Sáng hôm sau, Yến Vũ ra ngoài cắt tóc, đến khi đầu tóc người trong gương gọn gàng đâu ra đấy, mới xách điểm tâm về nhà. Vừa mới mở cửa, thì chứng kiến cảnh Văn Diên ở trần, quấn mỗi cái khăn tắm pha cà phê. Mới sáng sớm đã bị nam sắc tấn công dữ dội, Yến Vũ đã lâu không xoạc nhất thời máu nóng bốc lên đầu. Văn Diên bưng tách cà phê quay đầu lại nhìn anh, tựa vào cạnh bàn cười chào buổi sáng. Tiểu Tư xông đến bên chân Yến Vũ, song lại bị thằng chủ mê muội sắc đẹp lấy chân gạt qua một bên. Cục tròn vo ngơ ngác mờ mịt ẹo qua bên cạnh, tủi thân rên ư ử.

Văn Diên nhướng mày hỏi, “Em làm gì nó đấy?” Yến Vũ tiện tay đặt điểm tâm qua một bên, ôm lấy người yêu của mình, trao một nụ hôn nồng cháy dữ dội lên miệng đối phương. Môi dán chặt liếm một vòng, nếm vị đắng của cà phê. Tay cũng hư hỏng du di chỗ khăn tắm thắt lại, ý đồ cởi ra mò vào chỗ hiểm. Văn Diên nâng đầu anh lên, hôn ngấu nghiến như muốn đáp lễ lại.

Yến Vũ còn chưa tuột khăn tắm, Văn Diên đã bắt lấy cằm ngăn chặn lại. Xem đồng hồ, Văn Diên bảo sắp phải đi làm rồi, không có thời gian làm một nháy đâu. Rõ ràng Văn Diên cũng đã cương, Yến Vũ ôm eo bảo thì giúp đỡ lẫn nhau nhé, không thì Văn Diên cứng như vậy sao đi làm được. Văn Diên vuốt mông anh bảo, “Chẳng thà dội nước lạnh cho nhũn còn nhanh hơn, anh sợ kiềm không được mà bung nóc, hôm nay khỏi đến được văn phòng, em cũng đừng hòng ra khỏi nhà.”

Văn Diên lại quay vào nhà tắm, Yến Vũ rảnh rỗi vô cùng, nằng nặc vào theo, đòi dập lửa chung với Văn Diên. Dập lửa đến cuối cùng lại thành ra bị Văn Diên ép lên mặt tường ướt đẫm nước, chơi chân, mài đến mức bắp đùi mém rách da, mới bắn lên trên cửa động của anh. Phía trước của Yến Vũ cũng được săn sóc tốt, bắn chung một lượt. Cơ mà cơn nóng trong người vẫn chưa nguôi ngoai, lâu lắm rồi anh không vận động giường chiếu, vô cùng cảm thấy dục cầu bất mãn, muốn làm Văn Diên, hoặc được Văn Diên làm.

Thế nhưng người yêu của anh lại rất kiềm chế tẩy rửa tinh dịch trên mông anh xong rồi xua ra ngoài. Yến Vũ ra ngoài tùy tiện lựa một bộ đồ, xong ôm máy tính ra ngoài phòng khách ngồi. Trời còn hườm hườm lạnh, song Yến Vũ chỉ thấy nóng nực bức bối. Cuối cùng Văn Diên đã bước ra ngoài, sửa soạn nhìn rất đẹp trai đĩnh đạc, không còn cái kiểu bất cần như trước nữa. Đối phương nói với Yến Vũ đang ngồi trên sô pha, “Hôm nay em có bận gì không?” Yến Vũ kiềm chế không nhìn Văn Diên, sợ lại cứng. Anh bảo có, định đi gặp mấy cộng sự, tìm chỗ thích hợp thuê làm văn phòng.

Văn Diên dường như nghĩ ngợi gật đầu bảo, “Bận lắm?” Yến Vũ ngừng động tác gõ phím, cảm thấy Văn Diên hình như có chuyện muốn nói, bèn bảo đối phương nói thẳng đi, chuyện này anh dời sang mai làm cũng được. Văn Diên thoáng ngập ngừng nói, “Mẹ anh biết em về rồi, bảo anh dắt qua nhà ăn bữa cơm.” Yến Vũ ngồi lặng trên sô pha hồi lâu, mới a lên, rồi chầm chậm ngồi thẳng người lên, đặt laptop qua một bên, do dự hỏi, “Người nhà anh… có biết chuyện nhà em không?”

Văn Diên có vẻ không lường được anh lại lo lắng chuyện này, “Em đừng lo, họ không phải người không hiểu chuyện đâu.” Vẻ ưu tư trên mặt Yến Vũ từ từ tản đi, có vẻ như đã nghĩ thông suốt. Mặt mày lại hồ hởi bảo, “Không sao, cho dù người nhà anh có vì những chuyện đó mà không thích em, thì về sau không thiếu cơ hội thích lại. Em yêu anh mà, không có gì phải sợ.” Văn Diên đi qua ngồi bên cạnh anh, “Không căng thẳng?”

Khuôn mặt Yến Vũ đang cười rạng rỡ thoáng cái méo xệch, “Căng thẳng muốn chết.” Miệng anh hoạt động hệt như súng la-de bắn ra một tràng câu hỏi, hệt như muốn thu tóm hết sở thích của người trong gia đình Văn Diên. Còn Văn Diên thì chưa bao giờ nhìn thấy anh có thái độ nghiêm túc như vậy, cảm thấy buồn cười lắm, nhưng vẫn thành thật trả lời anh, hỏi gì đáp nấy. Ông Văn hảo trà, bà Văn chuộng son với nước hoa, Văn Dịch thích giày đá bóng. Yến Vũ ghi nhớ cẩn thận, lúc nói đến bà Văn, anh cân nhắc bảo, “Em không rành mỹ phẩm cho lắm…”

Văn Diên nói nhẹ tênh, “Bà ấy giống như thiếu nữ vậy đó, em coi có gì mới mẻ thì mua cho là được, mẹ thích tất.” Yến Vũ bỗng dưng nhảy dựng lên, Văn Diên sửng sốt kêu lên, “Em sao thế?” Yến Vũ lao vào phòng quần áo không ngoảnh đầu lại, “Lên đồ bát phố!”

Gặp gỡ cộng sự xong rồi, Yến Vũ lái xe đến khu thương mại gần đấy mua một đống quà cáp chất đầy cốp sau. Quay cuồng một trận thì đến thời gian hẹn. Văn Diên cho anh địa chỉ, để anh tự đi đến, bên gã tạm thời có việc, có lẽ sẽ không đến nhanh được. Yến Vũ bảo ok, tự mình lái xe đến địa chỉ Văn Diên cung cấp trước. Anh nhìn địa chỉ, anh đã từng đến chỗ này rồi.

Khu biệt thự, tấc đất tấc vàng, có sân golf rộng bạt ngàn và bảo vệ trông coi nghiêm ngặt. Mỗi tòa biệt thự đều cách nhau một khoảng, muốn lái xe đi vào trong cũng phải mất một lúc lâu. Anh luôn cảm thấy gia cảnh của Văn Diên không thường, nhưng cụ thể ra sao, anh thật sự không biết gì. Lần theo địa chỉ, anh đứng ở vị trí giữa sườn núi. Thoáng đực mặt nhìn cánh cửa sắt tinh xảo bề thế hoành tráng, gọi điện thoại cho Văn Diên.

Cổ họng anh khô khản hỏi, “Nhà số 1037 à?” Văn Diên đáp phải, bảo anh đừng xuống xe, bên trong rộng lắm còn phải lái thêm một đoạn nữa. Yến Vũ cúp máy, thấy cửa sắt trước mặt chậm chạp mở ra hai bên, anh lái xe vào, dừng ở chỗ bảo vệ, hạ cửa sổ xe xuống định nói thì bảo vệ đã hỏi trước, “Yến tiên sinh phải không?” Yến Vũ gật đầu, đối phương bèn chỉ anh cứ chạy xe dọc theo đường này là được.

Lại chạy xe thêm tầm mười phút nữa, non xanh nước biếc trải khắp một đường, cho đến khi nhìn thấy tòa kiến trúc theo phong cách cổ xưa, Yến Vũ cảm thấy có một sự sa mạc lời nhẹ. Anh đỗ xe đi xuống, nhìn trân trối tòa tứ hợp viện cổng to tổ bố chỉ có xuyên không mới thấy được, khó khăn gọi điện lại cho Văn Diên, “Em tới rồi… nhà anh… nhà anh rốt cuộc là làm cái gì hả?” Văn Diên bên kia phì cười, bảo cha của gã bựa lắm, xây nhà sửa sang thành ra như vậy đấy, bọn họ thì quen rồi, nhưng Yến Vũ lần đầu mới tới thì sẽ cảm thấy có hơi khoa trương.

Yến Vũ cầm di động, nghĩ bụng chứ, đâu chỉ hơi khoa trương, mà là khoa trương vãi cả linh hồn… anh nên gõ cửa thế nào đây, dùng cái khuyên sắt tròn tròn kia đập lên cửa gỗ à. Bấy giờ đằng sau một giọng nữ cất lên, đối phương hỏi, “Yến tiên sinh đấy phải không?” Yến Vũ nhìn lại, cảm thấy trước mắt bừng sáng. Người phụ nữ đối diện khoảng chừng ngoài ba mươi, nhìn rất có khí chất, vận váy dài, mái tóc nâu dày tết lại thành bím thả xuống ngực, cài vài đóa hoa trắng nhỏ, ôm một bó hoa chưa tỉa lá nhìn anh cười đẹp xuất sắc.

Nói không ngoa, Yến Vũ thiếu chút nữa tưởng đâu mình gặp được tiên nữ. Đối phương trông rất quen, khó khăn lắm Yến Vũ mới nhớ ra cô gái áo đỏ ôm Văn Diên trong tấm hình, anh thoáng kinh ngạc kêu lên, “Người là…” Người phụ nữ hết sức tự nhiên đi tới, nắm tay Yến Vũ, “Ái chà, nhìn con còn đẹp hơn trong hình nữa.” Yến Vũ vội khựng bước, “Cháu chưa lấy quà… chị ơi.” Vốn dĩ nên gọi là dì cho hợp lẽ, thế nhưng anh thực sự không gọi nổi tiếng dì, người trước mặt nhìn trẻ quá luôn, thậm chí anh còn hoài nghi là Văn Diên có chị.

Tiếng chị của anh chọc cho mẹ Văn Diên bật cười, bà ngắt đóa hoa, cài lên túi áo trước ngực Yến Vũ, “Con phải giống như con dì, gọi là mẹ mới đúng.” Kế đó, bà liền hỏi lấy chìa khóa xe của Yến Vũ, nhét vào tay một thanh niên không biết từ đâu xuất hiện, “A Hạ, xách hộ đồ của Yến tiên sinh vào, sẵn cháu giúp cô ra sau bếp hỏi bác Lý, cơm nước chuẩn bị xong chưa.”

Mẹ Văn Diên tự giới thiệu, bà họ Bạch, tên là Khởi Dung. Yến Vũ có thể gọi bà là dì Dung, dĩ nhiên, gọi mẹ là hay nhất. Yến Vũ bị tính cách hoạt bát của dì Dung làm cho đơ người, gần như chưa kịp phản ứng, thì đã được đưa vào trong nhà. Bên trong với bên ngoài y như nhau, thậm chí còn treo vài cái lồng đèn to khủng hoảng với bậc thềm cao chót vót. May mà vào trong phòng khách vẫn có vật dụng gia đình hiện đại, cảm giác hoảng hốt mới không quá dữ dội. Anh nhìn dì Dung đang hừng hực khí thế, định dẫn anh dạo một vòng, chỉ biết cười gật đầu.

Lúc Văn Diên về đến nhà, cũng là lúc Văn Dịch tan học, đúng lúc đụng mặt nhau ở cửa. Cậu học sinh vừa mới vận động xong, màu đỏ trên mặt còn chưa tản hết. Cậu nghếch mắt lên hỏi anh mình, “Anh đưa anh Yến về nhà à?” Văn Diên gật đầu nhìn cậu, “Sao nào, lại tính lên lớp anh à?” Văn Dịch có chút ấm ức nhăn mặt, “Không phải… em chỉ đang nghĩ nên gọi ổng thế nào thôi.” Văn Diên buồn cười đáp, “Gọi anh là được rồi, mày dám gọi chị dâu, tự người ta sẽ ‘xử’ mày.”

Vừa dứt câu, hai người họ cũng vào đến phòng khách, chợt nghe tiếng mẹ bọn họ cười thật vui vẻ, liên thanh hỏi có thật không, Văn Diên lại nghe tiếng người yêu mình trả lời rằng, “Dĩ nhiên là thật ạ, lần sau cháu đưa dì đi xem.”