Tôi ngồi với cậu một lúc lâu.Tôi muốn hỏi tại sao cậu phải kìm nén nước mắt, nhưng ngẫm nghĩ lại, có lẽ cậu muốn mẹ cậu nhìn thấy cậu là người mạnh mẽ, oai phong, mong mẹ cậu yên tâm, tôi nhìn Huy. Bất chợt, cậu quay sang tôi:

-Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi, không cảm thấy giả tạo sao?.

Cậu... cậu ấy vừa nói cái gì thế, sao cậu lại nói với tôi như vậy chứ, tôi có làm gì đâu? tôi nhìn cậu ấy giả tạo sao? Có thể cậu ấy không kìm nén được cảm xúc đau đớn khi mất mẹ nên cậu mới buột miệng nói ra thôi, đúng, chỉ là buột miệng...

Tôi cố phủ nhận câu nói vừa rồi của Huy, thì cậu ấy tiến gần đến tôi. Nói giọng chua chát:

-Thôi đi, tôi chỉ gọi cậu đến đây để giải tỏa tâm sự thôi, còn bây giờ thì cút về đi.

Tôi đứng hình tại chỗ, câu nói vừa rồi của Huy thì tôi còn có lí do để phủ nhận, nhưng câu thứ 2 của cậu, tôi chẳng có cách nào phủ nhận chúng...

-À...thì ra là thế, cậu chỉ coi tôi như là một món đồ chơi, tâm sự xong rồi vứt bỏ,thay đổi cảm xúc 360 độ ấy gì? - tôi nhìn thẳng vào mắt Huy, mong rằng đó không phải sự thật...

Huy chốn tránh ánh mắt của tôi, trầm ngâm một lúc,cậu nói:

-Đúng rồi, đồ chơi phải nghĩa vụ làm tốt bổn trách nhiệm của mình đi chứ!

Hóa ra là vậy, thì ra cậu ta coi tôi là một con búp bê, chơi xong rồi tiện tay vứt tôi luôn vào sọt rác.Thế tất cả những thứ cậu giúp tôi, cậu làm tôi cười làm gì? là giả ư? ok, tôi sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cậu nữa đâu, tôi không cho phép mình là đứa dựa dẫm vào người khác, làm con rối của họ...tôi không cho phép.

Cổ họng tôi nghẹn lại, sống mũi bắt đầu thấy cay cay, nước mắt sắp rơi xuống, không, không được, tôi không thể để con người trước mặt khinh bỉ tôi thêm lần nào nữa.

Tôi quay lưng bước đi, buông một câu:

-Nếu cậu coi tôi là con rối cũng được, bụi cát ngáng chân cậu, gây phiền phức cho cậu cũng được, nhưng tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn cuối cùng với cậu thôi. Cám ơn cậu đã giúp tôi suốt thời gian qua...tôi sẽ không làm cậu cảm thấy phiền hà một giây, một phút nào nữa...cậu có thể nghe những lời nói của tôi không lọt tai, nhưng một lần nữa: Cảm ơn cậu, Vũ Thiên Huy.

Tôi quay đầu bước đi, nước mắt tôi đã đầm đìa trên mặt, tôi ngốc quá, nhất định tôi sẽ không đặt niềm tin tuyệt đối của mình vào ai nữa. Nhất định...

Đằng sau, có một người con trai mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống, cậu cắn chặt môi, đưa đôi mắt xót xa, yêu thương, đau khổ,trìu mến nhìn dáng người con gái đang bước đi.

Em đâu biết rằng:

Khi tôi thấy em nhìn tôi, là cái nhìn thương hại, đồng cảm, trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt, khó thở vô cùng. Tôi không cho phép em thương hại tôi...

Khi em nhìn tôi với đôi mắt hy vọng, tôi cố gắng tránh ánh mắt ấy, tôi không muốn níu giữ người không thuộc về mình.

Em buông những lời nói vừa rồi, em nghĩ rất nhiều cho tôi, em coi mình là vật cản đường tôi, tôi đau lắm, tôi chỉ muốn đứng dậy ôm lấy em. Nhưng không, tôi biết em sắp khóc, nhưng tôi vẫn không làm gì cả, chỉ đứng nhìn em bước đi một cách nặng nhọc.Có lẽ em ghét tôi lắm, hận tôi đến thấu xương, nhưng không sao, em chưa có tình cảm với tôi thì em sẽ mau chóng quên thôi, hãy nghĩ tôi là người xấu, không đáng làm bạn em...nhưng thế cũng tốt, em hãy quên tôi đi, một người bạn trong kí ức luôn làm em khó chịu, luôn gây phiền toái đến cho em... không sao cả,tôi sẽ mãi đứng ngắm em từ xa, nhìn khuôn mặt đáng yêu cười vui vẻ với bạn bè,trong đó không có tôi... tôi sẽ dõi theo em từng giây từng phút... tôi không chắc chắn lắm sẽ làm được như vậy, nhưng tôi quả quyết một điều, tôi sẽ không làm em bị tổn thương.

Tôi chỉ muốn nhìn thấy ánh mắt tràn đầy yêu thương của em khi nhìn tôi... nhưng điều đó không thể xảy ra.

Em chỉ coi tôi như một người bạn,cao hơn là một người bạn đặc biệt...

Tôi không thể kìm nén được cảm xúc của mình khi nhìn thấy em khóc, nhưng tôi nghĩ nên sớm buông bỏ là cách tốt nhất.

Đây chỉ là tình học trò, những cảm xúc nông nổi nhất thời, có lẽ vậy, tôi luôn khẳng định điều đó. Nhưng...tôi đã sai, tôi đã yêu em, người con gái cùng bàn, tôi yêu thật sự nghiêm túc.

Hãy chỉ mình tôi chịu đau đớn, hãy sống tốt với cuộc sống của mình, em nhé!