng!

“Đứng lại! Huynh hôm nay đi ra cánh cửa này, nhất định sẽ hối hận !” Yến Như Huyên hét lớn một tiếng, phản ứng vừa rồi của Lâu Tịch Nhan thật sâu đâm bị thương nàng, cảm giác nhục nhã khiến nàng nói năng có chút lộn xộn, nàng chỉ biết là nàng không cho hắn đi.

Lâu Tịch Nhan bước chân dừng lại, chỉ là bóng lưng cao to nhưng tiết lộ một cỗ lãnh ý làm cho người ta không thể coi thường, hắn tức giận! Yến Như Huyên hoảng hốt, sợ hãi hấp mũi, lau đi nước mắt trên mặt, lấy lòng nói :”Nhan ca ca, huynh không cần giận ta, có được hay không, chỉ cần huynh lưu lại, ta cái gì đều nghe lời huynh.”

“Lưu lại có thể thế nào đây? Ta sẽ không thú ngươi.” Lạnh lùng thanh âm nhàn nhạt vang lên, Yến Như Huyên tim lại lần nữa co rút .

Hít sâu một hơi, đè xuống đau đớn , Yến Như Huyên nói :”Vì sao?” Nàng không rõ, mình như vậy sai sao? Nàng nhiều năm qua truy đuổi cùng ái mộ, lại chút nào cũng không thể đánh động hắn?!

Không đợi Lâu Tịch Nhan trả lời , Yến Như Huyên lại phảng phất như tự lẩm bẩm thì thào nói :”Gả cho huynh là giấc mộng từ nhỏ của ta, lần đầu tiên khi thấy huynh, huynh đối ta chu đáo săn sóc, ôn nhu , từ một khắc kia bắt đầu, ta liền thích huynh, để mình xứng đôi với huynh ta không dám một ngày chậm trễ, vì muốn có một ngày trở thành thê tử của huynh . Huynh vì sao lại không chịu liếc mắt nhìn ta! Vì sao….”

Thì ra là như vậy sao? Lâu Tịch Nhan thầm than, nếu như để hắn sớm chút biết nguyên nhân nàng yêu hắn, có thể sẽ không phát triển đến tình trạng ngày hôm nay đi. Lâu Tịch Nhan thấp giọng trả lời :”Kỳ thật lúc trước, ta cũng không phải là muốn lấy khăn tay cho ngươi, là bởi vì hôm đó cùng nhị hoàng tử có chút tranh chấp, không quen nhìn dáng vẻ dạt dào đắc ý của hắn, mới ra tay. Nhiều năm như vậy, ở trong lòng ta, ngươi liền cùng Tịch Vũ như nhau, là muội muội của ta, ta đối với ngươi không có tình yêu nam nữ.”

Mặc dù chân tướng sẽ làm nàng thống khổ, thế nhưng nếu như có thể khiến nàng tỉnh ngộ cũng không thể không thử một lần.

“Muội muội…..” Làm bạn với nàng mười năm, mỗi lần ở trong mộng nhớ lại lần sơ ngộ *đó có thể khiến nàng hạnh phúc cười đến tỉnh lại, cư nhiên chỉ là hắn vì tức giận nhị ca mà làm một trò đùa sao?! (*sơ ngộ : lần đầu gặp gỡ)

Muội muội…chỉ là muội muội ….ha hả ha hả…Yến Như Huyên bỗng nhiên ngã ngồi xuống dưới đất, trên mặt là nụ cười như có như không, nước mắt không ngừng rơi.

“Công chúa!” Tiểu Liên vội đỡ vai nàng nhưng căn bản nâng không được thân thể suy yếu của nàng. Hai người cùng nhau ngã xuống một đoàn.

Yến Như Huyên trong mắt tuyệt vọng cùng thương tâm, khiến Lâu Tịch Nhan trong lòng cũng mang theo đau đớn, hắn thật sự đem nàng xem như là muội muội giống nhau thương yêu, ngày hôm nay lại có kết quả như vậy, càng nhiều hẳn là trách hắn không thể sớm chút hạ xuống ngoan tâm .(nhẫn tâm)

Không dám vào lúc này tiến lên đỡ nàng, Lâu Tịch Nhan chỉ có thể khẽ khuyên nhủ :”Sớm một chút nghỉ ngơi, có thể ngày mai khi tỉnh lại ngươi sẽ phát hiện kỳ thật ngươi cũng không cần ta như vậy.”

Hướng Tiểu Liên nói một câu :”Hảo hảo chăm sóc công chúa.” Lâu Tịch Nhan nhanh bước rời đi.

Trong lòng công chúa đã không hề khóc, thân thể lạnh lẽo lạnh run, ánh mắt trống rỗng đáng sợ.

Công chúa vì hắn làm bao nhiêu chuyện, nàng rất rõ ràng, có thể bởi vì hắn nói một câu hoặc là một nụ cười của hắn liền vui vẻ đến mấy ngày, có thể để hắn yêu thích luyện cầm luyện đến mười ngón tay đều phồng lên, luyện chữ luyện đến tay đều đã không có cảm giác, ngày hôm nay hắn nhưng đem công chúa tổn thương thành như vậy!

Tiểu Liên trừng mắt nhìn phương hướng Lâu Tịch Nhan rời đi, trong mắt xẹt qua một tia ác độc, cái này nam tử lãnh huyết vô tình, hắn căn bản không xứng với công chúa, hắn đáng chết!!

……….. ………… ……………

“Ngươi luôn ở ngây người, xẩy ra chuyện gì sao?” Cố Vân lo lắng nhìn Trác Tình cả ngày đều mất hồn mất vía, sáng sớm hôm nay , nàng bảo người đến Tướng quân phủ thỉnh nàng qua đây, nói có đầu mối liên quan đến trang giấy kia. Các nàng xuất môn tìm đã nửa ngày, nàng thủy chung là một bộ dáng tràn đầy tâm sự, rốt cuộc là xẩy ra chuyện gì khiến nàng suy nghĩ?

Trác Tình thờ ơ trả lời :”Yến Như Huyên sớm hôm nay đã hồi cung.”

“A?” Cố Vân sửng sốt, sau đó cười nói :”Hôm qua mới đến hôm nay đã đi?! Ngươi cũng quá cao tay đi.”

Không có tâm tư nói giỡn, Trác Tình trả lời :”Không phải ta, là Lâu Tịch Nhan. Tối hôm qua hắn đi một chuyến đến phòng nàng ta, không biết bọn họ nói chuyện gì, sáng sớm hôm nay nàng ta trở về cung.” Nàng đi có chút đột ngột, ngày hôm qua còn thề rằng nhất định sẽ phải gả cho Lâu Tịch Nhan, sáng sớm hôm nay lại bỗng nhiên đi, điều này sao không khiến nàng nghi hoặc chứ?Tịch Nhan rốt cuộc cùng nàng nói cái gì?!

Cố Vân hiển nhiên sơ với nàng nghĩ đơn giản hơn, cười nói :”Có thể là Lâu Tịch Nhan cùng nàng khai thông, nàng nghĩ thông suốt tự nhiên sẽ đi.”Người ta đều nói không thích nàng, nàng thức thời rời đi cũng không phải rất bình thường sao! Dù sao ai cũng không muốn làm người râu ria đi!

“Vấn đề là nàng không giống người dễ dàng nghĩ thông suốt như vậy.”Trác Tình không tin Yến Như Huyên là thức thời rời đi, Cố Vân sẽ cho rằng như thế là bởi vì nàng còn không biết tư duy của nữ nhân cổ đại, ngày hôm qua lúc nàng cùng Yến Như Huyên nói chuyện nàng ta biết rõ Lâu Tịch Nhan cũng không có yêu nàng , cũng không có buông tha hắn, cuối cùng nói cái gì sẽ khiến nàng lập tức rời đi đây?!

Vỗ vỗ bả vai nàng, Cố Vân một bộ dáng nàng buồn lo vô cớ, cười nói :”Mặc kệ nó….ít nhất…người cuối cùng cũng là đi, chuyện phía sau lưu cho Lâu Tịch Nhan xử lý đi.”

Trác Tình phiên một cái bạch nhãn, chuyện tình cảm cùng Cố Vân thảo luận vĩnh viễn không ra nguyên nhân a!!

Cố Vân bỗng nhiên dừng cước bộ, Trác Tình cũng nhanh chóng dừng lại, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một tấm biển bằng đồng, mặt trên rõ ràng bắt mắt năm chữ lớn :”Trấn quốc tướng quân phủ”!!

Màu sắc đỏ tươi, kiểu chữ cứng cáp, chỉ là một tấm biển cũng đã có thể làm cho người ta chấn động, trước cửa gỗ đỏ thẫm, chia ra làm hai thú vật may mắn được điêu khắc tinh xảo, thợ điêu khắc cực kỳ cẩn thận tinh xảo, nhất là cặp mắt được khảm bảo thạch kia giống như thật đang nhìn chằm chằm người xem .

Tám binh lính cầm trong tay trường mâu (thương , giáo) đứng ở hai bên, khí chất đặc biệt của quân nhân nha dịch bình thường khó có thể bằng được, nghiêm túc mà khí phách. Như vậy đại môn cho dù rộng mở cũng không ai dám tùy tiện đi vào!

Trác Tình nhíu mi, hỏi :”Ngươi xác định sẽ là ở đây?”

“Nhà hắn cùng những nơi hắn thường lui tới , chúng ta đều thử qua, ở đây xem như là chỗ làm của Dương Lục, thử một lần cũng không sai.” Nếu như nói kia tờ giấy biểu đạt là ý tứ dễ hiểu nhất, vậy các nàng trước hết nghĩ đến chính là một bản đồ.

Nhún nhún vai, Trác Tình cười nói :”Được rồi.”

Phủ thừa tướng nàng là kiến thức qua, hiện tại cũng thuận tiện nhìn Trấn quốc tướng quân phủ như thế nào!

Không biết Túc Lăng có ở nhà hay không đây ?!