“Nghiên nhi, sao mặt mày lại khổ sở như vậy, có chuyện buồn gì thì nói cho tỷ biết, không nên giấu trong lòng nha.” Một tiếng con gái vang lên.

Êm ái dễ nghe, rất êm tai. Trong lòng Trần Mộ không khỏi đánh giá, bất quá hắn cũng không có định mở mắt. Điều này không có sức hấp dẫn gì với hắn.

Hắn từng gặp qua một cô gái rất xinh đẹp, dùng giày cao gót hung hăng nện lên thân người bạn lang thang cùng hắn, miệng không ngừng mắng chửi, cho tới bây giờ hắn vẫn không nghĩ đến giọng nói dễ nghe như thế dĩ nhiên có thể mắng chửi ra thứ ngôn ngữ mà lúc ấy hắn cho là ác độc nhất trên thế giới. Mà nguyên nhân chỉ vì người bạn của hắn khi ăn xin không cẩn thận làm bẩn giày cao gót của cô ta.

Khi đó người bạn của hắn chỉ có sáu tuổi, hắn tám tuổi. Hắn không hề nghĩ ngợi gì, không chút do dự xông lên, muốn đánh cô gái xinh đẹp kia, đáng tiếc hắn còn quá nhỏ. Kết quả chuyện này để lại trên thân thể hai người vô số vết bầm tím. Người bạn của hắn ra đi vào mùa đông năm đó, không bao giờ tỉnh lại nữa, mùa đông năm đó rất lạnh.

Từ đó về sau, khi hắn nghe được tiếng con gái êm tai, hắn luôn không tự chủ nhớ đến cảnh năm xưa.

Trần Mộ hơi nhíu mày, rồi lại giãn ra. Hắn tự nhủ không nên để thanh âm này phá đi tâm trạng tốt của mình.

Tiếng trò chuyện của hai người không ngừng rót vào lỗ tai hắn.

“Tỷ, không biết vì sao, muội không thể làm được huyễn tạp thỏ xanh. Muội thử thiệt nhiều lần, những vẫn không được! Cảm giác của muội là đứng đầu lớp a! Nhưng cả lớp chỉ có mình muội không làm được huyễn tạp!” Giọng nói vô cùng ủ rũ.

Là một cô bé, Trần Mộ không cần mở mắt cũng có thể đoán được tuổi của cô bé, chắc chắn không quá 12 tuổi.

“Nghiên nhi nói cho tỷ biết, cảm giác của Nghiên nhi khi làm tạp phiến là gì?” Tỷ tỷ từng bước gợi ý.

“Ai, muội cũng không nói được, là không thể dùng cảm giác để điều khiển bút trên tay, rõ ràng nhớ kỹ kết cấu của nó, nhưng là khi làm lại không được.”

Đang nằm trên mặt đất Trần Mộ bỗng dưng mở to mắt, lưng đưa về phía hai tỷ muội này, lỗ tai hắn dựng thẳng lên, sợ rằng sẽ bỏ sót dù chỉ một từ. Vấn đề của cô bé hoàn toàn giống hắn!

“Nghiên nhi đừng vội nha. Huyễn tạp cấp một rất đơn giản, thông minh như Nghiên nhi, chắc chắn sẽ thành công.” Đầu tiên tỷ tỷ khích lệ cô bé một phen, sau đó liền chỉ ra điểm mấu chốt trong đó: “ Nghiên nhi trước kia chưa từng chế tạo qua tạp phiến, mặc dù cảm giác rất cao nhưng thiếu kinh nghiệm là chuyện bình thường. Rất nhiều sư phụ cũng không nói rõ điểm này, chúng ta không phải dùng cảm giác để khống chế tài liệu trong lúc khế hợp, mà là dẫn dụ chúng trong lúc khế hợp, nó như một đường dẫn, chỉ dẫn dắt. Mà muốn khế hợp chính thức xảy ra, vẫn phải dựa vào vật tính của bản thân tài liệu, Nghiên nhi hiểu chưa?”

Đầu Trần Mộ như bị một tia chớp bổ trúng, lập tức sáng lên. Dẫn dụ….dẫn dụ….Dẫn dụ, nguyên lai là có chuyện như vậy! Trong phút chốc tất cả vấn đề bỗng nhiên được giải đáp.

Chờ đến lúc Trần Mộ đứng dậy, đã không thấy hai tỷ muội đó đâu. Hắn không biết hai tỷ muội đã đi hơn một tiếng, hắn vô thức suy tư hơn một tiếng.

Hắn vội vã chạy đi, nếu như bản thân có phi hành tạp thì tốt rồi, mình có thể bay về!

Một đường chạy như điên, hắn cơ hồ tông cửa mà vào. Vừa về đến phòng hắn liền ngồi vào bàn, vùi đầu chế tạo huyễn tạp cấp một. Trong lòng hắn tràn ngập niềm tin, hắn có một loại dự cảm, lần này nhất định thành công!

Hít một hơi thật sâu, ổn định lại nhịp thờ, Trần Mộ chờ cho bản thân từ từ bình tĩnh lại.

Chờ nhịp thở ổn định lại, hắn lấy một tạp phiến trống ra, để xuống trước mặt, tay phải nhẹ nhàng đặt bút.

Không hề do dự, đầu bút liền chạm đến bề mặt tạp phiến.

Cảm giác mỏng như sợi tóc, rõ ràng tự nhiên bao phủ đầu ngọn bút, như lướt trên mặt băng bóng loáng, không chút trở ngại.

Trần Mộ tốn một hơi liền hoàn thành cả cấu vân, không còn có chút cảm giác khó khăn nào, cảm giác này thật tuyệt diệu!

Đắc ý đưa tạp phiến đã hoàn thành tới trước mặt mình quan sát kĩ lưỡng, trong lòng Trần Mộ tràn ngập cảm giác thành công. Sự việc trên thế giới này quả nhiên vô cùng kì diệu a, chỉ cách một tầng cửa sổ, đâm qua liền tới một cảnh giới khác!

Đmuội tạp phiến đã hoàn thành cắm vào tạp tào trong độ nghi, nhấn nút kích hoạt.

Một quả cầu ánh sáng to bằng nắm tay trôi nổi trước mặt Trần Mộ, ấm áp, tỏa ra ánh sáng nhu hòa màu trắng.

Trần Mộ kích động vươn ngón tay đụng nhẹ vào quả cầu ánh sáng, ngón tay như nhập vào trong không khí, tiến vào trong quả cầu ánh sáng. Quả cầu ánh sáng này chỉ là một ảo ảnh, nói cách khác là một hình ảnh, không phải thực thể thật sự. Đây là đặc điểm của huyễn tạp hạ thấp, mà huyễn tạp cao cấp lại có thể mô phỏng năng lượng tạo ra thực thể, đây là sự khác biệt về bản chất giữa huyễn tạp hạ cấp cùng huyễn tạp cao cấp.

Chế tạo thành công huyễn tạp cấp một, khiến cho viên đá nặng nề buộc chặt trong lòng hắn hoàn toàn rơi xuống. Làm việc liên tục sáng đêm trong nhiều ngày qua khiến cơ thể hắn đã đến tình trạng nguy hiểm. Vừa thả lỏng người, Trần Mộ lập tức bị cơn buồn ngủ vô tận bao phủ.

Hắn ngủ suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng bị cơn đói làm tỉnh giấc.

Trần Mộ tỉnh lại, tùy tiện ăn chút gì cho no bụng.

Theo thói quen ngồi vào bàn làm việc, Trần Mộ có chút sững sờ. Vấn đề lớn nhất trong lòng, chế tạo huyễn tạp cấp một hắn đã làm được. Hiện tại để tiếp tục phát triển huyễn tạp cấp một chỉ là ở vấn đề tinh vi thôi. Đây là một việc rất chậm chạp, cần phải tích luỹ ngày đêm mới có thể đạt được thành tựu.

Chế tạo huyễn tạp là nguyện vọng của Trần Mộ, giờ nguyện vọng đã thành hiện thực, hắn lại cảm thấy có chút mờ mịt. Huyễn tạp cấp hai? Nguyên lí chế tạo huyễn tạp cấp hai không khác so với huyễn tạp cấp một, đối với hắn điều này không thành vấn đề.

Nhất thời, Trần Mộ mất đi mục tiêu. Trước đó không lâu, trong mắt hắn huyễn tạp cấp một là một mục tiêu xa vời, hắn một mực dốc sức vì nguyện vọng này. Tới bây giờ hắn nghĩ không ra, sau khi chế tạo được huyễn tạp cấp một, bản thân nên tiếp tục học cái gì.

Quên đi, cuộc sống vẫn diễn ra hàng ngày, mình tiếp tục chế tạo năng lượng tạp, trong thời gian này tiêu rất nhiều tiền a, tiền tiết kiệm bị hao hụt nghiêm trọng, giờ phải bổ sung lại.

Cầm một tạp phiến, Trần Mộ vừa định bắt đầu chế tạo năng lượng tạp, đột nhiên hắn nghĩ đến tạp phiến thần bí.

Cây bút dừng lại giữa không trung.

Tạp phiến thần bí như có ma lực kì lạ, quanh quẩn trong đầu hắn, không thể xua tan đi được.

Buông bút, Trần Mộ từ trong ngăn kéo lấy tạp phiến đó ra. Cấu vân màu bạc phức tạp như mạng nhện trên bề mặt tạp phiến đã sớm biến mất, bây giờ trên bề mặt tạp phiến màu đen tinh khiết có vô số điểm màu bạc lớn nhỏ, hoặc tối hoặc sáng, mỗi lần Trần Mộ chứng kiến tạp phiến hiện tại thì luôn sinh ra vài phần ảo giác rộng lớn.

Rộng lớn, cảm giác này thật sự kì quái! Trần Mộ cười cười.