Dịch giả: BsChien

Biên: VoMenh

Dương Húc Minh hồi hộp mở Sinh Tử Lục ra, trên trang ba cuối cùng đã có những dòng chữ mới:

Chết đi rồi sống lại

Tên hề thút thít khóc đến khô nước mắt trong tuyệt vọng.

Nỗi oán hận và thống khổ xé rách thân thể, cừu hận oán độc che kín đôi mắt cô nàng.

Tình cảm của Ngô Tư bởi vì tử vong mà càng bạo phát điên cuồng

Chú em có thật sự Can Đảm tiếp nhận cô ta?

Cảnh cáo chú em:

Đời người chỉ chết một lần

Ai mà can đảm muôn phần chết nhanh!

Chú em đã chuẩn bị tinh thần kỹ càng chưa?

Nhìn thấy những lời nói cà bông cà chớn này của Sinh Tử Lục, Dương Húc Minh dở khóc dở cười không biết nói gì.

Mấy phút nghĩ ngợi, hắn lấy bút ra viết:

- Chưa chuẩn bị gì! Thôi Sách đại ka nói thẳng luôn cho em biết, làm thế nào, sống hay chết, em chấp nhận hết!

Dương Húc Minh viết xong, dòng chữ không biến mất ngay mà vẫn ở trên trang giấy một hồi lâu rồi mới chậm rãi mờ dần. Sau đó những văn tự màu máu đỏ tươi hiện lên chi chít tràn đầy hết trang ba Sinh Tử Lục:

Tiếng gào rú thảm thiết – Vì yêu mà phát cuồng.

Vợ à, anh rất nhớ em.

Từ khi em đi vắng, đêm nào anh cũng nghĩ đến từng hơi thở giọng nói của em.

Nhớ nhung suốt đêm làm anh không ngủ được.

Đến khi anh mở tủ lạnh ra, anh mới phát hiện em vậy mà trốn trong tủ lạnh!

May quá, hóa ra em vẫn chưa hề rời xa anh.

Vì để em nói chuyện với anh một lần nữa, anh bắt đầu đi tìm người giống với em

Anh muốn nghe được tiếng nói của em

Muốn nghe tiếng khóc của em, tiếng gào thảm thiết của em …

… Vào hai giờ sáng, chú em mặc bộ đồ phụ nữ xinh đẹp nhất vào, rồi cầm quyển nhật ký màu hồng của cô nàng Ngô Tư, đi đến đường vành đai Đại Ô Khẩu.

Một cô gái mảnh mai yếu đuối đi bộ ban đêm sẽ dẫn đến thợ săn một mắt…

Hữu nghị nhắc nhở: Quyển nhật ký của Ngô Tư có thể giúp chú em ngụy trang thành hình dáng như tên hung thủ muốn thấy.

Nợ máu trả bằng máu sẽ giúp cô ấy sớm tỉnh lại.

Dương Húc Minh trầm mặc đọc hết từng chữ trên Sinh Tử Lục. Bản thông báo “Nhiệm vụ phó bản” lần này có vẻ mơ hồ kỳ dị.

… Thợ săn một mắt… Là tên hung thủ giết người chỉ có một mắt? Hay là nói ánh mắt của hắn có chỗ nào đó đặc thù?

… Mặc bộ đồ phụ nữ xinh đẹp nhất … Đệt mợ, cái kiểu nhiệm vụ gì biến thái bệnh hoạn quá vậy?

Bắt hắn một thằng đàn ông cao hơn 1m8, cơ bắp cuồn cuộn đi mặc đồ phụ nữ để dẫn dụ hung thủ giết người? Chưa nói có dụ nổi hung thủ không, trừ phi kẻ đó mù luôn hai mắt thì may ra mới tin hắn là phụ nữ, hơn nữa bảo Dương Húc Minh trai thẳng đàn ông cứng đi giả gái quả thật là mất mặt.

Hắn thà chết chứ không chịu giả gái…

.. Mấy phút sau, Dương Húc Minh mở tủ quần áo trong phòng ngủ ra…

Lẫn trong những món y phục của hắn còn có rất nhiều quần áo của Lý Tử. Nhìn nhìn những bộ đồ phụ nữ xinh đẹp này, Dương Húc Minh khóe miệng giật giật…

Hiện tại lại có vấn đề phát sinh.

Lý Tử cao chưa tới 1m7, dáng người thon thả, còn Dương Húc Minh hơn 1m8, vai u thịt bắp. Những bộ đồ này làm cách nào để hắn nhét người vào được?

Hai giờ sáng, Đại Ô Khẩu quạnh quẽ không một bóng người. Nơi này là một trong những khu vực xa xôi nhất của thành phố Lục Bàn Thủy. Mặc dù ở đây gần nhà ga nhưng vào thời điểm rạng sáng này cũng chẳng có bao nhiêu bóng người. Mà trên đường vành đai Đại Ô Khẩu thì lại càng thưa thớt.

Cũng có thể nói vào hai giờ sáng, trên đường vành đai này căn bản không có một dấu chân người. Con đường này mới vừa sửa chữa xây dựng xong, đi vòng qua trung tâm Đại Ô Khẩu cho nên rất vắng vẻ, ban ngày không có nhiều xe cộ lưu thông, càng không nói là lúc nửa đêm rạng sáng thế này.

Con đường đen nhánh được xây dựng rất rộng, nhưng toàn bộ đoạn đường tối đen như mực, không có đèn đường cũng như không có nhà dân nào ở đây. Hai bên đường toàn là núi hoang đen kịt, một thế giới hắc ám chỉ có gió lạnh gào thét vần vũ.

Nhưng lúc này, trên con đường tăm tối đột nhiên có một bóng người đang chậm rãi bước đi. Nhìn thoáng qua là một cô gái mặc bộ váy dài, tóc rủ xuống sau lưng, dáng vẻ khá cao. Có lẽ vì cao gầy nên khiến chiếc váy dài trở nên hơi ngắn, áo cũng hơi cũn cỡn.

Trong gió lạnh, cô gái lặng lẽ rảo bước trên vỉa hè, tóc dài tung bay khiến người ta nhìn liên tưởng đến một mỹ nữ bước ra từ những bức tranh cổ. Chỉ vẻn vẹn bóng lưng tiên tử cũng đã khiến người ta động tâm.

Vẻ đẹp kiều mị cùng khí chất yếu đuối nhu nhược, nếu là con gái bình thường tuyệt đối không cách nào học theo được. Một cô gái yếu đuối mảnh mai, lúc hai giờ sáng đi trên đường vắng tối om khiến cho người ta thương cảm lo lắng.

Gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?

Dường như trời cao cũng bắt đầu lo lắng cho an toàn của cô gái, một chiếc xe hơi nhanh chóng chạy đến, đèn xe loang loáng xua tan hắc ám trên đường.

Một chiếc ô tô màu trắng từ trên đường vành đai chạy xuống. Lái xe không biết là hạng người gì, nhưng nếu là người tốt khi nhìn thấy tình cảnh một cô gái lẻ loi đi bộ trên đường lúc hai giờ sáng, kiểu gì cũng sẽ dừng lại hỏi thăm một chút.

Đúng thật vậy, chiếc xe này chạy chậm lại rồi dừng bên cạnh cô gái. Cửa sổ xe nhanh chóng được kéo xuống

- Này cô gái, có chuyện gì sao? Vì sao đêm hôm khuya khoắt đi bộ một mình nơi này? Nguy hiểm lắm cô biết không?

Lái xe quả nhiên là một người tốt bụng, câu hỏi quan tâm biểu thị lo lắng của mình. Cô gái dừng lại trên vỉa hè, quay đầu nhìn lái xe một chút. Lái xe liếc nhìn lại cô, ánh đèn xe lấp loáng, miễn cưỡng để anh nhìn thấy hình dáng cô gái.

Mái tóc đen nhánh mượt mà bay bay trong gió đêm, làn da trắng yếu đuối như kiểu bị ốm hoặc là trang điểm quá mức. Trên mặt cô gái mang một cái khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt đen long lanh.

Lái xe trong giây phút nhìn thấy đôi mắt liền một mực bị hấp dẫn lấy. Anh ta cảm giác ánh mắt này rất quen thuộc, tựa hồ trước đây không lâu đã từng nhìn thấy đôi mắt này ở một cô gái nào đó.

Đôi mắt long lanh rất đẹp, giống như đôi mắt vợ của anh ta. Nghĩ đến vợ, lái xe chợt thấy tim đập nhanh hơn.

- Cô gái nhỏ à, bây giờ hai giờ sáng rồi, đường này vắng vẻ tối đen, cô muốn đi đâu mà ra ngoài lúc này? - Lái xe tỏ vẻ đau lòng nói.

Cô gái im lặng nhìn lái xe, trên gương mặt anh ta có một mắt trắng dã không có con ngươi, giống như mắt người chết lâu ngày, rất đáng sợ.

Hai bên nhìn nhau, lái xe ý thức được cô gái sợ con mắt của mình, anh ta cười cười xấu hổ:

- Hồi nhỏ tôi nghịch ngợm quá, một lần nghịch dại bị mù mất một mắt… Thật sự là xin lỗi cô, có phải tôi đã làm cô sợ hãi?