Sau khi ăn cơm tối hai người cũng không có thừa thời gian dính lấy nhau. Dạo này bọn họ đều bận rộn công việc, một người sắp tới phải đi theo ekip minh tinh bay đến thành phố B làm thợ trang điểm cá nhân, một người phải đánh huấn luyện cho giải đấu mùa hè từ thứ Hai đến thứ Sáu, thứ Bảy Chủ nhật thì tham gia thi đấu mùa hè bình thường.

Hai người bận rộn ở Trung Quốc yêu nhau.

Rất đáng sợ.

Mấy tháng sau này rất ít cơ hội gặp mặt, bây giờ có một dịp nên phải đặc biệt trân trọng.

Yêu đương đến giờ, Giang Ký Minh ở trước mặt Tống Phưởng đã hoàn toàn bỏ lớp ngụy trang trước kia, hiện giờ trong mắt Tống Phưởng, anh còn dính người hơn cả Demacia xin ăn ngày thường, khó dỗ hơn cả em trai Tống Huyên khi giận dỗi hồi nhỏ.

Bây giờ thì ——

“Anh đi đi, em sẽ không chuồn đâu.” Cô kiên nhẫn khuyên: “Em mua kem A xong sẽ ra thẳng cửa trung tâm thương mại chờ anh, có được không?”

“Không được.” Anh rất cứng, “Em đi cùng anh đi.”

Đích đến là bãi đỗ xe.

Lúc này, đội bá hàng đầu LPL như thằng bé không dám đi một mình buổi đêm, tuyệt đối không ra bãi đỗ xe một mình, nhất định phải có bạn gái đi cùng mới đi.

“Em sẽ không để anh phải chờ đâu, có khi còn xong sớm hơn anh ý.”

Anh không lên tiếng, nhưng trong mắt viết rõ hai chữ từ chối.

Haiz, cái người này đúng là.

Tống Phưởng than nhẹ một tiếng, muốn nói đạo lý: “Giang Ký Minh, anh không phải trẻ con đâu nhé.”

Đội bá im lặng ba giây: “Anh là em bé mà.” Không đỏ mặt xíu xiu.

Tống Phưởng hoàn toàn nể phục công lực da mặt dày của bạn trai, ngây ra như phỗng, căn bản không biết đáp lại anh như thế nào.

Đúng là không biết xấu hổ đến cực hạn.

Người anh em, anh là em bá á? Cho nên 24 năm trước của anh coi như bỏ à?”

Bị ép đến đường cùng, đại thần Nhật Phương chỉ có thể dùng đòn sát thủ.

Cô giả vờ tức giận, hai tay khoanh trước ngực, nói với anh: “Anh không đi thì tháng bảy em cũng không về thành phố A tìm anh nữa.”

Giang Ký Minh nghe vậy sững sờ, “Tháng bảy em về à?” Địa điểm tổ chức concert đều ở nước ngoài, anh vốn nghĩ rằng cô sẽ không trở về Trung Quốc trong sự kiện này.

“Ừm, khai mạc ở Melbourne xong sẽ được nghỉ vài ngày. Em vốn định nhân dịp mấy ngày nghỉ đấy mà book vé máy bay về với anh, nhưng bây giờ xem ra ——”

“Anh đi lấy xe đây, em mua xong chờ anh ở cửa nhé.”

Cô còn chưa dứt lời, anh đã quăng lại câu nói này rồi bước nhanh đi.

Tốc độ nhanh nhanh chóng chóng như sợ bị trộm mất xe nên phải vội vàng lái đi.

Chị gái BA ở bên cạnh ăn hết dưa phục sát đất trước kỹ thuật điều khiển bạn trai của Tống Phưởng, không nhịn được xin cô chỉ bảo: “Người đẹp, bạn trai em nhìn không hề dễ giải quyết, em làm cách nào mà anh ấy ngoan ngoãn nghe lời em thế?”

Tống Phưởng đưa mắt nhìn Giang Ký Minh rời đi, bóng lưng cao lớn khuất khỏi tầm mắt, nhanh chóng biến mất trong biển người chen chúc. Cô thu hồi ánh mắt, bất đắc dĩ cười với chị gái BA: “Đối đãi anh ấy như em bé là được chị ạ.”

Chị gái BA ngạc nhiên, không thể tin được: “Hả, chỉ thế thôi á?!”

“Vâng.”

Tính tình trẻ con thì chỉ có dùng cách đối đãi trẻ con mới hợp.

Tống Phưởng chọn ở quầy LxQ xong lại thấy quầy hãng T bên cạnh có màu son mình mua mãi không được, bản tính phụ nữ khiến cô đi nhanh đến trước hàng son hãng T.

Cô đang bôi thử ra cổ tay để thử màu thì tiếng trò chuyện của hai cô gái sau lưng mình bay vào tai cô.

“Cậu nghĩ tớ đánh son hãng T có trắng không?”

“Không biết, cậu xem màu cậu đang đánh xem. Sao dạo này cứ thích trắng thế, có phải hôm qua cậu còn uống viên dưỡng trắng của hãng POLX* không?”

(*) Mị đã tìm ra viên trắng da hãng POLA =))

“Hê hê, lần trước A thần trả lời phỏng vấn nói thích da trắng mà? Tớ thay đổi chút ý mà.”

“… Mệt cậu mấy hôm trước còn đi cắt tóc, bởi vì anh ấy nói thích tóc dài trung trung à?” Cô ấy dừng một chút, bỗng nhiên hiểu ra: “Bảo sao hôm nay cậu còn đi cao gót chót vót thế này, 9cm đó chị đại, khác gì cậu đi cà kheo không!”

“…”

Tống Phưởng cúi đầu cười khẽ, âm lượng không lớn, chỉ mình cô nghe thấy.

Thử màu xong, cô nói màu son với anh trai BA, anh trai BA nhanh chóng lấy thỏi son mới và hóa đơn cho cô.

Tống Phưởng cầm lấy ra quầy thu ngân.

Hai cô gái vừa rồi đứng cạnh cô nhìn thấy sườn mặt cô thì khựng lại, đợi cô rời khỏi quầy kinh doanh mới hồi phục tinh thần.

Cô gái B nói với cô gái A: “Cậu phải trắng như người vừa rồi mới phù hợp với yêu cầu của A thần nhà cậu kìa.”

Cô gái A chống cằm rầu rĩ: “Tớ cũng nghĩ thế. Nhưng với màu da của tớ bây giờ, phải uống bao nhiêu gói trắng da và dùng bao nhiêu lọ SKII mới có thể trắng như cô ấy chứ.”

Cô gái B vỗ vai bạn tốt, an ủi: “Con đường trắng đẹp gian khổ cần kiên trì, còn phải tốn tiền nữa.”

Cô gái A phiền muộn che mặt.

Hu hu hu, ông trời khắc nghiệt với tôi quá.

Cô chậm rãi đi đến cửa trung tâm mua sắm.

cô ngước mắt nhìn qua cửa kính, một chiếc xe SUV màu đen nháy đôi đậu bên vỉa hè, ánh đèn vàng làm Tống Phưởng giật mình, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó rất quan trọng cùng với hậu quả đáng sợ của nó, cô hoảng sợ vội đẩy cửa kính ra, giẫm lên gạch đá hoa, phi về phía chiếc SUV.

Tống Phưởng mở cửa xe, vừa ngồi vào ghế lái phụ vừa cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt Giang Ký Minh. Như cô dự đoán, vẻ mặt anh không tốt lắm.

Mặt anh xụ ra, dựa vào ghế xe, không nói lời nào. Nhất là khi thấy túi đồ hãng T trong tay cô thì mặt anh càng đen hơn.

Tống Phưởng cười khan hai tiếng, định nói gì đó để làm dịu bầu không khí lúng túng, nhưng vừa nói được chữ “Em” đã bị ngắt lời.

“Năm phút.” Giọng anh không vui: “Em đã nói có thể em còn nhanh hơn anh cơ mà.”

“… Có chút xíu ngoài ý muốn."

Ánh mắt anh rơi xuống túi đồ hãng T, vẻ mặt tỉnh bơ: “Cái này là ngoài ý muốn à.”

Bây giờ không chỉ Tống Phưởng hiểu rõ Giang Ký Minh mà Giang Ký Minh cũng hiểu bạn gái mình rất rõ. Mua được đồ phù hợp với da là nhảy nhót vui vẻ, nhìn thấy mỹ phẩm mình thích là không dời nổi bước chân, đây chính là Tống Phưởng, bạn gái anh.

Lương tâm Tống Phưởng cắn rứt, bởi vì tất cả những gì anh nói đều là sự thật.

Đúng là cô ở quầy hãng T đã làm trễ giờ, lại vui vẻ vì mua được thỏi son lùng đã lâu nên hoàn toàn quên chuyện hẹn với Giang Ký Minh trước đó, cô ung dung đến cửa trước nhìn thấy xe anh mới đột nhiên nhớ tới lời thề son sắt vừa nãy của mình.

GG.

Anh không nói gì nữa, trong xe yên tĩnh lại, sự lúng túng trong không khí xâm chiếm từng tấc không gian.

Tống Phưởng ngồi mấy giây không yên nữa, nổi dũng khí lên, vươn tay nắm chặt anh.

Cầm thật chặt.

Xúc cảm ấm áp.

Giang Ký Minh sững sờ trước hành động bất thình lình của cô, anh nghiêng đầu qua nhìn cô vài giây, môi mỏng hơi hé: “Giả vờ đáng thương cũng vô dụng.”

Khóe môi Tống Phưởng giật giật, “Đâu phải.” Lại nói với anh, “Anh ghé đầu lại đây.”

Anh khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghiêng người qua, ghé đầu đến trước mặt cô.

Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách rất gần, khoảng cách giữa hai chóp mũi nhỏ đến mức có thể đụng vào.

Anh lẳng lặng nhìn cô, vài giây sau mở miệng: “Làm gì vậy?”

Tống Phưởng duỗi hai tay ôm mặt anh, cười hì hì nói: “Hôn anh đó.” Nói xong, cô dán môi lên.

Khi đầu lưỡi cô ɭϊếʍ qua cánh môi anh, Giang Ký Minh ngẩn ra hai giây, nhanh chóng phản ứng lại, đổi bị động thành chủ động, bàn tay giữ lấy gáy cô, hôn sâu hơn.

Tống Phưởng bị hôn đến choáng váng, sắp không theo kịp tiết tấu của anh.

Khi cô thở hổn hển, anh cắn môi dưới của cô, tiếng nói mơ hồ: “Lưu lại.”

Tống Phưởng không kịp phản ứng, “Lưu cái gì lại?”

“Lần này lưu lại.” Anh nói, “Về sau nhớ phải đền bù cho anh.”

Não bộ cô hỗn loạn, cộng với giọng nói trầm thấp ngọt ngào của anh, bầu không khí mập mờ như vậy quá sức quyến rũ, cho dù anh nói muốn tài sản cả gia tộc của cô thì cô cũng đồng ý. Nam sắc của mê người.

Cô vòng lấy cổ anh đáp lại, phối hợp với anh.

Được rồi, bạn trai, anh nói gì cũng được.

Má cô nhuộm màu đỏ hồng.

Hôn rất nghiêm túc.

... Thời tiết mây mù của ai đó dần dần tan biến, trời trở nên quang đãng, rất vui vẻ.

Xe dừng ở dưới chung cư Green Garden nhà Tống Phưởng.

Tống Phưởng mở giải thích cho cậu ấy từng sản phẩm dưỡng da trong túi đồ, đây là kem K, đây là kem A, em còn đến quầy khác mua tinh chất cho anh nữa, blablabla.

Dặn dò anh những điều cần chú ý xong, cô lại sợ anh không dùng nên nói: “Ba ngày sau em gọi video cho anh, anh làm mụn biến mất cho em.”

Anh ừm một tiếng.

Ngoài cửa xe là những người đi dạo đang về nhà.

Thời gian không còn sớm, mai còn phải làm việc, cô phải lên.

Cô nhìn anh, vừa nghĩ sắp tới phải xa nhau không gặp mặt thật lâu thì luyến tiếc, hy vọng thời gian có thể bỗng dưng kéo dài vô hạn.

Cô khẩn cầu ông trời làm người tốt mười phút, cho bọn họ thêm chút thời gian ở cùng nhau.

Beauty blogger cầu nguyện.

Cô kéo tay anh không chịu buông, có lẽ bây giờ người dính người hơn biến thành cô rồi.

Lòng bàn tay cô khẽ vuốt ve quầng thâm hơi hiện dưới mắt anh, “Anh phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng thức khuya nhiều.”

“Ừ.” Anh hôn xuống trán cô một cái, thấp giọng nỉ non: “Em cũng vậy.”

Làm sao bây giờ, giọng anh nghe quá hay, tay cũng rất đẹp, cô càng không muốn đi.

Nhưng dù không muốn đi thế nào đi nữa cũng chỉ làm ý nghĩ, cuối cùng đành phải chia xa.

Cô mở cửa xe ra, vừa nhích người đã bị anh nắm lấy tay. Tống Phưởng quay đầu lại, tưởng là anh muốn nói gì, không ngờ anh im lặng một lúc chỉ nói hai chữ, ngủ ngon.

Tống Phưởng sững sờ, sau đó nhoẻn cười: “Vâng, ngủ ngon.”

Ngủ ngon, ngủ ngon.

Hy vọng cô gái nhỏ của anh có giấc mơ đẹp.

Hy vọng những ngày anh không ở bên, cô gái nhỏ của anh vẫn sống tốt.

Lúc Tống Phưởng xuống xe, tình cờ radio trêи ô tô đang phát một bài hát tình yêu nổi tiếng gần đây.

“… Well I found a man stronger than anyone I know, well I found a man stronger than anyone I know…”

Đây là một ca khúc tiếng Anh, do hai nam nữ ca sĩ người nước ngoài nổi tiếng song ca thể hiện.

Ca từ thâm tình, đến cả tên bài hát cũng thế.

Tên là 《Perfect》. Hoàn mỹ.

Tống Phưởng giẫm lên ánh sáng đi về phía trước.

Mặc dù đã không còn nghe được tiếng radio nhưng đồng hồ báo thức vẫn phát bài hát kia lặp đi lặp lại.

Cô cụp mắt, nhìn kỹ sẽ thấy cô đang mấp máy môi ——

"We are still kids but we’re so in love."

Dù hai ta lúc ấy dại khờ nhưng tình yêu thì đã chớm nở.

"Fighting against all odds."

Cùng nhau vượt qua bao khó khăn sóng gió.

“I know we’ll be alright this time."

Em tin bình yên sẽ lại về.*

(*) Phần dịch lời mình mượn của kênh YTB Cam Lavigne vì rất là thơ ♥

Khi Tống Phưởng hát xong câu này cũng vừa vặn đi hết tất cả bậc thang.

Cô dừng bước, xoay người.

Chiếc xe dưới đèn đường kia vẫn chưa lái đi.

Cửa sổ xe bên ghế lái hạ xuống, chậm rãi lộ ra gương mặt anh.

Ánh mắt anh cũng nhìn về phía cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cô nhìn anh từ xa, đột nhiên ngây ngốc cười thành tiếng.

Giang Ký Minh không biết rõ lý do cô cười là gì, nhưng có lẽ bởi nụ cười của bạn gái quá mức xán lạn, sức cuốn hút cực mạnh, làm khóe môi anh cũng cong lên theo.

Anh cười khẽ.

Perfect.