- A? Không biết lệnh tôn bị thương thế gì, lại cần Thiên Thanh Mộc đến chữa thương?

Khương Tư Nam cũng lập tức nhận ra Linh Dược trong tay Phương Tình Tuyết.

- Gia phụ mấy năm trước bị cừu gia đả thương, suy giảm tới tạng phủ, cần Linh Dược tẩm bổ tạng phủ, hôm nay có thể tìm được gốc Thiên Thanh Mộc này, thật đúng là vận khí.

Phương Tình Tuyết nhìn Thiên Thanh Mộc trong tay mỉm cười, dáng tươi cười như Bách Hoa tách ra, nhất thời làm Thiên Địa thất sắc, ngay cả Khương Tư Nam cũng có một chút thất thần.

- Nói nhiều như vậy, còn không biết tính danh của công tử, là người ở nơi nào?

Khương Tư Nam phục hồi tinh thần lại, ho nhẹ một tiếng cười nói:

- Ta họ Khương, tên Tư Nam, là người Ngọc Kinh Thành!

- Khương Tư Nam? Cái tên này rất quen thuộc, trước kia giống như nghe nói qua...

Phương Tình Tuyết hơi sững sờ, đột nhiên nhìn khuôn mặt của Khương Tư Nam, cảm giác được càng ngày càng quen thuộc.

Hô hấp của nàng bỗng nhiên có chút dồn dập, bộ ngực có chút phập phồng, trong ánh mắt dần hiện ra một tia chờ mong.

- Xin hỏi Khương công tử, Trấn Quốc Võ Thành Vương Khương Viễn Sơn cùng ngươi là quan hệ như thế nào?

Khương Tư Nam sững sờ, nhưng nói:

- Khương Viễn Sơn là gia tổ!

Thân thể Phương Tình Tuyết bỗng nhiên rung mạnh, sắc mặt dần hiện ra kích động cùng mừng rỡ, thế cho nên thanh âm có chút run rẩy:

- Khương Tư Nam, Khương Tư Nam, quả thật là Tiểu vương gia, gia phụ Phương Vũ, không biết ngươi còn có ấn tượng không?

Phương Tình Tuyết vô cùng kích động, con mắt ửng đỏ, lã chã chực khóc.

Lúc này Khương Tư Nam cũng ánh mắt chấn động, đột nhiên nhìn chằm chằm vào Phương Tình Tuyết, lúc này mới phát hiện nàng mặt mày tầm đó cùng một người trong trí nhớ rất giống, giọng nói và dáng điệu nụ cười của người kia cho tới bây giờ vẫn tồn tại trong trí nhớ của mình.

- Phương Vũ! Là người xưng Bá Vương Thương Phương Vũ Phương Tướng quân? Vậy ngươi là con gái của Phương thúc thúc?

Khương Tư Nam kinh hỉ không hiểu, bỗng nhiên tầm đó gặp lại hậu đại của cố nhân, loại cảm giác nửa mừng nửa lo này không lời nào có thể diễn tả được.

Phụ thân Khương Tử Hiên năm đó là Đại Càn Vương Triều Phiêu Kỵ Đại tướng quân, bởi vì mặc chiến bào màu trắng, tọa kỵ là Bạch Long Mã, được xưng là Bạch Mã Tướng Quân Khương Tử Hiên.

Mà thủ hạ của phụ thân có Tứ đại Tướng Quân, theo thứ tự là Đoạn Tràng Đao Diệp Triển, Bá Vương Thương Phương Vũ, Thư Hùng Kiếm Tiêu Thiên cùng Oanh Thiên Chùy Hùng Lâm.

Năm năm trước, Khương Tử Hiên cùng Tứ đại Tướng Quân suất lĩnh trăm vạn đại quân liền phá Man tộc mười tám thành, cuối cùng ở Bạch Mã Thành vợ chồng Khương Tử Hiên chết trận, Tứ đại Tướng Quân cũng chết trận ba vị, chỉ có Bá Vương Thương Phương Vũ trọng thương mất tích.

Những năm này, Khương Viễn Sơn cũng phái người tìm kiếm qua Phương Vũ, nhưng mà đều không có tìm được, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được con gái của Phương thúc thúc.

Hắn còn nhớ rõ khi còn bé Phương Vũ cực kỳ yêu thương mình, nhưng mà về sau do chiến sự căng thẳng, thời gian gặp nhau cũng rất ít rồi, mà hắn và Phương Tình Tuyết cũng chỉ là ở lúc còn rất nhỏ bái kiến, về sau cũng rất ít thấy.

Hôm nay mấy năm qua đi, hai người cũng đã trưởng thành, không nghĩ tới Phương Tình Tuyết còn nhận ra mình.

Trong lòng Khương Tư Nam có một loại cảm khái không hiểu.

Phương Tình Tuyết chứng kiến Khương Tư Nam nhận ra mình, lập tức nhịn không được nữa, con mắt đỏ hồng, hai hàng nước mắt tuôn ra, như trân châu từ trên gương mặt trắng nõn chảy xuống.

Nàng lập tức nhào tới trong ngực Khương Tư Nam, thân thể mềm mại run rẩy không thôi.

Khương Tư Nam nhẹ nhàng ôm nàng, nhẹ nhàng vuốt sau lưng, đợi cho nàng cảm xúc dần dần bình phục lại, mới lên tiếng hỏi:

- Tình Tuyết, những năm này ngươi cùng Phương thúc thúc đều đi nơi nào? Gia gia của ta đi tìm các ngươi rất nhiều lần đều không có tin tức?

Phương Tình Tuyết nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, sắc mặt đỏ hồng, lúc này mới cảm giác được có chút không ổn, từ trong ngực Khương Tư Nam ly khai, chậm rãi giảng thuật bọn hắn năm năm này trải qua.

Nguyên lai năm năm trước Bạch Mã Thành đại chiến, Phương Vũ bị trọng thương, suốt đêm chạy về nhà mang theo con gái Phương Tình Tuyết đi ra, mấy năm này một mực ở Thanh Thủy trấn.

- ... Phụ thân không cho ta đi tìm các ngươi, nói không muốn liên lụy các ngươi, có rất nhiều lời hắn muốn nói lại thôi, ta cảm giác có lẽ cùng trận đại chiến năm năm trước kia có quan hệ!

Phương Tình Tuyết bình tĩnh nói một lần.

Trong nội tâm Khương Tư Nam lập tức đau xót, rất khó tưởng tượng năm năm trước kia, Phương Tình Tuyết mới mười tuổi, một mực ở Thanh Thủy trấn chiếu cố phụ thân Phương Vũ, trong vài năm này vất vả cùng chua xót khó có thể tưởng tượng.

- Phụ thân ba năm trước còn có thể dựa vào chân khí thâm hậu của mình áp chế thương thế, nhưng mà hai năm qua lại càng ngày càng nghiêm trọng, ta thường cách một đoạn thời gian đều đến trong Đại Hoang Sơn tìm kiếm một ít Linh Dược, bất quá bình thường đều ở ngoại vi, lúc này đây vì tìm kiếm Thiên Thanh Mộc, bất tri bất giác liền xâm nhập đến nội vi, còn đụng phải Kim Long bang Bang chủ Lý Kim Long, may mắn ngươi kịp thời chạy tới!

Phương Tình Tuyết lại khôi phục đến thần sắc thanh nhã dịu dàng, êm tai nói, thanh âm vô cùng bình thản.

Khương Tư Nam hít sâu một hơi nói:

- Tình Tuyết, đã để cho ta gặp các ngươi, lúc này đây vô luận như thế nào các ngươi cũng phải cùng ta trở về, đến Ngọc Kinh Thành, chỗ đó có Luyện Đan Sư cùng đại phu tốt nhất, nhất định có thể trị tốt thương thế của Phương thúc thúc!

Phương Tình Tuyết cũng ánh mắt sáng ngời, nhưng mà có chút chần chờ nói:

- Chỉ là ta sợ phụ thân không nhất định sẽ đồng ý!

- Ngươi dẫn ta đi gặp Phương thúc thúc, yên tâm, ta nhất định có thể thuyết phục hắn!

Lúc này Phương Tình Tuyết mới nhoẻn miệng cười, khẽ gật đầu một cái.

- Tư Nam, tuy phụ thân không có cùng ta nói, nhưng mà ta cảm giác sở dĩ hắn không muốn trở về Ngọc Kinh Thành, hẳn là cùng đại chiến năm năm trước có quan hệ, mà theo ta những năm này hiểu rõ, giống như năm năm trước trận đại chiến kia có kỳ quặc khác.

- Cái gì?

Toàn thân Khương Tư Nam chấn động, ánh mắt lập tức hào quang lập loè.

- Năm năm trước phụ mẫu ta chết trận, không phải vì cao thủ Man tộc ám sát mới chết trận sao?

Phương Tình Tuyết lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia trầm tư.

- Năm năm trước, Phiêu Kỵ Đại tướng quân cùng mẹ của ngươi tu vi ngươi nên biết, đều là Tiên Thiên đỉnh phong, người bình thường làm sao có thể giết được bọn hắn? Huống chi trăm vạn đại quân đều là bài trí sao? Nếu như không có người mật báo, cao thủ Man tộc làm sao có thể biết rõ soái doanh?