Nàng tư chất siêu quần, chỉ là tính trẻ con dày đặc chút ít, mười ba tuổi cũng đã là Hậu Thiên Bát Trọng, so sánh với nàng, Hoàng Thiên Hoa gần hai mươi tuổi mới đạt tới Hậu Thiên Bát Trọng, chỉ sợ cũng có thể mua khối đậu hủ đụng chết.

Khương Tư Nam nghĩ nghĩ, đã mình quyết định muốn luyện chế Tôi Thể linh dịch cùng Tạng Phủ linh dịch, như vậy cũng có thể đi ra mua một ít Linh Dược cùng Đan Đỉnh mới được.

- Vậy được rồi, chúng ta liền đi ra ngoài đi, bất quá sau khi trở về ngươi nhất định phải hảo hảo tu luyện!

Khương Tư Nam cười nói.

- Tốt a! Đã biết rõ ca ca tốt nhất!

Khương Vũ Điệp hoan hô tung tăng như chim sẻ, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Khương Tư Nam thay đổi một bộ quần áo, mang theo Khương Vũ Điệp cùng hai Huyền Vũ vệ ra đại môn vương phủ.

Huyền Vũ vệ là Khương lão gia tử phái tới đi theo Khương Tư Nam, từ sau sự tình Đại Hoang Sơn, lão gia tử liền cực kỳ lo lắng, phái hai người một tấc cũng không rời bảo hộ Khương Tư Nam.

Hai người này một người gọi Trương Long, một người gọi Triệu Hổ, đều là Hậu Thiên Cửu Trọng đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa thì đến được Tiên Thiên Đại Tông Sư.

Hai người dáng người khôi ngô hùng tráng, khí huyết như cầu vồng, mang theo một cỗ Thiết Huyết sát khí, đều là lão binh trải qua bách chiến, ánh mắt vô cùng lợi hại, cảnh giác nhìn quét tứ phương.

Ngọc Kinh Thành chiếm diện tích hơn trăm dặm, nhân khẩu trên trăm vạn, chia làm nội thành cùng ngoại thành, nội thành đều là chỗ ở của quan to quý tộc, mà ngoại thành là chỗ ở của một ít bình dân, ngư long hỗn tạp.

Chính Dương phố là một con phố trứ danh trong nội thành, quán rượu khách sạn, cửa hàng người bán hàng rong tùy ý có thể thấy được, người đến người đi, hết sức phồn hoa, Khương Vũ Điệp trái xem phải xem, hào hứng bừng bừng.

Sở dĩ Khương Tư Nam tới nơi này, một là nhịn không được muội muội nhõng nhẽo, cũng là bởi vì nơi này có bán Linh Dược cùng Đan Đỉnh.

Bỗng nhiên, thần sắc của Khương Tư Nam biến đổi, nhìn về phía xa, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

...

Bạch Long Ngọc cảm giác hôm nay đặc biệt không may, ở nhà buồn bực vài ngày, vốn là muốn ra ngoài giải sầu, nhưng mà trùng hợp liền gặp Đỗ Khánh Minh.

Hai hộ vệ Hậu Thiên Bát Trọng của mình hoàn toàn không phải đối thủ, lập tức bị tráng hán khôi ngô ở sau lưng Đỗ Khánh Minh phóng ngã xuống đất, ngay cả mình cũng bị Đỗ Khánh Minh bắt lấy, bị hắn giẫm trên mặt đất, không thể động đậy.

Sắc mặt Bạch Long Ngọc đỏ lên, hắn thuở nhỏ không cách nào tu luyện, nhưng mà dáng người càng ngày càng mập mạp, hiện tại đã có hơn hai trăm cân, nhưng còn không có xu thế đình chỉ, lại để cho cả người hắn thoạt nhìn như một con gấu đen.

- Đỗ Khánh Minh, lão tử lại chưa nói không trả ngươi tiền, chẳng phải mươi vạn lượng bạc sao? Hai ngày nữa ta nhất định trả lại cho ngươi!

Trên mặt tròn núc ních của Bạch Long Ngọc tràn đầy mồ hôi, ở trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, chỉ cảm thấy cái chân trên ngực như một ngọn núi lớn, để cho hắn hô hấp vô cùng khó khăn.

Hắn nhiều nhất chỉ cường tráng hơn người bình thường một chút, Đỗ Khánh Minh tuy tư chất không được, nhưng mà dầu gì cũng là nhi tử của Lễ Bộ thị lang, các loại Linh Dược Linh Đan chồng chất xuống, cũng đạt tới Hậu Thiên Lục Trọng, toàn thân mấy ngàn cân lực lượng, tự nhiên không phải Bạch Long Ngọc có khả năng chống lại.

- Bạch Long Ngọc, đừng cùng ta giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, tiểu tử ngươi ba ngày trước nói trả tiền, kết quả trốn trong nhà ba ngày mới ra, nếu không phải ta trùng hợp bắt được, còn không biết ngươi muốn trốn tới khi nào, nếu ngươi không trả tiền, ta liền lột sạch ngươi ném ở trên Chính Dương phố, ta nhìn thời điểm đó Bạch gia các ngươi còn ở Ngọc Kinh Thành dừng chân thế nào!

Đỗ Khánh Minh trên cao nhìn xuống, vẻ mặt trêu tức nhìn Bạch Long Ngọc.

Hắn một thân cẩm y, diện mục tuấn tú, sinh ra một bộ túi da tốt, nhưng mà dưới chân phù phiếm, diện mục có chút u ám, xem xét liền biết là bị tửu sắc lấy hết.

Bạch Long Ngọc biến sắc, nếu thật bị lột sạch ném ở chỗ này, Bạch gia ở Ngọc Kinh Thành không cách nào dừng chân không nói, chỉ cần là lão ba nhất định sẽ bới da của mình.

Hắn cắn răng nói:

- Đỗ Khánh Minh, ba ngày trước đấu thú đừng cho là ta không biết, ngươi dùng thủ đoạn hạ lưu mới thắng ta, mấy chục vạn lượng bạc của ta đều thua ngươi rồi, ngay cả Ngân Sương đao cũng cho ngươi, ngươi không nên khinh người quá đáng!

- Khinh người quá đáng? Hắc hắc...

Đỗ Khánh Minh cười ha ha, vô cùng càn rỡ.

- Ta chính là khi dễ ngươi thì đã sao? Tuy Bạch gia các ngươi gia tài hàng tỉ, cũng không quá đáng là thương nhân, trước kia có phế vật Khương Tư Nam kia bảo kê ngươi, ta mới không có tìm ngươi làm phiền, hiện tại phế vật kia đã chết, nếu ngươi không trả tiền, hôm nay ta liền lột sạch ngươi ném ở chỗ này, sau đó lại đi tìm cha ngươi đòi tiền!

- Nếu Tiểu vương gia ở đây, ngươi ngay cả cái rắm cũng không dám phóng, hôm nay lão tử không có tiền, có gan ngươi cắn ta a!

Bạch Long Ngọc dứt khoát thông suốt, nhìn Đỗ Khánh Minh chửi ầm lên.

- Răng rắc…

Một tiếng giòn vang truyền đến, dưới chân Đỗ Khánh Minh dùng sức, lập tức xương sườn của Bạch Long Ngọc bẻ gẫy, hắn kêu rên một tiếng, khóe miệng lưu lại một vết máu, nhưng không rên một tiếng, ánh mắt lạnh như băng gắt gao nhìn chằm chằm vào Đỗ Khánh Minh.

- Dừng tay!

Một tiếng hét to truyền đến, vừa rồi Khương Tư Nam thấy một màn như vậy, sắc mặt lập tức chìm xuống, đi nhanh tới.

- Quỷ, quỷ a...

Chứng kiến Khương Tư Nam, Bạch Long Ngọc cùng Đỗ Khánh Minh vậy mà đồng thời hét thảm một tiếng, sắc mặt vô cùng kinh hãi, như mổ heo dắt cuống họng kêu to.

Nhất là Đỗ Khánh Minh, không còn diễu võ dương oai như vừa rồi nữa, hai chân mềm nhũn, lập tức ngồi ngay đó.

- Quỷ con mẹ ngươi!

Khương Tư Nam tức giận cho Bạch Long Ngọc một tát, lại vịn hắn lên, nhìn vết máu trước ngực Bạch Long Ngọc, ánh mắt lạnh như băng quét nhìn Đỗ Khánh Minh.

Lập tức trong nội tâm Đỗ Khánh Minh lạnh run, chỉ cảm thấy phía dưới nhiệt lưu tuôn ra, hai chân truyền ra mùi khai nước tiểu.

Lại bị hù đái trong quần.

Dù sao sự tình Khương Tư Nam khởi tử hồi sinh cũng không có truyền ra, nhưng mà sự tình hắn chết lại là mọi người đều biết, thình lình xuất hiện ở trước mặt Đỗ Khánh Minh, hắn tự nhiên kinh hãi không hiểu.

Bạch Long Ngọc hồ nghi sờ lên cánh tay của Khương Tư Nam, lại sờ lên người hắn, trong ánh mắt lập tức hiện lên một tia kinh hỉ.