Ôn tuyền tiểu uyển chính sảnh.

Ánh trăng quyến rũ mà đa tình, gió đêm từng cơn quất vào người, hương hoa thấm ruột gan, cây cối xanh ngắt, nước chảy róc rách, hơi nước lượn lờ, trong chính sảnh hương trà thơm ngát, ánh nến sáng rực, tất cả đều rất tốt đẹp, chỉ là bầu không khí có chút sốt ruột cùng có chút xấu hổ có chút quỷ dị có chút…

Lâu Tịch Nhan cùng Trác Tình đều đã thay y phục ướt ra, Lâu Tịch Nhan ngồi ở ghế chủ thượng, trên tay bưng một chén trà, khóe môi như trước khẽ giương, đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm chén trà trong tay, im lặng không lên tiếng, cũng không nhìn ra là vui hay giận. Kiền Kinh nửa dựa vào cánh cửa , trên tay lật xoay phi đao bằng bạc mỏng như cánh ve, vẻ mặt buồn chán cùng không kiên nhẫn, Mặc Bạch đứng ở bên người Lâu Tịch Nhan, một đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm lưỡi đao sắc bén trong tay Kiền Kinh. Trác Tình còn ngồi ở trên ghế bên cạnh, một tay cầm bánh ngọt, một tay bưng trà, ăn rất ngon miệng, uống rất vui vẻ, hoàn toàn không nhìn trong phòng một đám nam nhân âm thầm phân cao thấp.

Tề Thiên Vũ nuốt nuốt nước bọt, nhìn bên này, lại nhìn bên kia, nghĩ không nói chút gì hình như càng thêm xấu hổ, hắn tốt xấu gì cũng là chủ nhân. Ho nhẹ một tiếng, Tề Thiên Vũ đứng dậy đi tới giữa chính sảnh, nhìn về phía Lâu Tịch Nhan, cười nói: “Vị này là Lâu Tịch Nhan.” không tiện nói thẳng thân phận của Lâu Tịch Nhan, Tề Thiên Vũ chần chờ một chút, tiếp tục nói: “Là… hảo bằng hữu của ta.”

Lại nhìn về phía Kiền Kinh, Tề Thiên Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng ậm ờ nói: “Vị này là Kiền Kinh, cũng là của ta hảo bằng hữu.”

Lâu Tịch Nhan hơi ngẩng đầu, vung lên một mạt cười nhạt, trầm giọng nói: “Vừa rồi đa tạ Kiền công tử giúp đỡ.”

Hắn là Lâu Tịch Nhan?! Là nam nhân ưu nhã gần gũi nhân dân nổi tiếng lục quốc kia! Kiền Kinh thầm mắng, cái này nam nhân cũng quá giả dối, vừa rồi ở bên ôn tuyền sắc mặt hắn không như vậy! Miễn cưỡng chắp tay, Kiền Kinh châm chọc nói: “Không dám nhận! Lâu tướng quả nhiên là nghe thấy không bằng gặp mặt!” Xấu nữ nhân kia theo hắn, bị lừa chết cũng không biết là chết như thế nào!

Ặc… Hai người bọn họ là có thù hận gì sao? Tề Thiên Vũ không hiểu ra sao, nhưng cũng không ngốc đến trực tiếp hỏi ra, nhanh chóng chỉ hướng một bên, không coi ai ra gì Trác Tình ăn được rất vui vẻ, cười nói: “Vị này chính là Thanh Phong tiểu thư của Hạo Nguyệt quốc.”

“Một trong tam mỹ nhân Thanh gia?” Kiền Kinh phút chốc đứng thẳng thân thể, gắt gao nhìn chằm chằm Trác Tình, một lúc lâu, mới mang vẻ mặt tuyệt vọng than thở: “Khì khì, nghe đồn quả nhiên không thể tin, không phải, là tuyệt không thể tin…” Hắn nghe vô số người nói qua tam tỷ muội Thanh gia là quốc sắc thiên hương thế nào, thế nào thanh nhã thoát tục, dịu dàng uyển chuyển hàm xúc thế nào, hắn còn đã từng nghĩ tới đến Hạo Nguyệt quốc một lần để xem… Hiện tại xem ra… Thật tốt không đi!

Khẽ trở tay, lưỡi đao sắc bén chẳng biết đã giấu ở nơi nào, Kiền Kinh sờ sờ mũi, nói: “Ta vẫn là đi thôi.” Nếu không còn không biết lại toát ra thêm người nào đến!! Giang hồ hiểm ác đáng sợ a a a…

Kiền Kinh mới bước ra cửa, Tề Thiên Vũ nóng nảy, đuổi theo: “Chờ một chút, Kiền huynh đừng đi vội! Chuyện kia còn không có thảo luận xong?”

Kiền Kinh dừng một chút, khoát khoát tay, không nhịn được trả lời: “Được rồi được rồi, chuyện ngươi yêu cầu ta sẽ làm tốt. Về phần giá, dựa theo giá cả trong nghề tính toán là được, ta cũng sẽ không lừa ngươi.”

Ngẫm lại cũng được, Tề Thiên Vũ gật đầu: “Vậy cũng được!”

Thiên Vũ rất ít khi gấp như vậy, Lâu Tịch Nhan lông mày nhíu lại đứng dậy hỏi: “Thiên Vũ, có việc gì khó sao không nói cho ta biết? Sớm nói ta sẽ không đến làm phiền ngươi.”

“Không không, Tịch Nhan kỳ thật không có chuyện lớn gì!” Nhìn Lâu Tịch Nhan đứng dậy, Tề Thiên Vũ cũng nóng nảy, sợ hắn hiểu lầm là có việc gì gấp, Tề Thiên Vũ thành thật nói thẳng: “Được rồi, chuyện là vậy, một nam nhân không biết từ đâu đến, ở sòng bạc của ta đổ ba ngày, thua hơn mười vạn lượng, kiên quyết nói là sòng bạc gian lận, muốn ta đem bạc trả lại cho hắn, đây là chuyện không có khả năng, náo loạn một hồi, hắn lại có thể lẻn vào trong nhà, phỏng chừng là muốn cướp đi Thiên Tâm uy hiếp ta, kết quả là cướp đi thiếp than nha hoàn Nhữ nhi mà Thiên Tâm thích, đều đã hai ngày, Thiên Tâm mỗi ngày cùng ta nháo, ầm ĩ khiến toàn bộ nhà không được an bình, ta đã nghĩ tìm Kiền huynh giúp ta tìm kẻ xấu kia, đem Nhữ nhi cứu ra, khỏi phải ngày ngày Thiên Tâm phiền ta.”

Có loại chuyện này? Lâu Tịch Nhan nhíu mi hỏi: “Báo quan sao?”

“Báo, ngươi thân thể không khỏe, thân lại mang chức vị quan trọng công việc bề bộn, loại chuyện nhỏ này sẽ không muốn phiền ngươi.” Hắn vốn là muốn cùng Tịch Nhan nói, còn đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào thì nghe nói hắn bệnh cũ tái phát, hắn làm sao lại phiền hắn nữa!

“Phủ nha có tin tức sao?” Phỏng chừng là không có, nếu không Thiên Vũ cũng sẽ không tìm người hỗ trợ.

Quả nhiên, Tề Thiên Vũ phiền muộn trả lời: “Một chút tin tức cũng không có.”

Vốn đã muốn đi Kiền Kinh nghe đến đó, hừ nhẹ một tiếng, đắc ý dào dạt trả lời: “Không phải chuyện gì quan phủ cũng làm được, không thì còn cầu ta làm gì.”

Lâu Tịch Nhan nhẹ nhướng mi, lần nữa nhìn về nam tử phía ngoài cửa, Tề gia kinh doanh sòng bạc, ở kinh thành ngay cả bọn họ cũng đều phải cầu người giúp đỡ, rốt cuộc là ai? Hơn nữa hắn cùng Thanh Phong tựa hồ là có quen biết…

Kiền Kinh thoạt nhìn cũng không trốn tránh thân phận của mình, Lâu Tịch Nhan cũng có bộ dạng hứng thú, Tề Thiên Vũ cười vang nói: “Kiền huynh là thợ săn tiền thưởng rất nổi danh ở Khung Nhạc, rất nhiều người quan phủ bắt không được, đều là Kiền huynh truy bắt về quy án. Hắn ở tại phương diện tìm người và truy bắt hung phạm rất là lợi hại.”

Tiền thưởng thợ săn! Khung Nhạc xác thực không hề ít tiền thưởng thợ săn, thế nhưng được xem là nổi danh chỉ có hai người “Dạ Mị” cùng “Ngao Thiên”, không nghe nói qua Kiền Kinh, hay là hắn chính là “Dạ Mị” hoặc “Ngao Thiên”.

Lâu Tịch Nhan âm thầm suy đoán, một giọng nữ trong trẻo không nhẹ không nặng cười nhạo nói: “Xác thực rất lợi hại, bắt phạm nhân đều có thể để hắn chạy, lợi hại!” Trác Tình vỗ vỗ vụn bánh ngọt trên tay, vẻ mặt không cho là đúng.

Khuôn mặt vốn đang đắc ý dào dạt thoáng chốc cứng lại, trừng mắt Trác Tình, Kiền Kinh cả giận nói:“Nữ nhân, cô không nên quá kiêu ngạo, trả tiền!”

Trác Tình buồn cười: “Ngươi thật đúng là Tiền Tinh, muốn tiền muốn điên rồi, ta lúc nào nợ ngươi tiền. Hay là lão niên si ngốc* phát tác?” (*Lão niên: già nua, si ngốc: loạn trí hay ngu ngốc .=> chắc ý nói bệnh loạn trí của người già.)

Lão niên si ngốc là chứng bệnh gì? Bất quá vừa nghe liền biết không phải thứ tốt, Kiền Kinh lần nữa bước vào chính sảnh, tà liếc Lâu Tịch Nhan, liền quay qua Trác Tình mắng: “Lần trước ngươi bị thương, ta đưa cho ngươi dược trị giá năm mươi lượng! Năm mươi lượng! Cầm lấy thuốc, ngươi là nữ nhân của thừa tướng, năm mươi lượng còn không trả cho ta!”

“Ta lúc nào là hắn…” Nữ nhân!!

Trác Tình còn chưa nói xong, Lâu Tịch Nhan thanh âm lành lạnh thản nhiên vang lên: “Đa tạ Kiền công tử lúc đó xuất thủ tương trợ, bạc này xem như là dược phí.”

Lâu Tịch Nhan đang nói đến bạc, Mặc Bạch đã cầm một xấp ngân phiếu đi đến trước mặt Kiền Kinh, Kiền Kinh giương mắt nhìn lại, oa nga ~ thật mạnh tay, một xấp này ít nhất có một đến hai trăm lượng!

Kiền Kinh còn không có đưa tay qua nhận, một cánh tay trắng nõn đã đem kia ngân phiếu trong tay Mặc Bạch lấy đi!

Có tiền đưa cho nàng không phải liền tốt, hà tất lãng phí! Trác Tình ở trước mặt Kiền Kinh, đem tiền gấp lại, bỏ vào trong tay áo, mới cười lạnh nói: “Ngươi dám cùng ta đề cập đến chuyện bị thương, ta đây liền tính toán một chút.”

Nhẹ nâng đầu, trên cổ vết đao như ẩn như hiện, Trác Tình mỗi chữ mỗi câu đều lớn tiếng nói: “Ngươi bắt phạm nhân làm ta bị thương, đến bây giờ vết thương còn đang đau, đối với cơ thể cùng tâm lý của ta tạo thành thật lớn thương tổn, còn có thể lưu lại di chứng, bởi vậy ngươi hẳn là người trả tiền cho ta lần này bị thương tổn bao gồm phí chữa bệnh, ngộ công phí (ngộ: lầm, lỡ), phí dinh dưỡng, phí tổn thất tinh thần, chờ một chút, xét thấy ngươi sau đó có ý thức giúp đỡ, ta liền hào phóng thu ngươi một trăm lượng đi, khấu trừ tiền dược, ngươi đưa ta năm mươi lượng, ta sẽ không cùng ngươi tính toán.”

Đứng ở trước mặt Kiền Kinh, Trác Tình lưu loát vươn tay, phun ra mấy chữ: “Năm mươi lượng! Trả — tiền!”

Phí chữa bệnh? Ngộ công phí? Phí dinh dưỡng? Phí tổn thất tinh thần? Kiền Kinh có chút mộng, bất quá vừa nghe năm mươi lượng, hắn lập tức tỉnh lại, kêu lên: “Năm mươi lượng, ngươi xảo trá!!”

Trác Tình nhàn nhạt đáp: “Một viên phá dược hoàn không biết từ nơi nào làm ra, ngươi muốn năm mươi lượng, rốt cuộc là ai xảo trá?”

“Cái gì phá (tồi) dược hoàn, đó là quái y Hề Mộc dược!! Năm mươi lượng vẫn là ngươi có lợi!”Quả nhiên cùng nữ nhân là không thể nói lý!! Phiền chán khoát khoát tay, Kiền Kinh hung hăng đáp:“Quên đi ta lười cùng này loại nữ nhân vô tri dông dài.”

Nữ nhân vô tri? Tốt, Trác Tình nhẹ kéo khóe miệng, vung lên một mạt như có như không tươi cười, lạnh lùng nói: “Được, cho dù dược kia của ngươi giá trị năm mươi lượng, vậy ngươi cũng còn nợ ta năm mươi lượng, trả tiền!”

“Ngươi!” Hắn đã không cùng nàng tính toán, nàng còn không chịu buông tha!! Kiền Kinh trừng lớn mắt, tức giận đến thanh âm đều run lên: “Xem như ta không may! Nữ nhân, đừng làm cho ta lại thấy ngươi!” Lần sau cho dù nàng cầu hắn, quỳ xuống cầu hắn, hắn cũng sẽ không thèm giúp nàng.

Hừ nhẹ một tiếng, Kiền Kinh cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi chính sảnh, Trác Tình hai tay hoàn ngực, nhìn bóng lưng chạy trối chết, kiêu ngạo cười lớn nói: “Lần sau nhớ kỹ mang tiền đến trả!”

Ma âm nhiễu nhĩ*, Kiền Kinh thấp rủa, không có lần sau, tuyệt đối không có! Hắn không bao giờ muốn gặp lại xấu nữ nhân này nữa! (*Âm thanh ma quái quấy nhiễu lỗ tai.)

Nhìn bóng lưng Trác Tình cười lớn, Lâu Tịch Nhan ánh mắt tối sầm lại, nàng cùng Kiền Kinh rốt cuộc là quan hệ gì, nàng trước mặt hắn ta, mặc dù kiêu ngạo, nghiến răng nhếch miệng, thế nhưng trong đó lại ít đi lãnh tĩnh thường ngày, ngạo mạn cùng cự tuyệt cách người khác cả nghìn dặm…

Kiền Kinh đúng không, hắn, nhớ kỹ…