Sáng sớm hôm sau, Hedwig xinh đẹp bay đến trước mặt Harry, giơ chân trái cho Harry xem, là một bức thư. Harry gỡ thư xuống, cho nó ăn một miếng bánh ngọt nhỏ, ăn xong, nó vùi đầu vào chén của Harry uống nước bí ngô. Khi quan hệ của Harry và Voldemort được thiết lập, đãi ngộ của Hedwig cũng theo đó mà cao lên. Không chỉ có khẩu vị thức ăn được thay đổi theo từng thời kỳ, mà mỗi ngày gia tinh của Voldemort còn mang bánh ngọt đến cho nó.

Ăn uống no đủ, Hedwig vỗ vỗ cánh, nhẹ nhàng bay lên vai Harry, làm nũng cọ cọ hai má của chủ nhân, sau khi được chủ nhân vỗ về thoái mái mới chịu rời đi.

” Thư của ai vậy?” Snape hỏi. Có chút hâm mộ nhìn phương hướng Hedwig bay đi, nếu như hắn cũng có một con thú cưng hiểu được ý chủ nhân như thế thì tốt.

Harry mở tấm giấy da, một kiểu chữ viết dài mảnh vô cùng quen thuộc lại có chút xa lạ, từng chữ viết như nhảy vào mắt. Trước kia, lúc Harry học ở Hogwarts, cậu đã thấy kiểu chữ này không chỉ một lần, cũng tiếp thu sự chỉ dạy từ vị chủ nhân đầy trí tuệ của kiểu chữ này không chỉ một lần, năm thứ 6, người kia còn hướng dẫn cho cậu tròn một năm. Dumbledore, mái tóc và chòm râu trắng dài kinh người, ánh mắt luôn hiện lên sự sáng suốt, hiền lành, khoan dung của một lão nhân, nhưng hôm nay, quan hệ giữa Harry và ông thua kém quá khứ vạn dặm.

Hơn nữa, nguyên nhân cũng xuất phát một phần từ Harry, cậu cảm thấy có lỗi trước kỳ vọng và sự hy sinh của Dumbledore, mỗi lần nhìn thấy vị lão nhân hiền lành này, cậu đều có cảm giác thẹn trong lòng, không dám nói một câu, mà quan trọng hơn là Dumbledore không đối xử với cậu như trước đây. Bốn nhà của Hogwarts, hơn 800 học sinh, được Dumbledore yêu thích, được Dumbledore quan tâm nhiều nhất là Gryffindor. Ông ấy rất thích bốn đứa trẻ của nhà Gryffindor, bọn họ giống như ánh mặt trời chói mắt, hơn nữa James Potter và Sirius Black, từ lúc hai người bọn họ nhập học, ông ấy vẫn luôn yêu thích bọn họ. Đứng thứ hai chính là Ravenclaw, thông minh, nghiêm túc, cẩn thận, không ngừng phấn đấu, Ravenclaw không thể nghi ngờ là con cưng trong mắt các giáo sư, không có giáo sư nào lại không thích học sinh thông minh. Frank Longbottom là học sinh giỏi nhất. Đứng thứ ba là Hufflepuff. Tuy không thể sánh với các nhà khác, Hufflepuff ngu ngốc, tự cho mình là thông minh và hay nói láo, nhưng bọn họ rất hiền lành, rất dễ dàng dẫn dắt. Và Dumbledore không thích nhất, đó là Slytherin. Đa phần học sinh Slytherin đều xuất thân từ gia tộc máu trong, phù thủy lai cực nhỏ, phù thủy xuất thân Muggle không hề có một người. Mà các gia tộc máu trong đều là các gia tộc truyền từ mấy trăm năm đến này, sự giàu có và địa vị của họ không phải bàn cãi, họ âm thầm không chế nhiều sự vụ của giới pháp thuật, do đó những đứa trẻ xuất thân từ gia tộc như thế đều có thành kiến rất sâu, ham mê nghệ thuật hắc ám, luôn có thái độ khinh bỉ coi thường những phù thủy không phải máu trong. Dumbledore cũng muốn yêu thích bọn họ, ông ấy cũng thử làm vậy, nhưng lực bất tòng tâm, học sinh Slytherin không cho ông ấy cơ hội. Mà sau khi Voldemort đến trường học thì tình hình không thể cứu vãn được nữa, nhà Slytherin dễ dàng bị Voldemort nắm giữ, Dumbledore không thể chen chân vào, ngược lại còn bị kế hoạch của Voldemort làm giảm đi ảnh hưởng của ông ấy đến ba nhà khác. Cân nhắc trước sau, Dumbledore dứt khoát từ bỏ Slytherin, cho dù không có được những học sinh xuất sắc nhất của Slytherin, mà Harry là một trong số đó.

Thư của Dumbledore vẫn mang một phong cách trước sau như một, ngắn gọn và có chút khôi hài:

Trò Harry Potter thân mến

Sau bữa sáng, đến thăm phòng làm việc của ta một chuyến.

P/s: ta thích những con gián.

Albus Dumbledore

Những con gián? Harry ngây ngốc nửa ngày, nghĩ mà muốn nổi da gà. Dùng cái loại tên khiến người khác ghê tởm làm mật khẩu đúng là ngoài dự đoán của mọi người, đó cũng là phong cách của Dumbledore.