( *Chắc là ý chỉ hai bên đánh nhau… cãi nhau… )
Lúc Trác Tình còn đang buồn bực, cửa phòng phút chốc mở ra, thân ảnh cao to của Mặc Bạch xuất hiện ở bên trong cánh cửa, khuôn mặt vốn lạnh lùng lúc này càng lộ ra một cỗ lạnh lẽo, hắn thô lỗ đem một nữ tử khoảng 30 tuổi thỉnh ra ngoài cửa, nữ tử vẻ mặt không cam lòng liên tiếp quay đầu lại, Mặc Bạch vai dày rộng chắn đường nhìn của nàng, nữ tử hung hăng trừng hắn một cái, nổi giận đùng đùng đi ra. Phía sau nàng, một lão giả thanh y cũng vẻ mặt sầu lo đi ra khỏi phòng, cửa lại lần nữa chặt chẽ đóng lại.
Thấy lão ngự y đi ra, Lâu Tịch Vũ lập tức qua nghênh đón, vội hỏi: “Dương ngự y, ca ta thế nào?”
Dương Mộ lắc đầu, thở dài: “Thừa tướng đại nhân lần này bệnh cũ tái phát, so với năm vừa rồi sớm hơn, hơn nữa là vừa gấp vừa nặng, vi thần cũng là chưa chuẩn bị kịp, bây giờ chỉ có thể trước để thừa tướng đại nhân dùng thang thuốc năm vừa rồi phát bệnh đã dùng, đợi thần cùng với các ngự y hội chẩn, sau khi nghiên cứu tường tận, lại dùng thuốc mới.”
Vừa nghe Dương Mộ nói xong, nữ tử vừa rồi còn buồn bực liền vội vàng kêu lên: “Cũng may ngày hôm nay công chúa có tặng thuốc. Người tới! Mau, sắc thuốc!”
“Dạ.” Người hầu canh giữ một bên lên tiếng trả lời vội vàng hướng ngoài viện chạy đi.
Dương Mộ xoay lưng, đối với hai thiếu niên sau lưng thấp giọng nói: “Hai người các ngươi, nhanh đi thỉnh Lưu ngự y, Lý ngự y đến Tướng phủ, phải nhanh!” Nếu là thừa tướng có sơ suất gì, long nhan giận dữ, chôn cùng cũng không chỉ là bọn hắn mấy người mà thôi!
“Dạ.” Thiếu niên gật đầu, cất bước muốn chạy đi, một đạo thanh âm băng lãnh đúng lúc vang lên: “Hai vị dược quan ở lại đây hỗ trợ, ta phái người qua thỉnh càng nhanh hơn.”
Dương Mộ dương mắt nhìn lại, người nói chính là quản gia Tướng phủ Cảnh Táp, dân gian có câu tục ngữ, nha hoàn Tướng phủ đã lớn hơn quan thất phẩm, huống hồ đối phương chính là quản gia tướng phủ. Dương Mộ chắp tay lấy lễ, trả lời: “Vậy làm phiền Cảnh tổng quản.”
Cảnh Táp khẽ gật đầu đáp lễ, quay sang nam tử áo xám phía sau phân phó vài câu, nam tử động tác nhanh chóng đi ra ngoài viện .
Trong phòng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở dốc kịch liệt, Lâu Tịch Vũ đôi mắt hạnh lo lắng nhìn chằm chằm cửa phòng, trong lòng sốt ruột, nàng vô ý thức nhéo nhéo ngón tay mình, ngón tay ngọc nhỏ và dài bị nàng lăn qua lăn lại vừa hồng vừa sưng lên, nàng giống như không có cảm giác, viền mắt dòng lệ đảo quanh, Lâu Tịch Vũ thấp giọng cầu xin nói: “Dương ngự y, ta muốn vào xem ca.”
“Này…” Dương Mộ chần chờ một lúc, nữ tử bên cạnh không kiên nhẫn khẽ nói: “Tịch Nhan hiện tại vẫn còn khó chịu, ngươi vào làm cái gì, cũng không giúp được gì hắn, chỉ làm vương tay vướng chân.”
Không phục trừng nàng, Lâu Tịch Vũ cả giận nói: “Ngươi lại có thể đi vào!”
Nữ tử hơi ngửa đầu, vẻ mặt ngạo mạn không ai bì nổi trả lời: “Ta và ngươi có thể giống nhau sao? Ta là mẫu than của Tịch Nhan, có ta ở đây bên người hắn có thể khiến hắn an tâm một chút.”
Mẫu thân!? Vốn còn đang xem náo nhiệt thấy hài lòng Trác Tình cả kinh con mắt thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, nàng bảo dưỡng như thế nào thế? Lẽ nào người chua ngoa trong lòng tương đối dễ sung sướng, cho nên có vẻ tuổi còn trẻ?
Trác Tình còn đang lung tung suy đoán, Lâu Tịch Vũ đã không thể nhịn được nữa rống lên: “Nhị nương, ta mới là muội muội ruột của ca! Muốn nói an tâm, cũng nên là ta cái này muội muội ở bên người hắn, không phải là bà ngoại nhân này!”
Tiết Nhàn Tâm sắc mặt trong nháy mắt ửng hồng, một đám nha hoàn tôi tớ nhìn đây, ngày hôm nay trị không được nàng, nàng còn mặt mũi nào nữa, hừ lạnh một tiếng, Tiết Nhàn Tâm lớn tiếng trách mắng:“Càng ngày càng thái quá, ta là nữ chủ nhân cái nhà này, ta nói không chuẩn đi vào sẽ không chuẩn đi vào!”
Bình thường Tiết Nhàn Tâm tác uy tác phúc (làm mưa làm gió) thì cũng thôi đi, nhưng ngày hôm nay cư nhiên không cho cô nhìn ca ca, tính tình tiểu thư của Lâu Tịch Vũ cũng nổi dậy, bất chấp trong sân đầy hạ nhân, mắng: “Ngươi… Chính là tiểu thiếp, cẩu thí* nữ chủ nhân, dựa vào cái gì không cho ta đi vào!” (*A di đà phật ~ tiểu thư khuê các, ta thật k biết dịch từ này thế nào @[email protected])
A ~~ thì ra là tiểu thiếp à, nàng đã quên thời đại này ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, chỉ trách tiểu thiếp này quá kiêu ngạo, hại nàng hiểu lầm. Trác Tình khẽ đánh ngáp một cái, lại có chút mệt nhọc, mặc dù trước mắt thật sự chính là trò hay, thế nhưng nàng hiện tại bụng thực sự rất đói, Trác Tình quyết định trước đi tìm đồ ăn.
“Ba!”
Trác Tình mới bước một bước, chỉ nghe thấy một tiếng giòn tan vang lên, Trác Tình ngạc nhiên, nhìn lại, Lâu Tịch Vũ đưa tay bụm mặt, ánh mắt kinh ngạc cùng nhục nhã, lệ một viên lại một viên từ trong viền mắt rơi xuống, đối diện nàng, tay người đánh nàng cũng đang kịch liệt run rẩy , trong mắt lưu chuyển một tia bất an, thanh âm cũng không tự giác mà run lên: “Đừng tưởng lão gia quanh năm không ở nhà, Lâu Tịch Nhan cũng sủng ngươi, ngươi liền không biết trời cao đất rộng, đại tỷ mất sớm, ta… ta chính là nữ chủ nhân cái nhà này, không ai quản giáo ngươi, ta tới quản!”
Trong sân không có một người dám lên tiếng, nhất thời im lặng.
A ờ ~~ mâu thuẫn thăng cấp, thế nhưng nguyên nhân Trác Tình quyết định lưu lại xem náo nhiệt lại không phải là như thế, chỉ vì cái kia vẫn thờ ơ lạnh nhạt, khốc kính* mười phần Cảnh tổng quản từ lúc Lâu Tịch Vũ bị đánh, trong mắt đã hừng hực lửa giận, thiếu chút nữa là có thể đem người thiêu ra một lỗ thủng! (*khốc = tàn khốc, kính = cứng => cứng ngắc.)
“Ngươi dám đánh ta!” Chỉ nghe thấy một tiếng gầm nhẹ, Lâu Tịch Vũ đã nhào tới, cầm lấy tóc Tiết Nhàn Tâm chính là một trận loạn xả, theo đà, Lâu Tịch Vũ nằm sấp trên người Tiết Nhàn Tâm, hầu như là quyền đấm cước đá… “A —” tiếng kêu bén nhọn cùng tiếng kinh hô vang lên: “Người người đâu mau bắt này nha đầu điên, các ngươi cũng phản sao?!”
Không biết là Tiết Nhàn Tâm bình thường làm người quá kém, hay là bọn hạ nhân thực sự bị dọa cho choáng váng, sau một lúc, bọn họ mới “giật mình tỉnh giấc”, tiến lên nâng Lâu Tịch Vũ dậy, khuyên nhủ:“Tiểu thư bớt giận!”
Lâu Tịch Vũ bị mọi người kéo lên còn không cam lòng, lại đạp mấy đã, mới giảy khỏi người bên cạnh, chống thắt lưng mắng: “Buông tay, Tiết Nhàn Tâm, ngươi dám đánh ta, ta xé nát ngươi!”
Rất có khí phách, Trác Tình thiếu chút nữa sẽ vỗ tay, nha đầu kia có cá tính, nàng thích!
Bất quá Lâu Tịch Nhan cũng rất nhẫn nại đi, bên ngoài đều nhanh tai nạn chết người, nếu như là hắn giả bệnh, tốt xấu gì cũng nói một tiếng chứ, hay… Hắn thật sự bệnh rất nặng?!
Âm thầm suy nghĩ một phen, Trác Tình quyết định muốn vào xem một chút Lâu Tịch Nhan rốt cuộc đang làm cái gì.
Tiết Nhàn Tâm thật vất vả đứng lên, sợi tóc cũng rối loạn, y phục cũng xiên vẹo, trên cổ có mấy vết cào màu đỏ tươi cũng biểu hiện tình hình chiến đấu kích liệt vừa rồi. Được ngươi một Lâu Tịch Vũ, ngươi thật cho lão nương sợ ngươi phải không, ngày hôm nay không giáo huấn ngươi, lão nương sẽ không họ Tiết!!
Hít sâu một hơi, Tiết Nhàn Tâm quay người lại, không hề nhìn về phía Lâu Tịch Vũ , cao giọng gọi:“Cảnh Táp.”
Cảnh Táp che xuống hàn quang trong mắt, tiến lên một bước, lạnh giọng trả lời: “Nhị phu nhân.”
Nhìn Cảnh Táp, Tiết Nhàn Tâm bày ra bộ dáng uy nghi cao giọng nói: “Lâu gia tuy không có quy củ gì đáng nói, nữ nhi lại dám động thủ đánh mẫu thân, lão gia quanh năm ở ngoài, Tịch Nhan cũng mang bệnh trong người, Cảnh tổng quản, ta hiện tạo hỏi ngươi, dựa theo tổ huấn của Lâu gia, phạm thượng như vậy, xem tử nữ (con gái) như thế vô lễ, cần phải làm như thế nào?!”
Cảnh Táp sắc mặt không đổi, tâm cũng trầm xuống, Tiết Nhàn Tâm lại đáng ghét như thế, nàng vẫn là thê thất của lão gia, tiểu thư ngày hôm nay làm như vậy, thật sự là vô lễ nếu phạt là muốn đánh năm mươi trượng, cấm cửa mười ngày.
Cảnh Táp im lặng không lên tiếng, Tiết Nhàn Tâm cũng không vội, nàng muốn nhìn hắn có thể im lặng bao lâu!
Một người làm việc một người chịu, nàng đánh nàng ta, làm gì? Không phải là bị phạt sao! Không đành lòng nhìn Cảnh Táp ở thế khó xử, Lâu Tịch Vũ cắn răng một cái, đáng muốn mở miệng, một đạo giọng nữ nhàn nhã vui vẻ nhẹ vang lên: “Lâu Tịch Nhan bây giờ còn không chết đi, bất quá phỏng chừng cũng nhanh bị tức chết rồi. Đại gia đình tốt như vậy hăng hái thảo luận gia quy, không bằng đi vào trong ầm ĩ được rồi, tốt xấu tương đối náo nhiệt.”
Mọi người đảo hấp một ngụm khí lạnh, ở Lâu phủ nguyền rủa thừa tướng tử (chết), nàng cũng xem như là người đầu tiên.
“Ngươi là ai? Từ nơi nào toát ra.” Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện nữ tử, một thân trung y thuần trắng, tóc cũng không buộc, hình dạng lôi thôi lếch thếch cùng xung quanh không ăn khớp, nhất là kia giương ra khuôn mặt dữ tợn, khuya khoắt nhìn rất dọa người. Hai tay hoàn trước ngực, Trác Tình giả vờ tự hỏi một hồi, mới nhàn nhã thong dong cười nói: “Nếu theo ngươi vừa nói, ta hẳn là nữ chủ nhân nhà này…”