Đêm
Trăng sáng sao thưa, trong viện cây cỏ núi đá đều có thể rõ ràng thấy được,đèn lồng đỏ còn chưa kịp tháo xuống tùy ý lay động, đáng tiếc trong viện nhưng lại lạnh lùng vắng vẻ, ở dưới ánh sáng đỏ bừng chói mắt làm nổi bật, không hiểu sao lộ ra một tia bi thương. Tiếng côn trùng như thường ngày vang lên, gió đêm nhè nhẹ quất vào mặt, phong cảnh chưa bao giờ thay đổi, thay đổi chỉ là người ngắm phong cảnh cùng tâm tình thưởng thức nó.
Trong đại sảnh, gia phó không dám quấy rầy vị tân phu nhân này, chỉ ở cửa hiên châm hai cái đèn lồng. Ánh sáng nhu hòa chiếu vào trong đại sảnh, Trác Tình vẫn ngồi ở chỗ buổi trưa, nàng biết mình ngồi rất lâu chỉ là không muốn động mà thôi.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một mạt bóng người gầy gò hiện lên, bên tai truyền đến giọng nam hơi trầm :”Trước ăn một chút gì đi.”
Mới nói xong, một chén cháo thịt đã chậm rãi đưa tới trong tay nàng, Trác Tình ngẩng đầu, ánh vào mi mắt là khuôn mặt ngây ngô thuần khiết như thiên sứ , bất đồng chính là này khuôn mặt đã thu hồi vẻ mặt ngày xưa luôn tươi cười, đôi mắt sáng ngời đang lo lắng nhìn nàng.
Thấy rõ người tới, Trác Tình có chút phản ứng sau đó mới nhẹ giọng nói :”Ngươi sao còn chưa đi?”Hắn sớm nên ly khai mới phải.
“Đi ?” Bạch Dật cau mày:”Đi đâu ?”
Đem cháo trong tay đặt lên bàn trà bên cạnh, Trác Tình có chút mệt mỏi trả lời :”Quân tử không đứng dưới bức tường không an toàn, ngươi thân là thái tử một quốc gia, hẳn là biết đạo lý này, hiện tại tướng phủ đã không thích hợp để ngươi tiếp tục ở lại.”
“Ta mới mặc kệ cái gì nguy tường với không nguy tường * a?!”Bạch Dật có chút kích động khẽ hô, cũng không để ý cái gì nam nữ khác biệt, nắm lấy tay Trác Tình, cao giọng nói :”Lâu tướng sao có khả năng mưu phản, nhất định là có người hãm hại hắn! Ta tuyệt đối sẽ không ở vào lúc tướng phủ gặp phải nguy cơ lại rời đi! Ngươi yên tâm, ta tốt xấu cũng là thái tử một nước, Lâu tướng không ở, ta sẽ bảo hộ ngươi!” (* nguy tường : Bức tường nguy hiểm, không an toàn)
Tay Bạch Dật cùng người của hắn như nhau, rất gầy, thế nhưng ấm áp, trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy kích động phẫn nộ, Trác Tình mỉm cười, đây cũng là từ trưa đến giờ nàng lần đầu tiên cười đi. Chậm rãi rút tay về, Trác Tình than thở :”Được rồi, tâm ý của ngươi ta nhận, đi nhanh đi.” Hắn là hoàng tử dị quốc , lại ngông cuồng nói bảo hộ nàng, thật sự có chút buồn cười, thế nhưng dù sao cũng chỉ là hài tử hơn mười tuổi, lại là xuất phát từ hảo tâm, Trác Tình vẫn là cảm tạ hắn.
“Ta không đi!”Nói hắn là hài tử, hắn lại thực sự giở trò vô lại, đặt mông ngồi xuống bên chân Trác Tình, Bạch Dật kiên trì hừ nói :”Ta không chỉ không đi, ta còn phải nghĩ biện pháp giúp Lâu tướng rửa sạch tội!”
“Ngươi?!” Hắn hành động trẻ con, khiến Trác Tình sửng sốt, hắn tốt xấu cũng là hoàng tử, làm ra loại hành vi lưu manh vô lại như thế, tâm ý hắn nàng thật sự nhận, thế nhưng nàng không cần một người cấp nàng thêm phiền toái.
Trác Tình trừng mắt liếc hắn, hắn cũng trừng mắt nhìn lại Trác Tình, hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ nhìn hồi lâu, Bạch Dật rốt cục yếu thế một chút, lại càng tiến gần lên một chút, giả vờ thần bí nói :”Ngươi không nên xem thường ta, ta đã phái người đi thăm dò, ngươi đoán ta tra được cái gì?”
Trác Tình tức giận trả lời :”Cái gì?” Nàng không tin một buổi chiều thêm nửa buổi tối, hắn có thể tìm ra được cái gì!
Từ trong lòng hé ra một tờ giấy, Bạch Dật đắc ý dào dạt đưa cho Trác Tình, Trác Tình nghi hoặc mở ra,mặt trên cư nhiên là một phần câu hỏi ghi chép gì đó, mặt trên ghi chép hẳn là thẩm vấn loạn tặc ghi lại, nhìn ngày, này thẩm vấn hẳn là trước khi quay về kinh.
Trác Tình nhìn đến xuất thần, Bạch Dật hai tay hoàn trước ngực, lưu loát phân tích nói :”Lúc Túc gia quân bắt được loạn tặc đã thẩm vấn qua một lần, lúc đó bọn họ nói lúc trước trộm kim khố cùng hộ bộ thượng thư cấu kết, còn ký tên đồng ý, một đường áp giải trở về ngoại trừ người tướng quân phủ, hẳn là không ai có thể tiếp cận phạm nhân đi, ai ngờ trở về hình bộ bọn họ liền một mực khăng khăng là phụ tử Lâu tướng làm chủ, này không phải rất kỳ quái sao? Bọn họ vì sao muốn hãm hại Lâu tướng, nhất định là có người sai khiến bọn họ làm như thế!”
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ tuổi của Bạch Dật, Trác Tình hỏi :”Ngươi từ nơi nào lấy được mấy thứ này?”
Loại đồ vật này, nếu không lưu ở hình bộ thì chính là lưu giữ ở tướng quân phủ, hắn một hoàng tử dị quốc, vì sao có thể lấy được,còn ở trong thời gian ngắn như vậy,là nàng quá xem thường hắn hay là tất cả căn bản là cùng hắn có quan hệ?!
Đối mặt chất vấn của Trác Tình, người sáng suốt đều nhìn ra được sự cảnh giác cùng ý tứ ép hỏi của nàng,nhưng Bạch Dật con mắt lại lòe lòe phát sáng, một bộ dáng tranh công, vô cùng đắc ý cười nói:”Ta đương nhiên là có biện pháp ! Biết sự lợi hại của ta đi!! Ta đã nói ta có thể bảo hộ ngươi, ngươi còn không tin!”
Trác Tình trong tay nắm lấy đồ vật người bình thường khó có thể chạm đến, những cái này nhắc nhở nàng, không nên coi thường tiểu tử trước mắt này, hắn không có đơn giản như biểu hiện bên ngoài của hắn! Thế nhưng nghênh đón cặp mắt tinh thuần sáng sủa, khuôn mặt đơn thuần tranh công, Trác Tình lại nghĩ mình có chút không phân biệt tốt xấu khẩn trương quá độ, có thể hắn là thật tâm muốn giúp nàng mà có thể lấy tới những …tư liệu này, chỉ có thể nói rõ Liêu Việt đã có người ẩn náu trong triều đình.
Nghĩ tới đây, Trác Tình tựa hồ càng thêm tín nhiệm nam hài bên cạnh, hắn không tiếc bại lộ thám tử quốc gia mình, cũng muốn đem ghi chép thẩm vấn đưa cho nàng xem, có thể thấy được hắn hẳn là thật tâm đối đãi với nàng đi!
Ngẫm lại lời nói vừa rồi của Bạch Dật, Trác Tình lần thứ hai nhíu mày :”Ý của ngươi là Túc Lăng cố ý hãm hại Tịch Nhan? Không có khả năng!” Túc Lăng không giống người như vậy!!
Bạch Dật bĩu môi trả lời :”Ta chưa nói nhất định là Túc tướng quân! Thế nhưng cũng không thể không nói hắn là hiềm nghi lớn nhất a!”
Hiện tại chứng cớ gì cũng không có, Trác Tình không thể phản bác lời hắn, Túc Lăng xác thực là hiềm nghi lớn nhất.
Trác Tình không hề phản bác, Bạch Dật thẳng thắn ngồi xếp bằng, tự mình phân tích nói :”Ta nghĩ, hiện tại quan trọng nhất là làm thế nào chứng minh kia loạn tặc là ăn nói xằng bậy, vu hãm trung lương! Chỉ cần chứng minh Lâu tướng là bị người khác đổ oan, là có thể trước đem hắn từ trong lao cứu ra, về phần phía sau màn độc thủ là ai, chính Lâu tướng tự mình tra càng thêm thỏa đáng, hắn như vậy cơ trí đa tài, suy nghĩ mưu lược nhất định so chúng ta tinh diệu hơn!!”
Trác Tình mệt mỏi lắc đầu :”Nói dễ làm khó!” Bạch Dật nói, nàng đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, thế nhưng hiện tại Lâu Tịch Nhan bị bắt giam với tội danh mưu phản, trải qua các triều đại, đây chính là trọng tội!Người cố tình hãm hại hắn sao có thể dễ dàng lưu lại sơ hở cho bọn họ luồn lách a!
Đối Trác Tình khẽ ngoắc, ý bảo nàng đưa lỗ tai qua, Bạch Dật giảo hoạt cười :”Kỳ thật cũng không khó.”
Không khó?! Trác Tình nghi hoặc nhìn nam hài tinh quái trước mặt, trong lòng nghi hoặc, thân thể đã không tự chủ được cúi người qua.
Trái nhìn phải nhìn, sau khi xác định xung quanh không có ai, Bạch Dật mới ở bên tai Trác Tình nhỏ giọng nói :”Chúng ta chỉ cần giả tạo chút chứng cứ, chứng minh kia loạn tặc là bị Túc tướng quân sai sử hãm hại Lâu tướng, không phải có thể chứng minh Lâu tướng bị oan uổng sao! Chờ Lâu tướng đi ra tiếp tục tra, tự nhiên có thể tìm ra độc thủ phía sau, khi đó nếu như không phải do Túc tướng quân gây nên, vẫn có thể lấy lại trong sạch cho hắn!”
“Không được!” Trác Tình thấp giọng kêu, trừng mắt Bạch Dật, thấp giọng mắng :”Đây là hãm hại người khác!!”
Bạch Dật rụt rụt mũi, không phục thấp giọng nói :”Lâu tướng làm sao không phải bị người hãm hại, bọn họ có thể giả tạo chứng cứ, chúng ta vì sao không thể a?! Hơn nữa, những cái này chỉ là kế tạm thời, trước đem người cứu ra mới là chính sự!!”
Trác Tình mau bị tức chết rồi, làm như vậy nàng cùng người hãm hại Tịch Nhan có cái gì khác nhau?! Hơn nữa, hắn có phải cho rằng Túc Lăng là ngồi không a!!Nghĩ hãm hại hắn liền hãm hại được hắn!! Buồn bực vỗ vỗ đầu Bạch Dật, Trác Tình hừ nói :”Ngươi quả nhiên vẫn là hài tử, làm loại chuyện này há lại là trò đùa?”
Sờ sờ đầu bị vỗ, Bạch Dật vừa xoa vừa kiên trì nói :”Ta không đem nó làm trò đùa, chính là cái gọi mà dương đông kích tây,thay xà đổi cột, chúng ta chỉ là đánh lừa dư luận mà thôi, đối Túc tướng quân không có ảnh hưởng gì lớn, có thể khiến việc hãm hại Lâu tướng xuất hiện lỗ thủng, như vậy không phải tốt sao?”
Đối mặt hài tử cố chấp trước mắt, Trác Tình thật không biết nói cái gì, đầu lại bắt đầu đau lên, hiện tại nàng tâm phiền ý loạn, khẽ xoa huyệt thái dương, Trác Tình hướng Bạch Dật khoát khoát tay, có chút không kiên nhẫn nói nhỏ :”Quên đi, ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một chút.”
“Nga.” Nhìn bộ dạng đau đớn của nàng, Bạch Dật không lại kiên trì, từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ vạt áo, vừa hướng ngoài cửa đi đến, vừa không quên dặn dò nói :”Ngươi nhớ kỹ phải ăn cái gì nga.”
Từ từ nhắm hai mắt, Trác Tình qua loa trả lời :“Ừ.”
Rốt cục, Bạch Dật tiếng bước chân dần dần đi xa, Trác Tình mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn ghi chép trong tay, nàng sắc mặt vốn không tốt càng thêm tái nhợt.
Bạch Dật bước chân nhẹ nhàng, đi ở giữa trung đình rống trải trong tướng phủ, một mạt bóng đen xuất hiện phía sau hắn, một đường đi theo ,bộ dáng muốn nói lại thôi.Bạch Dật tâm tình tựa hồ không sai, môi mỏng khẽ dương cười nói :”Chuyện gì?”
Đại hán chần chờ một lúc, thế nhưng vẫn là cúi người hỏi ra nghi hoặc của mình:”Chủ tử, thứ thần cả gan, ngài vì sao phải giúp Lâu Tịch Nhan, thậm chí không tiếc khiến mình cùng Liêu Việt cuốn vào loại thị phi này?!” Đem đồ vật kia giao cho Thanh Linh, không thể nghi ngờ chính là đang bại lộ thực lực Liêu Việt giấu ở Khung Nhạc, trước đây chủ tử sở tác sở vi (làm việc, hành động), hắn còn có thể lý giải , lần này thật là khiến hắn khó hiểu, nhưng lại liên quan toàn bộ Liêu Việt, hắn mới dám cả gan hỏi ra!
Bạch Dật tựa hồ sớm đã đoán được hắn sẽ hỏi việc này, cũng không kinh ngạc, ngược lại quay người lại nhìn về phía đại hán phía sau đang khẩn trương, cười nói :”Ngươi nghĩ Lâu Tịch Nhan cùng Túc Lăng ai sẽ là địch nhân lớn nhất Liêu Việt?”
Đại hán ngẩn ra, bất quá vẫn là nghiêm túc tự hỏi một phen, sau đó theo sự thật trả lời :”Lâu Tịch Nhan túc trí đa mưu, Túc Lăng anh dũng thiện chiến, thế nhưng liền đối Liêu Việt uy hiếp mà nói Túc Lăng càng hơn!” Túc gia quân hoành hành Lục quốc, không người có thể địch nổi, này cũng là nguyên nhân Khung Nhạc thống lĩnh lục quốc.
Bạch Dật hài lòng gật đầu , đến gần đại hán, dưới ánh trăng, thân ảnh gầy yếu gần như bị thân thể khỏe mạnh hoàn toàn che khuất, Bạch Dật chậm rãi ngẩng đầu,trong mắt thoáng hiện lên khôn khéo cùng lãnh liệt, khóe miệng dương lên độ cong quỷ dị, khiến đại hán bên cạnh không nhịn được khẽ run một chút:”Nếu như , Túc Lăng có khả năng cùng Liêu Việt thông đồng, kết quả sẽ như thế nào? Sau này nếu là hai quốc gia nổi lên chiến sự, Yến Hoằng Thiêm còn dám hay không phái Túc gia quân chinh chiến Liêu Việt? Hắn sẽ không sợ Túc Lăng phản chiến sao? Ngày hôm nay hãm hại hắn, chứng cứ tuy là thiếu thốn, thế nhưng đã đủ chôn xuống mầm móng hoài nghi trong lòng Yến Hoằng Thiêm, quân vương người nào không đa nghi? Mặc dù cuối cùng Yến Hoằng Thiêm để cân đối quan hệ triều đình, ổn định cục diện chính trị Khung Nhạc, ai cũng không có bị trị tội, thế nhưng sau khi trải qua lần này, Tướng phủ cùng tướng quân phủ nhất định trở mặt thành thù, lấy bọn họ dẫn đầu bá quan văn võ lại há có thể bình an vô sự? Như vậy Khung Nhạc còn làm sao cùng Liêu Việt đánh đồng?”
Tiếng nói như trước trong trẻo ở trong bóng đêm yên tĩnh, trầm thấp vang lên bên tai, đại hán âm thầm nuốt ngụm nước bọt, lập tức ôm quyền trả lời :”Thần ngu dốt! Vẫn là chủ tử suy nghĩ sâu xa. Thế nhưng…Lâu phu nhân sẽ nguyện ý phối hợp hãm hại Túc Lăng sao?Theo thần thấy, nàng cũng không giống người ngu dốt!”
Nàng xác thực không phải người ngu xuẩn, cũng là một người si tình!! Vỗ nhẹ vai đại hán, Bạch Dật không vội không chậm nhẹ cười nói :”Nếu là bình thường nàng tuyệt đối sẽ không mắc lừa, thế nhưng hiện tại không chắc, Lâu Tịch Nhan đã bị bắt giam, nàng đã sớm lòng như lửa đốt. Ta nghe nói Lâu tướng thân thể luôn không tốt, vốn có bệnh cũ, nếu là lúc này lại không cẩn thận phát bệnh, cơ hồ chết trong nhà lao, ngươi nói, Lâu phu nhân yêu phu quân sốt ruột còn có thể hay không lý trí?!”
“Thần lập tức đi làm!” Vai một chút một chút trọng khiến đại hán lập tức lĩnh hội , nhanh chóng cúi người hành lễ, sau đó hướng ngoài cửa nhanh chóng rời đi.
Bạch Dật hài lòng gật đầu, bước chân nhẹ nhàng như trước, chỉ là dưới ánh trăng, trong đôi mắt vốn nên là ánh dương quang xán lạn, lại lưu chuyển tia sáng thâm trầm kỳ lạ
…… …… ….. …… ….. ….. ……
Thư phòng Tướng quân phủ..
Đã qua giờ tý (23h-1h), trong thư phòng như trước dưới ánh nến. Phía dưới giá sách cao to, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đang bận rộn tìm kiếm cái gì, ban đêm đầu thu, trên trán cư nhiên chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cố Vân nửa quỳ dưới giá sách, tìm kiếm tư liệu, thế nhưng đã qua năm sáu canh giờ, nàng hoàn toàn không có thu hoạch gì.
Lúc chiều, nàng đã đi một chuyến đến hình bộ, Đan Ngự Lam không ở đó, Trình Hàng nói cho nàng lần này Lâu Tịch Nhan án tử, ghi chép chủ yếu hiện nay còn lưu giữ ở tướng quân phủ, tình huống cụ thể bọn họ cư nhiên cũng không rõ ràng.
Việc này khiến Cố Vân cảm thấy rất không an tâm!
Tâm tình càng thêm sốt ruột, Cố Vân động tác tìm kiếm cũng càng ngày càng hung hăng, Túc Lăng chết tiệt! Rốt cuộc đem tư liệu phóng ở chỗ nào chứ?
“Ngươi tìm cái gì?!” giọng nam băng lãnh ở phía sau vang lên.
Túc Lăng!! Cố Vân trong lòng cả kinh, âm thầm hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh nghiêng đầu, nhìn hắn một cái tiếp tục vừa lật tìm vừa như thường trả lời :”Ta muốn biết, loạn tặc đưa ra chứng cứ gì, lại đủ khiến Yến Hoằng Thiêm ở trong ngày đại hôn Lâu Tịch Nhan bắt hắn vào ngục?!”
Túc Lăng con ngươi đen híp lại, cái này nữ nhân thật là lớn gan, đem đèn trong thư phòng toàn bộ thắp sáng, ngay cả cửa đều mở ra, cho nên thị vệ tuần tra đều cho rằng người trong thư phòng là hắn. Nhìn vị trí nàng đứng, nếu như nàng là một đường tìm kiếm, nàng ở trong thư phòng ít nhất cũng đã gần hai ba canh giờ!! Ngoại trừ bên chân có mấy phần hồ sơ ở ngoài, còn lại đều hoàn hảo theo trình tự đặt trở lại, nếu là đêm nay hắn không có tới, ngày mai căn bản nhìn không ra có người đã từng động vào.
Mà hiện tại, nàng cư nhiên còn dám làm trò trước mặt hắn?! Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn rõ ràng đã bị phát hiện, còn tranh thủ từng giây tìm kiếm , Túc Lăng khóe miệng cư nhiên không tự chủ được nhẹ dương lên, phát hiện chính mình đang cười, liền lập tức hạ khóe môi, ho nhẹ một tiếng, hừ lạnh nói:”Những cái này đều không phải chuyện ngươi nên quản!”
Túc Lăng cư nhiên cũng không khẩn trương, có thể thấy được, đồ vật nàng muốn tìm cũng không ở trong thư phòng!! Buông đồ vật trong tay, Cố Vân từ từ đứng dậy, đối diện khuôn mặt vĩnh viễn mây đen cuồn cuộn Túc Lăng, Cố Vân không chút nào thỏa hiệp trả lời :”Hiện tại người bị bỏ tù là tỷ phu của ta! Ta quản định rồi!” Cảm tình Tình đối Lâu Tịch Nhan, nàng có trì độn cũng nhìn ra, chuyện này nàng là không có khả năng khoanh tay đứng nhìn!
Đôi mắt tinh nhuệ như chim ưng cùng ánh mắt kiên định tranh phong, căn bản không cần tiếp tục tranh chấp, hai người đều hiểu rõ, bọn họ nói ai cũng không thể thuyết phục được ai!
“Người đến.”
Thanh âm lãnh ngạnh uy nghiêm vang lên, Cố Vân thầm kêu một tiếng :”Hỏng bét!”
“Đem nàng giam lại, không có mệnh lệnh của ta không được để nàng bước ra khỏi phòng một bước.” Thanh âm không được phép nghi ngờ liền giống như mỗi lần hắn hạ mệnh lệnh giống nhau không ai có thể cãi lời, các tướng sĩ âm thầm liếc mắt nhìn nhau, dưới chân không dám trì trệ, vội vàng chạy tới bên cạnh Cố Vân, nhưng cũng không có tiến lên bắt giữ nàng.
Âm thầm cắn răng, Cố Vân tức giận đến hận không thể tiến lên cấp cho cái này nam nhân tự cho là đúng hai quyền, thế nhưng nàng nhịn xuống, bởi vì nàng còn không có mất đi lý trí!
“Túc Lăng, ngươi muốn giam lỏng ta?!” Hai người trong lúc đó, đôi mắt đọ sức tựa hồ vĩnh viễn cũng không đình chỉ, Cố Vân mắt đao hung hăng chém vào trên người Túc Lăng, Túc Lăng gần như có thể nghe được thanh ma nha của nàng.
Điều này làm cho Túc Lăng trong lòng bởi vì nàng bất tuân mà buồn bực được trấn an một chút, tà nghễ liếc nhìn nàng nắm đấm nới lỏng lại nắm chặt , chặt lại nới lỏng, Túc Lăng cương quyết cười nói :”Ta biết võ công ngươi không kém, sự chịu đựng kinh người, còn rất thông minh, thế nhưng ngươi thật sự đủ thông minh mà nói, nên biết ở tướng quân phủ, không ai có thể cãi lời ta, ngươi cũng mơ tưởng đi ra tướng quân phủ!”
“Phải không?” Cái này nam nhân ngông cuồng tự đại! Tức chết nàng ! Tức chết nàng!!
Cố Vân giận dữ phản cười, từ từ đến gần Túc Lăng, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn chỉ tới ngực hắn, ở bên cạnh thân dừng lại, Cố Vân không nhẹ không nặng lưu lại một câu :”Túc tướng quân, chúng ta chờ xem.” Hắn có phải cho rằng nửa năm qua,thời gian nàng ỏ tướng quân phủ đều dùng để bắt bướm thêu hoa ?! Túc Lăng, ta Cố Vân muốn đi ra tướng quân phủ,đơn giản tựa như đi vào chợ bán thức ăn bên cạnh nhà ta như nhau!!
Cùng với nói nàng là bị áp đi, còn không bằng nói cái kia nghênh ngang nữ nhân là được một đám tướng sĩ vây quanh rời đi!!
Chết tiệt, nàng dựa vào cái gì như thế tự tin?
Dựa vào cái gì ở trong tướng quân phủ của hắn tự tin như thế, rốt cuộc ai mới là chủ nhân tướng quân phủ!!
“Bành ——”
Nửa đêm đa số mọi người nghe được tiếng nổ lớn trong thư phòng, ngày hôm sau thu thập thư phòng tiểu tướng chỉ nhìn thấy chiếc bàn bị chém thành hai nửa đổ nát trên mặt đất…..
Cái này ….tối hôm qua ai lại làm cho tướng quân sinh khí?!!