“Nữ tử ?” Húc Tầm Tư giữa đôi lông mày nhíu chặt, hỏi :”Khung Nhạc còn có nữ khám nghiệm tử thi ?”

Nữ khám nghiệm tử thi? Lời vừa nói ra, cả đại điện đều kinh hoảng, ai đã nghe qua nữ tử khám nghiệm tử thi?

Trác Tình trong lòng mọc lên dự cảm không tốt, thân thể không tự giác hướng phía sau thân thể cao to của Mặc Bạch rụt lại, gần như biến mất ở giữa cột trụ cùng màn trướng buông xuống .

Lâu Tịch Nhan trong mắt hiện lên một tia khác biệt, chỉ là nhỏ đến nỗi không ai phát hiện được.

Đối với câu hỏi của Húc Tầm Tư, Đan Ngự Lam im lặng không trả lời , chỉ kiên trì hỏi :”Tam hoàng tử chỉ cần nói được hay không được.”

Xem ra này khám nghiệm tử thi bọn họ là thực sự phải làm, Húc Tầm Tư suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu trả lời :”Được, nếu là nữ tử, có thể kiểm nghiệm.”

Khẳng định xong câu trả lời, Đan Ngự Lam xoay người lại, hướng vị trí Lâu Tịch Nhan thẳng tắp đi tới, Lâu Tịch Nhan ngón trõ khẽ gõ, trên mặt một bộ thản nhiên bình tĩnh, trong lòng lại nhịn không được thầm mắng, chết tiệt, cư nhiên bị hắn phát hiện !

Tất cả mọi người chờ Đan Ngự Lam tìm nữ nhân nào tới khám nghiệm tử thi, hay là hắn len lén thu nữ đồ đệ, chỉ thấy hắn đi qua Lâu Tịch Nhan, đi tới trước người một nam tử cao lớn ánh mắt màu lam cúi chào, nói :”Thanh cô nương, thỉnh cô hỗ trợ vì công chúa kiểm nghiệm.”

Thấy Thanh Linh chịu khổ mặt nàng lộ vẻ vội vàng nôn nóng, hơn nữa nàng cùng Thanh Linh lớn lên quá giống, lại là ở bên cạnh Lâu tướng, mặc dù lần kia ở trong đại lao, hắn không có thấy rõ mặt của nàng, thế nhưng hắn có thể khẳng định, nàng là Thanh Phong, chính là thiếu niên ngày đó gây cho hắn không ít chấn động.

Trên đại điện,lại một lần nữa ồ lên, kia rõ ràng là một đại nam nhân, đâu ra cô nương a?!!

Trác Tình trong lòng thầm mắng Lâu Tịch Nhan, lúc này làm sao lại không thấy hắn ra mặt ? Dựa lưng vào thạch trụ lạnh lẽo, nàng hạ quyết tâm không thèm nhìn hắn.

Tựa hồ sớm đã xem thấu tính cách Trác Tình, Đan Ngự Lam cũng không hề tiến lên, chỉ là lớn giọng nói:”Nếu như ngày hôm nay không thể cấp công chúa khám nghiệm thi thể, tìm không ra đầu mối cùng chứng cứ, người cùng bản án có liên can đều trốn không thoát tội danh hạ độc mưu hại Bắc Tề công chúa, càng khó thoát tội chết.”

Chết tiệt, hắn là đang cảnh cáo nàng, nếu như nàng không nghiệm, Thanh Linh là phải chết!

Mệt nàng còn cho rằng hắn là một người công chính cương trực, quang minh lỗi lạc, thì ra cũng sẽ chơi loại kỹ xảo này của tiểu nhân !

Đan Ngự Lam hai tay chắp ở sau lưng, cũng không nói thêm nữa, không lâu sau, một đạo giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng giữa mang theo mấy phần hận ý bỗng nhiên vang lên—-

“Ta nghiệm.”

Nương theo này thanh âm, một đạo thân ảnh thon dài từ phía sau nam tử cao to đi ra.

Đó là một nữ tử mặc y phục người hầu của Lâu tướng gia,đúng vậy, nữ tử, cho dù nàng tóc dài búi lên, mặc ngoại bào rộng thùng thình, thế nhưng nhìn kỹ kia trương ra khuôn mặt trắng nõn tuyệt mỹ , không có người nào hoài nghi, nàng là nữ tử.

Loảng xoảng ~~

Một tiếng vang do chén rơi xuống đất, mọi người hướng phía thanh âm nhìn qua, chỉ thấy trên bàn trước người hoàng thượng, chén nghiêng vẹo rơi trên mặt đất, rượu ngon dọc theo mép bàn tích tích rơi xuống kim ti trường thảm. hoàng thượng một đôi con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm kia nữ tử bỗng nhiên toát ra, quần thần âm thầm phỏng đoán thân phận nữ tử, đơn giản là vì ánh mắt hoàng thượng nhìn nàng trong đó có chứa một tia phức tạp, tựa hồ là không thể tin được, còn phảng phất bao hàm thâm tình, thế nhưng kia rõ ràng tức giận ai cũng có thể nhìn ra được.

Trác Tình bị Yến Hoằng Thiêm nhìn thẳng có chút nổi da gà, hắn vì sao như thế nhìn nàng? Nàng nhận thức hắn sao? Sai, là Thanh Phong nhận thức hắn sao? Trác Tình cầu cứu nhìn về phía Lâu Tịch Nhan, hắn cũng khó có được hé ra khuôn mặt bình tĩnh, trong mắt dường như có chút đăm chiêu.

Hiện tại rốt cuộc là muốn như thế nào a? Trác Tình cũng phát hỏa, thẳng thắn đừng mở mắt, không nhìn tới ánh mắt nam nhân ở địa vị trên cao kia, quay sang Đan Ngự Lam quát khẽ :”Còn nghiệm hay không nghiệm ?”

Đan Ngự Lam phục hồi lại tinh thần, nói :”Thanh cô nương thỉnh .”

Vượt qua Đan Ngự Lam hướng kim ti trường thảm đi đến, Trác Tình hạ giọng căm hận nói:”Xem như ngươi lợi hại !”

Đan Ngự Lam ngẩn ra, không khỏi cười khổ, xem ra hắn ngày hôm nay đã đắc tội vị này Thanh tiểu thư, để nàng tìm được cơ hội , nhất định sẽ không để hắn sống tốt đi ! Chỉ là vừa rồi biểu hiện của hoàng thượng có chút ý vị sâu xa, lần nữa nhìn qua, thái giám phủ phục trên mặt đất lau đi vết rượu, Yến Hoằng Thiêm cũng đã thu hồi đường nhìn, một lần nữa cầm lấy một chén rượu, giống như vừa rồi cái gì cũng không phát sinh.

Trác Tình đi tới bên người thất công chúa, Húc Tầm Tư quan sát nàng một lúc, hỏi :”Nàng là ?”

“Vị này chính là …” Đan Ngự Lam nhìn Lâu Tịch Nhan một cái, tiếp tục nói thêm :”Người nhà Lâu tướng, biết một ít phương pháp khám nghiện tử thi đơn giản, vì công chúa khám nghiệm tử thi, tam hoàng tử có ý kiến ?”

“Lâu tướng ?” Này nữ tử đúng là rất đẹp, thế nhưng nàng một thân y phục thị vệ, má phải còn bị hủy , nàng lại là người nhà Lâu Tịch Nhan sao ?

Húc Tầm Tư muốn chứng thực nhìn về phía Lâu Tịch Nhan, Lâu Tịch Nhan tự nhiên đứng dậy, đi tới bên người Trác Tình, nhẹ nắm tay Trác Tình, mang theo thói quan cười nhẹ ôn nhu, thâm tình nhìn Trác Tình nói:”Nàng, đúng là Lâu mỗ phu nhân”.

A?

Trác Tình mặt đầy hắc tuyến, diễn trò cũng không nên nỗ lực như vậy đi ~

Túc Lăng tay cầm chén dừng lại chút, bất quá chỉ là một lúc, lại tiếp tục uống rượu.

Đan Ngự Lam vẻ mặt trầm tư…

Yến Như Huyên nửa quỳ trên mặt đất gần như ngã xuống, một đôi thủy mâu thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng lưng Lâu Tịch Nhan cùng nàng kia cùng một chỗ, hắn lúc nào có phu nhân ? Kia nàng đâu ? Nàng đâu ?

Thái giám châm rượu cho hoàng thượng trên trán một tầng mỏng toàn là mồ hôi, tay cũng không chịu khống chế run run, bởi vì chỉ có hắn thấy tay cầm chén của hoàng thượng nổi lên gân xanh, chén rượu bị hắn nắm phát ra chi chi thanh âm…

Phu nhân từ này không thể dùng loạn ! Đêm nay văn võ bán quan chịu kích thích lại còn là liên tiếp , chỉ nghe nói hoàng thượng tặng mỹ nhân cho Lâu tướng, Lâu tướng khi nào có phu nhân ? Hai mặt nhìn nhau, đại điện một lần nữa rơi vào yên tĩnh.