Mấy năm nay câu lạc bộ huyễn tạp cấp thấp phát triển rất mạnh, một số người cũng đã phát hiện cơ hội kinh doanh trong đó nên cũng sôi nổi tham gia thành lập một số câu lạc bộ như vậy. Tuy nhiên cơ cấu của bọn họ còn lâu mới hoàn thiện, mà vấn đề kinh nghiệm cũng lại rất thiếu. Chính vì thế mà dù ở phương diện nào bọn họ cũng không thể uy hiếp được câu lạc bộ huyễn tạp cấp thấp.
Lần này Trần Mộ xuất hiện khiến cho mọi người trong câu lạc bộ giật mình vì hắn đã lâu không đến đây. Các hội viên cũ liền kể lại cho đám hội viên mới nghe những hành động vĩ đại của Trần Mộ.
Hắn đã được công nhận là người có nghiên cứu sâu sắc nhất về huyễn tạp cấp thấp trong câu lạc bộ, chỉ sau có hội trưởng. Dù là trung cấp chế tạp sư, cũng sẽ không dám ở trước mặt Trần Mộ tự kiêu.
Người có thực lực thì rất dễ được kẻ khác kính trọng.
“Trần tiên sinh, đã lâu không tới a!” Trong tiếng nói của An Tiểu Du tràn đầy vui sướng và kinh ngạc, hai mắt như phát sáng khiến Trần Mộ có vài phần khiếp vía. Tuy nhiên trên mặt Trần Mộ lại không có biến hóa gì.
Bóng dáng Lam Phong vừa mới xuất hiện gần đó, Lôi Tử liền như ruồi thấy mật, quên hết nghĩa khí, vứt Trần Mộ sang một bên còn mình thì lập tức chạy qua đó.
Chứng kiến chuyện này, trong lòng Trần Mộ bỗng rất muốn cười, hắn cũng vì Lôi Tử mà cao hứng. Đối với những người như bọn họ, thì tình yêu là một thứ quá xa xỉ.
Lôi Tử có thể tìm được người yêu, Trần Mộ cũng rất vui. Hắn và Lôi Tử cũng chẳng khác nhau nhiều, chỉ là Lôi Tử thích ba hoa, còn hắn thì lại đem việc của mình chôn sâu ở trong lòng.
Tình yêu không phải là thứ mình có thể nghĩ đến.
Sự chú ý của Trần Mộ liền chuyển sang chỗ khác. An Tiểu Du vất vả lắm mới có được cơ hội, sao có thể dễ dàng bỏ qua.
“Trần tiên sinh, ta gặp phải một vấn đề...”
“Về việc vận dụng hồi hình kết cấu, tại sao...”
“Nếu muốn thực hiện việc chồng màu sắc.....”
Các vấn đề liên tiếp trút xuống đầu khiến Trần Mộ suýt ngất xỉu. Nhìn qua thấy Lôi Tử đang chìm đắm trong tình yêu, Trần Mộ liền bắt đầu trả lời.
Chế tạo được {Thoát Vĩ Toa} tạp khiến cho trình độ của Trần Mộ được đề cao không ít. Khoảng cách giữa cấp ba và cấp hai vượt xa sự tưởng tượng của người bình thường. Đây là sự tiến bộ về khả năng giải thích bản chất của quy tắc. Trước đây, khi hắn gặp phải vấn đề với huyễn tạp cấp một, mặc dù có thể giải đáp nhưng lại không thể nói rõ ràng về mặt nguyên lý. Nhưng giờ đây mọi thứ đã rất nhanh thông suốt, những chỗ không rõ ràng cũng đã hiểu được.
Từ đó mà hắn có thể sử dụng mánh khóe khi chế tạo bộ tạp ảnh {Sư sĩ truyền thuyết}. Hiện tại hắn đã không cần dùng kỹ xảo Trù nhưng vẫn có thể điều chỉnh kết cấu ban đầu cho gọn hơn.
{Sư sĩ truyền thuyết} đã tới phần giữa, Lôi Tử vẫn rất cẩn thận. Giá của bộ tạp ảnh {Sư sĩ truyền thuyết} không hề thấp, cao hơn nhiều so với các tạp ảnh bình thường.
Tuy nhiên trên thị trường cũng đã xuất hiện bản lậu tạp ảnh {Sư sĩ truyền thuyết}, do Trần Mộ không sử dụng kỹ thuật Trù nên dễ dàng bị người khác phá giải. Cũng may bản gốc {Sư sĩ truyền thuyết} vẫn được mọi người tranh nhau mua. Đối với đệ tử của Đông Vệ học phủ, tiền không phải là vấn đề lớn, có thể tìm được thứ mà mình thích mới là không dễ dàng.
Chỉ khi mua không được bản tạp ảnh gốc thì mới suy nghĩ xem có nên mua bản lậu {Sư sĩ truyền thuyết} hay không.
Bất quá mấy vấn đề này cũng không làm Trần Mộ đau đầu, tiền thu được từ tạp ảnh {Sư sĩ truyền thuyết} vẫn chảy vào cuồn cuộn, hơn nữa những yêu cầu mà hắn nhận đều có lợi nhuận rất khả quan cho nên thời gian này Trần Mộ kiếm tiền rất tốt.
Nhưng Trần Mộ vẫn cảm nhận được áp lực, áp lực rất lớn.
Hiện tại hắn cảm thấy chỉ cần dính dáng đến tạp thì đều là đốt tiền. Chế tạp không nói, chỉ riêng tấm {Thoát Vĩ toa} tạp cũng đã lấy đi của hắn 200 vạn. Mà khiến hắn bất ngờ là luyện tập khống chế {Thoát Vĩ toa} tạp cũng dùng đến tiền. Tiền thuê sân huấn luyện đã không ít, mà chi phí năng lượng tạp lại càng nhiều hơn.
{Thoát Vĩ toa} tạp uy lực rất lớn, đương nhiên đây chỉ là phán đoán của Trần Mộ, còn chưa qua kiểm chứng thực tế, nhưng mà nó tiêu hao năng lượng rất nhiều, vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Mỗi tấm năng lượng tạp cấp ba có giá 1,5 vạn audierne, mà hắn tập luyện ba giờ là đi tong một tấm! Đây chẳng phải là đốt tiền sao?
Nếu như không phải việc buôn bán gần đây rất tốt, hắn sẽ tuyệt đối không lưu luyến mà ném tấm {Thoát Vĩ toa} tạp này vào trong ngăn kéo. Nhưng mà như vậy thì tốc độ tiêu tiền của hắn cũng vẫn rất cao.
Dựa theo miêu tả trong thần bí tạp phiến, {Thoát Vĩ toa} tạp tổng cộng có ba dạng hình thái từ thấp đến cao, bây giờ Trần Mộ vẫn còn đang loay hoay ở hình thái thứ nhất.
Chuyện về {Thoát Vĩ toa} tạp hắn không nói cho ai, kể cả Lôi Tử. Hắn tin chắc nếu Lôi Tử biết thì nhất định hắn sẽ ngăn cản hành vi xa xỉ này.
Sở dĩ Trần Mộ không đến câu lạc bộ vì lịch hoạt động trong ngày của hắn đã kín đặc rồi. Tập luyện thể thao, rèn luyện cảm giác, học cách thao túng {Thoát Vĩ toa} tạp, học tập tri thức về tạp phiến, chế tạo tạp ảnh, hoàn thành yêu cầu...
Những việc này đã chiếm hết thời gian của hắn nhưng hắn biết học nhiều chỉ có lợi. Có lẽ bình thường sẽ không thấy được lợi ích nhưng chỉ cần đạt tới một trình độ nhất định sẽ thể hiện ra. Hơn nữa những điều này đều là do may mắn mà có, nếu không biết quý trọng chẳng phải là sẽ có lỗi với bản thân sao.
Không biết có phải là do bị An Tiểu Du kích thích hay không mà hôm nay suy nghĩ của Trần Mộ rất rõ ràng, phản ứng rất nhanh, điều này càng khiến ánh mắt An Tiểu Du thêm sùng bái.
Rất nhanh sau đó, song hướng hội đã bắt đầu. Trần Mộ thở dài một hơi rồi cáo biệt An Tiểu Du vẫn còn đang lưu luyến.
Cái gọi là song hướng hội chính là một buổi hội nghị đưa ra yêu cầu. Một số công ty, tập đoàn đến đây đưa ra yêu cầu, chế tạp sư sẽ lựa chọn các hạng mục mình thích, mà các công ty yêu cầu cũng có thể lựa chọn chế tạp sư mà mình thích, cho nên mới gọi là song hướng hội.
Trần Mộ và Lôi Tử ngồi phía dưới, bên trên là các tập đoàn, công ty đang trình bày các hạng mục, sau khi họ trình bày xong thì các chế tạp sư có thể tìm hạng mục mà mình thích.
Người đầu tiên tiến hành giới thiệu là tập đoàn Armenia thuộc Tả gia. Thế lực của Tả gia tại Đông Thương Vệ thành rất hùng mạnh, trong tay có hơn mười công ty, Armenia là một trong số đó, chuyên kinh doanh thời trang. Ngồi ngay bên cạnh chính là đối thủ cạnh tranh của họ, tập đoàn Duy Khả thuộc sản nghiệp của Bùi gia. Tả gia thứ nhất, Bùi gia thứ hai, biểu hiện của hai tập đoàn cũng có sự chênh lệch như vậy. Tập đoàn Armenia luôn đứng trên tập đoàn Duy Khả nhưng cũng bị nó bám chặt không buông, vừa củng cố vị trí thứ hai, vừa uy hiếp tập đoàn Armenia.
Lôi Tử hạ giọng giới thiệu cho Trần Mộ biết bối cảnh hai bên. Hắn biết về phương diện này Trần Mộ hoàn toàn mù tịt.
“Lễ hội thời trang của công ty chúng tôi sẽ khai mạc sau hai tháng nữa, vì thế chúng tôi đã mời ngôi sao sáng Đàm Vũ Mân tới làm khách.” Người đang nói là một thanh niên mặc bộ comple, trên thẻ bài ghi tên là Ngô Đoàn.
Lôi Tử ngồi bên nhỏ giọng giới thiệu cho Trần Mộ bối cảnh của Ngô Đoàn khiến hắn không thể không khâm phục việc chuẩn bị của Lôi Tử, ngay cả một cái tin tức rất nhỏ như Ngô Đoàn có khả năng là con riêng của tộc trưởng Tả gia Tả Thiên Lâm mà cũng tìm được.
Ngô Đoàn trông còn rất trẻ, chỉ khoảng 30 tuổi, nhìn mặt rất có năng lực. Mỗi động tác của hắn đều đầy tự tin, nói chuyện rõ ràng, bình tĩnh.
“Hôm nay chúng tôi tới đây hy vọng có thể tìm được một vị chế tạp sư có thực lực xuất chúng. Khi khai mạc cần có hiệu quả ánh sáng đặc biệt, vì thế chúng tôi đã mời tổng biên kịch Hoa Vĩ của công ty tạp ảnh Will nổi tiếng. Tin rằng mọi người đã xem qua bộ tạp ảnh {Tiếng Nói Ngày Hè} do tiên sinh Hoa Vĩ làm biên kịch. Tổng biên kịch Hoa Vĩ sẽ đảm nhiệm việc đạo diễn chương trình khai mạc. Chúng tối cần có hai vị chế tạp sư xuất chúng, thù lao cho mỗi vị sẽ là 500 vạn audierne!” Ngô Đoàn giơ năm ngón tay, mỉm cười nhìn nhìn về phía trước.
Bên dưới đài lập tức xôn xao, thù lao lên đến 500 vạn audierne chính là một cái giá trên trời.
Nhìn đám chế tạp sư hỗn loạn bên dưới, trong lòng Ngô Đoàn không khỏi sinh ra cảm giác thỏa mãn. Vì nhiệm vụ lần này hắn đã phải tốn không ít công sức, nếu như có thể làm tốt thì sự phát triển trong tương lai của hắn tại gia tộc sẽ rất có lợi, nhưng nếu làm không tốt thì sẽ rất phiền toái. Tranh đấu trong nội bộ Tả gia rất khắc nghiệt, hơn xa sự tưởng tượng của mọi người. Tả Đình Y thì không ai dám đụng vào nhưng đám con cháu còn lại thì tranh đấu với nhau rất gay gắt không ngừng nghỉ. Bằng không lần này hắn cũng chẳng phải tự mình đến đây tuyển chế tạp sư.
Trần Mộ giật mình, {Tiếng Nói Ngày Hè }? Vậy chẳng phải...
Ánh mắt của hắn lập tức chuyển sang người Lôi Tử.
Sắc mặt Lôi Tử không đổi, chỉ có gò má hơi quắp lại, hai tay nắm chặt thành ghế, gân xanh nổi lên.