Tào Tặc

Chương 601: Nam Sơn cố đạo

Vừa qua giờ Dần, Nam Sơn đã bị bóng đêm dày đặc bao phủ.

Trước bình minh là khoảng thời gian tối tăm nhất, Nam Sơn trùng điệp như một con thú khổng lồ, phủ phục bên bờ sông Dục Thủy. Nam Sơn cũng chính là núi Phục Ngưu được nhắc đến trong hậu thế. Sở dĩ có cái tên Nam Dương vì nó nằm ở phía mặt trời mọc của núi Phục Ngưu, nên được gọi là Nam Dương.

Tào Bằng thúc ngựa xông lên một gò núi, quay đầu nhìn về phía Uyển Thành ở xa xa đang bị ánh lửa bao phủ, gương mặt nở nụ cười quái dị.

Mất đống lương thảo này, xem Lưu Bị ngươi có thể làm gì?

Nếu ngươi trưng thu từ trong tay dân chúng Uyển Thành, ắt sẽ chọc giận người Nam Dương, từ nay về sau khó mà sống yên; Nhưng nếu ngươi không trưng thu lương thảo thì sẽ đối mặt với rủi ro hết lương thực. Mấy vạn đại quân dưới trướng Lưu Huyền Đức ngươi, khó mà hoàn toàn dựa vào Tân Dã cung cấp được? E rằng Tân Dã cũng không gánh vác nổi. Tới khi đó, Lưu Bị sẽ đối diện với một sự lựa chọn, đó là một lần nữa quy thuận Lưu Biểu, nghe theo điều khiển của y, hay là…

Trước đây Lưu Bị công chiếm Nam Dương, nói trắng ra cũng gần như là bức ép đám người Thái Mạo.

Mặc dù y đã giành được sáu thắng lợi huy hoàng, nhưng đã phạm vào điều kiêng kị của Lưu Biểu. Lưu Biểu không muốn trở mặt với Tào Bằng, Lưu Bị lại đột nhiên dụng binh với Uyển Thành. Nói khó nghe một chút, hành động của ngươi đã phạm thượng, có ý đồ mưu phản! Xét từ một mức độ nào đó, Lưu Bị đã tấn công Uyển Thành, tất nhiên có một chỗ sống yên ổn. Tuy nhiên cũng đồng nghĩa với việc tách ra khỏi trướng của Lưu Biểu, hai bên không còn liên quan đến nhau nữa.

Nếu Lưu Bị lại quy phục Lưu Biểu, Lưu Biểu cũng sẽ thu nạp.

Dù sao một người như Lưu Bị quả thực cũng là nhân tài mà Lưu Biểu cần.

Nhưng nghĩ lại sự tự do thoải mái trước kia, e rằng sẽ rất khó! Một khi Lưu Bị bị Lưu Biểu tiết chế, cũng giống như mãnh thú bị giam cầm, khó gây phiền phức. Đối với Tào Bằng mà nói, hắn không mong có thể lập tức tiêu diệt được Lưu Bị, mà chỉ cần trói chặt tay chân y là đủ.

- Hữu Học, người thật cao minh!

Trần Thức bước lên, vẻ mặt kính nể nói:

- Nếu đi muộn thêm chút nữa, có lẽ chúng ta đã bị bao vây tứ phía rồi.

Hóa ra, trong lúc đám Tào Bằng phân phát xong lương thảo, chuẩn bị rút lui khỏi Uyển Thành, bỗng nhiên nhận được tin: Trương Phi sắp trở về Uyển Thành.

Chiến sự ở Vũ Âm bất lợi, Tuân Kham bị bắn chết dưới thành.

Trương Phi có ngàn cái không muốn, cũng biết muốn tấn công Vũ Âm lần nữa, e rằng không hiện thực lắm.

Sau một phen tranh chấp với Triệu Vân, gã cũng đành phải gật đầu đồng ý rút binh. Tuy nhiên đại quân rút đi lại không phải chuyện đơn giản… Vừa phải thu dọn quân nhu, lại phải phòng bị Vũ Âm truy kích. Trương Phi vốn định áp trận bảo vệ đại quân rút lui, nhưng lại bị Triệu Vân từ chối.

Lý do của Triệu Vân rất đơn giản: Nếu Vũ Âm truy kích, tam tướng quân có thể nhẫn nhịn được không?

Nói thẳng ra là, ta lo với tính cách nóng nảy của ngươi, hẳn sẽ gây phiền toái cho việc rút binh.

Trương Phi cũng rất biết chừng mực nên liền bảo vệ linh cữu của Tuân Kham, và lui binh trước, Triệu Vân chặn phía sau. Trên đường Trương Phi rất nhẫn nhịn, khi gần tới Nam Sơn gã đã phái người quay về Uyển Thành bẩm báo, để Mi Phương chuẩn bị sẵn nơi trú quân và lều trại cho đại quân dừng chân. Đâu ngờ, khi lính truyền lệnh tới Uyển Thành, nơi này đã rơi vào tay Tào Bằng. Biết được tin Trương Phi sắp trở về, Tào Bằng cũng không dám chần chừ, vội sai người phóng hỏa, rút lui khỏi Uyển Thành trước và nhanh chóng vượt qua Dục Thủy, tiến vào Nam Sơn.

- Tử Phạm, ngươi nói xem lửa lớn như thế này, Trương Phi có thể nhìn thấy không.

Tào Bằng không tiếp lời mà quay đầu, cười tủm tỉm nhìn Trần Thức hỏi.

Trần Thức ngẩn người, gật đầu nói:

- Đương nhiên có thể nhìn thấy… Người xem bầu trời Uyển Thành đều bị thiêu đỏ rực rồi, chớ nói Trương Phi đóng quân dưới chân Nam Sơn, kể cả xa hơn nữa cũng có thể nhận ra tình hình. Ha ha, lửa to như vậy, có lẽ vị tam tướng quân đó sẽ tức nổ mắt.

- Nếu ngươi tức đỏ mắt thì sẽ làm thế nào?

-Dạ?

Trần Thức gãi gãi đầu, cười nói:

- Nếu đổi lại là ta, nhất định sẽ lập tức dẫn bộ binh chạy tới Uyển Thành.

- Vậy từ miệng núi đến Uyển Thành có mấy đường?

Đường cũng không ít… Từ Nam Sơn tới, ít nhất có năm, sáu đường… Tuy nhiên nếu nói khoảng cách gần nhất, có lẽ là…

Trần Thức đột nhiên ngậm miệng lại, ánh mắt tỏ vẻ run sợ.

Chẳng phải đường chúng ta đi hiện giờ là Nam Sơn cố đạo sao?

Nam Sơn cố đạo là một con đường từ miệng núi xuyên qua Nam Sơn, có thể tới Uyển Thành trong thời gian nhanh nhất. Chỉ có điều con đường này rất hẹp, phải đi qua một vùng có tên là Giáp Bì Câu. Ở nơi đó, hai bên là đồi núi, bụi cây rậm rạp, cỏ cây um tùm.

Nếu Trương Phi đi theo Nam Sơn cố đạo, chẳng phải sẽ đối mặt với chúng ta sao?

Trần Thị nuốt nước bọt, hạ giọng nói:

- Hữu Học, không phải người muốn quyết một trận tử chiến với vị tam tướng quân đó ở đây chứ.

Ta nghe nói, gã dẫn theo hơn mười nghìn nhân mã. Chúng ta còn chưa tới nghìn người, làm sao tranh chấp được với Trương Phi? Hay là chúng ta đổi đường khác đi?

- Hơn mười nghìn người thì sao chứ?

Tào Bằng cười nhạt một tiếng:

- Ngươi cho rằng tên Trương Phi đó sẽ giấu hơn mười nghìn người trong túi hay sao?

- Ý của người là…

Tào Bằng lấy ra một lọ gốm từ trong chiếc túi trên lưng ngựa ra.

- Đây là thứ ta tìm được trong nhà kho ở Uyển Thành.

- Hả?

Dầu cây trẩu!

Tào Bằng cười tủm tỉm nói:

- Khi rời khỏi Uyển Thành, ta lệnh cho Phi Đà Binh mỗi người đều mang theo hai lọ.

Ta nghe nói, đi Nam Sơn cố đạo nhất định phải qua một chỗ gọi là Giáp Bì Câu. Nếu ta tưới toàn bộ hơn một nghìn lọ dầu trẩu này xuống Giáp Bì Câu, sau đó phóng hỏa, đừng nói Trương Phi có hơn mười nghìn binh mã, kể cả gã có một trăm ngàn người, ta cũng sẽ nuốt trọn bọn chúng. Trương Phi nóng vội cứu hỏa, sẽ không hề phòng bị… Tử Phạm, truyền lệnh của ta, Phi Đà Binh tăng tốc tiến lên, nhất định phải tới Giáp Bì Câu trước giờ Mão…

Lúc này, Trần Thức vẫn giữ vẻ mặt kính phục…

Nhìn người ta, đầu óc thông minh như vậy…

Mọi người đều bận rộn rút quân để tránh kẻ địch.

Tuy nhiên Tào Bằng đã xác định cách tiêu diệt quân địch như thế nào! Chẳng trách sau khi A Phúc rời khỏi núi Trung Dương, lăn lộn không bao lâu đã ngồi lên vị trí Thái thú. Trước đây, Trần Thức ít nhiều còn có phần không thoải mái, cảm thấy bọn Tào Bằng đạt được như vậy, chẳng qua là chó ngáp phải ruồi… Thế nhưng hiện giờ xem ra đám Tào Bằng, Vương Mãi có thể leo lên được vị trí ngày hôm nay, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào vận may, phải có tài năng thực học trong đó. Nếu trước đây mình không rời khỏi thị trấn Trung Dương, mà theo đám Tào Bằng cùng đi, có lẽ…Trần Thức tâm phục với Tào Bằng. Phục, không còn ý nghĩ buồn cười như trước kia.

Tào Bằng nể tình huynh đệ trước đây nên đã để gã thống soái Phi Đà Binh.

Chỉ cần bản thân đi theo lão huynh đệ, liên tục xây dựng sự nghiệp thì sớm muộn cũng làm nên đại nghiệp!

Nghĩ đến đây, Trần Thức chắp tay trên ngựa:

- Mạt tướng sẽ truyền lệnh.

Nhìn hướng Trần Thức rời đi, Tào Bằng nhíu mày.

Nói thật, hắn không thích Trần Thức.

Tuy rằng người này và tiền thân của hắn, còn cả Vương Mãi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng lại không hề có chút liên hệ nào với Tào Bằng hiện giờ.

Tên này quá con buôn, rất ham công danh lợi lộc!

Có thể dùng nhưng không thể giao phó trọng trách.

Trong lòng Tào Bằng đã ngấm ngầm có dấu ấn với Trần Thức.

Đây không phải là một huynh đệ như Vương Mãi, Đặng Phạm, cho dù Tào Bằng bảo bọn họ tự tìm cái chết cũng sẽ không hề do dự mà xông vào; Gã cũng không văn võ song toàn, trung thành tận tâm như Bàng Đức, thậm chí so với Khương Phố cũng có khoảng cách rất lớn. Thôi, cho gã một lần phú quý, coi như nể tình nghĩa năm đó. Đợi sau khi về Vũ Âm, vẫn để Khương Phố đảm nhiệm nha môn tướng là được.

Tên Trần Thức này, Tào Bằng không tin được…

Đúng như Tào Bằng đoán, Trương Phi cũng nhận thấy ánh lửa ở phía Uyển Thành.

Cuộc chiến ở Vũ Âm không hiểu sao lại thất bại, khiến Trương Phi cảm thấy uất nghẹn. Mà điều làm gã bực bội nhất vẫn là cái chết đột ngột của Tuân Kham.

Trong bụng Trương Phi dồn một cục tức, sau khi hạ trại ở cửa núi, gã liền sai người mang rượu tới, một mình uống say mèm. Đâu ngờ, ngủ tới nửa đêm đột nhiên có thân binh gọi dậy. Bước ra khỏi doanh trại, khi gã nhìn thấy ánh lửa ở phía Uyển Thành đã lập tức tỉnh ngủ.

Uyển Thành bị cháy?

Uyển Thành đang yên đang lành sao lại bị cháy…

Trương Phi không nói gì thêm, vội vàng lệnh binh mã phải xuyên ngang qua Nam Sơn, mau chóng tới Uyển Thành xem xét.

Nhưng trong lúc vội vàng cũng không thể kéo tất cả nhân mã đi. Gã đành dẫn ba nghìn kỵ quân rời khỏi doanh trại trước, sau đó sắp xếp bộ khúc bảo vệ linh cữu của Tuân Kham theo sau. Bóng đêm đen kịt, đường núi cũng không bằng phẳng lắm. Trương Phi lòng như lửa đốt, liên tục thúc giục binh mã tăng tốc, kết quả đã khiến cho mấy chục chiến mã mất móng trước trên đường, liên tục tạo ra cảnh hỗn loạn.

Nếu như bình thường, Trương Phi có thể sẽ để binh lính đi chậm rãi.

Thế nhưng hiện giờ không được, Uyển Thành cháy lớn, tất nhiên đã xảy ra chuyện hệ trọng, gã nhất định phải nhanh chóng tới đó xem xét tình hình…

Mắt thấy ánh sáng trắng lộ ra ở đường chân trời, giờ Mão sắp đến.

Binh mã của Trương Phi cuối cùng đã tới Giáp Bì Câu. Do đi gấp rút nên rất nhiều người đều cảm thấy mệt mỏi, tốc độ của đội quân tiên phong đã hơi chậm lại.

- Không được dừng lại, truyền lệnh của ta, phải tăng tốc.

Trương Phi thấy binh mã đi với tốc độ chậm hơn, trong lòng rất giận dữ.

Gã dùng roi ngựa hung hăng quất vào đám binh lính đang đi chậm lại kia, nghiêm lệnh yêu cầu quân sĩ tăng nhanh tốc độ.

Đúng lúc này, có binh lính tới bẩm báo:

- Tam tướng quân, con đường phía trước đã bị chặn lại rồi.

- Hả?

Trương Phi nghe thế ngẩn người ra, vội vàng thúc ngựa cùng tên tiểu giáo kia đi xem. Nhân lúc Trương Phi rời đi, rất nhiều binh lính lần lượt dừng lại, thậm chí nằm trên lưng ngựa thở dốc.

Quả nhiên, trên đường núi của Giáp Bì Câu bị chặn bởi một đống đá vụn và các khúc thân cây.

Trương Phi nhíu mày, lớn tiếng quát:

- Mau dọn sạch sẽ chướng ngại vật trên đường, tam quân không được xuống ngựa, chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào.

- Vâng!

Binh lính của quân tiên phong lập tức xuống ngựa, bắt đầu dọn dẹp đá vụn và các đoạn cây trên đường.

Một tên lính vừa ném tảng đá vừa làu bàu chửi rủa:

- Bên trên là cái gì vậy, sao cảm thấy dính dính, hình như là bôi dầu.

- Thật sao?

Một Ngũ trưởng tiển lên, cúi người khịt khịt mũi:

- Hình như là dầu cây trẩu.

- Dầu cây trẩu sao?

Vùng núi non hoang dã này, đâu ra dầu cây trẩu vậy!

Không hay rồi, có mai phục…

Tên Ngũ trưởng đó xoay người, đang định mở miệng kêu lên thì lại nghe thấy hai bên Giáp Bì Câu vang đến một chuỗi tiếng mõ dồn dập.

Ngay sau đó, từng đợt hỏa tiễn bùng cháy phi ra từ chỗ tối hai bên Giáp Bì Câu, vun vút trên không trung xẹt qua từng đường cong và rơi xuống dưới. Mấy trăm hỏa tiễn nhất loạt được bắn ra, cỏ dại bụi cây dính đầy dầu cây trẩu lập tức bốc cháy. Thế lửa bất ngờ và lan đi cũng với tốc độ nhanh chóng. Trương Phi ngồi trên ngựa, lo lắng quan sát tình hình phía trước.

Hỏa tiễn bất ngờ bay vụt đến, khiến gã lập tức ngây ngẩn cả người.

Theo bản năng, gã hét lớn một tiếng:

- Có mai phục, mau chạy đi.

Muốn chạy ư?

Cũng không dễ như vậy đâu!

Trong chớp mắt, Giáp Bì Câu đã biến thành một biển lửa, nuốt hết đám Trương Phi cùng ba nghìn kỵ quân của gã chìm trong lửa…