Thiên Sơn ở tại biên giới của Kim Long vương triều, Thiên Sơn bốn mươi mốt đỉnh, tuyết phủ quanh năm, địa thế hiểm yếu, không thể vượt qua. Ngang qua biên cương tây bắc, làm nên một thành lũy thiên nhiên, hiệu quả chống đỡ sự xâm lăng của kẻ thù.

Dưới chân núi Thiên Sơn có một trấn nhỏ, trong trấn chỉ có hơn mười hộ gia đình, mấy gian cửa hàng và một khách điếm nhỏ tồi tàn. Thiên Sơn quanh năm nhấn chìm trong gió tuyết, gió lạnh đến thấu xương, trong vòng mười dặm dưới chân núi cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Trấn này đúng lúc lại nằm ngay cửa khẩu vào Thiên Sơn, khí hậu khắc nghiệt thế nào hẳn có thể tưởng tượng được, đương nhiên là không ai lui tới, có hoang vắng một chút cũng không phải là kì quái.

Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ bước song song trên một con đường vắng vẻ, thỉnh thoảng lại có một trận gió lạnh thổi qua.

“Đại ca, lạnh quá a.” Trên người Bạch Mạn Điệp vẫn một thân y phục đơn giản như lúc đầu, lạnh run co rút lại. Nàng không chỉ lạnh, mà còn càng lúc càng phản cảm với loại khí trời này.

Đông Phương Vũ từng đi khắp đại giang nam bắc, khả năng thích ứng rất nhanh, đã nhanh chóng thích nghi được loại khí hậu này, đương nhiên không thấy lạnh.

“Phía trước có một khách điếm, tới đó trước đi rồi tính.”

Bạch Mạn Điệp hai hàm răng đánh vào nhau ken két, “Được, bất quá ta muốn hỏi Hồng Nhan cốc ở đâu a. Huynh đệ ngươi bị nhốt ở chỗ nào, muội muội ta phải ở đó làm thị nữ. Huynh đệ ngươi thì tốt rồi, ăn ngon mặc đẹp còn có mỹ nữ, muội muội ta như thế phải đi làm cu li a.” Vừa nói vừa run, bộ dáng thập phần đáng tội nghiệp.

“Hồng Nhan cốc gần như cùng thế gian tách biệt, thôn dân ở những trấn bình thường sẽ không biết đâu.”

“Vậy tính sao bây giờ? Chúng ta đã tới đây rồi, lại không cách nào liên lạc được với hai người họ.” Nghĩ tới muội muội không may chịu khổ, khuôn mặt Bạch Mạn Điệp lộ ra vẻ u sầu.

“Chỗ này là thôn trấn gần nhất, nếu như Hồng Nhan cung cần hạ sơn mua gì đó, chắc chắn là tới chỗ này. Hồng Nhan cung đông người như vậy, dùng không được bao lâu, sẽ hạ sơn một lần. Nàng yên tâm, Hồng Nhan cung toàn là nữ tử, rất dễ nhận ra.”

Bạch Mạn Điệp nhìn hắn sùng bái, “Đại ca, ngươi rất thông minh a, thần tượng a.” Nàng sao lại không nghĩ tới, trang phục của môn phái giang hồ, đương nhiên không giống người thường.

Đông Phương Vũ chỉ nhìn nàng cười cười, tiểu nữ nhân này thật khéo đùa.

Nàng rút rút cái cổ, “Đại ca, ta còn lạnh a. Ở đây băng thiên tuyết địa, chúng ta còn phải chờ vài ngày a.” Nếu là chờ mấy tháng, nàng có phải đông thành người tuyết luôn không? Rồi mấy vạn năm sau, đem tuyết thi này vận chuyển đến các quốc gia trên toàn thế giới triển lãm.

Thấy nàng liên tục đem tay lên miệng thổi thổi, Đông Phương Vũ lấy tay mình nắm lấy tay nàng, tay hắn cũng thật lạnh, còn lạnh hơn Bạch Mạn Điệp, nhưng như vậy lại có một chút ấm áp. Bạch Mạn Điệp trong lòng ấm lên, ngực có cảm giác chua xót. Hắn đối với nàng thật sự tốt, tuy chỉ là một động tác nhỏ, nhưng lại giống như đưa than sưởi ấm trong một ngày tuyết rơi. Có thể, do động tâm mà có, nếu người khác làm như thế với nàng, nàng sợ sẽ cho rằng hắn cố ý sàm sỡ rồi đánh hắn một trận.

Nếu là Quân Tùy Phong thì sao? Nàng mà nói lạnh, tên kia ngoài miệng dùng lời ngon tiếng ngọt thân mật với nàng, thực sự thân mật thì không dám, nhưng nói miệng thì có thể. Sau đó hắn sẽ bị Đông Phương Vũ đánh cho một trận, làm ra bộ mặt khí phụ (bị chồng ruồng bỏ). Tên kia thật sự thú vị, đã lâu không gặp, thật có chút nhớ tới hắn. Không biết hắn còn bị nữ nhân kia đánh nữa hay không, lại còn phải trúng đủ thứ loại độc.

Ngay lúc nàng còn đang suy nghĩ lung tung, Đông Phương Vũ đã nắm tay nàng vào một khách điểm nhỏ, Truy Nguyệt cùng Trục Nhật sớm đã giao cho chủ quán đã cảm lạnh, nàng lo lắng có khi nào chúng ăn không quen cỏ khô ở đây mà bị đau bụng?

May mắn là chủ quán cũng rất chu đáo, vừa mới ngồi xuống, đã lập tức đưa nước nóng tới. Đông Phương Vũ đảo một chén đưa cho Bạch Mạn Điệp, hai tay nàng siết chặt cái chén để sưởi ấm.

“Đại ca, thật sự rất lạnh a, nếu biết sớm ta đã nghe lời ngươi mua vài cái áo ấm rồi.” Nàng thật sự hối hận muốn chết. Ban đầu đi khoe khoang cái gì a, nhân gia thực sự là cao thủ danh phù kì thực, làm sao giống với “thiếu nữ tử” thông thường,

“Khi về phòng ta giúp nàng vận công giải hàn.” Nha đầu này võ công cao như vậy, tại sao không vận công giải hàn? Nghĩ không ra. Nàng làm việc luôn luôn không có nguyên tắc, có lẽ tốt nhất đừng nghĩ.

Bạch Mạn Điệp liên tục gật đầu, “Tốt, không thì ngươi dạy ta làm thế nào để vận công giải hàn.”

Đông Phương Vũ thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống, võ công của nàng không phải đệ nhất đệ nhị thì cũng đệ ngũ đệ lục, cư nhiên lại không biết vận công. Quả nhiên, đối với chuyện của nàng tốt nhất là đừng tìm hiểu, lý do luôn luôn làm người ta thổ huyết, “Nàng không làm được?”

Bạch Mạn Điệp hùng hồn trả lời, “Đương nhiên không rồi, bất quá là ta không biết. Đợi lát nữa thử xem, làm một lần chắc là hiểu được.”

Bạch Mạn Điệp biết hắn không hiểu, tiếp tục giải thích, “Ta quên hết tất cả, đương nhiên cũng quên luôn võ công sử dụng như thế nào. Đừng hoài nghi, mỗi lần ta động thủ đánh nhau đều do bản năng phản ứng, dù sao ta cũng cho rằng làm như vậy không tệ. Võ công của ta chỉ khi tình thế nguy cấp mới có thể vô tình phát huy. Ta càng tận lực thì càng không sử dụng được.” Lần trước gặp phải Thủy Mẫu Đơn không thể dùng được, làm nàng sợ chết khiếp.

Mắt thấy bánh bao nóng hổi đã đưa tới trên bàn, Đông Phương Vũ quan tâm đưa cho Bạch Mạn Điệp, “Ăn chút gì đi.” Không thể cùng một người mất trí nhớ giải thích rõ ràng được. Không biết hai người về sau như thế nào khai thông, hắn làm sao lại đi thích một nữ nhân đầu óc có vấn đề chứ? Thật là bi ai mà.

Hai người nói chuyện phiếm một câu rồi lại một câu rồi ăn bánh bao, căn bản không chú ý tới có người trên mình phủ đầy hoa tuyết, lạnh cóng rút lại thành một đoàn đi vào.

Diệp Lăng Tương tới gần Lãnh Tuyệt Cuồng, hàm răng đánh nhau ken két cầu xin, “Cho ta được không?” Không cho nàng, nàng lấy cái gì quay về chữa bệnh cho đại tỷ.

Lãnh Tuyệt Cuồng kiên quyết cự tuyệt, “Không được.” Nàng muốn cái gì hắn cũng có thể cho, duy chỉ có hạt tuyết là không được, đại ca hắn cần cứu mạng gì đó.

Diệp Lăng Tương dứt khoát ôm lấy cánh tay Lãnh Tuyệt Cuồng, đầu tựa vào vai hắn làm nũng, “Lãnh đại ca, tướng công, cầu xin chàng đó được không, cho ta đi.”

Lãnh Tuyệt Cuồng bỏ tay nàng ra, “Cái khác đi.”

Diệp Lăng Tương tựa như con mèo nhỏ, nỉ non “Ta không cần, ta muốn hạt tuyết.”

Hạt tuyết? Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp nghe thấy hai chữ này, cùng lúc quay lại nhìn phía sau, ánh mắt hai người từ nghi hoặc chuyển sang kinh hỉ… mừng rỡ…

“Ta nói rồi, hạt tuyết để cho đại ca ta giải độc.“ Tuy rằng dỗ ngọt lão bà là trọng yếu, nhưng đại ca cũng trọng yếu vậy.

Diệp Lăng Tương dùng vẻ mặt đáng thương cầu xin, “Cho đại tỷ ta chữa bệnh đi. Ngươi không biết, đại tỷ ta cái gì cũng quên cả rồi, ngay cả ta cũng quên luôn, đáng thương lắm a. Ta từ nhỏ đã không có nương rồi, nếu không nhờ đại tỷ ta đã sớm chết, coi như chàng thay ta báo đáp tỷ ấy đi được không.”

“Đại ca đã nhiều lần cứu ta thoát hiểm, ta không thể nhìn huynh ấy độc phát.”

Diệp Lăng Tương bắt đầu thương lượng, chuẩn bị chia đôi, “Này, chàng nể tình ta theo chàng lên núi suýt bị đông chết, chia ta một nửa chàng một nữa được không?”

Lãnh Tuyệt Cuồng lời nói nghiêm túc, ai không biết còn tưởng hắn là Bao công, “Không được, ta không biết đại ca ta cần bao nhiêu, không thể đem tính mạng huynh ấy ra đùa được.”

Diệp Lăng Tương giận dỗi trừng mắt nhìn hắn, “Chia cho ta một nửa cũng không được sao? Đại ca chàng là người, đại tỷ ta không phải người à? Chàng căn bản không yêu ta.”

“Lăng Tương, đừng ăn nói hồ đồ. Đại tỷ nàng chỉ là mất trí nhớ, tính mạng không có nguy hiểm. Còn đại ca ta trong ba năm không trị sẽ chết, giờ chỉ còn lại nửa năm thôi.”

Diệp Lăng Tương hừ lạnh, nổi giận đùng đùng, “Chàng tưởng rằng đại tỷ ta chỉ mất trí nhớ a, đây là quái bệnh di truyền nhà họ. Không chỉ mất đi trí nhớ, mỗi đêm trăng tròn mười lăm sẽ phát cuồng. Nghe sự phụ nói không chỉ phát cuồng đâu, rất có thể còn hút máu. Chỉ cần hút đủ máu của ba mươi ba người, cả đời sẽ không ngừng hút máu. Nếu một tháng không hút một lần, kinh mạch sẽ đứt đoạn mà chết. Tam muội xem tất cả y học điển tịch, đều không tìm được cái loại quái bệnh này. Tam muội nói hạt tuyết có thể tạm thời khống chế bệnh tình, ta mới ngàn dặm xa xôi tìm đến.” Diệp Lăng Tương nói, khóc thút thít đứng lên, “Ta cùng tam muội chia nhau tìm dược cho đại tỷ, còn chưa kịp thu xếp ổn thỏa cho đại tỷ. Tỷ ấy hiện giờ mấy đi kí ức, lại thêm cái loại quái bệnh này, ta rất lo lắng a. Chúng ta đã xa nhau bốn tháng. Tính ra, tỷ ấy chắc đã hút máu bốn lần rồi, ta phải mau chóng tìm được hạt tuyết về hợp mặt với Tam muội, sau đó tìm đại tỷ. Ta rất cần, chàng có biết không?” Diệp Lăng Tương liên tục rớt nước mắt, vừa mới lau đi lại tiếp tục chảy ra. Nếu một ngày đại tỷ có gì bất trắc, nàng làm sao đối mặt với sư phụ đây. Không biết đại tỷ đang ở đâu, nàng dùng bồ câu đưa thư căn bản lại không có hồi âm, nói không chừng nó bị người ta đem nướng mất rồi.

Lãnh Tuyệt Cuồng không thể trơ mắt đứng nhìn giai nhân thương tâm, từ lúc Diệp Lăng Tương nước mắt từng đợt chảy xuống, đệ nhất sát thủ cũng hóa ra mềm lòng, dùng tư thế ôn nhu nói, “Đừng khóc nữa, chúng ta trở về tìm Tam muội nàng.” Tam muội nàng là cao thủ dụng dược, không biết hạt tuyết có thể chia cho hai người dùng hay không.

Diệp Lăng Tương hung hăng đẩy Lãnh Tuyệt Cuồng một cái, “Bỏ đi a, trong lòng chàng chỉ có mỗi đại ca, căn bản là không có ta. Chàng đi lấy đại ca chàng đi, ta không gả.”

“Lăng Tương, nàng đừng tùy hứng như vậy. Nếu không phải vì cứu đại tỷ nàng, đại ca ta sẽ không thụ thương. Chúng ta đi tìm Tam muội nàng, thình muội ấy xử lí hạt tuyết, được không?” Hắn cũng có chút lo lắng Độc Nương Tử hành xử thiên vị. Nếu nàng đem toàn bộ hạt tuyết cho Vô Ảnh La Sát dùng thì sao, đại ca có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Diệp Lăng Tương vẫn tiếp tục thở phì phì, tức giận nói, “Ta biết, nếu không phải như vậy, ta đã sớm đoạt từ tay chàng rồi, đâu có cần cùng chàng thương lượng.” Nếu động thủ, hai người cũng không kém nhau là mấy.

Lãnh Tuyệt Cuồng chụp lấy thân thể Diệp Lăng Tưởng, để nàng đối mặt với hắn, hắn trinh trọng tuyên bố, “Đừng giận nữa, ngày mai lên đường trở về, ta đưa nàng đến Thương Mang sơn gặp sư phụ.”

Diệp Lăng Tương lắc đầu thẳng thắn nói, “Không biết Tam muội có trở lại không? Trước tiên đi tìm muội ấy xem bệnh cho đại tỷ. Còn muốn về thì tự chàng về đi, ta không lấy chàng.”

Lãnh Tuyệt Cuồng chịu đựng đến giờ đã xúc động đến phát hỏa, lạnh lùng nói, “Tùy ý.” Đúng là nữ nhân không biết tốt xấu, hắn đã hạ mình, mà nàng không thể không phát cáu với hắn. Quả nhiên, nữ nhân là không thể sủng được.

Diệp Lăng Tương khinh bỉ nhìn hắn, “Tốt, chàng đi lấy nữ nhân khác đi.”

Lãnh Tuyệt Cuồng vẻ mặt âm trầm, “Là nàng nói đó, nữ tử trong thiên hạ không chỉ có mình nàng.” Bị một nữ nhân ăn sạch sẽ, đúng là mất mặt. Nếu có đại ca và nhị ca ở đây, chắc bị họ cười cho chết mất.

“Nam nhân các người đều là như vậy, chiếm được rồi thì không biết trân trọng, ta thật hối hận đã không nghe lời sư phụ.” Sư phụ thường nói muốn ba tỷ muộn nàng lúc tuyển phu quân nên mở to hai mắt, có thể nàng đúng là nhắm chặt mắt, mới chọn một kẻ tính tình tệ hại thế này.

“Khụ khụ…khụ…” Xem trò vui nửa ngày Bạch đại cô nương rốt cuộc cũng lên tiếng, “Cái câu ‘chiếm được rồi thì không biết trân trọng’ là có ý gì? Tốt nhất giải thích rõ ràng đi.” Bệnh của nàng có thể từ từ mà trị, muội muội bị người ta sàm sỡ mới là chuyện lớn, hiện tại phải giải quyết ngay.

Diệp Lăng Tương mạnh mẽ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tự tiếu phi tiếu của Bạch Mạn Điệp, kinh ngạc thốt ra, “Đại tỷ?”

Cùng lúc đó, Lãnh Tuyệt Cuồng cũng quay đầu lại. Nhưng ánh mắt hắn lai rơi vào người Đông Phương Vũ đang ngồi phía sau Bạch Mạn Điệp.

“Đại ca.” Hắn còn kinh ngạc hơn Diệp Lăng Tương, “Huynh tới rất nhanh.”

“Tiểu tử, ngươi bị cái gì Thủy Bích Dao để mắt đúng không? Muội muội ta dùng bồ câu đưa tin cầu viện, cái gì chúng ta đã tới rồi.” Bạch Mạn Điệp lần thứ hai ho khan vài tiếng. “Cái gì… ‘chiếm được rồi thì không biết quý trọng’ là có ý gì?”

Lời vừa nói ra, trên mặt Diệp Lăng Tương hiện lên một tầng đỏ ửng. Lãnh Tuyệt Cuồng không chịu trả lời, trong mắt Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp, hoàn toàn đã xác định quan hệ giữa hai người này đã phát triển ngoài dự đoán.

“Cái kia, Lãnh… à không, tam đệ, ngươi còn người thân nào nữa.” Bạch Mạn Điệp bắt đầu tính toán.

Không ai chú ý tới cách xưng hô của nàng với Lãnh Tuyệt Cuồng.

“Đại ca, nhị ca.” Hắn từ nhỏ không cha không mẹ, chỉ có hai vị ca ca kết bái.

“À…” Bạch Mạn Điệp quay đầu lại nhìn Đông Phương Vũ, “Đại ca, tam đệ ngươi phi lễ với muội muội ta, ngươi phải thay muội ấy làm chủ.” Phương pháp đơn giản nhất là cưới luôn.

Đông Phương Vũ tự nhiên hiểu rõ ý tứ của nàng, môi vẽ ra một nụ cười, “Nàng làm chủ.” Hắn nói rõ là đã ăn sạch nàng rồi, đương nhiên xem nàng là thê tử, hôn sự của huynh đệ để đó cho nàng lo, dù sao nàng cũng rất có hứng thú.

“Đại ca?” Lãnh Tuyệt Cuồng chấn kinh nhìn Đông Phương Vũ, “Tại sao lại là nàng?” Để Vô Ảnh La Sát quyết định chuyện hôn sự của hắn? Đại ca cùng nữ nhân kia rốt cuộc có quan hệ gì?

Bạch Mạn Điệp ra dáng cáo mượn oai hùm, “Khụ… chú ý, gọi ta đại tẩu. Đừng vô phép như vậy, ngươi hẳn nên học hỏi Tùy Phong.” Vừa nói dứt lời, lại thấy Đông Phương Vũ tựa hồ đang cười, nàng mới biết được bản thân dường như bị lừa. Lập tức đổi giọng nhìn hai đôi mắt đang kinh ngạc của Diệp Lăng Tương cùng Lãnh gì đó, “Cái đó… Đại ca của ngươi cũng là đại ca của ta, nên… Nói chính sự đi, hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

“Đại tỷ, hai người ở chung một chỗ.” Diệp Lăng Tương đã ngửi thấy hai người lúc đó tuyệt đối không tầm thường.

“Không có gì, giữa đường gặp nhau thôi. Sở dĩ ta với hắn mới tới Thương Mang trấn mấy ngày, lại trùng hợp nhận được thư cầu viện của muội, rồi cùng nhau đi.” Bạch Mạn Điệp khoát khoát tay, “Đừng hiểu nhầm, được rồi, đừng bắt ta phải nói lại. Tiếp tục nói chuyện của các ngươi, họ Lãnh kia, tiểu tử ngươi sàm sỡ muội muội ta rồi không muốn chịu trách nhiệm phải không?” Bạch Mạn Điệp vênh váo tự đắc, “Ta lệnh ngươi trong vòng ba tháng lấy muội muội ta vào cửa.”

Lãnh Tuyệt Cuồng bất mãn nhìn nữ nhân kia huơ tay múa chân, nếu không phải có đại ca cùng lão bà làm lá chắn, hắn muốn một kiếm chém nàng. Không phải nói nữ nhân này mắc quái bệnh, cần hút máu sao? Nhìn sơ qua đâu thấy có gì. Lão Thiên phù hộ nữ nhân này cùng đại ca không phải một đôi, hắn không muốn sau này sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Bạch Mạn Điệp thấy Lãnh Tuyệt Cuồng không để ý gì tới mình, lập tức cáo trạng, “Đại ca, tam đệ ngươi không nể mặt ta kìa.”

“Nàng không thừa nhận quan hệ của chúng ta, hắn sẽ không nể mặt, hắn trước giờ đều như thế. Chỉ cần nàng thừa nhận là thê tử của ta, hắn sẽ giống Tùy Phong tôn trọng nàng.” Đông Phương Vũ cũng rất gian trá, nắm lấy thời cơ gây áp lực cho Bạch Mạn Điệp.

Bạch Mạn Điệp lập tức pha trò, “Mệt quá, lạnh nữa, tìm một gian phòng trước đi.” Tự nói tự đi tới quầy hàng.

Đông Phương Vũ cấp cho Lãnh Tuyệt Cuồng một ánh mắt lạnh chết người không cần đền mạng, ý tứ cảnh cáo hàm xúc bên trong rất nghiêm trọng: Ta cùng đại tẩu ngươi đang trong giai đoạn giận dỗi, đừng chọc nàng tức giận.

Lãnh Tuyệt Cuồng nhận được ánh mắt cảnh cáo của đại ca, cả người run lên. Xong rồi, cả đời đã định là bị nữ nhân cuồng dã kia giống hệt Diệp Lăng Tương áp bức. Hắn thực sự là dân lao động chân chính mà, đi đâu cũng bị áp bức. Tại sao hắn không sinh ra sớm một chút? Để hắn được làm đại ca?

“Tỷ ấy không chỉ là đại tỷ của ta, còn là trưởng bối, không được khi dễ.”

Hắn nào dám a, chỉ bằng một ánh mắt của đại ca là đã không dám động rồi.

Bốn người bước lên lầu, Bạch Mạn Điệp tự ý đẩy ra một gian phòng, “Chưởng quỹ nói tùy tiện ở lại gian nào cũng được, giá cả như nhau.” Đây là khách điếm gì a, ngay cả phòng khách cũng không có, phục vụ sơ sài, chả trách bọn họ chỉ được bốn người khách. Mà nói đi cũng phải nói lại, nhờ chỉ có bốn người khách, chưỡng quỷ vẫn nằm tại quầy hàng, bằng không lời Lãnh Tuyệt Cuồng cùng Diệp Lăng Tương nói đã bị người ngoài nghe được. Nàng có bệnh là sự tình bí mật, tốt nhất là đừng cho ngoại nhân biết.

“Đại ca ở lại đây?” Lãnh Tuyệt Cuồng lạnh như băng hỏi một câu, tại sao chỉ cần một gian phòng.

Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Vô nghĩa, đương nhiên ở đây rồi.”

”Hai người ở cùng nhau?” Diệp Lăng Tương cùng Lãnh Tuyệt Cuồng rất ăn ý cùng nhau hỏi.

“Phải.” Đông Phương Vũ cho hai người một câu trả lời rất dễ hiểu lầm.

Bạch Mạn Điệp vội vàng giải thích, “Không phải, cho tới giờ hắn vẫn ngủ trên ghế, ta ngủ trên giường.”

“À.” Ai tin a, cô nam quả nữ rất dễ gặp chuyện không hay. Nếu thiên hạ có nhiều Liễu Hạ Huệ* như vậy, Diệp Lăng Tương cũng không nhanh như thế bị ăn sạch sẽ.

*Liễu Hạ Huệ: là người nước Lỗ, thời xuân thu, nổi tiếng chính nhân quân tử. Chuyện kể rằng Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảmlạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

Diệp Lăng Tương vẻ mặt cực kì mờ ám, “Đại tỷ, động tác so với bọn muội còn nhanh hơn.” Biết đại tỷ sùng bái Sáo Ngọc công tử, nhưng không ngờ hai người thực sự là một đôi. Không đúng, đại tỷ chẳng phải đã thành thân rồi sao?

Bạch Mạn Điệp trợn mắt nhìn lại, “Đi chết đi, đừng nói lung tung.” Bọn họ thực sự tương kính như tân, có quá giới hạn lắm cũng chỉ một lần trên cỏ.

Diệp Lăng Tương nghi hoặc không biết rốt cuộc đại tỷ gả cho ai, bất quá nàng sẽ không ngốc đến nỗi làm trò nói ra trước mặt tỷ phu, “Tỷ phu, huynh là Sáo Ngọc công tử trong truyền thuyết sao? Tiểu muội Diệp Lăng Tương hữu lễ.”

“Lăng Tương, sau này hắn có khi dễ muội cứ nói ra, ta làm chủ.” Lão bà ở đây, cứ đem huynh đệ kết bái ra bán đứng trước.

Diệp Lăng Tương cười ngọt ngào, “Vâng tỷ phu.”

“Gọi đại ca.” Lãnh Tuyệt Cuồng không phục xen miệng vào.

Diệp Lăng Tương biết có chỗ dựa, ngẩng đầu lên, “Tỷ phu chính là tỷ phu, chàng cũng phải gọi đại tỷ ta là đại tỷ, bằng không ta không lấy chàng.”

“Nàng…” Lãnh Tuyệt Cuồng bị áp bức đến muốn thổ huyết. Chọc tới một nữ nhân như vậy, quả thực không may. Mà tối không may chính là còn có một đại tẩu kiêu ngạo còn khoáng dã hơn nàng, hắn muốn xui xẻo rồi.

“Đừng cãi nữa, nói chính sự đi.” Đông Phương Vũ cắt lời bọn họ, “Tam đệ muội, bệnh tình của Tiểu Điệp rốt cuộc là sao?” Bạch Mạn Điệp dường như không quan tâm. Thế nhưng lời Diệp Lăng Tương nói giống như một cây đao, chậm rãi đâm vào lòng hắn.

“Khoan đã, nói về đại ca trước đi. Hắn chỉ sống được ba năm, ta biết, còn vì ta mới bị thương là sao? Ta nhớ không ra.” Nàng thiếu nợ nam nhân này, nhiều hơn một lần. Thân thể này cũng không phải của nàng, nàng không nóng vội. Tin tưởng không dùng bao lâu nữa, nàng có thể trở về hiện đại.

Suy nghĩ cùng với hiện tại luôn có một khoảng cách, thời khắc trở lại thực sự đã tới, nàng bỏ được mọi thứ ở đây sao?

“Tiểu Điệp, ta không sao, ta chỉ lo cho nàng.” Hắn sớm đã biết, tính mạng của nữ nhân này còn quan trọng hơn hắn.

Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu, trong họng như bị nhét miên hoa, một câu cũng nói không nên lời. Nàng không xứng đáng để hắn làm như vậy, nàng rất ích kỉ, còn nghĩ phải rời khỏi hắn, nàng thực sự không xứng. “Đại ca.” Nàng thốt lên hai chữ, chóp mũi bắt đầu cay cay.

Diệp Lăng Tương thấy hai người họ chân tình biểu lộ, trong lòng có vài phần cảm động. “Được rồi, để lát nói đi.” Hai người đều có bệnh, đều cần được chữa trị, có thể gọi là thân hữu linh tê* không?

*Thân hữu linh tê: Chậc, ta không giỏi phương diện này lắm nên chỉ có thể đoán mò. Có lẽ là lấy ý trong câu “tâm hữu linh tê nhất điểm thông” (tâm ý tương thông). Nhưng tại sao ở đây lại là thân? À, ta đoán là ý muốn nói hai người đều giống nhau… có bệnh, cũng giống nhau… nhường qua nhường lại. Nếu vị nào biết chính xác ý nghĩa của câu này, thỉnh nói để ta bổ sung phần giải thích cho rõ nghĩa XD.