Huyền Ảnh đột nhiên bất ngờ bị quăng ra, ở giữa không trung không ngừng chửi tục mấy câu.

Nó thề chờ khi túi máu này hết tác dụng, nó nhất định sẽ băm! Chết! Nàng!

Diệp Linh Lang ném kiếm hoàn toàn không có một chút kỹ thuật nào, Huyền Ảnh mắt thấy chính mình sắp lấy một tư thế khó coi đập trên mặt đất, nó nhanh chóng tự mình quay vòng một tư thế thật soái khí cắm trên mặt đất, giữa đám người, đứng thẳng.

Nhìn thấy một thanh kiếm từ nơi xa bay tới cắm trước mặt, chúng tông môn đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về hướng kia, liếc mắt một cái liền thấy được Bùi Lạc Bạch cùng Diệp Linh Lang đang đi tới.

So với đám đệ tử tông môn đều từng nhóm mặc trang phục giống nhau, Diệp Linh Lang cùng Bùi Lạc Bạch đang mặc y phục của mình có vẻ đặc biệt nổi bật.

“Chúng tông môn đệ tử ở đây, tại hạ Tạ Lâm Dật của Thất Tinh Tông, không biết các hạ là người phương nào? Vì sao lại quăng thanh kiếm này đến trước mặt chúng ta ?”

Tạ Lâm Dật cau mày nhìn về phía Bùi Lạc Bạch, mà những người khác cũng là vẻ mặt cảnh giác nhìn qua, bọn họ không có mặc trang phục đệ tử khẳng định không phải đệ tử Liên Minh tông môn, giống như là thế gia con cháu hoặc là tán tu.

Bình thường ở Tu chân giới, thế gia con cháu không cần vào tông môn cũng có thể tự mình tu luyện, thế gia hiển hách mắt cao hơn đỉnh đầu, từ trước đến nay xem thường tông môn đệ tử bình thường, thái độ rất là ngạo mạn.

Còn về tán tu, là một nhóm người không tổ chức, rải rác khắp nơi ở Tu chân giới, thường xuyên gây chuyện khıêυ khí©h, trộm đoạt bảo vật cũng là việc bình thường, rốt cuộc không có ai quản lý, thủ đoạn dơ bẩn một chút thì càng dễ dàng sinh tồn.

Xem bộ dạng hai người không giống tán tu, càng giống như thế gia con cháu giàu có, nhưng dù là loại nào thì quăng kiếm đến trước mặt bọn họ nhìn sao cũng giống như đang khıêυ khí©h, người tới tuyệt đối không có ý tốt.

Cho nên bọn họ đánh lên mười hai phần tinh thần, cảnh giác nhìn chằm chằm hai người kia, đặc biệt là Bùi Lạc Bạch.

Chỉ thấy Bùi Lạc Bạch quay đầu nhìn về phía Diệp Linh Lang.

“Tiểu sư muội, đang êm đẹp muội ném kiếm làm gì?”

“A? Muội chỉ là tùy tiện ném mà thôi, cũng không nghĩ tới sẽ ném xa như vậy, ai có thể nghĩ đến nó còn có thể cắm trên mặt đất, thoạt nhìn bộ dáng rất muốn đánh nhau nữa chứ.”

Diệp Linh Lang không nói dối, nàng chỉ là trong lòng sốt ruột muốn lập tức đánh gãy hành động của Diệp Dung Nguyệt cùng đại sư huynh của nàng ta mà thôi, ai biết Huyền Ảnh lại sĩ diện đến vậy, một hai phải làm ra tư thế khí phách kia, làm giống như là nàng cố ý tới đánh nhau.

Nghe đối thoại của hai người, tông môn đệ tử một đám đều ngây ngẩn cả người, tiểu sư muội? Xưng hô này, chẳng lẽ bọn họ cũng là người trong tông môn?

Đúng lúc này, Diệp Dung Nguyệt đối với Diệp Linh Lang kêu lên một tiếng.

“Linh Lang, muội sao lại đến nơi này?”

Tiếng kêu này làm Diệp Linh Lang đem tầm mắt chuyển đến trên người Diệp Dung Nguyệt.

Trong nguyên tác viết cảnh ở Tây Sơn bí cảnh, miêu tả qua Diệp Dung Nguyệt là người có tu vi thấp nhất lúc ấy tiến vào Tây Sơn bí cảnh, mà nàng ta cuối cùng lại kinh diễm mọi người, tạo thành rất lớn tương phản, khiến mọi người cực kỳ hâm mộ cùng thán phục.

Nàng ta hiện tại kinh ngạc như vậy, có lẽ là bởi vì sau khi mình xuất hiện ở Tây Sơn bí cảnh, dù là tuổi tác hay tu vi, nàng ta đều không hề là người duy nhất nữa, mặc dù cuối cùng tạo ra ấn tượng, cũng thiếu chút vẻ vang.

Diệp Linh Lang đoán được tâm tư nhỏ này của Diệp Dung Nguyệt, lộ ra một nụ cười đầy tự tin: “Tỷ không phải cũng ở chỗ này sao? Vì sao ta lại không thể tới? Tỷ tỷ tốt của ta.”

Một tiếng tỷ tỷ này kêu ra, ở đây không ít người lập tức đoán được thân phận của Diệp Linh Lang.

Bốn tháng trước ở đại hội thu đồ đệ, Diệp Dung Nguyệt lấy tư chất thiên tài được chúng tông môn tranh đoạt, mà cùng ngày muội muội lại chỉ chứng ra chuyện cha mẹ nuôi khắt khe với nàng.

Thì ra tiểu cô nương này chính là muội muội của Diệp Dung Nguyệt.

Nghe nói hai người một trên trời một dưới đất, tỷ tỷ đi tốt nhất Thất Tinh Tông, muội muội hình như là đi một tông môn kém cỏi nhất ?

Nếu không phải bởi vì muội muội ở trước mặt mọi người bất bình thay cho Diệp Dung Nguyệt , có lẽ sẽ không có người có ấn tượng gì, rốt cuộc Diệp Dung Nguyệt thật sự quá xuất sắc, nhất cử nhất động đều bị vô số người chú ý.

Bị Diệp Linh Lang đáp trả như vậy, Diệp Dung Nguyệt sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vẻ bị thương.

“Thực xin lỗi, tỷ vừa mới quá sốt ruột, chỉ là thực lo lắng an toàn của muội thôi. Muội bất quá mới là Luyện Khí kỳ, Tây Sơn bí cảnh là nơi Trúc Cơ kỳ đệ tử rèn luyện, đối với muội mà nói quá nguy hiểm.”

Vẫn luôn nghe nói Diệp Dung Nguyệt thiên tư hơn người nhưng tính cách lại ôn nhu hào phóng, không cùng người so đo, hơn nữa cũng cũng không tự phụ kiêu ngạo, hiện tại xem ra quả nhiên như thế, mọi người đối với Diệp Dung Nguyệt ấn tượng lại tốt vài phần.

“Sư muội, không cần tự hạ mình như vậy, muội lại không có làm sai cái gì, ngược lại là người nào đó hùng hổ dọa người nên tự tỉnh lại mới đúng.” Tạ Lâm Dật đau lòng nhìn Diệp Dung Nguyệt.

Lúc trước khi xem nguyên tác, Diệp Linh Lang liền biết Tạ Lâm Dật là liếʍ cẩu số một của Diệp Dung Nguyệt, hơn nữa liếʍ đến cuối cùng hai bàn tay trắng, nàng lúc ấy còn cảm thán quá người này quá ngu ngốc.

Không nghĩ tới khi chân chính nhìn thấy người này, Diệp Linh Lang cảm thấy dùng từ ngu ngốc để hình dung hắn đều là đối với chữ cái sỉ nhục.

“Tỷ không phải giống như ta, đều là Luyện Khí kỳ sao? Sao ta tới đây thì nguy hiểm, tỷ tới thì không có chuyện gì chứ? Trong lời nói của tỷ là đang khinh thường ai?”

Diệp Dung Nguyệt trừng lớn hai mắt, nàng cùng Diệp Linh Lang cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ muội muội này cũng điêu ngoa tùy hứng, nhưng nói chuyện vẫn luôn không có đầu óc, sao bây giờ vẫn thấy hung hăng, nhưng dỗi người lại rất có kết cấu chứ.

“Là đại sư huynh mang ta đi vào, cho nên ta sẽ không có nguy hiểm gì. Ta chỉ là lo lắng an nguy của muội, muội vì sao lại nhằm vào ta như vậy? Là bởi vì ta đi Thất Tinh Tông, mà muội đi một môn phái không biết tên kia sao?”

Diệp Dung Nguyệt không phải không biết giận, bị Diệp Linh Lang dỗi thành như vậy nàng cũng bực.

“Ta không phải cũng được Đại sư huynh của ta mang vào sao? Huynh ấy lớn như vậy chẳng lẽ tỷ nhìn không thấy sao? Tỷ nói ta nhằm vào tỷ? Vậy lúc trước ở đại hội thu đồ, là ai công khai vì tỷ nói chuyện, cho tỷ đòi lại gấp đôi số lễ vật? Ân tình ta đối với tỷ thì tỷ không nhớ, chỉ nhớ thương mấy câu ta vừa nói là sao?”

Bị dỗi đến á khẩu không trả lời được, Diệp Dung Nguyệt cả người đều ngây dại, nửa ngày tìm không biết nên nói gì.

Diệp Linh Lang vẻ mặt buồn cười nhìn nàng ta, luận dỗi người nàng chưa từng thua ai đâu, rốt cuộc năm đó thi đại học nàng cầm ngữ văn Trạng Nguyên, được điểm tối đa, thực lực cũng không phải bình thường.

“Còn có, tỷ nói chúng ta là môn phái không biết tên, lời này là sư tôn của tỷ dạy sao? Hay là, trong lòng tỷ khinh thường tông môn của bọn ta? Tỷ tỷ, tỷ cũng chỉ là một Luyện Khí kỳ mà thôi, có tư cách gì cuồng vọng như vậy chứ.”

Lúc này, đám tông môn đệ tử bên cạnh cũng nhịn không được khe khẽ nói nhỏ.

“Diệp Dung Nguyệt ôn nhu như vậy, muội muội này lại rất hung hăng! Tư chất kém còn hung như vậy, hai tỷ muội thật sự là hai thái cực.”

“Hung thì hung thật, nhưng nàng nói không có đạo lý sao? Diệp Dung Nguyệt có vẻ rộng lượng lại thay người suy nghĩ, nhưng mỗi câu đều có ý xem thường muội muội không phải sao? Xem thường người ta còn nói không lại, đây là thiên tài thiếu nữ sao? Thật là ném chết người.”

“Một cái Luyện Khí kỳ mà thôi, cả ngày khoe ra thiên tài thiếu nữ, thiên tư hơn người, ta nghe đều muốn nôn rồi. Không nói chuyện khác, chỉ bằng câu tông môn không biết tên kia liền nhìn ra được Diệp Dung Nguyệt có bao nhiêu khinh thường muội muội của mình, nếu là ta thì không chỉ dỗi vài câu đâu, ta phải mắng đến nàng cúi đầu nhận sai mới được!”

“Nhưng đành chịu thôi, đại sư huynh của người ta ở bên cạnh che chở cưng chiều, ngươi dám mắng nàng sao, ngươi là chê sống lâu đúng không? Đại sư huynh của người ta là Kim Đan đó! Nơi này khắp nơi đều là Trúc Cơ, ai đánh thắng được hắn chứ!”

Quả nhiên, nhìn thấy Diệp Dung Nguyệt bị ủy khuất khó chịu, Tạ Lâm Dật đau lòng vô cùng, lập tức nóng nảy.