Nơi mà Cố Thần nói bừa đó là một nhà hàng món Âu…

Sau khi vào nhà hàng, Cố Thần chìm trong hối hận.

Thường thì đa phần chỉ có các đôi tình nhân mới đến nhà hàng Âu ăn cơm… thôi được, cậu với nữ thần, à không, với Quân Nhất Nặc cũng là người yêu, nhưng người ta là cặp đôi nam nữ, còn cậu với Quân Nhất Nặc…

Dường như Quân Nhất Nặc không biết tâm trạng rối rắm của Cố Thần, anh bảo phục vụ dẫn hai người đến một nơi yên tĩnh tìm chỗ ngồi.

“Muốn ăn gì?” Quân Nhất Nặc hỏi.

Cố Thần ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, trông y như một thằng nhà quê mới lên thành phố, thêm vào bộ quần áo phổ thông trên người khiến cảm giác này càng chân thật hơn, ánh mắt cậu phục vụ nhìn cậu đã mang chút khinh miệt. Tất nhiên, cậu trông nhà quê như vậy một phần cũng vì người đàn ông đẹp trai mặc áo vest bên cạnh quá nổi bật. Ngay cả bản thân Cố Thần cũng biết mình mặc thế này mà đến một nhà hàng cao cấp sang trọng như vậy sẽ làm dơ gạch của người ta – cậu bé à, cậu xem nhiều truyện thuộc thể loại cô bé lọ lem quá rồi đó!

Cố Thần chần chừ mãi khiến cậu phục vụ càng tin chắc cậu là một tên hai lúa, nhưng Cố Thần xin thề, từ nhỏ đến lớn tuy ít khi ăn bữa Âu, nhưng số lần đến nhà hàng cao cấp của cậu không ít đâu.

Thế là, Cố Thần vẫn ngơ ngác chọn một phần bít tết, còn dặn đi dặn lại cậu phục vụ là phải làm chín hoàn toàn.

Thường thì khách gọi bít tết chỉ thích ăn bảy phần chín thôi, nhưng Cố Thần không thích ăn bít tết, nên mỗi lần chọn cậu luôn dặn phải làm chín hoàn toàn, nói thật là cậu không dám đụng vào một miếng thịt còn dính máu đâu. Quân Nhất Nặc cũng chọn chín phần chín, không khác ăn chín hoàn toàn là mấy, anh cũng không thích ăn “thịt sống”.

Nhà hàng Âu này rất yên tĩnh, các bàn ăn cách nhau rất xa, thế nên nếu không lớn tiếng nói chuyện thì khách của những bàn khác sẽ không nghe thấy họ đang nói gì.

Cố Thần ngồi im đó cúi đầu trông giống y như một cô vợ nhỏ, thỉnh thoảng cậu sẽ ngẩng đầu nhìn Quân Nhất Nặc một cái… hầu như lần nào ngẩng đầu cậu cũng thấy Quân Nhất Nặc đang nhìn mình, sau đó cậu lại cúi đầu, đỏ mặt.

Quân Nhất Nặc dở khóc dở cười với phản ứng của cậu, anh không đáng sợ như thế chứ, tại sao gà vàng ngốc không nhìn anh lấy một lần vậy?

“Em… em quen hai người ở ngoài cổng trường lúc nãy à?” Quân Nhất Nặc không phải loại người giỏi bắt chuyện, nhưng rõ ràng thì trong hai người, gà vàng ngốc còn im lặng hơn anh, vì thế nên anh chỉ có thể tìm chủ đề. Tất nhiên, chủ đề không thể cứ xoay quanh trò chơi được.

Cố Thần nghe thấy lời của Quân Nhất Nặc thì thở phào, cứ tiếp tục im lặng như vậy cậu sợ mình sẽ bỏ chạy mất.

“Người đi vào trường là bạn cùng phòng cũng là anh họ tôi. Người còn lại… là bạn của anh ấy.” Nghĩ đến Quý Du Nhiên và anh trai, Cố Thần cảm thấy lo lắng, rốt cuộc là ảo giác của cậu hay là ảo giác của cậu hay là ảo giác của cậu đây?

“Quan hệ của anh trai em với cậu trai kia hình như giống chúng ta.” Quân Nhất Nặc bình tĩnh nói. Nhưng, rõ ràng là quan hệ giữa anh trai gà vàng ngốc và cậu trai đó tốt hơn anh và gà vàng ngốc nhiều.

Lời của Quân Nhất Nặc khiến hai tai Cố Thần đỏ bừng, quan hệ của cậu và Quân Nhất Nặc… thôi được, đến bây giờ cậu vẫn chưa kịp thích ứng.

Phục vụ mang thức ăn đến đánh tan bầu không khí lúng túng giữa hai người, thật ra chỉ có mỗi Cố Thần lúng túng thôi, Quân Nhất Nặc trông rất tự nhiên.

“Tôi giúp anh cắt.” Quân Nhất Nặc cầm dao lên chuẩn bị ăn, Cố Thần đột ngột nói câu này khiến anh không kịp phản ứng, ngơ ngác mất một lúc, khi bình tĩnh lại thì Cố Thần đã kéo phần ăn của anh sang cắt một cách rất nghiêm túc.

Cắt thịt bò cũng là một kỹ năng, hơn nữa phải theo quy tắc trên bàn ăn, chí ít thì bạn có thể đoán được gia cảnh một một người từ việc nhìn họ cắt thịt.

Cố Thần cắt thịt bò rất đẹp, tư thế cũng…rất đẹp.

Chẳng mấy chốc cậu đã đẩy đĩa thịt về lại trước mặt Quân Nhất Nặc, từng miếng một đều nhau, rất vừa miệng.

Nếu Quân Nhất Nặc không thuộc dạng mặt liệt, có lẽ hành động này của Cố Thần sẽ khiến anh lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Nhưng anh cũng phải thừa nhận rằng gà vàng ngốc là một con gà vàng rất tri kỷ.

Cố Thần cắt thịt cho Quân Nhất Nặc xong thì tự cắt cho mình, chẳng hề giống với dáng vẻ nhà quê ban nãy, tư thế cắt thịt của cậu rất nhã nhặn, ngón tay thon dài, vừa nhìn đã biết chưa từng chịu khổ.

Quân Nhất Nặc nhìn chằm chằm đôi bàn tay ấy, chờ cậu cắt xong rồi mới bắt đầu ăn. Còn về chuyện uống rượu vang các loại, Quân Nhất Nặc cảm thấy Cố Thần còn nhỏ, đang ở tuổi phát triển, uống rượu sẽ không tốt cho sức khỏe.

Chỉ một miếng thịt bò thì đương nhiên không thể lót đầy bụng của hai chàng trai rồi, Cố Thần hối hận vì đã đến đây lắm, dù bít tết có ngon cỡ nào chăng nữa cũng chẳng bằng một bữa cơm canh truyền thống. Tuy ăn tối dưới ánh nến lãng mạn thật đấy.

Lúc đi ra nhà hàng, Cố Thần dự định sẽ tính tiền, ai ngờ trước khi đi lấy xe Quân Nhất Nặc đã tính xong hết rồi, làm Cố Thần buồn bực một lúc lâu.

……

“Ăn no chưa?” Sau khi lên xe, Quân Nhất Nặc hỏi.

Cố Thần muốn nói dối là no rồi, nhưng khi nhìn vào gương mặt của Quân Nhất Nặc, cậu vẫn thành thật lắc đầu. Hồi trưa không ăn nhiều, giờ chỉ mới ăn một miếng thịt lớn cỡ bàn tay, no mới lạ đó.

“Muốn ăn gì?” Quân Nhất Nặc rất hài lòng với câu trả lời thật lòng này.

Muốn ăn gì cũng là một vấn đề lớn, nếu theo thói quen ngày thường của Cố Thần, chắc chắn cậu sẽ muốn đi ăn cơm, bởi cơm có thể lấp đầy bụng, vả lại món ăn cũng phong phú. Nhưng vừa ăn thịt bò xong, giờ cậu lại chẳng muốn ăn cơm nữa.

Sau khi chạy ngang qua vài tiệm cơm, Cố Thần chợt trông thấy một tiệm…

“Ăn sủi cảo được không?” Cố Thần dè dặt hỏi, đã lâu lắm rồi cậu không ăn sủi cảo nên muốn ăn lại, nhưng cậu muốn ăn không có nghĩa là Quân Nhất Nặc cũng muốn, vì thế, ngữ điệu của cậu nghe rất dè dặt.

“Được.” Quân Nhất Nặc cảm thấy vui vì cái dáng vẻ y như cô vợ nhỏ của cậu, vả lại anh không kén ăn.

Đậu xe xong, hai người cùng đi vào quán sủi cảo. Cố Thần gọi hai phần bánh chẻo, Quân Nhất Nặc không biết chọn gì nên gọi giống Cố Thần, anh không kén ăn như vậy.

Quán sủi cảo nhỏ hơn nhà hàng Âu rất nhiều, vả lại nơi này rất ồn ào. Lúc ngồi xuống Cố Thần chợt cảm thấy mình không nên chọn chỗ này, ngay cả phòng riêng cũng không có, bộ quần áo Quân Nhất Nặc đang mặc trên người quả thật không hợp với chỗ này.

“Đang nghĩ gì vậy?” Quân Nhất Nặc thấy cậu nhíu mày thì hỏi.

“Ừm…” Cố Thần trả lời, “Không có gì.”

Quân Nhất Nặc không nói tiếp, chỉ nhìn cậu.

Cố Thần bị anh nhìn tới nỗi thẹn thùng dời tầm mắt, hắng giọng một tiếng chuyển chủ đề, “Chờ tay nghề nấu ăn của tôi tốt hơn sẽ tự làm cho anh ăn.”

Ý là sẽ dẫn anh về nhà tôi.

Quân Nhất Nặc sửng sốt, Cố Thần tự nói xong cũng sửng sốt, sao cậu lại thẳng thắn như vậy chứ?!

“Được, tôi chờ em.” Quân Nhất Nặc mỉm cười, nụ cười này như một cơn gió xuân phất qua khiến trăm hoa đua nở, Cố Thần tức thì bị nó mê hoặc đến nỗi không biết đâu là đông tây nam bắc.

Quân Nhất Nặc nhìn vẻ mặt cậu lúc này lại thấy buồn cười, giống y như trong trò chơi, đủ loại ngơ ngác đủ loại đáng yêu!

……

Buổi hẹn hò đầu tiên khá hoàn mỹ, lúc về ký túc xá, toàn thân Cố Thần như đang bay trên mây, gì mà trái tim rung động, đã rung động từ lâu lắm rồi.

Lúc Cố Thần về đến ký túc xá, Cố Thiên Nhai đang trò chuyện qua điện thoại, nói cười vui vẻ với người bên kia, Cố Thần còn nghe thấy ngữ điệu làm nũng của anh mình.

Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cứ cảm thấy anh cậu đi Canada một chuyến về thì ốm đi nhiều, chẳng lẽ…

“Tiểu Thần về rồi à?” Cố Thiên Nhai nói chuyện xong về phòng thì thấy Cố Thần đang ngơ ngác đứng nhìn mình, bèn thuận miệng hỏi.

Cố Thần đẩy cái kính trên mũi, im lặng một lát mới hỏi: “Anh, anh và Quý Du Nhiên đi Canada là để gặp ba mẹ anh ta sao?”

Câu hỏi thẳng thắn của Cố Thần khiến cánh tay đang vươn ra đặt điện thoại lên đầu giường của Cố Thiên Nhai sượng lại một lúc, sắc mặt cậu ta hơi tái, nhưng không phải bởi vì Cố Thần đã biết chuyện của mình.

“Ừm.” Cố Thiên Nhai gật đầu.

Cố Thần cũng không ngờ Cố Thiên Nhai lại dứt khoát thừa nhận như vậy, cậu ngạc nhiên vô cùng.

“Tiểu Thần, anh nói thật với em, cho dù em nghĩ sao đi nữa anh cũng xem em là em trai anh.” Cố Thiên Nhai nhìn Cố Thần, nói bằng giọng điệu nghiêm túc mà trước đây cậu chưa hề nghe, “Quý Du Nhiên là bạn trai anh, giống với loại em đang nghĩ, anh thích một người đàn ông, anh đã theo anh ấy ra mắt ba mẹ. Ba mẹ anh ấy đã đồng ý rồi, sau này tụi anh sẽ sống chung với nhau như những đôi vợ chồng khác.”

Cố Thần: “………………………………..”

Cố Thần trợn tròn mắt, như đang cố nhìn xem Cố Thiên Nhai có bị thứ gì nhập không. Nhưng Cố Thiên Nhai vẫn là Cố Thiên Nhai, Cố Thần cũng chỉ là một người phàm tục, không có phép thuật gì cả.

Ra mắt ba mẹ, hơn nữa ba mẹ cũng đồng ý? Rốt cuộc là do ba mẹ của anh chàng tên Quý Du Nhiên đó quá cởi mở hay do sức chịu đựng của họ quá tốt, hoặc chăng do anh trai quá tài giỏi, thế mà có thể khiến ba mẹ Quý Du Nhiên đồng ý? Hay có phải vì ba mẹ Quý Du Nhiên đã biết con mình thích đàn ông ngay từ đầu rồi, nên mới không phản đối?

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, suy nghĩ của Cố Thần đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ, Cố Thiên Nhai cũng hiểu tính của em mình, biết trí tưởng tượng của cậu rất phong phú, cậu ta cũng không hỏi cậu cảm thấy thế nào, chỉ nói, “Tiểu Thần, ngày mai anh sẽ dọn đến nhà Quý Du Nhiên, khoảng thời gian tới sẽ không về phòng.” Chuyện của ba mẹ cậu ta khiến cậu ta rất mệt mỏi, chỉ khi ở bên cạnh Quý Du Nhiên mới yên tâm hơn.

Cố Thần rất muốn nói mình không kỳ thị chuyện này, anh vẫn là anh trai của cậu, nhưng không hiểu sao lại chẳng thể nói nên lời!

“… Anh, anh ta mua rất nhiều đồ cho anh.” Suy nghĩ của Cố Thần xoay chuyển thật nhanh, cậu cũng tinh mắt trông thấy những bọc thức ăn vặt mua trong siêu thị được bày đầy trên bàn.

Cố Thiên Nhai ngạc nhiên với phản ứng của Cố Thần, bởi cậu không ngờ Cố Thần chẳng hề nhíu mày hay nói ra những lời khó nghe.

“Mấy thứ này là của anh ấy mua cho anh.” Cố Thiên Nhai nói, “Ngày mai anh dọn đi rồi, chỗ này chỉ còn mỗi em ở thôi, anh sợ em chán nên đã mua rất nhiều đồ, nếu không muốn xuống lầu ăn thì ở đây nấu mì ăn cũng được.”

Khóe môi Cố Thần co giật, nghĩ bụng: anh à em không phải anh, em không thích ăn vặt, nếu đói em tự biết đi căn tin hoặc siêu thị mua mà, em không ăn món ăn chẳng có chút dinh dưỡng nào như mì gói đâu!