49: Mộc Mị ngăn lại không sai!

Kemi.Neko.600.1730445

Ban đêm, bầu trời đen không thấy được trăng, khắp nơi chìm vào bóng tối.

Linh Ngạn Cơ xuất hiện trước cửa phòng Fuyuki như thường lệ, có điều lần này ả không đi vào mà đi tới cửa sổ nhìn cây anh đào.

“Mộc Mị, là ngươi nhỉ, người giúp Fuyuki đi ra khỏi giấc mơ.” Tuy rằng là câu hỏi nhưng Linh Ngạn Cơ lại dùng câu trần thuật.

Cây anh đào không phản ứng, chỉ cho vài cánh hoa rơi xuống theo gió.

“Ngươi không cần làm bộ như không ở, mỗi lần ta dẫn nàng hướng cảnh trong mơ ở chỗ sâu trong đi là thời điểm, ngươi liền lôi kéo nàng đi ra ngoài. Vì cái gì cùng với ta đối nghịch?”

Lần này cây anh đào thụ kịch liệt quơ quơ, rơi xuống Linh Ngạn Cơ một đầu là cây anh đào.

“Mộc Mị!” Linh Ngạn Cơ nâng cao giọng, tức giận hô.

“Im lặng một chút, ngươi cho bây giờ là lúc nào?” Một giọng trẻ con cứng nhắc chậm rãi vang lên, một đứa trẻ nhìn khoảng mười tuổi xuất hiện trước cây anh đào. Một đứa trẻ mặc kimono màu trắng đứng trên cây anh đào xum xuê, trừng đôi mắt màu lam to, không vui vẻ nhìn Linh Ngạn Cơ.

“Ngươi… Có tin ta chém cây anh đào của ngươi không?”

“Ồ? Ngươi cứ thử đi!” Mộc Mị nở nụ cười khinh miệt, khiêu khích Linh Ngạn Cơ.

“Hừ!” Tuy là nói vậy nhưng Linh Ngạn Cơ không dám ra tay.

Mộc Mị, hay là Thụ Mị, có linh hồn ở trong cây. Bề ngoài cũng không khác gì cây đại thụ bình thường nhưng mà nếu như đem cây này bị thương hoặc chặt nó thì người đó hay thậm chí cả thôn của người đó sẽ gặp tai nạn lớn. Linh Ngạn Cơ ả không dám làm trò đó.

“Vì sao giúp cô ta?” Linh Ngạn Cơ bình phục tâm tình hỏi.

“Ngươi làm vậy sẽ mang tới họa diệt thân.” Mỗi đêm Linh Ngạn Cơ đều lén vào trong giấc mơ của Fuyuki, đem cô gái đó đi với vực sâu, mục đích là để cô gái đó không tỉnh được. Cho dù là vì ái mộ Sesshoumaru, làm vậy cũng không được, bị Sesshoumaru phát hiện chỉ sợ phải chết chứ không cần nghi ngờ. Hơn nữa đây không giống tác phong của Linh Ngạn Cơ, cứ như bị ai đó xúi giục.

“Tóm lại người đừng quản, đêm nay lại gây trở ngại thì đừng trách ta không niệm tình bạn bè nhiều năm.” Linh Ngạn Cơ phẩy tay áo bỏ đi, thân ảnh mơ hồ nhanh chóng đi vào trong phòng Fuyuki.

Mộc Mị nhìn cửa phòng Fuyuki, trên mặt là sự đờ đẫn. Hắn ra tay chỉ dẫn cho Fuyuki là vì Linh Ngạn Cơ, nếu như ả đem Fuyuki dẫn vào trong vực sâu thì Linh Ngạn Cơ sẽ không ổn. Nhưng đêm tay mà ra tay cũng vô dụng, lúc nãy trên người Linh Ngạn Cơ đã xuất hiện tử tướng, ả không phát hiện sao? Đêm nay thật sự không ổn….

Cùng thời gian đó, lâm vào bóng đêm, sau đó Sesshoumaru xuất hiện….

Fuyuki im lặng thở dài, cái người luôn dính trong mơ của cô có bao nhiêu chấp nhất với Sesshoumaru? Mấy ngày nay luôn có giấc mơ như vậy, cái giấc mơ không tên này, cô đã sớm phát hiện, không thể đổi cảnh tượng khác sao?

Qủa nhiên tiếp theo Sesshoumaru xoay người rời đi, lần đầu thấy bóng dáng tuyệt tình kia của hắn, trong lòng Fuyuki có chút đau nhói, nhưng bây giờ đã chết lặng. Bây giờ đuổi theo thì lát nữa trên đường sẽ có một tiểu quỷ lôi cô đi hướng khác, sau đó Sesshoumaru sẽ biến thành khuyển yêu đuổi theo, cuối cùng cô bị ép buộc trong cả tối. Nếu không đuổi thì lát nữa sẽ có một đoàn yêu quái đuổi cô, sau đó tiểu qủy kia sẽ xuất hiện, cứng rắn kéo cô chiến đấu với đám yêu quái kia.

Tóm lại mặc kệ là lựa chọn gì, cuối cũng cũng hao phí tinh thần.

Fuyuki chần chờ một lát, quyết định đuổi theo “Sesshoumaru!”

Một mảnh đen tối chậm rãi xuất hiện, nhưng lần này thời gian rất dài, Fuyuki không thấy tiểu quỷ kia xuất hiện.

Ôi chao – Hôm nay cũng chịu làm ra điều mới sao?

‘Sesshoumaru’ phía trước dừng chân, xoay người lạnh lùng nhìn Fuyuki.

“Cái đó, hôm nay cũng chịu chuyển cảnh rồi hả? Nhưng không cần tiếp tục bắt ta chạy theo như vậy, rất mệt đấy!” Fuyuki cười gượng.

Cảm thấy mình giống như yếu đi không ít, hoàn toàn không còn sức để đấu với người khác, Fuyuki khinh bỉ bản thân. Vì sao cô đối mặt với Sesshoumaru lại không thể nói lời khí phách?

“Hôm nay chuyển cảnh…. Đem ngươi vĩnh viên mai táng ở nơi này”

Ô ô ô… Ngay giọng cũng của Sesshoumaru, cô cảm thấy bị đối phương đả bại rồi.

“Cái kia, ngươi có thể biến trở thành bộ dạng của mình đi, dù sao hôm nay là lần cuối, ta chết cũng biết rõ.”

“…Hừ! Xem như ngươi có giác ngộ!” Một tiếng chuông vang lên, ‘Sesshoumaru’ đối diện Fuyuki biến thành một mỹ nữ mặc đồ màu lam.

Thứ trang sức trên đầu cô ta là… chuông…

“Linh Ngạn Cơ…”

“Ồ? Loài người cũng biết ta? Thật có ý tứ…” Linh Ngạn Cơ hơi kinh ngạc, trong mắt xuất hiện chút thận trọng.

“À, nghe Aogiri nói qua thôi… Oa!”

Linh Ngạn Cơ không muốn dài dòng với Fuyuki, không đợi cô nói xong đã công kích.

Fuyuki nhanh chóng tránh khỏi chiêu đó.

“Xem ra ngươi không tính chịu trói” Linh Ngạn Cơ cười lạnh một tiếng, thân thể biến thành khói biến mất tại chỗ, Fuyuki phản ứng thì thân thể màu xanh lam xuất hiện sau lưng. Nhanh chóng nghiêng người chuyển, rút thanh ma đao trên thắt lưng, đánh về phía Linh Ngạn Cơ.

“Ngươi… thật sự là con người sao?” Lần này Linh Ngạn Cơ thật sự không có biện pháp ẩn tàng rồi. Đây thật là động tác của con người sao? Nhanh không thể tưởng, động tác lưu loát vô cùng…

“Đương nhiên là đúng rồi…” Tuy rằng Sesshoumaru nói có thể bảo trì được dung nhan trẻ mãi không già qua hơn hai trăm năm thì không thể tính là người, nhưng từ khi cô xuyên qua tới giờ luôn tự ình là loài người bị thời gian lãng quên thôi “Chỉ là thần kinh vận động của ta tốt hơn người thường thôi”

“Hừ!” Linh Ngạn Cơ hừ nhẹ một tiếng, nhảy lui về phía sau, tạo khoảng cách với Fuyuki. Lúc mũi chân chạm mặt đất thì tiếng chuông vang vọng toàn bộ không gian.

Fuyuki cảm thấy đầu vô cùng đau đớn, thần kinh trong đầu căng thẳng, cảm giác xung quanh trở nên mơ hồ, hai tay Fuyuki ôm đầu ngồi xổm xuống.

Cô cũng biết, Linh Ngạn Cơ là yêu quái mà ngay cả tăng nhân và âm dương sư cũng phải sợ ba phần, cái linh lực gà mờ như cô làm sao có thể dễ dàng đả bại ả?

Nhìn bóng dáng xanh lam bước tới gần, Fuyuki cắn chặt răng, lắc lắc đứng lên, chọn một đường chạy đi.

Linh Ngạn Cơ nở nụ cười trào phúng, nếu như chạy vào trong chỗ sâu nhất của giấc mơ thì đúng là tự tìm đường chết. Đi cách Fuyuki không gần không xa, Linh Ngạn Cơ muốn nhìn cô ta nhảy vào vực sâu ngủ say.

Fuyuki không biết mình chạy bao lâu, chỉ biết chạy rất xa, bóng tối xung quanh dần biến mất, xuất hiện sương trắng. Tiếp tục chạy về phía trước, sương mù màu trắng dày đặc tỏa ra bốn phía, phía trước xuất hiện một rừng trúc, nhìn từ xa có thể thấy một đường nhỏ…

Giấc mơ này… Sao cứ cảm giác quen thuộc thế nào ấy! Fuyuki giật giật khóe môi.

Cúi đầu nhìn lại, phát hiện mình mặc bộ đồ quen thuộc kia, bên trong vẫn xa hoa như vậy, cái tên yêu nghiệt kia không khác. Đây không phải là… giấc mơ mà cô gặp Lạc Phi Li lần đầu sao?

Thở dài, Fuyuki đi tới trước, ở đường lại gặp dàn cây dâm bụt, bên kia là một khu nhà nhỏ.

Đẩy cửa đi vào bên trong, nghe được một giọng nam quen thuộc.

“Fuyuki, tại sao lần nào ta gặp ngươi thì ngươi đều chật vật vậy?” Lạc Phi Li cảm thán nói “Lần đầu gặp mặt ta đã rất muốn nói ngươi đừng làm mất mặt bộ tộc chúng ta đấy!”

“Ta là người trong tộc ngươi khi nào?” Fuyuki đen mặt nghiêm giọng nói.

“Ôi chao ~~ Cái này thật sự ngoài ý muốn, tên kia không nói cho ngươi sao?”

“…” Fuyuki mờ mịt nhìn Lạc Phi Li.

“Thôi! Tới lúc thì ngươi tự biết!” Lạc Phi Li cười nhạt, hoàn toàn không tính giải thích nghi ngờ của Fuyuki “Lần trước thấy ngươi thì ngươi đang trốn chạy, lần này cũng trốn chạy. Aizz, chừng nào mới có thể nhiệt tình một chút?”

“Không phải do ta nguyện ý, ngươi cho là Linh Ngạn Cơ kia là yêu quái nhỏ à?” Fuyuki bất mãn quát Lạc Phi Li. Đối phó với yêu quái mạnh như vậy, với linh lực bây giờ của cô là không thể, ngay cả bỏ trốn cũng sẽ bị đuổi theo ngày… Ây, lúc nãy từ khi bắt đầu xuất hiện sương trắng thì cô không thấy Linh Ngạn Cơ nữa.

“Xem ra không phải là chuyện nhỏ rồi!” Lạc Phi Li đi tới ba bước, mỉm cười nhìn phía rừng trúc không xa, ánh mắt lạnh lùng.

“Ôi chao?” Fuyuki nhìn theo tầm mắt của Lạc Phi Li thì thấy một thân ảnh màu xanh lam xuất hiện trước rừng trúc, hơi hơi dừng một chút sau đi tới phía này “Hả? Vẫn đuổi theo à?”

50: Bị lừa chắc là không sai!

Linh Cơ Ngạn đứng một chỗ không xa khu nhà ở, thần sắc ngưng trọng nhìn chàng trai đứng thảng nhiên bên trong. Mái tóc màu tím hiếm thấy, một thân kimono màu tím nhạt, khuôn mặt tuyệt sắc, đôi mắt màu xanh mang theo sự sắc bén.

Người này không phải là người xuất hiện trong cảnh mơ mà là người dùng phép thuật để đi vào. Xung quanh hắn mang theo khí thế khiến người khác sợ hãi, ánh mắt hắn nhìn ả như người bề trên nhìn một kẻ thấp hèn, đều này đủ để ả biết, người này không đơn giản.

Nhưng người như vậy sao lại xuất hiện trong cảnh mơ của Fuyuki?

“Ngươi là ai?” Linh Ngạn Cơ mở miệng hỏi.

“Kạc Phi Li, tộc trưởng bộ tộc thiên hồ”

“Thiên, thiên hồ? Là bộ tộc đứng đầu yêu giới?”

“Ồ? Ngươi cũng biết à? Hiếm thấy thật, không nghĩ tới người trẻ tuổi cũng biết đến người của tộc thiên hồ bọn ta” Lạc Phi Li khẽ cười.

“Đừng, đừng gạt người! Thiên hồ sao còn có thể sống trên đời? Nghe đồn hơn hai trăm năm trước, bộ tộc thiên hồ khiêu khích thần minh, huy đao với thần sau đó bị thần giáng thiên phạt, toàn tộc không ai thoát khỏi cái chết, từ đó về sau không còn xuất hiện ở yêu giới. Trên đời này không còn khả năng thiên hồ còn sống!” Linh Ngạn Cơ đè nén áp lực khi bị ánh mắt càng lúc càng bén nhọn của Lạc Phi Li nhìn, lớn tiếng phản bác.

Lạc Phi Li hiếm lắm mới nói thật một lần, ai ngờ người ta lại không tin “Không tin thì thôi, nói lớn vậy làm gì? Hay là người sợ hãi nên mới lớn tiếng nói để xua tan sự sợ hãi đó của mình?”

“……”

“Hành động của ngươi có nguyên nhân, ta cũng có thứ cần bảo vệ, ta không quan tâm lí do khiến ngươi ra tay với Fuyuki, bây giờ dừng tay thì ta sẽ cho ngươi một con đường sống, nếu không….” Đôi mắt màu xanh của Lạc Phi Li hiện lên tia sát ý “Sẽ chết đấy! Kẻ xâm nhập….”

Kẻ xâm nhập? Fuyuki giật giật khóe môi, đây là dùng khẩu khí của chủ nhân mà nói đó! Chủ nhân nơi này là cô chứ? “Lạc Phi Li, ngươi cũng là kẻ xâm nhập đấy” Fuyuki không chừa mặt mũi cho Lạc Phi Li, phá hủy đi khí thế ‘chủ nhân’ của hắn.

“Ôi chao? Ta không tính vào đó đâu Fuyuki!” Lạc Phi Li đáng thương nhìn Fuyuki.

“Vì sao không tính? Ngươi cũng là kẻ xâm nhập mà!”

“Vì bảo vệ Fuyuki nên ta mới tới đó! Nói vậy thật vô tình” Lạc Phi Li giả bộ khóc.

“….” Người kia thật ghê tởm…

“Vậy, Linh Ngạn Cơ, câu trả lời của ngươi?” Lạc Phi Li chuyển ánh mắt nhìn về phía Linh Ngạn Cơ.

Linh Ngạn Cơ không lên tiếng mà lấy vũ khí của ả ra – một cặp chuông, chia ra hai tay cầm, tư thế chuẩn bị tấn công.

“Chắc chứ? Câu trả lời của ngươi là đây?” Tuy rằng không oán hận nhưng mà rat ay với tộc nhân của bộ tộc thiên hồ hắn, tộc trưởng như hắn tuyệt đối không cho phép.

Linh Ngạn Cơ nhanh chóng bay tới gần Lạc Phi Li, tiếng chuông vô cùng mạnh mẽ, chấn động cả không gian. Khuôn mặt của Lạc Phi Li không thay đổi nhìn bóng người màu xam lam kia, trước ba bước đột phá, yêu lực quanh thân hơi chấn động nhưng đủ để cho Linh Ngạn Cơ bị đánh bật ra.

Lại có thể mạnh tới mức này…. Linh Ngạn Cơ giãy dụa đứng lên, xoay người chạy về phía rừng trúc.

“Muốn chạy?” Lạc Phi Li cười lạnh, đang muốn đuổi theo thì bị Fuyuki nắm góc áo lại.

“Thả ả đi đi”

Lạc Phi Li im lặng nhìn Fuyuki, trên mặt không có chút thản nhiên mà biến thành nghiêm túc hiếm thấy.

“Nói vậy có chút quá phận, vừa nãy cũng là do ngươi ra tay giúp đỡ ta” Fuyuki buông góc áo của Lạc Phi Li, nhìn về phương hướng Linh Ngạn Cơ biến mất “Nhưng người kia không có sát ý đối với ta…” Ít nhất cô không cảm giác được.

Có lẽ hắn không ra tay thì Fuyuki cũng không thất bại đâu nhỉ? Lạc Phi Li đột nhiên nghĩ vậy. Thu lại khuôn mặt nghiêm túc, nở nụ cười như không “Vậy là được rồi, nhớ kỹ ân tình lần này, ta sẽ bắt ngươi trả lại”

Sau khi Linh Ngạn Cơ chạy ra khỏi giấc mơ của Fuyuki, sợ hãi ngồi ngã lên mặt đất.

Cái người tên Lạc Phi Li kia là thần thánh nơi nào? Sao lại có sức mạnh mạnh mẽ như vậy? Không lẽ… Là thiên hồ thật sao? Quan trọng là tại sao hắn phải giúp loài người như Fuyuki?

Bây giờ không phải lúc cân nhắc điều này, Linh Ngạn Cơ lắc đầu mạnh mẽ, đứng lên, đi tới gần Fuyuki đang mê mang. Thời gian sắp không kịp, mặc kệ thế nào cũng phải đem loài người này tới chỗ vị đại nhân kia.

Linh Ngạn Cơ khiêng Fuyuki lên rồi biến mất, hóa thành một cơn gió mà biến mất trong phòng.

Xuyên qua rừng rậm tối như mực, thả người xuống vách núi đen, dừng lại trước một cái động.

“Ai?” Tiểu yêu quái canh gác hô.

“Linh Ngạn Cơ, ta tới gặp đại nhân”

Hai yêu quái canh cửa động nhìn thoáng qua, sau đó tránh người để Linh Ngạn Cơ đi vào.

“Đại nhân, ta thất bại” Linh Ngạn Cơ đem Fuyuki đặt phía trên, ngồi đối diện một khối cự thạch là một chàng trai áo đen giấu người.

“Sao lại có thể? Với sức mạnh của Linh Ngạn Cơ ngươi….”

“Nhưng lần này ta có đem loài người tên Fuyuki kia tới, hi vọng đại nhân nghĩ ra biện pháp, nhất định giải trừ lời nguyền cho Sesshoumaru điện hạ” Linh Ngạn Cơ có chút lo lắng nói.

“Tốt lắm! Vậy thì đem hai người đó bắt lại đi!” Chàng trai ngồi trên cự thạch hạ lệnh.

“Cái gì?” Nhìn đám yêu tinh vây quanh mình, Linh Ngạn Cơ không tin nhìn chàng trai áo đen kia “Đại nhân, vì sao ngay cả ta cũng….”

“A a! Thì ra là vậy!” Fuyuki đang mê man đứng lên, lảo đảo hai bước thì đứng vững “Thật đúng là, mấy ngày nay ngươi ép buộc ta là vì nguyên nhân này sao Linh Ngạn Cơ?”

“Ngươi, ngươi tỉnh lại khi nào?” Linh Ngạn Cơ kinh ngạc nhìn Fuyuki trước mặt, đối phương hoạt động thân thể, đôi mắt mơ màng buồn ngủ xoa xoa tóc.

“Lúc ở trên đường, xương cốt của ngươi chọc vào người ta khiến ta tỉnh đấy!”

“Ngươi….”

“Chuyện xưa đã phát triển tới đây mà ngươi còn không hiểu sao?” Fuyuki hỏi.

“Hiểu được cái gì?”

Bất đắc dĩ lắc đầu, sự mông lung trong mắt Fuyuki biến mất sạch sẽ “Ngươi bị tên này lừa, Sesshoumaru không bị nguyền rủa gì hết”

“Không có khả năng, ta rõ ràng thấy được….” Chú ấn đỏ tươi trên người Sesshoumaru điện hạ “Ta đã nói cho Yue sama nhưng ngài ấy không tin, ta, ta chỉ có thể tự mình hành động… Người này nói chỉ cần đem ngươi ngủ say thì chú ấn của Sesshoumaru điện hạ sẽ…”

“Làm cho ta ngủ say trong mộng cũng không có khả năng đó, cho dù chính ta không có cách thoát nhưng mà ngươi cho Sesshoumaru sẽ không nhúng tay sao? Cho tới lúc này ngươi cũng sẽ đem ta tới đây thôi. Vì vậy, mục đích ban đầu của tên này chính là để ngươi đem ta tới nơi này…”

“……”

“Về phần ngươi nói nhưng Yue phu nhân không tin ngươi thì ta nghĩ hẳn là ngươi bị trúng ảo thuật của tên này, trên thực tế ngươi chưa từng nói gì với Yue phu nhân cả. Chú ấn trên người Sesshoumaru cũng vì nguyên nhân đó đấy. Mục tiêu cuối cùng của hắn chính là bắt ta làm con tin để tấn công chiếm lấy Tây quốc” Fuyuki nhìn chằm chằm cáo người mặc áo đen, nói “Đúng vậy chứ Mã Não Hoàn?”

“Ahahaha… Ngươi vẫn sâu sắc như hai trăm năm trước vậy! Thần bảo vệ Fuyuki sama” Chàng trai áo đen đứng lên, thoát bộ áo choàng trên người, lộ ra khuôn mặt tà mị.

“Cách làm việc của ngươi vẫn giống như hai trăm năm trước, thích lòng vòng quanh co” Fuyuki châm chọc nói.

“Tuy rằng linh lực trên người yêu hơn hai trăm năm trước một nữa nhưng lại có thể nhận rat a nhanh như vậy, ta nên nói thế nào nhỉ? Không hổ là người phụ nữ của Sesshoumaru sao?”

“Ta làm gì phức tạp như ngươi nghĩ, ta chỉ là nghe được giọng của ngươi nên mới nhận ra thôi, đồ ngu xuẩn. Còn có, ta không phải là người phụ nữ của Sesshoumaru” Fuyuki không khách khí khinh bỉ Mã Não Hoàn.

Tiếng chuông vang nhỏ, người mặc áo lam đột nhiên từ trên mặt đất đứng dậy bay về phía Mã Não Hoàn.

Fuyuki thầm kêu không tốt, nhưng không kịp ngăn lại, tay của Mã Não Hoàn xuất hiện một trường mâu, đâm qua bụng của Linh Ngạn Cơ, cuối cùng vung tay đem Linh Ngạn Cơ ném đi.

“Đem các ả đi tới lao ngục đi” Mã Não Hoàn hạ lệnh với đám thủ hạ.

Hai người bị nhốt ở hai phòng giam khác nhau, Fuyuki nhìn Linh Ngạn Cơ vẫn nằm trên đất không nhúc nhích ở phòng giam đối diện, nghi ngờ cô ả có phải chết hay chưa.

Đúng là, cô thích làm việc sạch lẽ lưu loát, không nghĩ tới có người còn sạch sẽ lưu loát hơn cô. Fuyuki dựa vào tường, liếc nhìn bóng người màu lam ở phòng đối diện, im lặng thở dài. Không biết giữ lại khí lực để chạy trốn, ngay lập tức dùng hết sức xông lên, đúng là một người đơn thuần, khó trách bị tên ranh kia lừa.