Editor: Vườn Rau Củ Tươi Mát Ngọt Lành“Tưởng Kha!” Đào Tư Trĩ bất ngờ gọi Tưởng Kha một tiếng, lấy ngón tay chọt chọt vào cánh tay của Tưởng Kha. Hắn đang giải một bài toán hình không gian, bị cậu chọc như thế, đường phụ đang vẽ liền chệch luôn.

Tưởng Kha quay đầu lại nhìn cậu, Đào Tư Trĩ lúc nào trông cũng có vẻ ngờ nghệch ngốc nghếch. Cậu nói với Tưởng Kha bằng gương mặt không cảm xúc: “Tôi muốn đi hiệu sách mở cửa 24/24.”

“Đi nữa hả?” Tưởng Kha nhìn đồng hồ, không thể hiểu nổi Đào Tư Trĩ. “Sắp 10 giờ rồi, cậu không ngủ à?”

Kể từ cuối tuần của hai tuần trước, vì anh trai đi công tác mà Đào Tư Trĩ phải miễn cưỡng ở nhà Tưởng Kha một đêm. Nửa đêm cậu ôm gối đi tới đi lui trong phòng Tưởng Kha, Tưởng Kha vì muốn làm cho cậu bình thường lại một chút, đồng ý dẫn Đào Tư Trĩ đi hiệu sách mở cửa 24/24. Sau lần ấy, Đào Tư Trĩ hình như đã thích loại cảm giác này.

Quả nhiên Đào Tư Trĩ sáp lại gần, nói với Tưởng Kha: “Tôi quen đến hiệu sách vào tối thứ bảy rồi.”

“Mới đi được có hai lần mà đã quen rồi?” Tưởng Kha đả kích cậu không thương tiếc: “Tôi bớt giúp cậu rút thẻ đi hai lần, cậu sẽ quen tự mình rút chứ?”

Đào Tư Trĩ vờ như không nghe thấy, đứng dậy vươn tay kéo cổ tay Tưởng Kha: “Chúng ta đi thôi.”

Tưởng Kha vẫn còn cầm bút nên nguệch ra một đường rất dài trên vở bài tập.

Đào Tư Trĩ thường xuyên làm ra mấy hành động kỳ quái khiến người ta phải chú ý như thế này.

Nhưng vài tháng nay Tưởng Kha dường như đã quen với sự kỳ lạ của cậu, giống như Đào Tư Trĩ quen đi hiệu sách vào tối thứ bảy vậy.

Phần lớn thời gian là Tưởng Kha lười so đo với Đào Tư Trĩ vì cậu không phải một người bình thường. Người bình thường mà so đo với Đào Tư Trĩ sẽ tức chết.

Lúc mới biết Đào Tư Trĩ chưa được bao lâu, Tưởng Kha từng hỏi mẹ hắn, tại sao lại yêu mến Đào Tư Trĩ như vậy, tại sao hắn đi làm cái gì mẹ cũng muốn hắn đưa Đào Tư Trĩ theo cùng.

Mẹ hắn chỉ mập mờ nói Đào Tư Trĩ có tuổi thơ rất đáng thương, gia đình không hạnh phúc, từ nhỏ đã không có bạn, còn tâng bốc Tưởng Kha một hồi, hy vọng cậu con trai lương thiện của bà có thể giúp đỡ, để ý đến cậu bé đáng thương này một chút.

Tưởng Kha thực sự chẳng phải người nhiệt tình gì cho cam. Trên thực tế, hắn thấy Đào Tư Trĩ vô cùng rắc rối, cơ bản là chẳng có hứng thú gì khi giúp đỡ Đào Tư Trĩ.

Chỉ là Đào Tư Trĩ thực sự không có bất kỳ bạn bè nào khác, lúc ăn cơm hay đi học đều cô độc, chỉ loanh quanh bên một người duy nhất là Tưởng Kha, đưa ra một ít yêu cầu kỳ quặc, có lúc Tưởng Kha cũng rất khó từ chối cậu.

Ví dụ như việc ra ngoài đi du lịch, Đào Tư Trĩ cần phải xem xét toàn bộ ngóc ngách trong khách sạn một lần mới có thể đi ngủ. Hôm ấy, bọn họ đi qua cửa chống cháy ở hành lang, Đào Tư Trĩ dừng lại bên cạnh cửa, đóng vào mở ra đến bảy, tám lần.

Nếu như Tưởng Kha không đi cùng, cậu chỉ có thể đi một mình, có khả năng là cứ đi đến lạc luôn rồi.

Nói thật thì cậu đã từng đi lạc rồi, Tưởng Kha bị cậu dọa cho không nhẹ, cảm giác lúc ấy căng thẳng và áy náy lớn hơn nhiều so với hắn tưởng. Hắn thực hiện hầu như tất cả những gì Đào Tư Trĩ yêu cầu, hy vọng Đào Tư Trĩ sẽ vui mừng nhảy nhót, cuối cùng phát hiện ra dường như cậu còn chẳng biết mình đã đi lạc.

Cũng ví dụ như khi Đào Tư Trĩ chơi mấy trò chơi không thể hiểu được trên điện thoại, vận may khi rút thẻ kém đến không thể kém hơn, lúc nào cũng cần Tưởng Kha giúp đỡ.

Đặc biệt mấy ngày nay, mỗi lúc muốn rút thẻ, cậu sẽ chen đến bên cạnh Tưởng Kha, giơ màn hình lên trước mặt Tưởng Kha rồi từ từ vung tay, giống như đang câu cá.

Tưởng Kha hợp tác đưa tay ra rút lấy điện thoại, mặt cậu sẽ hiện rõ sự vui vẻ, giống như đang chơi với Tưởng Kha trò gì vui lắm.

Đào Tư Trĩ thường xuyên rất cố chấp, có hơi ngốc, vô cùng dễ bị lừa, ghét chỗ đông người, không hiểu vì sao mà cũng ghét tiếp xúc thân thể với gần như tất cả mọi người, ngoại trừ Tưởng Kha.

Khi có quá nhiều người, Đào Tư Trĩ sẽ đột ngột bám lấy Tưởng Kha hoặc là ôm lấy Tưởng Kha, hoặc là úp mặt vào ngực Tưởng Kha đợi Tưởng Kha ôm cậu.

Nói đại khái thì trước kia Tưởng Kha cũng không muốn ôm cậu lắm.

Tối hôm nay, bài hình học không gian của Tưởng Kha mới làm được một nửa, còn chưa nghĩ ra phương pháp giải đề, hắn không muốn đi hiệu sách cùng Đào Tư Trĩ lắm, liền nói với cậu: “Tôi còn chưa làm bài xong.”

“Tôi dạy cậu.” Đào Tư Trĩ lập tức nói, cậu rũ mắt nhìn Tưởng Kha: “Loại đề này đều có quy luật, rất đơn giản.”

Nói rồi cậu cầm lấy một cây bút ở trên bàn, viết ra công thức lên vở Tưởng Kha.

Đào Tư Trĩ không phải vô cớ mà có thể dùng điểm nghịch đảo của môn ngữ văn chiếm vị trí trong top 5 bảng xếp hạng của lớp. Cậu viết xong công thức, giải thích ngắn gọn vài câu, Tưởng Kha đã biết phải giải thế nào rồi.

“Hiểu rồi chứ?” Đào Tư Trĩ hỏi.

Tưởng Kha vẫn là không muốn đi, nói với cậu: “Chưa hiểu.”

Đào Tư Trĩ bị sốc: “Sao thế được?” sau đó nói: “Tưởng Kha, chỉ số thông minh của cậu hình như giảm xuống rồi.”

“Hay là đến hiệu sách mua vài cuốn sách cơ bản đi.” Cậu nói thêm: “Nhân lúc có ít người.”

Để tránh cho cuộc trao đổi trở nên rắc rối hơn, cuối cùng Tưởng Kha vẫn phải đi ra ngoài với cậu.

Đầu tháng 9 tiết nóng gay gắt, bọn họ ra đến bên ngoài tiểu khu, Đào Tư Trĩ đích thân bắt xe đi đến hiệu sách mở cửa 24/24.

Lúc xuống xe, trời bỗng nổi gió. Tưởng Kha xem thời tiết, nhiệt độ sẽ giảm vào tuần tới, những ngày gần đây sắp có mưa.

Hiệu sách 24/24 đèn đuốc sáng trưng, người còn lại rất ít, Đào Tư Trĩ hài lòng đi tới đi lui trong hiệu sách. Trước tiên cậu đi qua tất cả các lối đi một lần, cuối cùng mới đi đến khu tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà cậu thích nhất.

Tưởng Kha tùy tiện cầm một quyển sách, đứng cách Đào Tư Trĩ không xa, vừa đọc vừa để ý Đào Tư Trĩ.

Đào Tư Trĩ lựa sách một lúc, trên cầu thang sau lưng cậu có một người đi xuống. Tưởng Kha thản nhiên nâng mắt nhìn lên, thấy được mặt của người nọ, người đó cũng đã nhìn thấy Tưởng Kha.

Người kia ngớ người, bước tới gần, nở một nụ cười hòa nhã với Tưởng Kha: “Tưởng Kha, cậu cũng đến đây mua sách à? Trùng hợp vậy?”

Tưởng Kha không muốn để ý đến hắn, cau mày gấp sách lại trả về chỗ cũ.

Đào Tư Trĩ cảm nhận được động tác của Tưởng Kha, đột nhiên ngẩng đầu, hỏi hắn: “Quyển này không hay à?”

Hồ Dĩ Truy nghe vậy, quay đầu nhìn Đào Tư Trĩ, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, hỏi cậu: “Cậu là bạn của Tưởng Kha sao? Chào cậu, tôi là Hồ Dĩ Truy.”

Đào Tư Trĩ không trả lời hắn, hắn liền nhìn sang Tưởng Kha, đột nhiên nở một nụ cười tế nhị: “Muộn như vậy còn cùng nhau tới hiệu sách, không phải sẽ còn cùng nhau về nhà sao? Cậu với cậu ta quan hệ tốt thế, bố cậu có biết không?”

“Các cậu có quan hệ gì vậy nhỉ?” Hắn sải một bước đến gần Đào Tư Trĩ, hỏi cậu giống như đang hỏi một đứa trẻ.

Tốc độ phản ứng của Đào Tư Trĩ rất chậm, cậu ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn Hồ Dĩ Truy một cái, rồi lại không tự chủ được dựa lại gần phía Tưởng Kha.

Tưởng Kha nhìn Hồ Dĩ Truy đến gần Đào Tư Trĩ, lửa giận bùng lên, tay đã nhanh hơn ý nghĩ mà kéo Đào Tư Trĩ đến bên cạnh mình, mặt không cảm xúc nhìn xuống Hồ Dĩ Truy: “Mẹ nó, lần trước mày bị tao đánh vẫn chưa sướng à?”

Hồ Tư Truy đại khái vẫn còn nhớ đau, sắc mặt thay đổi, lùi về sau một bước, trên mặt vẫn giữ nét cười: “Tôi có ác ý gì đâu, hỏi chút thôi mà.”

“Các cậu là bạn học hả?” Hắn lại nhìn về phía Đào Tư Trĩ, nhẹ giọng thì thầm: “Trước kia tôi với Tưởng Kha cũng là bạn học.”

Đào Tư Trĩ nhìn thoáng qua hắn, không nói chuyện với hắn, không biết vì sao trông có vẻ không vui lắm, nói với Tưởng Kha: “Tôi muốn đi.”

Tưởng Kha cúi đầu nhìn Đào Tư Trĩ, cảm thấy cậu bực lên nhìn có chút buồn cười: “Ừ” một tiếng, cũng lười để ý đến biểu cảm nghiền ngẫm của Hồ Dĩ Truy, dẫn cậu ra ngoài.

Ra khỏi cửa hiệu sách rồi, Tưởng Kha có hơi bực bội nên không gọi xe ngay, hắn cùng Đào Tư Trĩ tiếp tục đi về phía trước.

Đi được một đoạn, Đào Tư Trĩ bỗng nhiên nói: “Tôi vẫn còn mấy quyển sách mới chưa xem được, tuần sau vẫn muốn đến nữa.”

Tưởng Kha ngẩn người, nhìn cậu một cái, hỏi cậu: “Cậu vẫn còn muốn đi?”

“Ừ” Đào Tư Trĩ nói: “Cậu không vui rồi.”

Tưởng Kha không ngờ Đào Tư Trĩ còn có thể nhìn ra cảm xúc của người khác, liền tùy tiện trêu chọc cậu: “Cậu biết hết rồi à.”

Đào Tư Trĩ gật gật đầu, đi về phía trước, sắp đụng phải bồn hoa cũng không tránh ra, Tưởng Kha vươn tay kéo cậu một cái.

Cánh tay Đào Tư Trĩ rất mảnh dẻ, làn da ấm áp. Cậu nhìn Tưởng Kha nói: “Cảm ơn”, trông có vẻ thật vô hại, làm cho người ta cảm thấy rất an toàn, cũng bình tĩnh trở lại.

Đang đi trên cầu vượt, Tưởng Kha dừng lại, tựa lưng vào lan can, suy nghĩ một lúc rồi chủ động giải thích với Đào Tư Trĩ: “Người vừa nãy là con trai của bố tôi và người yêu cũ của ông ấy, lớn hơn tôi 2 tuổi, đúp lại 2 năm, thế nên là bạn học với tôi.”

Đào Tư Trĩ dùng ánh mắt rất yên bình nhìn Tưởng Kha và nói: “Ừm.”

“Hắn hận tôi cũng là chuyện bình thường” Tưởng Kha nói với Đào Tư Trĩ.

Đào Tư Trĩ ngẫm nghĩ, đột nhiên nói: “Cậu không vui.”

Tưởng Kha cười: “Làm gì có ai bị hận mà vui?”

Đào Tư Trĩ nhìn Tưởng Kha một lúc, bất chợt dựa gần lại, ôm lấy Tưởng Kha. Cậu mặc một chiếc áo phông rất mỏng, nhiêt độ cơ thể truyền đến người Tưởng Kha, mặt áp vào ngực hắn, không rõ là vì muốn khích lệ Tưởng Kha hay là căn bản chính cậu muốn dựa vào Tưởng Kha.

“Tưởng Kha” Cậu mơ hồ, lại ông nói gà bà nói vịt mà nói với Tưởng Kha: “Anh trai nói với tôi, trên thế giới này không thể nào có chuyện ai cũng thích mình được, mình chỉ nên nhìn đến những người thích mình thôi.”

Giọng cậu buồn buồn, mái tóc xù cọ vào Tưởng Kha.

Tưởng Kha đặt tay lên vai cậu, không đẩy cậu ra ngay. Tâm tình của hắn tốt hơn một chút, đáp lại cậu: “Có thích tôi hay không thì cũng chẳng vấn đề gì, tôi không cần ai thích tôi.”

Đào Tư Trĩ ngẩng mặt lên nhìn Tưởng Kha, mấp máy môi, giống như không hiểu lắm mà hỏi lại: “Không cần sao?” Tay Tưởng Kha ngừng lại một thoáng, hơi dùng sức đẩy nhẹ Đào Tư Trĩ ra một chút để Đào Tư Trĩ tự mình đứng thẳng lại.

Hắn cùng Đào Tư Trĩ đứng trên cầu vượt, những cơn gió ấm áp cứ như đang từ bốn phương tám hướng thổi lại đây.

Đào Tư Trĩ lại nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu, nhìn không chớp mắt vào đèn xe dưới cầu. Tưởng Kha lúc đầu không hiểu tại sao cậu lại quay đi, sau lại nhận ra rằng Đào Tư Trĩ liệu có thể là đang thẹn thùng hay không. Từ “thích” cậu nói có khả năng là cái ý kia.

Vào rạng sáng, từ cầu vượt trung tâm thành phố nhìn xuống, con đường chính vẫn tấp nập như thường, ánh đèn xe chớp nhoáng.

Tưởng Kha không có ý muốn đáp lại, nhưng cũng không quá bài xích. Hắn nhìn sườn mặt Đào Tư Trĩ, cảm thấy hóa ra người kỳ quái như Đào Tư Trĩ, lúc vụng về không biết bày tỏ cảm xúc thế mà lại có nét đáng yêu của riêng cậu.

Tưởng Kha cũng nhìn đèn xe một lúc, Đào Tư Trĩ vẫn cứng đờ đứng đó, bất động, giống như đang chờ đợi một câu trả lời nào đó. Tưởng Kha suy nghĩ một chút, mỉm cười với Đào Tư Trĩ, cố ý hỏi cậu: “Ồ, ai thích tôi chứ, cậu à?”

Đào Tư Trĩ vẫn nhìn xuống dưới cầu vượt, không chịu trả lời.

Tưởng Kha thấy trêu Đào Tư Trĩ như thế rất vui. Đợi một lát sau, hắn giơ tay lên, sờ cằm sờ má cậu, nói: “Đào Tư Trĩ” lại hỏi lại cậu lần nữa: “Là cậu thích tôi hả?”

Đào Tư Trĩ cuối cùng cũng quay lại nhìn Tưởng Kha, cậu hơi ngẩng đầu, trông có chút ngơ ngác.

“Ừ” Cậu mở miệng thừa nhận.

Nhưng cậu không hề đưa ra bất kỳ đòi hỏi nào với Tưởng Kha, giống như tất cả những hành động khác. Cậu thích ai cũng rất kỳ lạ, tựa như chỉ đang thông báo một việc gì đó, không có chuẩn bị kế hoạch gì tiếp theo.

Nói xong, Đào Tư Trĩ lại quay đi, nhoài người trên lan can cầu vượt xem dòng xe cộ qua lại.

Tưởng Kha đứng sau lưng nhìn cậu. Áo phông của Đào Tư Trĩ rất rộng, lỏng lẻo khoác trên người.

Đứng bên cạnh cậu nhìn như vậy một lúc, Tưởng Kha lấy di động ra gọi xe về.

Sau vài phút, tài xế gọi lại cho Tưởng Kha nói sắp đến nơi rồi. Tưởng Kha gọi Đào Tư Trĩ một tiếng, kéo cậu đi.

Tưởng Kha lại một lần nữa kéo tay Đào Tư Trĩ. Tay Đào Tư Trĩ mát mát, mềm mại, Tưởng Kha cứ tưởng rằng nắm tay cậu chắc hẳn cậu sẽ vui lắm, thế nhưng cậu lại chẳng biểu hiện ra phản ứng gì.