Đích thật là phiền toái, tuy nhiên không một ai ngại có nhiều phiền toái loại thế này.

Trần Mộ không ngờ rằng đột phá cảm giác lại một lần nữa tới nhanh như vậy. Nhanh đến nỗi hắn không hề có chuẩn bị. Nhất Tức Cảm Giác Rèn Luyện pháp có hiệu quả vượt xa dự tính của hắn. Đối với vô số người mà nói, khoảng cách cảm giác từ cấp sáu đến cấp bảy thật là xa vời không thể với tới được.

Kì thật, cảm giác của hắn tăng trưởng vẫn tương đối nhanh. Nhất là sau khi Tây Trạch giúp hắn điều chỉnh thì tiến cảnh có thể nói một ngày đi mười dặm. Nhất Tức Cảm Giác Rèn Luyện pháp trong tạp phiến thần bí một lần nữa làm cho cảm giác của hắn tăng trưởng với tốc độ cao vọt. Hơn nữa hắn lại không ngừng liên tục chế tạo tạp phiến. Người khác chỉ thấy hắn trong năm ngày xuất ra sáu trăm tấm tạp phiến, nhưng bọn hắn lại không biết mỗi ngày hắn đều mệt mỏi đến muốn chết. Tất nhiên là hắn không phải điều khiển máy chế tạp, nhưng vẫn phải không ngừng truyền cảm giác vào.

Cấp tốc truyền cảm giác vào máy móc cho đến khi cảm giác tiêu hao hầu như không còn. Để đẩy nhanh tiến độ, hắn không thể không tiến vào trạng thái Tĩnh lặng sâu. Không ngờ rằng khi hắn phối hợp sử dụng Tĩnh lặng sâu và Nhất Tức Cảm Giác Rèn Luyện pháp thì hiệu quả thật là thần kỳ. Kết hợp hai thứ này cần có một điều kiện tiên quyết, chính là cảm giác tiêu hao hầu như không còn.

Mới nghe thì điều này tựa hồ cũng không phải là khó lắm. Nhưng trên thực tế, tình huống này gây ra sự thống khổ kinh khủng vượt xa so với sức tưởng tượng mọi người. Nói đại khái là khi cảm giác giảm đi còn bốn thành, tạp tu thường sẽ cảm thấy suy yếu. Giảm thêm hai thành nữa, thì về cơ bản đã mất đi lực khống chế cảm giác, thấp hơn một thành nữa thì sẽ dẫn phát sinh phản ứng sinh lý mãnh liệt như là toàn thân co rút hay đầu não đau nhức. Mọi người thường nói “tiêu hao hầu như không còn” chính là để nói đến việc cảm giác chỉ còn lại có hai thành.

Nhưng Trần Mộ cần “tiêu hao hầu như không còn” lại là không dư thừa lại chút nào, hay nói bằng con số thì chính là thấp hơn năm phần trăm. Con số này càng thấp, hiệu quả càng tốt, càng có thể chịu đựng được đau đớn. Nhưng khi cảm giác thấp hơn hai thành thì đã trở nên khó có thể khống chế, còn muốn tiêu hao tiếp là một việc cực kì khó khăn.

Tuy nhiên, Trần Mộ vẫn tìm được ra phương pháp, gợi ý cho hắn chính là phương pháp rèn luyện cực hạn trước đây. Về bản chất mà nói, hiện tại hắn sử dụng cái phương pháp kiểu này và phương pháp rèn luyện cực hạn không có khác biệt quá lớn - dùng trạng thái cực hạn để kích thích tiềm năng của con người. Hắn cải tiến máy chế tạp một chút, lợi dụng tính liên tục của cảm giác mà ‘xuất’ ra nốt hai mươi phần trăm cảm giác còn lại.

Quá trình này có thể so sánh với cực hình, trong đó sự thống khổ cơ hồ làm người khác sụp đổ, nhưng Trần Mộ không chỉ cần phải chịu đựng thống khổ mà còn cần bắt buộc chính bản thân mình tiến vào Tĩnh lặng sâu và hơn nữa là sử dụng Nhất Tức Cảm Giác Rèn Luyện pháp. Nhưng có nỗ lực thì sẽ có hồi báo. Tốc độ tăng trưởng cảm giác của hắn trở nên cực kì kinh người. Vì vậy, hắn tới cấp sáu rồi đến quan khẩu đột phá cấp bảy.

Bình thường mà nói, đây là chuyện tốt đến mức không thể tốt hơn được, nhưng lúc này mà nói thì lại là một sự phiền toái. Phiền toái chỉ với một mình hắn thì còn đỡ, song chẳng ai ngờ rằng phiền toái lại đến nhiều như vậy! Ngoài Tang Hàn Thủy và Tiếu Ba, trong số đội viên còn có ba mươi sáu người lờ mờ có dấu hiệu đột phá.

Lần này, tất cả mọi người đều khẩn trương. Đối với Mộc Tự doanh mà nói, đây chính là việc lớn hàng đầu. Nếu như đột phá lần này thuận lợi, Mộc Tự doanh sẽ thực sự lột xác về thực lực. Mà nếu như thất bại thì đó sẽ là một tổn thất lớn. Đội ngũ ngừng bước tiến, dứt khoát dừng lại đóng quân.

Trong quân doanh có mấy chục cái hầm băng, bên cạnh mỗi cái hầm băng đều có vài tên đội viên canh giữ. Bọn họ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào hầm băng. Không ai ngoại lệ, tất cả tạp tu xông phá quan ải đều lựa chọn sử dụng Tuyết Khanh pháp. Tuyết Khanh pháp do Trần Mộ phát minh ra đã trở thành phương pháp rèn luyện cảm giác được các đội viên tín nhiệm nhất và cũng chính là nó đã tạo nên cái cục diện ngày hôm nay.

Trong quân doanh mất đi vẻ náo nhiệt thường ngày. Huấn luyện đình chỉ. Trừ Duy A, trên mặt ai nấy đều tỏ vẻ vô cùng khẩn trương. Duy A không chút thay đổi sắc mặt, ngồi một chỗ nhìn trời. Tiểu Bộ Mặc hôm nay cũng hiếm thấy là không tập luyện, nắm tay nhỏ bé siết thật chặt. Bầu không khí trong quân doanh trở nên nghiêm trọng trước nay chưa từng có. Các đội viên lanh tay lẹ chân, chỉ e ngại gây động tĩnh lớn làm kinh động tới đội viên trong hầm băng.

Người thành công trước tiên chính là Tang Hàn Thủy. Thiên phú của hắn cũng không xuất chúng, nhưng trải qua bao nhiêu năm khổ tu nên cảm giác đã vô cùng thâm hậu, giờ được Tuyết Khanh pháp kích thích, đột phá đến cấp bảy chỉ như nước chảy thành sông, không có một chút trở ngại.

Tiếp theo, các đội viên khác cũng lần lượt hoàn thành đột phá, nhưng các tạp tu này cơ bản đều là tạp tu trung niên chừng độ bốn mươi tuổi, cảm giác của bọn họ trước đó thường đã đạt tới cấp sáu đỉnh phong, cách cấp bảy chỉ còn một bước. Được Tuyết Khanh pháp kích thích, hơn nữa khoảng thời gian này lại chưa từng gián đoạn gian khổ huấn luyện và thực chiến, bọn họ rốt cuộc hoàn thành lột xác từ cấp sáu lên cấp bảy.

Cấp sáu cách cấp bảy bao xa?

Bất cứ tạp tu nào cũng đều có cùng một đáp án. Rất xa rất xa! Lột xác từ cấp sáu đến cấp bảy tuyệt đối không vẻn vẹn là cảm giác gia tăng về mặt lượng mà quan trọng hơn chính là biến hóa về chất. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là giải thích của tạp tu đối với cảm giác sẽ càng thêm sâu sắc. Xét về biểu hiện bên ngoài, lý giải đối với cảm giác cũng không trực tiếp biểu hiện là lực chiến đấu tăng lên, nhưng nếu như còn muốn tiến thêm một bước nữa thì đây lại là điều kiện không thể thiếu.

Vô luận nói như thế nào thì tạp tu cấp bảy ở nơi đâu cũng có thể được tính là cao thủ. Tuy nhiên, những tạp tu trung niên đã đột phá này muốn tiến thêm một bước nữa thì cơ bản là khó có khả năng. Tuổi tác của bọn họ đã tới cực hạn để bọn họ tiếp tục tiến bước. Trừ phi bọn họ có thể trong thời gian cực ngắn lĩnh ngộ được quy tắc sâu sắc về cảm giác và kết cấu năng lượng. Ngộ tính về điều này thì rất khó nói.

Nhưng thời gian thì lại có thể tính được. Đây cũng là lý do tại sao thanh niên luôn luôn được xem trọng. Bởi vì thời gian bọn họ có được càng dài thì càng có nhiều khả năng tiến bộ.

Không ngừng có người từ trong hầm băng nhảy ra, nhưng cái hầm chứa Tiếu Ba kia thì lại thủy chung không có động tĩnh gì. Và cả Trần Mộ nữa. Trần Mộ là người duy nhất trong số này không ở trong hầm băng.

Duy A canh giữ ở ngoài trướng bồng của Trần Mộ, không hề có chút vẻ thiếu kiên nhẫn hay nôn nóng nào.

“Duy A, ngươi không lo lắng sao?” Tiểu Bộ Mặc không nhịn được hỏi.

“Không lo lắng.” Duy A bình tĩnh trả lời.

“Tại sao ngươi hội không lo lắng chứ? Ta thì rất lo lắng! Vạn nhất Đầu Gỗ không thành công, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?” Tiểu Bộ Mặc vừa nói, vừa khẩn trương nhìn vào tấm màn cửa của trướng bồng.

Vẻ mặt Duy A không có chút nào biến hóa: “Vô dụng, đừng làm.”

Tiểu Bộ Mặc suy nghĩ hồi lâu, mới hiểu được ý tứ của Duy A. Duy A nói là lo lắng cũng chỉ vô ích thôi. Nó liền làm theo.

Thời gian cứ từng chút trôi, nhưng hai người vẫn không có một chút động tĩnh.

@#$%^&

“Tất cả mặc quần áo nhẹ, dùng tốc độ cao nhất tiến lên. Mục tiêu là Tây Đức Lý!” Ra lệnh với cái giọng nói non nớt nhưng lại lộ ra một tia sắc bén, Nghiêm Vũ đứng giữa không trung lạnh lùng nhìn xuống.

“Rõ!” Không hỏi tại sao, một tạp tu mặc trang phục chiến đấu nhận mệnh lệnh, đáp một cách dứt khoát.

Các tạp tu trang nghiêm, giống như một dòng nước trầm lặng, không tiếng động tiến về phía trước. Nếu như đội trưởng đội cảnh vệ của thành phố Tây Đức Lý được chứng kiến cảnh tượng này, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện rằng quá trình hành quân của đội ngũ này thật giống với Mộc Tự doanh.

Vu Gia Nhiên thân hình gầy guộc, sắc mặt trắng bệch, trông tựa như một con quỷ đang ở trong một đội ngũ đang hành quân khác. Hắn nói thì chỉ có khí vô lực, mười phần giống như một người bị bệnh kinh niên. Hắn phi hành trên không trung giống như quỷ hồn phiêu lãng.

“Nghiêm Vũ hình như rất gấp gáp đó.”

“Ừ. Nghe nói hắn đánh cuộc với Thương Lan đại nhân là trong vòng mười lăm ngày sẽ bắt được Mộc Tự doanh.” Phó quan của hắn đáp, mang theo vài nét cười cợt.

“Mười lăm ngày? Thương Lan cũng gấp gáp như vậy ư?”

“Tình hình cụ thể còn chưa biết.” Phó quan của hắn lắc đầu: “Thương Lan đại nhân lần này khiêu chiến Tây Trạch, có phải có điểm mạo hiểm hay không?”

Vu Gia Nhiên vẫn tỏ vẻ thản nhiên: “Chuyện này liên quan gì đến chúng ta chứ? Chắc là gần đây Thương Lan lĩnh ngộ được điều gì đó, bằng không thì hắn cũng không dám khiêu chiến Tây Trạch. Tuy nhiên chỉ với phần can đảm này cũng đáng cho chúng ta bội phục.”

“Không sai! Vẫn chưa từng có người có can đảm công khai khiêu chiến Sát Thần.” Phó quan cũng tỏ vẻ tán thành, rồi đột nhiên hỏi: “Nghiêm Vũ đại nhân đã tăng tốc đi trước. Chúng ta thì sao?”

“Duy trì cái này tốc độ là được rồi. Thằng nhãi Nghiêm Vũ đó ghét nhất là bị người khác tranh đoạt con mồi với hắn, chúng ta tội gì phải tranh cao thấp với tên điên ấy.” Vu Gia Nhiên nói giọng lào thào vô lực.

“Vâng!” Phó quan liền tiếp tục nhắc nhở: “Đại nhân, tới giờ uống thuốc rồi.”

Chiếc trường kỷ được bọc bằng nhung màu huyết dụ đỏ rực như màu máu tươi, là một trong những sản phẩm dệt may quý nhất liên bang. Một nam nhân cực kì tuấn tú lười biếng nằm ở trên đó, một tay đỡ gáy. Hắn đeo trên trán một chiếc băng có gắn những mảnh thủy tinh màu vàng. Nam nhân quyến rũ nhìn như nữ nhân này chính là Thi! Một đại danh đứng trong mười vị trí hàng đầu trên Hắc tuyến tinh bảng. Ở trong số những đại danh của hắc đạo này, hắn cũng nổi tiếng nhờ một phong cách hành sự đặc biệt. Một người con gái cực kì xinh đẹp đang bóp chân cho hắn.

“Báo cáo! Nghiêm Vũ đại nhân đột nhiên rời bỏ đội ngũ, mặc trang phục nhẹ dùng tốc độ cao nhất tiến lên!” Một mỹ nữ khác ăn mặc cực kỳ hở hang báo cáo.

“Chúng ta không cần để ý đến tên điên đó. Hì hì, vừa lúc để cho hắn đi thử xem Mộc Tự doanh có bao nhiêu lợi hại.” Hắn che miệng khẽ cười hi hi, cực kì giống nữ nhân.

“Có thể có bao nhiêu lợi hại? Có thể so với Kim Trại bộ lạc của chúng ta không?” Mỹ nữ đang xoa bóp chân không cho là đúng, liền hỏi.

“Hì hì. Cục cưng ơi. Ngươi cũng không nên xem thường người khác. Hắn chính là nhân vật mà La Tây Cư cực kì tôn sùng đó.” Thi lại cười hì hì.

“La Tây Cư cũng không lợi hại bằng đại nhân!” Lại thêm một mỹ nữ quần áo hở hang từ phía sau đi lên.

“Hì hì..”

Mạnh Trầm cũng nhận được báo cáo tương tự. Hắn thân hình khôi ngô, mặt có râu quai nón, chính là một tên thổ phỉ nhẹ nhàng linh hoạt. Hắn hừ lạnh một tiếng, tự nhủ: “Muốn chịu chết à. Cũng không phải việc của lão tử.”

Nói xong, hắn cứ thế chui vào phòng huấn luyện bên trong toa xe. Hắn đi một chiếc toa xe có thể tích vô cùng lớn, bên trong có một khu huấn luyện nhỏ. Mạnh Trầm là kẻ ham luyện tập đến điên cuồng, dù đi bất cứ chỗ nào cũng đều mang theo chiếc toa xe huấn luyện này của hắn.

Ngoài Nghiêm Vũ điên cuồng lên đường, ba nhà còn lại đều duy trì tốc độ như đã thỏa thuận trước.

@#$%^&

Giữa trưa hôm sau.

Ầm một tiếng vang thật lớn, hầm băng chỗ Tiếu Ba không hề có dấu hiệu gì mà chợt nổ tung!

Mấy tên đội viên canh giữ ở bên cạnh hầm băng phản ứng cực nhanh, lồng năng lượng phút chốc phồng lên. Bọn họ chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh truyền đến. Mặc dù có lồng năng lượng bảo vệ nhưng bọn họ vẫn giống như một quả bóng bị quất trúng thật mạnh, bị sức nổ đẩy bắn về phía sau. Tiếng nổ này cũng làm toàn bộ quân doanh phát hoảng.

Mấy ngày nay chưa từng có ai từng xuất hiện cùng loại tình huống. Cấp sáu đột phá lên cấp bảy, đối với những tạp tu xuất thân bình thường này mà nói, rốt cục tình hình cụ thể trong đó như thế nào thì thật sự rất mơ hồ.

Thành công? Hay là thất bại? Vô số ánh mắt cùng xoắn xuýt tập trung vào hầm băng của Tiếu Ba.

Tất cả tuyết đọng bên trong hầm băng đều bị sức nổ hất văng ra ngoài, nhưng miệng hầm vẫn không có một tia động tĩnh. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai tiến lên. Tang Hàn Thủy thầm giật mình, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Hắn đang chuẩn bị tiến lên.

Đột nhiên, một cánh tay đen sì xuất hiện trên miệng hầm băng - Tay trái. Theo ngay sau, xuất hiện một cánh tay khác cũng đen sì như thế - Tay phải.

Lộ ra một cái đầu người bị cháy bốc khói. Trước kia là tóc dài màu bạc mượt mà, nhưng bây giờ lại giống như mớ giẻ lau nhà, hơn nữa lại còn là mớ giẻ lau vừa mới lau chùi xong, đen sì đen sịt. Tiếu Ba phun từ trong lỗ mũi ra một luồng khí đen, không nhịn được mở mồm chửi mắng.

“Con bà nó. Thế cũng nổ ư?”

Mọi người hóa đá.