Bữa tiệc đó diễn ra tới tận giờ Tuất mới chấm dứt. Lúc này, cửa thành Hứa Đô đã đóng. Tào Bằng liền dẫn Vương Mãi và Đặng Phạm theo Điển Mãn về phủ Hổ Bôn.
Tối nay Điển Vi thay phiên cho nên không có trong phủ. Cả bốn người đều đã uống nhiều nên sau khi vào phòng liền nhào lên giường mà ngủ.
Trong lòng Tào Bằng có chuyện cho nên chưa ngủ được ngay mà cứ nằm trằn trọc trên giường.
Hắn mặc quần áo rồi ra khỏi phòng đi dạo trong hoa viên của phủ Hổ Bôn.
Ánh trăng sáng chiếu xuống sân khiến cho khắp nơi như dát thêm một tấm lụa mỏng. Thi thoảng lại có tiếng chim đêm kêu càng làm tăng thêm sự yên tĩnh.
Tào Bằng trầm tư đi vào trong đình.
Hắn thật sự không nhớ rõ năm Kiến An thứ hai có chuyện gì xảy ra.
Cho dù Tào Bằng có đọc Tam quốc diễn nghĩa thì cũng không thể nhớ được cái năm này có chuyện gì.
Theo lý mà nói thì Lã Bố và Tào Tháo đang đối đầu với nhau nên không thể có chuyện gì liên quan.
Tại sao lại có người ở Từ Châu tới đây... Không biết là có chuyện gì?
Đúng rồi! Lã Bố chết vào năm nào?
Nhất thời, trong đầu Tào Bằng xuất hiện một đoạn trống.
Trận chiến Quan Độ... Trận chiến Quan Độ!
Trong ký ức của hắn thì trận chiến Quan Độ diễn ra vào năm Kiến An thứ năm. Mà Lã Bố chết trong trận chiến đó.
Như vậy có thể nói Lã Bố nhiều lắm là còn sống được hai năm nữa. Không đúng! Lã Bố không phải chết vào năm Kiến An thứ năm. Bởi vì trong thời gian đó còn diễn ra rất nhiều chuyện.
Trong số đó có cả chuyện Quan nhị ca đi theo Tào Tháo một khoảng thời gian rồi sau đó mới có chém Nhan Lương, giết Văn Sú, cưỡi ngựa ngàn dặm đi tìm Lưu Bị.
Nếu như vậy thì Lã Bố chết vào năm Kiến An thứ ba, hoặc là sớm hơn?
Tào Bằng càng nghĩ càng loạn.
Những tin tức liên tục xuất hiện trong đầu khiến cho hắn cảm thấy bối rối. Nhưng đột nhiên, Tào Bằng thấy có cái gì đang cắn gấu quần của mình. Hắn cúi đầu xuống thì thấy một con thỏ trắng chẳng biết ở đâu chạy tới đang ngồi xổm dưới chân.
"Trong phủ Điển Vi lại có thỏ?"
Tào Bằng cúi đầu, ôm lấy con thỏ lên.
"Không thể có chuyện này..." Điển Vi và Điển Mãn không phải là người có tình yêu. Nếu nói bọn họ ăn thỏ thì Tào Bằng còn tin, nhưng bảo nuôi thì có đánh chết hắn cũng không tin. Hơn nữa, cái loại sinh vật như thỏ cũng chỉ có các cô gái mới thích nuôi.
Nhưng trong phủ Hổ Bôn hầu như toàn là thanh niên.
Lúc trước, Tào Tháo từng đưa tới cho Điển Vi hơn hai mươi tỳ nữ nhưng y cảm thấy rắc rối vì vậy mà đẩy hết tới Ô Bảo, không để ở trong phủ.
"Vậy con thỏ này ở đâu ra?"
Tào Bằng còn đang thắc mắc thì nghe thấy từ xa vọng tới tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Từ khi tiến vào giai đoạn Dịch Cốt, thính lực của Tào Bằng tăng lên rất nhiều.
Hắn vội vàng tránh ra phía sau đình rồi nhìn theo hướng bước chân thì chỉ thấy dưới ánh trăng có một cái bóng mông lung. Khi cái bóng tới gần, Tào Bằng thấy đó là một người con gái.
Nhìn tuổi nàng thì ước chừng mười hai, mười ba tuổi, cao hơn những người cùng lứa một chút. Nàng mặc một cái váy dài màu vàng, tóc búi lên cao.
- Bạch Bạch! Bạch Bạch
Người con gái gọi nhỏ, dường như cố gắng kìm chế âm thanh của mình.
Dưới ánh tăng sáng, Tào Bằng có thể thấy rõ nàng cũng là một mỹ nhân với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. Đôi mắt nàng trong vắt như làn nước mùa thu với hai má lúm đồng tiền trên má.
Đôi môi anh đào cộng với cái mũi thanh tú khiến cho cả khuôn mặt nhìn vô cùng hòa hợp.
Vào lúc này, dường như nàng đang sốt ruột liên tục gọi.
Tào Bằng cúi đầu nhìn con thỏ bạch trong lòng.
- Ôi chao!
Khi Tào Bằng bước ra từ sau đình, người con gái hoảng sợ như một con thỏ sợ hãi, vội vàng lùi lại hai bước mà nhìn Tào Bằng với ánh mắt cảnh giác.
Lúc này, Tào Bằng đã lớn hơn rất nhiều, hơn nữa thể hình so với trước kia cũng khỏe mạnh hơn.
Hắn ôm con thỏ, thấy cô gái cảnh giác như vậy thì nở nụ cười thân thiện.
- Con vật này là của ngươi sao?
Hắn cố gắng nói một cách dịu dàng, nhưng có thể thấy được người con gái đang rất sợ. Nàng gật đầu giống như một con gà đang mổ thóc.
Mà cô gái cũng không trả lời, có điều trong đôi mắt lại ầng ậng nước nhìn Tào Bằng như đang cầu xin hắn trả lại con thỏ cho mình.
- Đây! Của ngươi.
Thấy cô gái cảnh giác như vậy, Tào Bằng cũng biết không hỏi được gì liền thả con thỏ xuống đất.
- Bạch Bạch! Mau tới đây.
Thiếu nữ lên tiếng gọi. Con thỏ liền lập tức chạy tới chỗ nàng.
- Ngươi tên là gì? Tại sao lại tới đây?
Tào Bằng thấy cô gái ôm con thỏ mới mở miệng hỏi.
Nào ngờ cô bé cũng không trả lời, ôm con thỏ nhanh chân bước đi.
- Này!
Tào Bằng bước vội thêm mấy bước, rồi cất tiếng gọi, nhưng cô bé càng chạy nhanh hơn.
- Cẩn thận kẻo ngã.
Tào Bằng dừng lại rồi cười khổ. Trong lòng hắn thầm nhủ "nhìn mình đáng sợ như vậy hay sao?"
- Dù sao thì cũng cảm ơn ngươi không ăn Bạch Bạch.
Cô bé đột nhiên dừng bước, nói một câu cảm ơn với Tào Bằng rồi bước đi.
Tào Bằng nghe vậy mà sửng sốt. Hắn dường như hiểu ra, cô bé có lẽ là sợ cha con nhà họ Điển... Chẳng lẽ hai người đó từng ăn thỏ?
Khi hắn ngẩng đầu lên thì bóng người con gái đã biến mất trong bóng đêm.
Tào Bằng cũng không đuổi theo, bởi vì đi xa hơn là ở bên trong của nhà họ Điển. Có trời mới biết Điển Vi có giấu gì ở đó hay không?
Mặc dù Tào Bằng rất quen thuộc với nhà họ Điển nhưng có nhiều chỗ vẫn có quy định của nó. Nếu hắn đi cùng với Điển Mãn thì không sao nhưng hiện tại lại chỉ có một mình mà đi vào bên trong đó, nếu để người khác biết thì không tốt lắm... Chẳng lẽ là người thân của Điển Vi tới đây?
Sau chuyện đó, Tào Bằng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nếu không biết thì cũng đừng suy nghĩ...tới khi nào hiểu rõ thì nói sau.
Vì vậy mà Tào Bằng xoay người đi về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Điển Mãn liền chạy đến tìm Tào Bằng để luyện công.
Do tối hôm qua hắn ngủ không ngon giấc cho nên bây giờ vừa ngáp vừa thay đổi quần áo còn miệng thì nói:
- Tam ca! Nhà ngươi có nữ quyến tới đây?
Điển Mãn sửng sốt:
- Nhà ta lấy đâu ra nữ quyến?
- Ngày hôm qua ta thấy rõ ở phía sau nhà ngươi có con gái...
Điển Mãn giật mình:
- A Phúc! Ngươi không được nói lung tung. Nếu như mẹ ta mà biết thì cha ta sẽ khổ đấy.
"A!... Điển Vi sợ bà xã?"
Bình thường, Tào Bằng rất ít khi nghe Điển Vi nhắc tới bà xã của mình.
Hơn nữa, hắn ở Hứa Đô lâu như vậy cũng không hề nhìn thấy bà xã của Điển Vi.
Điển phu nhân không biết nhìn như thế nào? Tính tình ra sao?
Điều này Tào Bằng rất thắc mắc. Hôm nay đột nhiên nghe Điển Mãn nhắc tới, Tào Bằng như hiểu được tại sao Điển Vi không chịu đón bà xã tới đây.
- Nhưng đúng là ta có nhìn thấy một người con gái.
- Ngươi hoa mắt rồi... - Điển Mãn nói:
- Trong nhà ta không có nữ nhân. Ngươi không biết là lúc trước chủ công cho cha ta nhiều tỳ nữ như vậy mà cha ta không đồng ý, đưa hết tới Ô bảo hay sao? Chắc chắn là ngươi bị hoa mắt. Hơn nữa ở phía sau cũng không có người.
- Ta không tin.
Điển Mãn tức giận lôi Tào Bằng đi ra phía sau.
Ở đây có một cái chính đường và mấy chục căn phòng. Vừa bước chân vào khu phía sau, Tào Bằng biết Điển Mãn không nói dối. Bởi vì trong khu này hoàn toàn vắng lặng, cơ bản không hề cảm nhận được chút bóng người ở. Nếu có người ở đây thì không thể có không khí như thế này được.
Mặc dù nơi này rất sạch sẽ nhưng có người ở hay không chỉ cần liếc mắt là có thể thấy.
Đột nhiên Tào Bằng rùng mình, chẳng lẽ tối hôm qua hắn gặp quỷ?
Kiếp trước Tào Bằng là một người theo thuyết vô thần. Hắn không tin trên đời này có quỷ thần...
Hiện tại, hắn còn xuyên thời gian, rồi biến thành một người khác. Cái chuyện hoang đường như thế này nếu là ở kiếp trước thì còn lâu hắn mới tin.
Nhưng hiện giờ sự thực lại đang diễn ra trước mắt thì ai dám nói trên đời này không có quỷ thần?
Nếu không có quỷ thần thì chuyện của hắn nên giải thích như thế nào?
Khổng Phu tử đã từng nói việc quỷ thần không phải là chuyện mà người tục có thể bàn luận. Điều đó có phải là Khổng Phu tử cũng cho rằng trên đời này có quỷ thần hay sao?
- A Mãn! Ngươi đi tìm thuật sĩ mà làm phép đi.
Điển Mãn cảm thấy thắc mắc:
- Tại sao?
- Nơi này lạnh quá. Ngươi cũng biết quá lạnh dễ sinh chuyện. Ngươi mời pháp sư tới làm phép cầu bình an đi.
Vừa nói, hắn liền xoay người để di ra.
Khu phía sau này đúng là quái dị. Vốn Tào Bằng cũng không sợ hãi nhưng cái suy nghĩ về người con gái kia vẫn xuất hiện trong đầu khiến cho hắn cảm thấy sởn gai ốc. Nhưng đúng lúc hắn xoay người thì đột nhiên dừng lại.
- A Phúc! Có chuyện gì vậy?
- Tại sao ở đây lại có cánh cửa? Truyện được copy tại Truyện FULL
Tào Bằng nhìn vào góc sân không chớp mắt mà hỏi.
Điển Mãn nở nụ cười:
- Bên kia là nơi ở của Chủ công. Sau khi tới Hứa Đô, chủ công nói với cha ta mở ở đây một cánh cửa để tiện cho việc qua lại. Ngươi cũng biết chủ công rất tin tưởng cha ta. Trước kia ở Duyện Châu, ngài thường kéo cha ta uống rượu. Vì vậy mà mở cửa ở đây tiện cho việc đi lại.
Tào Bằng nghe thấy vậy thì trở nên đăm chiêu...
- A Mãn! Huynh thích ăn thỏ đúng không?
Điển Mãn ngẩn người:
- Sao ngươi biết? Nếu ngươi không nói thì đúng là ta không nhớ. Lâu rồi ta chưa được ăn thịt thỏ.
- Sau này đừng có ăn thỏ nữa.
- Tại sao?
- Ăn nhiều tới lúc con thỏ nó về tính sổ với ngươi.
Tào Bằng quay đầu bước đi. Trong lòng hắn ít nhiều đã hiểu cô bé kia có thể là người nhà của Tào Tháo hoặc là tỳ nữ trong phủ.
Không đúng, nhìn cách ăn mặc của cô thì không phải là tỳ nữ mà nhất định là gia quyến của Tào Tháo.
Còn Điển Mãn nghe thấy vậy thì rùng mình.
- A Phúc! Chờ ta với.
Gã vội vàng đuổi theo Tào Bằng rồi nhẹ giọng hỏi:
- Có thỏ tinh thật không?