Trích Tinh các

Sắp vào thu, khí trời như trước nóng dọa người, ánh mặt trời sáng rực, không khí oi bức, không hiểu sao khiến người ta nóng nảy buồn bực. Trác Tình theo thói quen dựa vào song cửa sổ, con mắt nhìn chằm chằm hồ nước ở xa,ánh mắt trống rỗng, liền ngay cả Lâu Tịch Nhan đã tiến vào trong phòng đứng ở bên cạnh nàng, nàng vẫn không hề biết đến.

Lâu Tịch Nhan bật cười, tiểu thê tử của hắn tựa hồ đang rơi vào trầm tư, bất luận kẻ nào cũng không thể nhận được bất kỳ sự chú ý nào của nàng, từ phía sau ôm lấy thắt lưng nàng, đem nàng nhét vào trong lòng, Lâu Tịch Nhan ôn nhu cười nói :”Nghĩ cái gì như thế nhập thần?”

Ôn nhu thì thầm, ôm ấp quen thuộc, Trác Tình phục hồi lại tinh thần cũng không có kinh hoảng, mà là dựa sát vào nam nhân, thấp giọng than thở :”Tô Mộc Phong thật sự hẳn phải chết không còn nghi ngờ sao?”

Mấy hôm trước nàng cùng Cố Vân liền đem chuyện Tô Mộc Phong có hai nhân cách nói cho Đan Ngự Lam cùng Tịch Nhan, bọn họ ngay từ đầu đều không tin , các nàng cũng đã cố gắng hết sức, thế nhưng kết quả vẫn như cũ là dựa vào luật định của Khung Nhạc, Tô Mộc Phong nhất định sẽ bị vấn trảm.

Làm mọt người nghiên cứu tâm lý học, nàng rất rõ ràng tâm lý cùng tình cảnh của Tô Mộc Phong, nhìn hắn vì vậy mà bị xử tử hình, nàng vẫn là khó thể tiếp thu!

Lâu Tịch Nhan trầm mặc một lúc, rốt cục vẫn là trả lời :”Mặc kệ giết người chính là Tô Mộc Phong vẫn là Hi Phong, ba nữ tử vô tội bị giết chết đã là sự thật không thể chối cãi. Nếu là không trừng phạt nghiêm khắc, làm sao hướng người chết đi ăn nói, Tô Mộc Phong có thể là vô tội, kia nữ tử bị hại lẽ nào nên chết sao?!”

Kỳ thật Lâu Tịch Nhan cũng không muốn vì chuyện này cùng Tình nhi nổi lên tranh cãi, hắn có thể hiểu rõ một ít lập trường của nàng, thế nhưng pháp lý chú ý không phải là công bằng sao?

Quay người lại nghênh đón ánh mắt Lâu Tịch Nhan như trước ôn nhu nhưng thập phần kiên định, Trác Tình giải thích nói :”Ta đều không phải có ý này, thế nhưng Tô Mộc Phong là làm chủ nhân cách, lúc đó là trạng thái vô ý thức, hắn kỳ thật chính là một bệnh nhân, thời gian giết người chính là kỳ phát bệnh, chúng ta không thể đi nghiêm phạt một người bị bệnh. Chuyện này thật sự không có khả năng cứu vãn sao?”

Lâu Tịch Nhan kiên định lắc đầu, trầm giọng thở dài :”Giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa(đạo lý hiển nhiên), đây là đạo lý từ xưa đến nay dân chúng đều hiểu rõ. Nếu vì một câu bị bệnh là có thể tùy ý giết chết người vô tội, công lý ở đâu? Tô Mộc Phong giết còn không phải người bình thường, người nhà các nàng đau lòng mất ái nữ , lại như thế nào có thể buông tha hắn. Tình nhi , chuyện này không ai giúp được hắn, ngay cả Đan Ngự Lam, ta , thậm chí hoàng thượng, đều bất lực!”

Cái này đáp án, nàng sớm đã nghĩ đến, thế nhưng chính tai nghe được Tịch Nhan nói ra, nàng vẫn là cảm thấy bất đắc dĩ, bản thân tuân theo quan điểm trong hiện đại cùng quan điểm trong thế giới này tồn tại rất nhiều bất đồng, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, xã hội hiện đại có thể có quan niệm pháp luật như vậy, lúc đó chẳng qua là đã trải qua nhiều năm lịch sử diễn biến mới có thể thực hiện đi? Nàng lại làm sao có thể cưỡng cầu Khung Nhạc lúc này tiếp nhận quan điểm của nàng chứ?

Đối với Tô Mộc Phong, nàng ngoại trừ tiếc hận còn có thể vì hắn làm cái gì?

Trác Tình mặc dù không nói cái gì nữa nhưng tâm tình cũng không tốt lắm, vỗ nhẹ gương mặt nàng, Lâu Tịch Nhan nhẹ dỗ :”Được rồi, nàng đã tận lực, không nên suy nghĩ nữa.”

Trác Tình chậm rãi gật đầu, nhưng vẫn là không yên lòng . Lâu Tịch Nhan nhìn lướt qua trên bàn tròn đặt một bộ giá y màu đỏ, xem ra đã được đưa tới một lúc lâu, nhưng không bị người động qua, nắm tay Trác Tình đi đến trước bàn tròn, Lâu Tịch Nhan cười nói :”Lễ phục đã đưa tới, thử qua sao?”

Biết rõ Lâu Tịch Nhan là muốn chuyển hướng câu chuyện để lòng nàng dễ chịu hơn chút, Trác Tình cũng phối hợp xốc lại tinh thần, lắc đầu cười nói :”Ta không biết mặc.” Sáng sớm hôm nay lễ phục cũng đã đưa tới, lúc đó nàng không có tâm trí thử, để các nàng đi trước, hiện tại nhìn giá y tuy rằng đã đơn giản hóa thế nhưng vẫn là một đống lớn, nàng thật sự là không biết mặc!

Lâu Tịch Nhan mỉm cười, không phải nàng nói muốn chính mình quyết định giá y sao? Cư nhiên sẽ không biết mặc?! Tiện tay cầm lấy giá y nhìn thoáng qua, Lâu Tịch Nhan cười nói :”Ta giúp nàng.”

“Chàng biết?” Trác Tình nghẹn họng trố mắt.

Lâu Tịch Nhan cười nhẹ không nói, cầm lấy dài ngắn vải vóc, từng kiện từng kiện hướng trên người nàng mặc, Trác Tình nhịn không được hỏi nhỏ :”Chàng xác định là mặc như thế này sao?!” Nàng nhớ kỹ hình như không có phức tạp như thế đi?!

Lâu Tịch Nhan cũng không ngẩng đầu lên, chăm chú khoa tay múa chân, giúp nữ tử mặc y phục, này với hắn mà nói cũng rất xa lạ, bất quá hẳn là không khó đi?!

Mỉm cười nhìn Lâu Tịch Nhan ở bên cạnh đang chăm chú cùng chuyên tâm giúp nàng mặc quần áo, cảm giác hạnh phúc khiến Trác Tình ngoan ngoãn khép miệng lại, giang tay ra, tùy ý hắn mặc quần áo, dù sao nàng cũng không biết mặc tự nhiên không có quyền lên tiếng.

Một lúc sau, Lâu Tịch Nhan rốt cục thở phào nhẹ nhõm, Trác Tình cúi đầu vừa nhìn, thật đúng là giống như lần đầu tiên các nàng cho nàng thử kết quả không sai biệt lắm, sau khi sửa đổi càng vừa người hơn chút mà thôi.

“Đẹp sao?” Trác Tình ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lâu Tịch Nhan kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn chằm chằm nàng, Trác Tình vốn đang nghĩ rất tốt, thế nhưng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy có chút không được tự nhiên, giật nhẹ làn váy được nàng yêu cầu sửa nhỏ không ít, Trác Tình nhíu mày hỏi :”Chàng có phải nghĩ kiểu dáng giá y bình thường vẫn là nhìn tốt hơn nhiều?” Nàng sửa xác thực có chút quá tay, bất quá hiện tại cho dù Lâu Tịch Nhan muốn sửa trở về khẳng định không còn kịp rồi, nàng là tuyệt đối sẽ không đem mình phẫn thành cây thông Nô-en!

Thật lâu, Lâu Tịch Nhan mới nhẹ lắc đầu , cười nói :”Nàng như vậy, rất đẹp.” Gía y bị nàng sửa cơ hồ không tính là giá y, nhiều lắm chính là một chiếc váy dài màu đỏ có chút hoa lệ mà thôi, hắn đã từng nghe nói tất cả tân nương đều mong muốn mặc vào giá y xa hoa nhất, làn váy nếu có thể rơi xuống đất tám thước (~ 2.67m) liền không có gì tốt hơn, mà Tình nhi của hắn thật đúng là đặc biệt .

Bất quá hắn ngược lại cũng không nói dối, nàng mặc thành như vậy xác thực rất đẹp, xiêm áo màu đỏ đơn giản càng tôn thêm nàng phiêu dật xuất trần, đã không còn phục sức rườm rà đem vóc người mạn điệu của nàng bày ra không sót chút gì, đai lưng đỏ thẩm bên hông đem vòng eo nàng buộc chặt , hắn tự nhiên cũng không cô phụ, tay vòng qua vòng eo nhỏ khiến tâm trí hắn say mê.

Đầu để trước trán Trác Tình, Lâu Tịch Nhan vừa thống khổ vừa vui mừng thở dài nói :”Ba ngày, còn ba ngày, nàng liền là của ta.”

Hắn từ trước đến nay chưa từng cảm thấy ngày như thế dài đằng đẵng!

Lực đạo trên lưng ôm nàng có chút đau, hai người hơi thở giao hòa, nàng có thể cảm giác được Lâu Tịch Nhan trong lòng bắt đầu dao động, Trác Tình giảo hoạt cười, cánh tay nhỏ nhắn còn vòng qua cổ Lâu Tịch Nhan, môi mỏng ở bên tai hắn nhẹ giọng nỉ non :”Chàng có muốn hay không cũng luyện tập một chút,làm sao thoát lễ phục a?”

Lâu Tịch Nhan cả người chấn động, gầm nhẹ nói :”Tình nhi—–!” Nàng là cố ý! Diễm dương cao chiếu*,cửa mở rộng, nàng cư nhiên khiêu khích hắn!! Nàng tuyệt đối là cố ý! (* diễm dương cao chiếu : mặt trời xinh đẹp trên cao chiếu rọi ~ ý câu này chắc nói giữa ban ngày ..)

Trác Tình còn muốn tiếp tục đùa hắn, lúc này , ngoài cửa lớn rộng mở truyền đến một đạo giọng nam trong trẻo :”Xinh đẹp tỷ tỷ, ngươi ở đâu?”

Hai người đều cứng đờ, Lâu Tịch Nhan ngượng ngùng buông tay ra, hắn tựa hồ tình lộ (con đường T/Y) nhiều ngang trái, mỗi lần khi hắn cùng Tình nhi vô cùng thân thiết, tổng sẽ không hiểu sao bị người cắt đứt!?

Trác Tình cũng rất bất đắc dĩ đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa, liền nhìn thấy hé ra gương mặt đáng yêu tuấn tú hướng nàng cười đến so với dương quang càng thêm xán lạn, Trác Tình còn không có mở miệng, người ở cửa đã khoa trương kêu to lên :”Oa~~ thật xinh đẹp nga!!”

Trác Tình trợn mắt khinh bỉ, chỉ là một bộ váy màu đỏ bình thường mà thôi , Tịch Nhan yêu ai yêu cả đường đi nói đẹp nàng liền tự nhiên tiếp nhận, này tiểu quỷ xem náo nhiệt gì?!

Bạch Dật vòng quanh Trác Tình dạo qua một vòng, gật đầu một cái , cười nói :”Ta sau này cũng muốn lấy một vương phi xinh đẹp giống như tỷ!”

Lâu Tịch Nhan ánh mắt chợt lóe, nhưng cũng không nói gì thêm , ở trên ghế ngồi xuống, xem hắn còn có thể nói ra cái gì.

“Miệng lưỡi trơn tru.” Trác Tình cũng không để tâm hắn :”Ngươi tới nơi này làm gì?!” Hắn mấy ngày nay luôn hướng chỗ này của nàng chạy, nàng nhớ kỹ bọn họ không quá quen đi?

Bạch Dật từ trong ống tay áo xuất ra một đồ chơi hình trụ, nhét vào trong tay nàng, Trác Tình nhìn một chút hỏi :”Này lại là cái gì?” Hắn cả ngày tống cho nàng cái gì đó,đều là đồ chơi của tiểu hài tử, nàng thật không biết từ lúc nào nhân duyên của nàng tốt như vậy?!

Hưng phấn chỉa chỉa một mặt hình trụ, Bạch Dật cười nói :”Cái này rất thú vị,tỷ trước nhìn.”

Bất đắc dĩ nhìn thoáng qua, theo tay chuyển động, màu sắc cùng hoa văn trên hình trụ sẽ tùy theo thay đổi, thế nhưng có lẽ do bây giờ chưa có gương,để phản xạ chính là dùng phiến đồng mài nhẵn bóng, cũng không phải tốt lắm.

Trác Tình chịu không nổi cười nhẹ nói :”Vạn hoa đồng*có cái gì ngạc nhiên?”

Bạch Dật mở to mắt, gãi gãi đầu cười nói :”Cái này gọi Vạn hoa đồng sao? Cái kia lão bản nói với ta nó gọi thiên linh kính, ta nghĩ rất thú vị liền mua cho tỷ.”

Nhìn trong tay không dùng được gì đó, Trác Tình tổng không muốn đả kích nhiệt tâm của tiểu hài tử, chỉ có thể cười nói :”Cảm ơn.”

Bạch Dật lại lập tức hăng hái, lải nhải nói :” Không khác khí, ta lần sau thấy đồ gì tốt…sẽ mua cho tỷ! Đúng rồi, mấy ngày nay ta đi rất nhiều nơi ở kinh thành ngoạn, còn mua rất nhiều đồ vật này nọ mang về cho phụ hoàng mẫu hậu đấy!Khung Nhạc quả nhiên đất rộng của nhiều.”

(*Vạn hoa đồng : Kính vạn hoa, hay kiếng vạn hoa, là một dụng cụ quang học thường được tạo thành từ 3 tấm gương xếp theo hình lăng trụ, có tác dụng tạo ra hình ảnh phản xạ nhiều lần.

Description: Description: nguyennhatanh8-926757-1371182570_500x0

Kính vạn hoa là một ống gồm những tấm gương chứa những hạt chuỗi, viên sỏi màu, hoặc những vật nhỏ có màu. Người xem nhìn vào một đầu và ánh sáng vào đầu còn lại, phản chiếu qua những tấm gương. Loại tiêu biểu có hai tấm gương đặt theo chiều dọc. Khi đặt các tấm gương nghiêng 45 độ tạo thành 8 ảnh của vật, tạo thành 6 ảnh khi đặt 60 độ, và 4 ảnh khi đặt ở 90 độ. Khi ống được xoay, sự xáo trộn các vật thể nhỏ tạo ra nhiều màu sắc và hình dạng. Bất kỳ hình dạng nào của các vật thể được tạo ra đều là những mẫu đẹp đối xứng vì nó được phản chiếu qua gương. Kiểu 2 gương tạo thành mẫu hoặc những mẫu được ngăn cách bởi nền đen, trong khi kiểu 3 gương (hình tam giác đóng) tạo thành mẫu lắp đầy khung nhìn.)

Trác Tình xấu hổ vừa cười vừa gật đầu, nàng có phải đã lâu lắm không cùng tiểu hài tử hơn mười tuổi tiếp xúc, có chút cảm giác chịu không nổi! Cầu cứu quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâu Tịch Nhan, Lâu Tịch Nhan mới chậm rãi đứng dậy cười nói :”Thất hoàng tử thích có thể ở chơi thêm một đoạn thời gian.”

“Lâu tướng?!” Bạch Dật kinh ngạc nhìn về phía Lâu Tịch Nhan , khẽ nói :”Ngươi đã ở a, ta cũng không có chú ý!”

Là cố ý quên đi! Lâu Tịch Nhan mỉm cười, cũng không nói ra, hắn ta trong mắt chợt lóe qua tia giảo hoạt, hắn vẫn là nhìn thấy rõ ràng.

Tiến vào trong phòng, Bạch Dật tự mình đi đến bên cạnh Lâu Tịch Nhan ngồi xuống, vẻ mặt hiếu kỳ cười nói :”Ta xem tướng phủ mấy ngày qua giăng đèn kết hoa, ngày thành thân là ngày nào a?”

“Ba ngày sau.”

Nhẹ vỗ tay , Bạch Dật vui vẻ cười lớn nói :”Ta lần này tới thật đúng lúc, không chỉ có thể kiến thức lễ mừng rộng lớn, còn có thể uống rượu mừng của Lâu tướng cùng xinh đẹp tỷ tỷ!” Giơ tay nhấc chân hoàn toàn giống như một hài tử không có tâm cơ.

Lâu Tịch Nhan như cũ ân cần nói :”Thất hoàng tử lần đầu đến Khung Nhạc, Lâu mỗ không thể hảo hảo chiêu đãi, còn thỉnh thứ lỗi.”

Bạch Dật liên tục xua tay,cười nói :”Lâu tướng không cần khách khí, là ta quấy rầy trước…..”

“Đình!” Trác Tình lạnh lùng cắt đứt hai người không có dinh dưỡng đối thoại, lạnh giọng nói :”Làm phiền các ngươi đi ra ngoài chậm rãi trò chuyện, ta muốn thay quần áo!” Trời nắng nóng, nàng thế nhưng mặc hai bộ quần áo a!!

Bạch Dật nghe lời nhanh chóng đứng dậy, hướng Lâu Tịch Nhan cười nói :”Lâu tướng, thỉnh.”

Lâu Tịch Nhan cũng vậy đáp :”Thất hoàng tử, thỉnh!”

Một lớn một nhỏ hai người sau một phen nhường nhau, rốt cục đi ra Trích Tinh các, Trác Tình có chút dở khóc dở cười.

Đóng cửa phòng, thật vất vả đem giá y cởi ra, tiếng đập cửa lần thứ hai vang lên .

“Ai?” Trác Tình buồn bực, là ai vậy?

“Tẩu tử, là ta.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm hữu khí vô lực của Lâu Tịch Vũ, Trác Tình mở cửa, thấy hé ra chính là khuôn mặt ỉu xìu.

Lôi kéo nàng tiến vào trong phòng, Trác Tình hỏi :”Làm sao vậy?”

Thất bại ghé vào trên bàn tròn, Lâu Tịch Vũ oán hận mắng :”Ta bị Cảnh Táp làm tức chết rồi!”

Khẽ nhướng mi, Trác Tình trêu chọc nói :”Các ngươi không phải …phát triển tốt đẹp sao?” Nước bọt đều ăn xong, kế tiếp hẳn là đi vào quỹ đạo đi!

Trác Tình trên mặt rõ ràng là ý cười trêu chọc, Lâu Tịch Vũ sắc mặt ửng đỏ, nột nột trả lời :”Đúng là so với trước tốt hơn chút, thế nhưng ….hắn vẫn là không có cùng ca ca cầu thân a!”Cảnh Táp đối nàng xác thực cùng trước kia bất đồng, có đôi khi còn có thể cùng nàng cãi nhau, bị nàng làm cho tức giận thì hô thẳng tên nàng, những cái này trước đây hắn tuyệt đối sẽ không làm, thế nhưng….thế nhưng hôn hắn đều hôn qua, sao vẫn không chịu cầu thân chứ? Muốn gấp chết nàng a!!

Tiểu nha đầu tâm tư tất cả đều viết hết lên trên mặt, Trác Tình cười to nói :“Nóng lòng muốn gả như vậy a?”

” Tẩu tử!!” Vừa xấu hổ vừa buồn bực, Lâu Tịch Vũ trừng mắt nhìn Trác tình, tròng mắt đều nhanh trừng đi ra!

“Hảo hảo hảo, không nói đùa.” Ho nhẹ một tiếng, thật vất vả che xuống ý cười, Trác Tình an ủi nói:”Cảnh Táp cũng không phải người không có kế hoạch cùng trách nhiệm , hắn đã dần dần tiếp nhận ngươi, ngươi cho hắn chút thời gian.”

“Ừ.” Than thở một tiếng, tẩu tử đều đã nói như vậy cũng chỉ có thể như thế. Nhìn thoáng qua giá y trên giường, Lâu Tịch Vũ bỗng nhiên tới gần bên người Trác Tình, thấp giọng nói :”Đúng rồi tẩu tử, phụ thân đêm qua đã chạy về tướng phủ, chỉ là giống như còn tức giận, bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, ca thú ngươi là định rồi, phụ thân cho dù lại tức giận cũng không dám đem ngươi làm cái gì, hôn lễ kết thúc, hắn nhất định chạy về Tây Bắc đi, cho nên ngươi yên tâm làm của ngươi tân nương tử đi!”

Trác Tình nhưng thật ra không có bất an, chỉ là nàng dù sao cũng là gả cho Tịch Nhan, Lâu Mục Hải không thích nàng, hôn nhân không chiếm được phụ mẫu chúc phúc, luôn luôn có chút thiếu hụt. Nghĩ tới đây, nàng cũng nghĩ đến phụ mẫu mình, hôn lễ của nàng, cư nhiên không có cơ hội cho bọn họ thấy, trong lòng không nhịn được tiếc nuối.

Kéo lấy tay Trác Tình, Lâu Tịch Vũ có vẻ so với nàng còn phấn khích hơn:”Còn có ba ngày nga, có phải hay không rất hưng phấn.”

Trác Tình gật đầu, thản nhiên trả lời :”Có chút .”

Bất mãn bĩu môi, Lâu Tịch Vũ kêu lên :”Cái gì gọi có chút? Lẽ nào gả cho ca ta không đáng ngươi chờ mong sao?”

Liếc xéo Lâu Tịch Vũ, Trác Tình đáp lại :”Chờ khi ngươi gả cho Cảnh Táp, liền biết rõ chờ mong hay không chờ mong!”

Lâu Tịch Vũ ngẩng ra:”Ngươi thế nào luôn đem trọng tâm câu chuyện quấn lên trên người ta a!! Ta đi, không cùng ngươi nói!”

Buồn bực nói xong, liền chạy đi ra ngoài.

Trác Tình thở phào nhẹ nhõm một hơi, rốt cục an tĩnh, bị Lâu Tịch Vũ nháo như vậy, đối hôn lễ ba ngày sau, nàng thật đúng là có chút …..hưng phấn….chờ mong….khẩn trương….

….. ….. ……… ……….. …………. ……….

Thanh Huyên điện

Mùa thay đổi, cảnh còn người mất.

Vừa đúng mùa lê kết trái, từng quả tròn tròn màu xanh cũng đã treo lủng lẳng đầy cành,giờ này lúc trước là thời gian công chúa vui vẻ nhất, hiện tại…..

Tiểu Liên đau lòng nhìn thân ảnh gầy gò tiều tụy bên cửa sổ, trong lòng lại lần nữa đem Lâu Tịch Nhan cùng Thanh Linh mắng một lần, bọn họ người như thế lại có thể vui vẻ hạnh phúc chuẩn bị hôn lễ, nhưng công chúa lại chịu giày vò thành như vậy, này thói đời quá không công bằng!!

Dương Chi Lan đứng ở phía sau Yến Như Huyên, thật lâu mới tiến lên vỗ về mái tóc nàng, trìu mến nói:”Huyên nhi, mau nhập thu, có muốn đến Ngô Hi khu vực săn bắn chơi không ?”

Con mắt thủy chung nhìn chằm chằm cây lê ngoài cửa sổ, Yến Như Huyên đờ đẫn lắc đầu.

Khẽ vuốt ve gương mặt gầy gò của Yến Như Huyên, đem mặt nàng chuyển qua, thật vất vả có thể cùng nàng đối diện, Dương Chi Lan vội nói :”Ngươi không đi, kia một đám hoàng thân quốc thích lung tung săn thú, cũng không biết có bao nhiêu động vật muốn gặp nạn.”

Tiểu Liên lập tức tiến lên , nửa quỳ ở bên chân Yến Như Huyên, nhẹ giọng khuyên nhủ :”Công chúa, đi thôi, còn nhớ rõ năm ngoái ngài ở bờ sông cứu được con nai sao? Ngài có nói năm nay còn muốn đi hỏi thăm nó mà!”

Còn có ba ngày nữa chính là hôn lễ Lâu Tịch Nhan, hiện tại trong cung truyền đến xôn xao, tuy rằng không ai dám nói cho công chúa, cũng khó bảo đảm có người không cẩn thận để nàng nghe được, khi đó không biết công chúa sẽ thế nào!!

Yến Như Huyên đã lâu không thấy nhíu mày, các nàng nói , nàng tựa hồ nghe lọt được một ít, rèn sắt khi còn nóng, Dương Chi Lan tiếp tục dụ dỗ nói :”Đi thôi, mẫu thân an bài cho ngươi, sáng sớm ngày mai liền xuất phát, được không?”

Thật lâu, Yến Như Huyên khẽ gật đầu, Dương Chi Lan tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống, an tâm cười nói :”Đều đã trưa, ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi đi.”

Ngoan nữ nhi, chờ khi ngươi trở về, mẫu hậu nhất định cho ngươi nhìn bộ dạng thê thảm của Lâu Tịch Nhan!!

Trong ngự hoa viên, Dương Chi Lan bước chậm đi tới giữa bụi hoa, bên người chỉ có một ma ma đi theo.

“Sự tình an bài thế nào?” Tay vỗ kiều hoa, Dương Chi Lan thấp giọng hỏi.

Ma ma cúi thấp thân thể đứng sau Dương Chi Lan, trên mặt là tràn đầy tự tin cười nói :”Lần này tuyệt đối sẽ không sơ suất, cho dù không thể lật đổ Lâu Tịch Nhan, cũng khiến hắn sống không tốt.”

Dương Chi Lan hừ lạnh nói :”Hắn thế nhưng hoàn toàn là một con hồ ly, lần này nhất định phải cẩn thận hành sự.” Lần trước cư nhiên bị hắn phát hiện mánh khóe chọc không ít phiền phức, lần này tuyệt đối không thể có bất luận cái gì sơ suất.

“Thái hậu yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ không!”

“Tốt!” Một đóa cúc còn chưa nở ra đã bị Dương Chi Lan ngắt xuống, vứt vào giữa vườn hoa.

Lâu Tịch Nhan, ai gia muốn nhìn, lễ thành hôn của ngươi còn có thể thành hay không!