Lúc này búi tóc Mã Siêu rối tung, nhếch nhác không thể tả.

Một bên ống tay áo bị xé rách, lộ ra một bên cánh tay. Trên cánh tay có ba đường vết máu, máu thịt lẫn lộn, máu tươi chảy ra đầm đìa.

Đang là mùa đông nên quần áo trên người Mã Siêu khá dày.

Nếu là quần áo mỏng một chút thì một chiêu ưng trảo của Tào Bằng có thể đã xé rách cả cánh tay của gã. Phần ngực áo bào gấm tả tơi dính vết máu. Mã Siêu giãy dụa đứng lên, ánh lửa chiếu rọi xuống lộ rõ khuôn mặt vô cùng dữ tợn.

Tào Bằng đã vận dụng ngàn cân lực để tung ra cú thiết sơn này.

Cũng may là cơ thể Mã Siêu cường tráng, nếu không thì chí ít đã mất nửa cái mạng.

Nhưng dù vậy, Mã Siêu vẫn không ngừng chống đỡ. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, ánh mắt đỏ rực nhìn Tào Bằng chằm chằm.

Mặc dù bây giờ là thời kỳ sung mãn của Mã Siêu, Tào Bằng vẫn không hề sợ hãi, hơn nữa lúc này hắn đã phế đi một nửa sức mạnh của Mã Mạnh Khởi. Bản thân hắn hiểu rõ uy lực khi vận dụng cú thiết sơn này. Vốn đây là một sát chiêu trong bát cực quyền. Hơn nữa lúc này hắn mặc trên người áo giáo nặng trịch nên uy lực càng lớn hơn nữa. Nếu là người bình thường thì không thể nào chống đỡ được.

Tàp Bằng cười ha hả, xoay người nhặt lên một thanh trường đao trên mặt đất, đi nhanh về phía Mã Siêu.

Mã Siêu muốn đứng lên ứng chiến nhưng ngực gã đau nhức khiến gã có cảm giác giống như bị tê liệt, không còn chút sức lực nào.

Gã trơ mắt trừng trừng nhìn Tào Bằng đi tới nhưng không thể ngăn cản được.

-Mạnh Khởi, hôm nay ngươi bại không phải vì chiến đấu mà bởi vì ngươi không thấy rõ thời thế thiên hạ.

Tào Bằng đi đến trước mặt Mã Siêu không kìm nổi bật ra một câu.

Mã Siêu cười to, mắng:

-Tiểu tặc đừng vội đắc ý. Mã Siêu cho dù chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

-Vậy để ta xem ngươi không buông tha ta thế nào.

Tào Bằng vừa nói thì giơ tay nâng trường đao lên.

Trong ánh lửa, ánh sáng của trường đao lấp lánh, lộ ra tử khí lạnh lẽo.

Nhìn thấy ánh đao lạnh lẽo, Mã Siêu nhắm mắt lại, trong lòng thầm nhủ một tiếng: “xong rồi!”

Gã đã mất sức phản kháng chỉ có thể nhắm mắt chờ chết. Nói thì chậm nhưng khi đó thì nhanh. Ngay khi Tào Bằng giơ tay bổ trường đao xuống thì trong tích tắc nghe một tiếng dây cung vang lên, một mũi tên bay tới.

Tào Bằng giật mình vội vàng nghiêng mình tránh qua nhưng đã thấy mũi tên kia bay vút tới vào chính giữa cổ tay Tào Bằng. Tào Bằng “A” lên một tiếng, trường đao trong tay hắn rơi xuống mặt đất. Hắn phản ứng cực kỳ nhanh, để trường đao rơi khỏi tay trong nháy mắt, bay ngược về phía sau. Đầu tiên Mã Siêu ngẩn ra rồi sau đó nhặt trường đao lên định chém Tào Bằng nhưng đã chậm. Một đao hung ác chém vào trong khoảng không.

- Đại công tử, chạy đi!

Một con khoái mã từ trong đám loạn quân lao ra.

Lập tức một tên tiểu tướng phi nhanh tới trước mặt Mã Siêu.

Y nằm rạp trên lưng ngựa, thò tay ra rồi ôm lấy cánh tay Mã Siêu:

- Đại công tử, chớ nên tham chiến.

Cùng lúc đó, khoái mã của Bàng Minh cũng phóng tới.

Trong lòng Mã Siêu biết, khả năng muốn giết Tào Bằng đã không còn. Gã cắn răng một cái chịu cơn đau trên người, xoay người nhảy lên lưng ngựa.

Tên tiểu tướng cũng không chậm trễ, giục ngựa chạy đi.

Lúc này Bàng Minh cũng chạy tới trước mặt Tào Bằng, thả người nhảy xuống chiến mã.

- Công tử có sao không?

Tào Bằng ôm cổ tay đang chảy máu đầm đìa, nhìn Mã Siêu chạy trốn lẩn vào trong sương mù, không khỏi dậm chân oán hận.

-Tiểu tử kia là ai?

Là hắn đang hỏi tiểu tướng đã cứu Mã Siêu.

Bàng Minh lắc đầu:

-Không biết, trước kia chưa từng nghe nói qua.

- Đáng chết!

Tào Bằng nghiến răng nghiến lợi mắng.

Sắp giết được Mã Siêu mà gã lại chạy trốn, không khác gì thả hổ về rừng. Sớm muộn gì Mã Siêu nhất định sẽ phòng thủ và phản công lại. Tào Bằng muốn đuổi theo nhưng lại không thấy ngựa. Tào Bằng huýt một tiếng dài thì nghe thấy tiếng con Sư Hổ Thú hí, vọng từ trong chiến trường lại. Nó đi cùng với một con chiến mã đang rên rỉ.

Đạp Tuyết Ô Nhã mình đầy thương tích bị Sư Hổ Thú kéo lại đây.

Có thể dễ dàng nhận thấy, vừa rồi khi Tào Bằng và Mã Siêu giao chiến thì con Sư Hổ Thú và Đạp Tuyết Ô nhã cũng đã xảy ra một cuộc chiến ác liệt.

Đạp Tuyết Ô Nhã tuy nói là hãn huyết bảo mã, nhưng so với Sư Hổ Thú dường như vẫn còn kém một bậc.

Chí ít, trên người Sư Hổ Thú tuy là có vài vết thương nhưng vẫn còn khá hơn trăm lần so với Đạp Tuyết Ô Nhã. Đạp Tuyết Ô Nhã bị Sư Hổ Thú chế phục lẽo đẽo đi phía sau. Trong chớp mắt, Sư Hổ Thú đã đi tới trước mặt Tào Bằng. Nó nhìn thấy bộ dạng Tào Bằng và máu chảy trên tay thì phẫn nộ gào rít lên, ngửa mặt lên trời hí vang không ngừng. Con Đạp Tuyết Ô Nhã sợ tới mức bốn vó như nhũn ra, không dám rên tiếng nào.

- An Bình, nơi này giao cho ngươi. Tốc chiến tốc thắng, không thể tha tên nào.

-Tốc chiến tốc thắng, không tha một tên nào.

Bàng Minh hét lớn, cầm thương leo lên ngựa, quát lớn:

- Công tử vừa ra lệnh tốc chiến tốc thắng, không để một tên nào chạy thoát.

Binh Bạch Đà cùng hò hét, tiếng đao múa càng thêm hung ác.

Trong chớp mắt, quân Tây Lương bị giết, gào khóc thảm thiết, thất bại tan tành!

Tiếng kêu của quân Tây Lương dần dần nhỏ đi, chỉ còn lại một số binh lính vẫn còn ngoan cố chống cự. Đèn đuốc rong doanh trại sáng trưng chiếu sáng toàn bộ. Một đống thi thể nói rõ cho mọi người biết ở nơi này đã từng xảy ra một cuộc chiến thảm khốc. Ba trăm người hầu cận của Mã Siêu đã chết trận một nửa. Còn lại một nửa thì một nửa người của nam quận đã đầu hàng quân Tây Lương, hoặc phần nhiều đều bị thương. Mỗi người nhìn qua đều vô cùng thảm thương.

Vết thương của Tào Bằng không nghiêm trọng lắm.

Lúc đó một tên của tiểu tướng Tây Lương nhìn qua có vẻ nghiêm trọng nhưng thật ra không có ảnh hưởng gì nhiều.

Sau khi băng bó đơn giản, Tào Bằng đã có thể cưỡi ngựa. Phí Ốc cưỡi ngựa theo sau, hai người cùng đi vào chiến trường.

Lúc này đã tờ mờ sáng.

Nhưng sương mù vẫn chưa tan đi khiến cho tầm nhìn vẫn còn không rõ.

Tiểu doanh trại đã biến thành đống hoang tàn đổ nát. Lều trại gần như bị thiêu hủy toàn bộ. Trên mặt đất lăn lóc một cái đầu trâu đang bốc cháy. Thi thể bị đốt cháy sáu bảy phần tỏa ra mùi vị nồng đậm. Những xe xa trượng đổ sấp đã được dập tắt hoặc một vài cái vẫn còn đang bốc cháy trong đống đổ nát.

Phí Ốc không ngủ một đêm!

Ánh mắt gã đỏ lên giống như mắt thỏ, vẻ mặt tiều tụy.

Ngược lại, Mã Ngoạn có vẻ rất nhanh nhẹn, nhưng cũng lạnh tĩnh. Gã đi song song với Phí Ốc, theo sát phía sau Tào Bằng, nhìn thấy bóng của Hùng Khôi, trong lòng vẫn luôn bồn chồn. Thanh niên đi trước mặt này đã chiến thắng đệ nhất mãnh tướng Tây Lương xưng là Mã Siêu. Dưới trướng hạ của Tào Công quả nhiên là có nhiều hào sĩ. Vị Tào công tử này không hổ danh là ái tướng của Tào công.

-Công tử, đã thăm dò ra được tên tiểu tử kia.

-Ừ!

Bàng Minh tiến lên, ghìm cương ngựa, trầm giọng nói: -Kẻ dẫn Mã Siêu đi tên là Hồ Tuân.

Nghe nói là sau khi Mã Siêu thu nhận Doãn Ngô làm thân binh, tuy rằng thời gian không lâu nhưng đặc biệt rất coi trọng người này.

-Doãn Ngô binh?

Mã Ngoạn ngẩn ra, lộ vẻ căng thẳng.

Tào Bằng cười nói: -Tướng quân không phải lo lắng. Chẳng qua là ta quá khinh địch nên mới bị Hồ Tuân đánh lén, không thể trách ngươi.

-Công tử anh minh!

Mã Ngoạn đúng là sợ Tào Bằng vì Hồ Tuân mà trút giận sang cho hắn.

Gã phản Hàn Toại, lại phản Mã Đằng. Nếu Tào Bằng không tin lời của gã thì gã chỉ còn lại con đường đi làm mã tặc. Tuy nhiên Hồ Tuân là người như thế nào? Nói theo đạo lý, nếu y có thể bắn bị thương công tử thì hẳn không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

-Hồ Tuân kia vốn là người coi cửa của Doãn Ngô.

Mã Ngoạn thở dài một hơi: “Là kẻ trông cửa cho Doãn Ngô, không phải là người của ta!”

Gã quay đầu nhìn qua Phí Ốc thì thấy vẻ mặt Phí Ốc cũng đang miên man.

Tất nhiên Phí Ốc cũng không biết Hồ Tuân là thần thánh phương nào.

Cũng may Tào Bằng không để tâm truy cứu việc này mà rất độ lượng khoát tay: -Chỉ là một cái xe con, không cần phải lo lắng. Đi chú ý lai lịch tên tiểu tốt này thì chẳng thà lưu ý động tĩnh của Mã Siêu. Mã Mãnh Khởi, mãnh hổ Tây Lương, tuyệt đối không thể xem thường. Hắn bị ta đánh bị thương, chắc là không trốn xa lắm. Ngoài ra xin phiền Phí công và Mã tướng quân nghĩ cách lập trạm kiểm soát điều tra hai người này. Tuyệt đối không thể để Mã Siêu thả hổ về rừng. Nếu không thì sẽ là họa cho Kim Thành của Lương Châu.

-Gì!

Vô tình, Tào Bằng đã nắm quyền chủ đạo.

Đây là điểm hoán chuyển rất tài tình. Khi Phí Ốc và Mã Ngoạn quyết định tập kích Mã Siêu thì quan hệ của bọn họ với Tào Bằng đã thay đổi. Có lẽ chính bọn họ không ngộ ra được. Nhưng trên thực tế, thái độ hạ mình của bọn họ tỏ ý cho Tào Bằng lấy thể chủ đạo và phải phụ thuộc vào Tào Bằng.

Không có biện pháp nào, bọn họ đã không còn lựa chọn.

Hồ Tuân?

Tào Bằng cầm roi ngựa đánh khe khẽ.

Sau khi hắn xác định không có ấn tượng gì với cái tên Hồ Tuân này thì đã bỏ qua người này.

Đối với Tào Bằng mà nói, Hồ Tuân chẳng qua chỉ là một tên tiểu tốt.

Nếu hiện giờ Phí Ốc đã tạo phản thì kế tiếp chính là lúc thu chức quan Võ Uy chiến sự. Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi gỡ một tấm thẻ bài ở thắt lưng ra đưa cho Mã Ngoạn: -Mã tướng quân, làm phiền ngươi phái một người tâm phúc lập tức đi tới Thương Tùng, lấy lệnh bài này gặp Phan Chương Bàng Thống, sau đó lệnh cho bọn họ lập tức xuất binh, giáp công đánh Trương Dịch nhi.

Tào Bằng nói chuyện nhưng lại nhìn qua Phí Ốc.

Phí Ốc làm sao có thể không rõ ý của Tào Bằng.

Y lập tức chắp tay trên lưng ngựa: -Công tử yên tâm. Ta lập tức phái người báo tin cho Trình Ngân bên kia, bảo hắn xuyết thủ doãn nhai. Xin công tử phái người tiếp nhận chức lệnh cư. Còn về phía Du Trung, ta đã phái người đi, chắc là sẽ có kết quả rất nhanh.

-Như vậy rất tốt!

Tào Bằng gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Hắn do dự một chút rồi hạ giọng nói: -Còn có một việc phải làm phiền Phí công.

-Xin công tử chỉ giáo.

-Thạch Thao, huyện lệnh Lâm Thao hiện giờ không rõ tung tích. Huynh trưởng kết nghĩa của ta là Vương Mãi cũng không biết tung tích. Ngoài ra, đại tướng tâm phúc của ta là Bàng Đức lãnh binh lẻn vào Lũng Tây, đến nay cũng không rõ tin tức. Mạng lưới quan hệ của Phí công ở Lương Châu rất rộng, giao hữu nhiều. Cho nên Tào mỗ mới có yêu cầu quá đang, mong Phí công bỏ tâm hỏi thăm tin tức của bọn họ giúp ta.

Trong lòng Phí Ốc liền thoải mái.

Tào công tử nhờ ta giúp việc riêng, là coi ta như người một nhà.

Hắn vội vàng nói: -Công tử yên tâm. Phí mỗ chắc chắn nghĩ biện pháp mau chóng tìm được bọn họ.

Tào Bằng thở dài một hơi.

Hắn quay đầu ngựa, vẻ thản nhiên nói: -Mã Siêu thua chạy, sớm muộn gì Mã Đằng cũng nhận được tin tức. Mã Ngoạn tướng quân!

-Dạ!

-Ta muốn cho ngươi mượn binh mã, đánh úp trong đêm.

Thừa dịp Mã Đằng chưa nhận được tin tức thì thừa dịp đánh úp, cùng hắn tử chiến một trận. Không biết tướng quân có nguyện theo ta?