Rốt cuộc Bạch Lưu muốn làm gì với ‘thi thể’ Ngọc La Sát ——

Đây là vấn đề quan trọng mà đám tai mắt vờn quanh ngoài cửa muốn biết nhất.

Bởi vì nói thật, Ngọc La Sát chết thế nào, mấy tên có lòng dạ khác cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng đều suy đoán có phải đối phương đã động tay động chân hay không, nên cả đám đâm ra nghi ngờ lẫn nhau, cũng vì thế mà khi nghe thấy âm thanh của Bạch Lưu, đáy lòng bọn họ đều cảm thấy hơi hơi căng thẳng.

Ừm, tuy rằng trong mắt bọn họ, lời nói của ‘thiếu chủ vô dụng’ Ngọc Thiên Bảo không có bao nhiêu lực uy hiếp, hơn nữa cho dù đối phương thật sự liều mạng đối đầu thì cũng chỉ như con kiến nho nhỏ giãy dụa dưới chân bọn họ, mà bọn họ chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể ghì chết mà thôi.

Có điều những người trung thành, thật sự ủng hộ giáo chủ cũng không phải ngồi không, đây mới là vấn đề mà bọn họ lo lắng.

Cũng may lúc Bạch Lưu đi ra thì vẻ mặt không có gì khác thường cả.

Lột sạch Ngọc La Sát, đồng thời vô cùng bỉ ổi mà sờ soạn toàn thân y một lần khiến tâm tình Bach Lưu rất tốt. Vẻ mặt hắn tự nhiên rời phòng, lại nhìn bản đồ trên hệ thống biểu hiện mấy chấm đỏ nhỏ lén lút di chuyển vào trong gian phòng đặt ‘thi thể’ Ngọc La Sát, hắn nhịn không được che miệng ho khan một tiếng.

Không cần nói hắn cũng đoán được, mấy lão già có lòng nghi ngờ nặng như vậy nhất định sẽ vào trong xác nhận một lần nữa.

Nói cách khác sau khi bị hắn lột sạch một lần, Ngọc La Sát còn phải bị những người khác lột sạch xem jj một lần… Ồ, hay là nhiều lần? Trời ạ, sao càng nghĩ càng muốn ngồi đấm đất cười to vậy?

Như vậy vấn đề quan trọng nhất bây giờ đến rồi đây.

Rốt cuộc hắn phải làm sao mới giải quyết được củ khoai lang bỏng tay mà Ngọc La Sát ‘yêu thương’ gửi gắm cho hắn. Chỉ cần La Sát Lệnh còn ở trong tay hắn một ngày, những âm mưu kia sẽ tập trung trên người hắn một ngày.

Vậy cách duy nhất để có thể thoát khỏi tình thế này chỉ có một, hoài bích có tội*, thế, hắn lấy La Sát Lệnh tặng cho người khác thì sao nhỉ?

(*Thất phu vô tội, hoài bích có tội: ý chỉ những người mang vật quý bên mình sẽ mang lại tai họa, cái này cũng có thể chỉ tài hoa, nhan sắc…)

Đương nhiên, ở ngoài mặt cho dù hắn đưa La Sát Lệnh ra ngoài thì những tên kia cũng sẽ không tiếp nhận, ngược lại sẽ khiến bọn chúng cảnh giác và nghi ngờ. Hơn nữa, nhận La Sát Lệnh từ tay hắn, trên mặt đại nghĩ bọn chúng sẽ không chiếm được lý.

Có La Sát Lệnh không thể hiện có thể khống chế tất cả giáo chúng Ma giáo, đặc biệt là những phần tử thề chết trung thành, ủng hộ giáo chủ kia, nhìn đi, không phải nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện sao?

Nhìn vẻ mặt cung kính của mấy người đang lại gần mình, Bạch Lưu lập tức lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Các vị trưởng lão đến để bái tế cha ta sao, di thể của người ở hướng kia mới đúng.”

“Không, thuộc hạ dẫn người đến bảo vệ thiếu chủ, giáo quy trong giáo có nói người kế nhiệm phải đến khi thành niên mới có thể kế vị, lão phu lo lắng sẽ có người gây bất lợi cho thiếu chủ ngài!” Vị trưởng lão trung thành trăm phần trăm của Ngọc La Sát trong lời Bạch Lưu xuất hiện, mở miệng, thuận tiện phất tay ra lệnh mấy người sau lưng nhanh chóng bao vây… à không là bảo vệ Bạch Lưu.

“Những người này là những người tuyệt đối trung thành với giáo chủ, xin thiếu chủ đừng lo, chúng thuộc hạ nhất định dốc hết sức bảo đảm sự an toàn của ngài, chờ đến ngày ngài thành niên kế thừa vị trí giáo chủ!”

Thiếp thân hộ vệ cái gì chứ, tiểu sinh thật sự không cần mà TAT

Nội tâm Bạch Lưu khổ bức, nhưng trên mặt lại phải lộ ra nụ cười cảm động.

Hắn đang tính làm sao tặng đồ ra ngoài đây, cơ mà bị một đám giáo chúng trung thành đến chết kia theo đuôi thì làm sao giờ? Có thiên tài mới cảm thấy hứng thú với chức vụ giáo chủ Ma giáo ấy, mạng nhỏ của hắn hổng có chịu nổi đâu.

Hơn nữa giáo chủ nhà các ngươi còn chưa chết mà, cộng thêm Ma giáo trong suy nghĩ của y chỉ là cặn bã, lợi dụng xong thì vứt, vậy mà các ngươi vẫn trung thành như thế sao?

Tiểu sinh cảm thấy không đáng thay các ngươi!

Độ khó của nhiệm vụ càng ngày càng cao, không chỉ phải nghĩ cách bỏ rơi đám cận vệ theo đuôi 24/24h, đến nhà xí cũng đi theo, còn phải suy nghĩ cách ‘tặng quà’ vẹn cả đôi đường.

Đây là tình huống khổ bức như thế nào chứ.

‘Thi thể’ của Ngọc La Sát đã bị thiêu hủy, bên trong Ma giáo nhìn như đoàn kết, đồng lòng ủng hộ thiếu chủ, chờ  sau khi hắn trưởng thành sẽ kế vị, nhưng mà sau lưng lại sóng ngầm mãnh liệt, nguy cơ bốn phía.

Ở trong mắt nhiều thế lực thì Ma giáo là một miếng thịt mỡ lớn vô cùng béo bở, không chỉ là địa vực phía Tây, mà những thế lực xa xa trong quan nội cũng nhìn chằm chằm muốn chia một chén canh. Ngọc La Sát vừa chết, hắn thân là vị thiếu chủ rác rưởi vô dụng lập tức trở thành thịt cá trên thớt, ai cũng muốn tiễn hắn bằng một đao.

Vì thế trong vòng một tháng ngắn ngủi, Bạch Lưu đã gặp phải N lần đầu độc và ám sát.

Rốt cuộc chuyện này là do bao nhiêu thế lực bên ngoài, bao nhiêu thế lực bên trong làm ra, trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng cả.

Trưởng lão và các hộ pháp lần lượt an ủi vị thiếu chủ càng ngày càng hoang mang của mình, thậm chí săn sóc mà sắp xếp vài thiếu nữ tuổi trẻ xinh đẹp cho thiếu chủ ‘khai trai’ giải tỏa tâm tình, quả thật là quan tâm tri kỷ đến mức xem Bạch Lưu như tổ tông mà cung phụng.

Thế nhưng đáng tiếc là... Bạch Lưu nhìn nữ tử đã hôn mê làm mộng xuân bên cạnh, ngẩng đầu dùng đôi mắt long lanh mà ưu thương nhìn trời.

Hắn là cong nha, hoàn toàn không có hứng thú gì với em gái cả.

Bạch Lưu thật sự là cong, từ khi đến tuổi biết yêu hắn đã phát hiện mình không hề có hứng thú với em gái, trái lại lại có cảm giác với những anh chàng đẹp trai da trắng, thế nhưng bởi vì liên quan đến vấn đề nghề nghiệp, hắn không thể công khai xu hướng giới tính của mình được.

Thậm chí đến khi gặp phải hệ thống và tiến vào nhiệm vụ này, ngoại trừ năm ngón tay tiên sinh thì Bạch Lưu không hề chạm qua nam nhân nào khác, bất kể phía trước hay là phía sau.

Đương nhiên, Bạch Lưu vẫn tin tưởng vững chắc mình là 1, cho dù thật sự có cơ hội gì kia thì hắn cũng là người ở trên! Đây là chuyện không thể nghi ngờ, được chứ! =v=

Cũng may ở Ma giáo không thiếu mấy loại thuốc ‘trợ hứng’ gì đó, cho nên sau khi người bị nhét vào phòng hắn, hắn lập tức cho những cô nương này dùng thuốc để đối phương nảy sinh ảo giác, giống như thật sự đã xảy ra quan hệ cua đồng* một đêm với hắn.

(*đại khái là nhớ từ cua đồng đồng âm với mấy từ hòa hợp hài hoà (ko nhớ rõ lắm) theo nghĩa xxoo gì đó, và bên Trung đang có chuyện cấm sáng tác mấy h văn, hay có mấy từ liên quan vấn đề xxoo thì sẽ bị cấm hay đánh dấu sao để thay thế, sau thì dân mạng bên đó lấy từ cua đồng đồng âm để ám chỉ việc này)

Mà chính hắn cũng làm bộ như tâm tình thật sự không ổn định, mê muội trong nữ sắc và hưởng lạc.

Trong mắt người bên ngoài, sắc mặt Bạch Lưu càng ngày càng kém, bước chân phù phiếm, viền mắt hiện xanh, màu da vàng như nghệ, hoàn toàn là bộ dạng túng dục quá độ.

May mắn Ngọc La Sát còn biết dịch dung, cho nên học trộm mấy thứ này của y cũng rất có tác dụng.

Bạch Lưu vừa lôi kéo ga giường bày ra ‘hiện trường cua đồng’, vừa thỉnh thoảng kêu vài tiếng cho thủ vệ ngoài cửa nghe thấy, sau đó lại ngồi trước gương mắt đầu dịch dung hóa trang đóng kịch.

Theo lệ thường, chờ đến khi Bạch Lưu mở cửa phòng ra ngoài vào sáng sớm, trong mắt mọi người hắn vẫn là ‘thiếu chủ vô dụng’ túng dục quá độ, bước chân phù phiếm phải cần đến người hầu nâng đỡ mới có thể trở lại tổng đàn kia.

Lúc đến nơi, lần đầu tiên Bạch Lưu chủ động triệu các trưởng lão và hộ pháp đến gặp mặt.

“Ta muốn nhập quan*.”

(*vào quan nội)

“Ở lại nơi này, tâm tình ta không thể an tĩnh nổi, bởi luôn cảm thấy cha ta vẫn còn sống, vẫn còn ở bên cạnh ta như lúc trước… Hơn nữa những vụ ám sát theo nhau mà tới khiến ta chịu không nổi! Ta muốn nhập quan! Ta muốn đi giải sầu một thời gian…”

Lời Bạch Lưu vừa nói ra, đáy lòng một nhóm người lập tức gảy bàn tính, thế nhưng cũng còn một nhóm người bắt đầu lo lắng cho hắn.

Dù sao quan nội không phải là phạm vi thế lực chủ yếu của Ma giáo, tuy rằng ở vài khía cạnh, lúc đi vào quan nội, những thế lực khác ở phương Tây cũng ngoài tầm với với thiếu chủ nhưng vẫn không thể tránh khỏi những người có tâm muốn nhân cơ hội làm loạn.

Đáng tiếc là thái độ của Bạch Lưu rất kiên định, cộng thêm có đảng dị tâm ủng hộ hắn, phái trung tâm lại không đành lòng nhìn thấy thiếu chủ càng ngày càng ‘gầy gò’, cho nên cuối cùng lấy toàn phiếu đồng ý yêu cầu của thiếu chủ, sau đó cùng sắp xếp nhân thủ hộ tống.

“Này thì có cái gì mà phải đắn đo suy nghĩ.”

Ngăn cản xu thế càng thảo luận càng dai của mọi người, Bạch Lưu không kiên nhẫn phất phất tay: “Bổn thiếu chủ quyết định để hai vị hộ pháp là Khô Trúc và Cô Tùng đi theo! Bằng vào uy danh hiển hách của hai vị hộ pháp của giáo ta chẳng lẽ còn không bảo vệ được ta sao?”

“Hơn nữa, ta muốn đi giải sầu, mang theo đám người gây chú ý như vậy, người ta vừa nhìn đã biết thiếu chủ ma giáo xuất hành, đến lúc đó chuyện đi ra ngoài với không đi ra ngoài có gì khác nhau đâu.”

Thiếu chủ nói rất có lý, bọn họ không còn gì để nói nữa.

Mấy vị phái trung tâm suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy đúng là như vậy, hơn nữa dường như thiếu chủ càng ngày càng thông minh thì phải! Đây là chuyện khiến bọn họ vui vẻ cỡ nào chứ! Giáo chủ trên trời có linh, nếu ngài ấy nhìn thấy thiếu chủ trưởng thành như vậy thì nhất định sẽ an tâm, chết được nhắm mắt TAT. Cho nên ngay hôm sau đoàn người với hiệu suất cao mang theo quần áo gọn nhẹ ra trận, thẳng hướng vào quan nội.

Tại sao lại là đoàn người?

Tuy rằng Bạch Lưu chỉ chọn hai vị hộ pháp nhưng đường đường là thiếu chủ ma giáo xa nhà, thì cho dù khiêm tốn cũng cần có người hầu hạ. Lại nói trắng ra, những người hầu lần này đều có cấp bậc vũ lực gạch thẳng (số một), vừa có thể hầu hạ người, vừa có thể trở thành sức chiến đấu.

Khoảng cách nơi đến càng ngày càng gần, trong lòng Bạch Lưu khó nén kích động. Đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi Ma giáo lâu như vậy, cho dù phong cảnh ở Ma giáo cũng không tồi nhưng nhìn mười năm cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị nha. Hơn nữa hắn lại có ám ảnh tâm lý với chỗ kia, mỗi giờ mỗi khắc đều phải cẩn thận đóng kịch, không thể thả lỏng bởi lúc nào bên cạnh cũng có một làn sóng hạ nhân nhìn chằm chằm.

Ngọc La Sát không có mặt… Phi*, cho dù y giả chết hắn cũng không giám bại lộ chút nào.

(*tiếng phun nước miếng phỉ nhổ)

Có trời mới biết tên kia xếp vào bao nhiêu cơ sở ngầm trong Ma giáo, còn có một đám người nhìn chằm chằm muốn giết chết hắn, với lại hiện tại đẳng cấp vũ lực của hắn mới 45 cho nên hắn rất quý trọng mạng nhỏ của mình, vì thế càng không dám sơ suất mảy may.

Rất nhanh, rất nhanh sẽ có thể. Âm thầm nắm chặt tay đặt trên đầu gối, Bạch Lưu cúi đầu đè nén tâm tình mãnh liệt trong lòng, chậm rãi lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng, ấm áp.

Hắn sẽ ‘tiễn’ củ khoai lang bỏng tay này đi —— Sau khi hoàn thành nhiệm vụ là có thể chạy khỏi Ma giáo và thoát khỏi ràng buộc mang tên ‘thiếu chủ Ma giáo’ này, từ đây thay hình đổi dạng, trở thành chính mình để hưởng thụ thế giới giang hồ võ hiệp.

À còn muốn tìm một nhân vật NPC* hợp mắt để lấy về làm vợ, sau đó hạnh phúc mỹ mãn hưởng thụ cuộc sống.

(*NPC Viết tắt của từ non-player character, là những nhân vật được thiết kế sẵn trong game để hỗ trợ người chơi)

Giả trang thành con nhà giàu nhập quan du ngoạn, sau khi Bạch Lưu đến quan nội ngày thứ hai, lập tức mang hai vị hộ pháp Tùng, Trúc bắt đầu ra ngoài dạo phố.

Đương nhiên, vì phù hợp hình tượng và tính cách của hắn, nên hắn quyết định tiến vào những nơi như kỹ viện hay sòng bạc, mỗi ngày dù tiêu tiền như nước nhưng trên mặt luôn mang theo nụ cười tủm tỉm như gió xuân, thậm chí đến sắc mặt cũng bắt đầu khôi phục lại vẻ trắng trẻo tinh thần ngày trước.

“Ai, nghe nói nơi này có một sòng bạc đặc biệt có tiếng, khách khứa mỗi ngày rất đông đúc, tiểu gia ta muốn đến đó thử vận may một chút ~”

“Đi đi đi, mấy người có phiền không hả, đến chỗ nào cũng cả đám người, để hai vị hộ pháp đi theo ta là được rồi, tiểu gia vừa gặp các ngươi đã thấy phiền.” Nhìn đám người nháy mắt vây quanh, Bạch Lưu không kiên nhẫn nhíu mày, giọng điệu ác liệt.

Khuôn mặt nghiêm túc già nua của Cô Tùng, Khô Trúc lộ ra bất đắc dĩ nhè nhẹ, lên tiếng đảm bảo với một nam nhân thuộc phái trưởng lão tử trung rồi mới theo sau Bạch Lưu còn trong trạng thái hưng phấn đến nơi hắn muốn đến.

La Sát lệnh.

Đây là đồ muốn mạng của hắn, cũng là điểm mấu chốt để hắn thành công thoát khỏi Ma giáo, hi vọng những thế lực nhìn chằm chằm muốn nuốt trọn Ma giáo có thể ra sức một chút, cơ hội tốt như vậy tiểu gia sẽ để cho các người sáng tạo ra nga~ có thể thành công hay không thì phải xem chính các ngươi rồi.

Gia sẽ không cùng các người chơi đùa nữa, mỹ nam nha, giang hồ nha, phần thưởng đầu mối chính nha, ta tới rồi đây!

hết chương 4