Theo sự chỉ dẫn của Diệp Lăng Tương tiểu thư cùng họ Lãnh kia, Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ đi qua Phượng Tuyết, tìm được Hồng Nhan Cung. Thực ra vị trí của Hồng Nhan cốc cũng không phải là rất thần bí, chỉ là ngoại nhân không có dũng khí đi tìm thôi, mà cũng không ai nghĩ tới, chỉ cần theo trấn nhỏ dưới chân núi mà đi thẳng, chỉ cần nửa ngày là tìm tới được Hồng Nhan cốc. Thiên Sơn quanh năm tuyết thổi, trong vòng trăm dặm dưới chân núi cũng đã bị ảnh hưởng. Duy chỉ có một sơn cốc bốn mùa như xuân, thực sự thế ngoại đào viên điển hình, Hồng Nhan cung trong truyền thuyết chính là ở đây. Bên ngoài Hồng Nhan cốc trồng vô số cổ thụ, nhìn qua quả thực chính là nguyên thủy biểu lâm, hơn nữa còn là nguyên thủy biểu lâm thường có mãnh thú lui tới. Chả trách không ai biết Hồng Nhan cốc ở chỗ nào, cho dù có tới được cửa môn Hồng Nhan cốc, cũng không có can đảm đi vào. Lúc đầu thực sự là lạnh không còn gì so sánh được, trắng xóa một màu, đi vào rừng cây, cả người lập tức ấm áp.

“Đại ca, ở đây sẽ không có dã thú chứ.” Bị vây trong một rừng cổ thụ xanh u ám dày đặc, Bạch Mạn Điệp rất không có chí khí run lên.

“Không có đâu.” Đông Phương Vũ nắm chặt tay nàng, “Lăng Tương nói qua nơi này sẽ tới lối duy nhất vào Hồng Nhan cốc, nếu như thường xuyên có mãnh thú, người của Hồng Nhan cung sao dám đi lại bình thường chứ?” Tiểu Điệp có khi thông minh như thánh nhân, cũng có khi mơ hồ như tiểu hài tử, ai, nữ tử như vậy… đủ để giam cầm trái tim của bất cứ nam nhân nào, gặp được nàng là may mắn hay bất hạnh đây?

Bạch Mạn Điệp nhăn mặt, “Đúng nha, ta đúng là ngốc quá.”

Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng nói một câu, “Không biết tam muội đã về chưa, ngươi còn cần nàng giải độc cho ngươi mà.” Không biết vì sao, nàng dường như xem hắn còn quan trọng hơn bản thân mình. Thực sự là thất sách, ngôn châm của nàng là: người không vì mình, trời chu đất diệt. Thế nào lại vì một nam nhân mà xem nhẹ bản thân mình? Nàng quả thực phải xin lỗi liệt tổ liệt tông Bạch gia, xin lỗi mẫu thân giáo huấn.

“Ta không sao.” Hắn suy nghĩ một chút, quyết định nói rõ với nàng, hắn biết nàng quan tâm hắn. “Tùy Phong vẫn một mực đi tìm Quỷ Y.” Bạch Mạn Điệp có hai vị muội muội vì nàng vào sinh ra tử, hắn cũng có hai vị hảo huynh đệ chân thành a. Từ lúc hắn trúng độc tới giờ, hai huynh đệ này so với hắn còn khẩn trương hơn. Lãnh Tuyệt Cuồng không ngừng tìm kiếm dược liệu trân quý, Quân Tùy Phong phái ra rất nhiều cao thủ, không tiếc tiền tài tìm ra tung tích của Quỷ Y.

“A? Tìm được chưa? Quỷ Y? Là ai a? Theo lời ngươi nói, người hạ độc ngươi chính là Quỷ Y? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Sớm muốn hỏi hắn tại sao lại vì nàng thụ thương trúng độc, đáng tiếc là vẫn quên.

“Quên đi, chuyện đã qua không nên nhắc lại.” Đông Phương Vũ thản nhiên trả lời, hai người họ đã phát triển tới bước này, hà tất gì tính toán chuyện quá khứ. Hắn chỉ là cản giùm lão bà chút ám khí, trùng hợp ám khí đó lại có độc.

Bạch Mạn Điệp len lén nhìn hắn, “Có phải ngươi sợ ta áy náy không?” Hắn thuộc loại người ngoài lạnh trong nóng, nhất định là sợ nàng áy náy nên mới không nhắc lại chuyện ngày đó.

“Cũng không phải, chuyện đã qua cứ để nó qua đi, được không?” Trong ngữ khí hàm chứa tiếu ý, mang theo sủng nịch. Sau cái đêm hai hôm trước, hắn lại trở nên là lạ. Đông Phương Vũ bắt đầu biết cười, lại còn ôn nhu đối với nàng, tất cả những điều đó không phải là điều nàng mong muốn sao? Nhưng chính là nàng cảm thấy quái dị. Ở cạnh nhau bốn tháng, hắn vẫn nghiêm túc (nói vậy chứ rất ít có cơ hội thấy được vẻ mặt hắn, chỉ là hắn không nói tiếng nào, phỏng chừng thái độ rất xấu), rồi đột nhiên lại đối với nàng như vậy nhất thời thật không chấp nhận được.

“Đại ca, nói chính sự đi, ta rất muốn biết năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta thiếu ngươi một mạng, lẽ nào không thể tìm hiểu nguyên nhân tại sao lại thiếu a?” Nàng rất không quen.

“Nàng thực sự muốn biết?” Hắn đang do dự có nên nói hay không.

“Đại ca, nói cho ta biết đi, đừng làm ta tiếc nuối có được không?” Bạch Mạn Điệp năn nỉ.

Mỗi lần đối mặt với Bạch Mạn Điệp, Đông Phương Vũ hầu như không thể tự chủ, chỉ có thể đầu hàng.

“Kỳ thực ta cũng không biết nàng sao lại chọc tới Quỷ Y, hai năm trước, ta lẻn vào hoàng cung, khi chuẩn bị “đem” đồ vật ra, không cẩn thận lại kinh động cấm vệ quân, cùng bọn chúng giao thủ. Sau đó nàng đột nhiên chạy tới giúp ta đánh lui quân địch.” Hắn đột nhiên cười cười, đường cong trên mặt càng trở nên nhu hòa, “Ta nhớ rõ lúc đó nàng đột nhiên xuất hiện, túm lấy y phục của ta, nửa người trên cơ thể ta, nhìn ta chớp mắt.” Chính vào thời khắc đó, hắn khắc sâu trong lòng đôi mắt hồn nhiên kia.

“Nàng và ta võ công mặc dù không tệ, nhưng đối mặt với quá nhiều cấm vệ cũng cũng thập phần khó khăn. Nàng không cẩn thận bị thương, máu tươi nhuộm đỏ y phục, nếu ta nhớ không nhầm, ở sườn thắt lưng bên trái của nàng có một vết đao.” Năm đó nàng bị thương chính là ở sườn thắt lưng bên trái, nhưng trên người nàng một điểm vết thương cũng không có. Nàng bị thương vô số lần, mỗi lần đều nhờ Thủy Tịch Linh dâng cho dược cao bí truyền, lại nhờ bàn tay thần kì của Thủy Tịch Linh, tuyệt đối không lưu lại dấu vết, vết thương bên sườn thắt lưng trái đương nhiên cũng biến mất.

“Trên người ta không có dấu vết gì hết.” Lẽ nào nàng đúng là nữ tử kề vai tác chiến cùng hắn năm đó, Bạch Mạn Điệp có hơi hoảng loạn.

“Thực sự không có.” Hắn cười yếu ớt, “Có Độc Nương Tử, trên người nàng làm sao lưu lại dấu vết chứ.” Hắn không phải ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu ngay.

“Được rồi, vào trọng điểm.” Nàng muốn nghe chính là chuyện của hai năm trước, không phải muốn cùng hắn thảo luận trên người nàng có dấu vết hay không.

“Nàng bị thương, nếu tiếp tục giúp ta chỉ càng làm vết thương thêm nặng, nên ta để nàng đi trước. Lúc đó nàng bị trọng thương, đã đến đường cùng, không còn lựa chọn nào khác hơn là đi trước.” Khinh công của nàng xuất thần nhập hóa, cho dù là thụ thương, cũng xứng là tinh diệu tuyệt luân. Hắn nhớ rõ, khi bóng lưng của nàng tiêu thất trong ánh hoàng hôn, hắn đã thất thần. Nàng tựa như hồ điệp, tay áo bay lượn, mỹ đắc mờ ảo.

“Nàng vừa mới xoay người định đi, Quỷ Y đột nhiên xuất hiện quấy rối, luôn miệng nói tìm nàng trả thù. Nàng không để ý tới hắn, kiên trì nhanh chóng thi triển khinh công rời đi. Quỷ Y không đuổi theo, nhưng phóng ám khí với nàng. Nàng bị thương rất nặng, căn bản không có khả năng né tránh. Ta không đành lòng để hắn tấn công nàng, trong vô thức dùng thân thể thay nàng cản độc châm của hắn.” Hắn nói xong rất thản nhiên, nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh kinh tâm động phách năm đó.

“Quỷ Y là ai? Ta không biết hắn? Ta cùng hắn có thù oán sao?” Bạch Mạn Điệp cau màu, thực sự nhớ không ra là kẻ nào. Trước đó mấy ngày nàng có thể từ đầu mối nhớ tới một số việc, hiện giờ cái gì cũng nghĩ không ra, trong đầu làm như toàn là bã đậu.

“Nam Quỷ Y, bắc Vô Danh, chính là nói đến hai vị kì nhân trên giang hồ. Quỷ Y cùng Vô Danh ban đầu là sư huynh đệ, bởi vì một nữ nhân mà trở mặt thành thù, từ đó về sau cả đời không qua lại với nhau. Một người trong nam, một người ngoài bắc. Quỷ Y giỏi về sử dụng độc, trị bệnh cứu người là lấy độc trị độc, phương pháp vô cùng kỳ quái, nên gọi hắn là Quỷ Y. Quỷ Y không chính cũng không tà, hành sự theo cảm tính. Hắn có thể nhất thời vui vẻ chữa bênh từ thiện, cũng có khi mất hứng độc chết người ta. Bắc Vô Danh lại giỏi về dùng dược, chuyên đối địch cùng Quỷ Y, chỉ cần là Quỷ Y không chịu chữa, hoặc người bị Quỷ Y hạ độc, Vô Danh đều cứu. Nam Quỷ Y, bắc Vô Danh, từ đó nổi danh trên giang hồ. Kỳ thực Vô Danh am hiểu nhất cũng không phải y thuật, y thuật của người không cao minh lắm, người thường nói có thể chữa tốt cho những người đó, có thể chỉ là trùng hợp.”

“Ta đoán, Vô Danh am hiểu nhất là võ công mới đúng.”

“Tại sao?”

“Đào tạo ra thiên hạ đệ nhất Sáo Ngọc Công Tử, một trong thập đại cao thủ Tùy Phong Công Tử, chẳng lẽ không lợi hại sao? Chậc, đáng tiếc Lãnh Tuyệt Cuồng không phải đồ đệ hắn, nếu không thì thật kinh khủng.” Bạch Mạn Điệp nửa đùa. Nàng nhớ rõ sư phụ của Đông Phương Vũ danh hiệu là Vô Danh, hẳn là bắc Vô Danh rồi.

“Đáng tiếc người cuối cùng đã kinh mạch đứt đoạn.” Nếu không hắn cũng không nhận được một sư phụ nội công thâm hậu như vậy.

Bạch Mạn Điệp an ủi hắn, “Đừng lo, tất cả cứ xem thiên ý.”

“Ta sẽ tận lực đi tìm Thánh linh châu.” Hắn thề, trước đây đi tìm Thánh linh châu chỉ vì mỗi mình sư phụ. Từ khi biết Bạch Mạn Điệp cũng mang quái bệnh, tâm ý muốn tìm Thánh linh châu càng trở nên kiên quyết. Người thân nhất, người hắn yêu nhất đều cần Thánh linh châu, hắn không thể không tìm.

“Ta tin tưởng ngươi.” Nàng cười ngọt ngào, nàng thực sự tin tưởng hắn.

Tiểu Điệp… Năm nàng…” Mười lăm tháng trước nàng thực sự phát cuồng, còn hút máu của ta.

“Các ngươi là người phương nào?” Đông Phương Vũ còn nói chưa hết câu, đã bị một tiếng quát nũng nịu cắt đứt.

Lời vừa nói xong, đã thấy bốn người nữ tử đứng trước mặt, lạnh lùng nhìn hai người họ.

“Bốn vị cô nương, thỉnh chuyển cáo với quý cung chủ, nữ nhi của Thủy Phù Dung xin cầu kiến.” Lúc này tốt nhất là cứ nhận thân thích, là người một nhà, chuyện gì cũng có thể từ từ.

“Ngươi rốt cuộc là người phương nào?” Thủy Phù Dung là tiền nhiệm cung chủ, đã chết từ hai mươi mốt năm trước, sao lại có nữ nhi?

Bạch Mạn Điệp lấy ra một kim trâm, “Thỉnh chuyển cái này cho cung chủ các ngươi.” Tối đó Thủy Mẫu Đơn đã gặp qua diện mạo nàng, bằng diện mạo này, nói nàng là nữ nhi của Thủy Phù Dung tuyệt đối không ai hoài nghi.

“Cô nương là Vô Ảnh La Sát?” Người của Hồng Nhan cung không phải không ra giang hồ, chỉ là không có tiếng tăm mà thôi. Đối với đại danh của Vô Ảnh La Sát, đương nhiên đã nghe qua.

Nàng thản nhiên nói, “Là võ lâm đồng đạo nâng đỡ.”

Nàng kia liếc mắt nhìn Đông Phương Vũ, “Nói vậy vị này chính là Sáo Ngọc Công Tử danh chấn giang hồ.” Chỉ cần là người trong giang hồ, đều biết đến ngân sắc mặt nạ kia. Huống chi gần đây giang hồ đồn đãi Vô Ảnh La Sát cùng Sáo Ngọc Công Tử kết thành phu phụ.

“Cô nương quá khen.” Danh chấn giang hồ? Hắn không dám nhận. Hắn thầm nghĩ tìm được vật hắn muốn, sau đó thành thản yên ổn làm Kim lão bản, “Hóa thân chính nghĩa, đại hiệp cướp phú tế bần” chưa bao giờ là ý nguyện của hắn.

“Cô nương, có thể thông báo một tiếng rồi chứ?” Đừng có ở chỗ này lãng phí thời gian, Bạch Mạn Điệp thầm mắng.

“Hai vị thỉnh.” Vị nữ tử vẫn cùng hai người nói chuyện, làm ra một thủ thế ưu nhã thỉnh hai người vào, ba nữ tử kia lập tức đứng sang một bên.

Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ nhìn nhau, theo đi tới, ba vị nữ tử kia đi theo phía sau. Tuy nói Hồng Nhan cung không phải cái gì đại thế gia, đại môn phái, nhưng phong thái thật đúng là không nhỏ.

Đứng trong đại điện ở Hồng Nhan cung, Bạch Mạn Điệp liên tục đảo mắt, “Đại ca, ở đây đẹp quá a.” Thật sự muốn đoạt về làm tư nhân độ giả sơn trang.

Đông Phương Vũ cười mà không đáp, vừa rồi khi đối mặt với bốn cung nữ kia, ứng đối khéo, thực sự là phong phạm của cao thủ, nhưng hiện giờ lại giống y như hài tử.

“Vô Ảnh cô nương, đại giá quang lâm có gì chỉ giáo.” Âm thanh của Thủy Mẫu Đơn đột nhiên vang lên. Nàng chậm rãi đi tới, theo bên người là một nghìn cung nữ.

“Thủy cung chủ, ngưỡng mộ đại danh.” Đông Phương Vũ nói đầu tiên, dù gì cũng là cô cô của lão bà, hẳn nên có điểm lễ phép.

Đêm đó trời thật sự quá mờ, Bạch Mạn Điệp không thể thấy rõ diện mạo của Thủy Mẫu Đơn. Hôm nay Thủy Mẫu Đơn đứng trước mặt, nàng tỉ mỉ quan sát. Thủy Mẫu Đơn tuy đẹp, bất quá không tính là tuyệt đại mỹ nhân. Dưỡng nhan rất khá, vừa nhìn chỉ có hơn ba mươi tuổi. Ngũ quan cùng Bạch Mạn Điệp có vài phần tương tự, ai không biết còn tưởng hai người là tỷ muội.

Thủy Mẫu Đơn liếc mắt quan sát Đông Phương Vũ, “Sáo Ngọc Công Tử? Là lão thái bà ta ngưỡng mộ các hạ đã lâu mới đúng.”

“Thủy cung chủ, chúng ta hôm nay đến đây là có việc tư.” Bạch Mạn Điệp đảo mắt nhìn quanh các cung nữ bên cạnh, “Có thể cho bọn họ lui xuống.” Nàng cũng không muốn trắng trợn tuyên bố người nhà Thủy gia có bệnh.

Thủy Mẫu Đơn trong lòng đã có tính toán, biết nàng muốn nói cái gì. Vội phất tay, “Tất cả lui xuống trước, không có lệnh của ta, ai cũng không được vào.”

Bọn họ nhận lệnh xong, nhu thuận lui ra.

Thủy Mẫu Đơn môi run rẩy, vẫn cho là tỷ tỷ nàng đã sớm mất, không ngờ còn có một nữ nhi, “Cô nương có gì muốn nói.”

“Thứ lỗi ta mạo muội, xin hỏi Thủy gia hậu nhân đều mắc một loại quái bệnh hay không? Sau năm hai mươi tuổi, mỗi đêm mười lăm trăng tròn đều mất đi lí trí, muốn hút máu người.” Bạch Mạn Điệp nhìn thẳng Thủy Mẫu Đơn.

Thủy Mẫu Đơn khẽ thở dài một tiếng, nhắm mắt lại gật đầu, một lúc sau mới nói, “Con hẳn là đã hai mươi tuổi?’

Bạch Mạn Điệp gật đầu, “Thủy cung chủ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Đừng khách khí như vậy, con hẳn nên gọi là cô cô mới đúng.” Lần đầu gặp mặt nàng đã hoài nghi là nữ nhi của Thủy Phù Dung.

Thủy Mẫu Đơn ngẩng đầu, thoáng cái tựa hồ tiều tụy đi rất nhiều, “Được rồi, con tên là gì? Nương của con…” Nếu nương của nàng ta vẫn còn sống tốt, nữ nhi này cũng không ngàn dặm xa xôi chạy đến Hồng Nhan cốc tìm nàng lấy chứng cứ. Tỷ tỷ ơi tỷ tỷ, tỷ đúng là đã đi trước rồi.

“Ta tên Bạch Mạn Điệp, nương ta đã sớm qua đời.” Bạch Mạn Điệp hồi đáp đúng sự thực.

“Bạch?” Không phải họ Tống sao?

“Có gì không đúng?” Bạch Mạn Điệp liếc thấy thần thái của nàng có chút vấn đề, nghi ngờ hỏi.

“Cha con đâu?” Tỷ tỷ rốt cuộc là gả cho ai? Làm muội muội có quyền được biết.

“Cha ta đã cũng đã qua đời. Cô cô người nhất định nghi ngờ ta, kỳ thực ta cũng không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ta đoán hẳn là hơn hai mươi năm trước, nương rơi xuống vực không chết, gả cho một thương nhân bình thường họ Bạch làm vợ, sau đó sinh ra ta.” Chỉ là suy đoán, ai cũng không chứng thực được.

Thủy Mẫu Đơn khoát khoát tay, “Thôi đi thôi đi, tỷ tỷ hồng nhan bạc mệnh a. Nếu hai mươi năm trước tỷ ấy giả chết, ngay cả ta cũng gạt, chính là không muốn ta biết tỷ ấy còn sống, ta cần gì tính toán nhiều như vậy.” Thủy Mẫu Đơn thất thần, lẩm bẩm nói, “Nhìn thấy con là tốt rồi, con với nương giống hệt nhau a.” Vốn tưởng cô cháu gặp nhau nhất định ôm nhau khóc, kết quả vẫn là nhàn nhạt bình thường.

“Cô cô, kỳ thực là ta mất trí nhớ, ta cái gì cũng không biết. Thiên Diện Tu La cùng Độc Nương Tử là đồ đệ của nương ta, cũng là sư muội của ta, chuyện quái bệnh đêm trăng tròn cùng với nương ta là Thủy Phù Dung đều hai người họ nói.”

“Chỉ bằng khuôn mặt của con, ta tin tưởng con là nữ nhi của tỷ tỷ ta.” Nàng đã từng nhận nhầm, có thể thấy hai mẫu tử có nhiều điểm tương tự.

Bạch Mạn Điệp dừng một chút, “Ắc, cô cô à, nương ta đã từng nói cho hai người họ nghe chuyện ta sau hai mươi tuổi sẽ mắc một loại quái bệnh, những cái khác thì không có nói, người có thể kể lại tình hình cho ta biết không?”

“Thủy gia chúng ta gọi loại quái bệnh này là ly hồn.” Quái bệnh? Tên thật khó nghe.

“Ly hồn? Chính là mỗi đêm mười lăm hồn phách xuất ra, không thể khống chế.”

“Không sai, việc này muốn nói phải nói đến rất lâu trước đó. Nhiều năm trước, tổ tiên Thủy gia cùng một dị quốc nam tử yêu nhau, đến mức hai bên đàm luận hôn sự, thậm chí vị tổ tiên kia cũng mang thai. Nam tử kia có một tiểu sư muội, luôn yêu say đắm hắn. Ả ta trăm phương ngàn kế ngăn cản hai người ở bên nhau, cố ý muốn đoạt nam tử kia trở lại. Không biết tiểu sư muội kia đã dùng phương pháp gì, nam tử đó cư nhiên bỏ rơi tổ tiên Thủy gia, đáp ứng cùng ả trở về nước. Vị tổ tiên này là một nữ tử võ công cao cường, tính tình kiên cường khí khái, không chịu nổi sự vũ nhục đó của tiểu sư muội, một trận đả thương ả. Tiểu sư muội bị thương rất nặng, không lâu sau thì qua đời. Lúc hấp hối, ả nguyền rủa nữ nhân Thủy gia biến thành ác ma, sau hai mươi tuổi, mỗi đêm mười lăm trăng tròn sẽ hóa thành ác ma hút máu người khác. Tổ tiên vốn không tin, ai biết rằng mười lăm tháng đó, người thực sự mất tự chủ, hút máu người khác. Từ đó về sau, chỉ cần là nữ tử có quan hệ với Thủy gia đều mắc chứng ly hồn.”

Bạch Mạn Điệp còn tưởng rằng người nhà Thủy gia là người sói, thì ra là bị nguyền rủa a.

“Nguyền rủa? Chuyện này cũng tin được sao?” Muốn một người thế kỷ hai mươi mốt tin những chuyện này, thực sự rất khó.

Thủy Mẫu Đơn bất đắc dĩ xoa trán, “Không biết, nhưng Thủy gia năm đời nay, thỉnh vô số danh y cũng không ra được nguyên nhân căn bệnh.”

“Nam tử kia tên gì?”

“Sau khi tiểu sư muội mất, hắn cũng mất tích. Có người nói, hắn mang tro cốt tiểu sư muội trở về quê hương. Sau khi hắn bỏ rơi tổ tiên bốn tháng, Tổ tiên Thủy gia hạ sinh long phượng thai. Nữ hài kia sau hai mươi tuổi thực sự phát cuồng vào đúng đêm trăng tròn. Còn nam hài kia vẫn bình thường như người khác, nhưng nữ nhi của hắn cũng phát cuồng đúng đêm trăng tròn. Để tránh bi kịch này xảy ra, Thủy gia có rất nhiều người đã chọn chung thân không gả, không cưới. Đến đời bà ngoại con, Thủy gia chỉ còn lại mình bà. Bà ban đầu muốn chung thân không gả, không ngờ rằng có một nam tử vô ý xong vào Hồng Nhan cốc, hai người nảy sinh cảm tình, mới sinh ra nương con và ta. Ta và nương con cũng từng ước định chung thân không gả, nhưng sai lầm ngẫu nhiên lại sinh ra con.” Thủy Mẫu Đơn thở dài, “Lão Thiên không tha cho Thủy gia chúng ta a.”

“Lợi hại vậy sao?’ Tiểu sư muội kia biết phép thuật chắc?

“Ta cũng không muốn tin đây là sự thật, nhưng Thủy gia mấy trăm năm nay đều bị như vậy.” Nếu có thể chọn, ai lại muốn đi hút máu người.

“Cô cô, người đời đồn đại rằng Hồng Nhan cung cung chủ đều tu luyện một loại tà công, hút máu nam nhân để luyện võ, là giả đúng không? Hút máu chỉ vì duy trì sinh mạng.”

“Không sai.” Giang hồ đồn đại chính là nhàm chán như vậy.

Thủy Mẫu Đơn vội hỏi, “Nha đầu, con phát bệnh mấy lần rồi? Theo tổ phổ ghi chép, hút máu ba mươi ba lần sẽ không chữa được nữa, nếu chưa đủ ba mươi ba lần, còn có thể trị tận gốc “ly hồn”. Nhưng phương pháp cụ thể thì không biết, cũng chưa có người thử qua.”

“Cô cô yên tâm, ta vừa tròn hai mươi tuổi, cách con số ba mươi ba còn xa lắm.” Cụ thể mấy lần thì nàng cũng không rõ.

“Mạn Điệp, nếu muốn trị tận gốc, phải đi tìm Thánh linh châu.” A? Lại là viên châu tử quái quỷ kia? Thực sự lợi hại vậy sao?

”Có ý gì? Thánh linh châu có thể trị được sao?”

“Không biết, nhưng Thánh linh châu là thần vật trong chốn võ lâm, có lẽ có hi vọng.” Thủy Mẫu Đơn liếc mắt nhìn Bạch Mạn Điệp, “Mạn Điệp, ta hoài nghi Thánh linh châu đang ở tại Tống gia trang.” Bí mật này nàng không nói cho người khác, bao gồm cả nghĩa nữ. Vì Thủy gia, nàng phải đem bí mật này nói cho chất nữ.

Bạch Mạn Điệp đột nhiên tỉnh ngộ, “Lần trước ta gặp người, là người đang tìm Thánh linh châu?”

“Không sai.” Nhân tiện hút máu người.

“Đêm đó là mươi lăm. Cô cô, người có hút máu người không?”

“Có.” Đều là người đồng bệnh tương liên, có gì mà không dám thừa nhận.

Bạch Mạn Điệp cau mày, “Nhưng… ta không có, chỉ là trong đầu rất lung tung.” Đầu óc mặc dù có lọan, bất quá nàng biết rằng bản thân thanh tỉnh.

“Sao?” Thủy Mẫu Đơn có chút không thể tin được.

“Là thật đó. Cô cô, ta vẫn muốn nói một việc. Ta hoài nghi tiểu sư muội kia căn bản không nguyền rủa Thủy gia chúng ta, nói nguyền rủa chỉ là đe dọa. Ả ta hẳn là đem một loại dược khiến người ta mất đi lý trí hạ trên người tổ tiên Thủy gia. Cái loại dược vật này vì nguyên nhân gì đó chỉ đối ảnh hưởng đối với nữ tử, hơn nữa có thể truyền từ mẫu thân cho nữ tử.”

“Nàng nói cổ?” Đông Phương Vũ lập tức hỏi lại.

Bạch Mạn Điệp gật đầu, “Ta vốn không tin trên đời có lời nguyền gì hết, nếu nói dùng dược vật có thể mẹ truyền sang con ta còn tin tưởng. Có khả năng truyền từng đời như thể, cũng chỉ có cổ, cổ thực sự có loại ở trong cơ thể.”

Thủy Mẫu Đơn tỉ mỉ đánh giá điều Bạch Mạn Điệp nói, quả thực cũng có lý vài phần.

“Ta sở dĩ nghĩ như vậy, còn có một nguyên nhân khác. Trên lý thuyết là mỗi tháng phát bệnh, nhưng ta chỉ là thỉnh thoảng, hơn nữa bệnh trạng cũng không phải nghiêm trọng. Ta nghi ngờ, truyền qua nhiều đời như vậy, cổ trong cơ thể càng lúc càng ít đi, đã mất khả năng hoàn toàn khống chế con người. Mỗi đêm mười lăm phát bệnh, hẳn là mỗi đêm mười lăm cổ trùng sẽ đi vào đại não, khiến tư tưởng người bệnh bị khống chế. Đáng tiếc y học cổ đại lạc hậu, nếu không có thể đem đại não mổ ra xem.” Những lời nàng nói có vài từ khiến Thủy Mẫu Đơn cùng Đông Phương Vũ không sao hiểu nổi.

“Hiện nay những người có thể giải cổ không ít.” Thủy Mẫu Đơn định tìm vài cao thủ giải cổ.

“Nếu như thật là cổ, lại có thể truyền qua nhiều đời, tuyệt đối là loại lợi hại nhất, còn rất đặc trưng, người bình thường căn bản không giải được.” Phiền phức a, lẽ này thực sự làm ác ma hút máu à? Nàng cũng không phải cương thi. Cổ này rất đặc thù, Thủy Tịch Linh xem qua nhiều sách như vậy, nhưng không có bị qua, chỉ nghe qua đôi chút, nàng tuyệt đối không giải được.

“Quỷ Y.” Đông Phương Vũ đột nhiên nhớ tới hào nhân kia. Quỷ Y chữa bệnh cho người ta phương pháp vô cùng kỳ quái, có thể thực sự có biện pháp.

“Không sai, lão nhân kia thời niên thiếu từng đi khắp thiên hạ, kiến thức rộng lớn.” Thủy Mẫu Đơn đã từng nghe qua đại danh người này.

Bạch Mạn Điệp cười khổ, “Đại ca, ngươi nói xem chúng ta thực sự có duyên vậy sao? Ngươi tìm Quỷ Y, ta cũng tìm Quỷ Y. Ta tìm Thánh linh châu, ngươi cũng tìm Thánh linh châu. Được rồi, vậy thì cùng nhau tìm đi.”

“Quỷ Y hành tung bất định, bất quá Tùy Phong đã tìm hắn lâu nay, hẳn cũng tìm được rồi.” Thế lực Thiên Cơ các không phải chuyện đùa.

“Mạn Điệp, năm nương con cùng Tống Cảnh Nhân rơi xuống vực, ở chỗ một người kì quái trong sơn động tìm được Thánh linh châu trong truyền thuyết. Nương con lại không đem Thánh linh châu giao lại, nhất định là không có trong tay tỷ ấy. Hiện nay đầu mối duy nhất chính là Tống Cảnh Nhân. Cô cô già rồi, có Thánh Linh châu hay không với ta không quan trọng. Con cùng Sáo Ngọc Công Tử sớm muộn cũng có hài tử, nếu con không muốn hài tử giống như chúng ta, nhất định phải tận lực tìm cách giải trừ “ly hồn”. Quỷ Y phải tìm, Thánh linh châu cũng phải tìm.”

“Tìm được trong sơn động? Có khả năng sao?” Thánh linh châu trong truyền thuyết là ở sơn động?

“Nương con đã từng dùng bồ câu đưa tin nói ta nghe, rốt cuộc đúng hay không thì ta không rõ lắm. Chỉ cần có hi vọng, ta đều muốn con thử qua.” Ly hồn chứng đã hành hạ Thủy gia nhiều năm như vậy, nếu như nàng cùng chất nữ có thể thuận lợi giải trừ, coi như cũng không làm tổ tiên thất vọng.

“Được.” Chuyện này liên quan mật thiết tới quyền lợi của nàng, nàng đương nhiên toàn lực ứng phó.