Lách tách —

Bấc đèn nứt vang một tiếng, kết thành một đóa hoa đèn.

Lăng Thanh ngồi cạnh bàn tay chống đầu chợp mắt, lúc hoa đèn nổ vang, đầu hắn gật một cái, tỉnh lại.

Trong phòng ánh nến ảm đạm, bên ngoài vang lên tiếng trống canh, “Cốc cốc, cốc cốc”, đã canh tư. Lăng Thanh nhìn quanh bốn phía một chút, cơm canh trên bàn chưa động đến, nghe thấy phía sau tấm bình phong còn có tiếng nước rất nhỏ truyền đến, liền đứng dậy đi qua.

Yên Vân Liệt bị nội thương không nhỏ, đang vận công chữa thương. Lăng Thanh đi qua phía sau tấm bình phong, liền thấy Yên Vân Liệt vẫn ngồi trong thùng tắm tĩnh khí ngưng thần. Khiến Lăng Thanh kinh ngạc là, nước hơn hai canh giờ trước, trong thời tiết nước đóng thành băng này đến bây giờ còn bốc hơi nóng.

Thật ra trong ấn tượng của Lăng Thanh, hắn vẫn luôn cảm thấy võ công của Thiên Tuyệt giáo là phi thường quỷ dị.

Môn phái võ lâm tông nguyên chính phái, chiêu thức đều có dấu vết để theo, thậm chí nội công tâm pháp, kiếm thuật kiếm chiêu giữa môn phái này môn phái kia, có quan hệ gắn bó chặt chẽ, tương sinh tương khắc.

Thế nhưng võ công của Thiên Tuyệt giáo dường như không nằm trong loại quan hệ này, như là Thiên Tuyệt kiếm Yên Vân Liệt đã từng dùng, mặc dù trong tên mang theo “kiếm”, nhưng kì thực là chưởng lực cùng chưởng phong, những loại cổ đám giáo chúng nuôi, “Dẫn Lộ”, “Tầm Tung”, “Phất Lan”, cũng có thể đảm nhiệm tác dụng của thuộc hạ, còn có Nhiếp Hồn đã mất hiệu lực trên người mình, cùng với một chiêu Yên Vân Liệt dùng để giải quyết những sát thủ trên Hàn Trì sơn kia.

Lăng Thanh từng nghe nói, người võ nghệ cao cường nội lực trầm hậu mạnh mẽ, có thể biến bất kỳ thứ gì có thể chạm vào trở thành binh khí của hắn, tỷ như âm luật đánh ra.

Nhưng trước đây hắn chỉ nghĩ âm luật có thể nhiễu loạn tinh thần một người, làm cho người đang vận công phân thần, khiến nội tức rối loạn thậm chí tẩu hỏa nhập ma, nhưng tình huống Yên Vân Liệt lợi dụng âm luật giải quyết một lượt toàn bộ địch thủ, chỉ có thể nói là kinh khủng.

Muốn đoạt tính mạng người, chỉ dựa vào một từ khúc là được…

Nhưng Yên Vân Liệt cũng nói, nếu như không phải lúc đó tình huống nguy cấp, y chỉ nghĩ bảo hộ Lăng Thanh và hài tử bụng hắn, y cũng sẽ không dùng đến phương pháp này, dù sao bản thân bởi vậy cũng đã bị nội thương.

Khi nghe được y nói như vậy, trong lòng Lăng Thanh có trận ấm áp xông lên.

Thật ra tình huống như vậy mình không phải là không thể đối mặt, huống chi năm đó khi mang thai hài tử, chính mình còn giúp Nguyễn Tố Tuyết vượt nóc băng tường xông cửa thành, nhưng hắn có thể cảm giác được Yên Vân Liệt thật sự lo lắng cho hắn, thế cho nên dưới loại tình huống đó, mới không để ý an nguy của bản thân mà làm liều…

Yên Vân Liệt ngồi trong thùng tắm nhập định, nhắm mắt, chân mày cau lại, tóc bị hơi nước làm cho ướt sũng, rủ xuống từng lọn. Trong hơi nóng mờ mịt, đường nét của nam tử tuấn lãng, lông mày rậm tựa đao khắc, mũi thẳng tắp, môi khẽ mím, giọt nước rất nhỏ lăn xuống theo gò má của y.

Lăng Thanh chắp tay sau lưng, cúi xuống sát gần y, mang theo tò mò quan sát, còn vươn một tay quơ quơ trước mặt y.

Yên Vân Liệt mặc dù đang tĩnh khí ngưng thần, hết sức chăm chú vận công điều trị nội thương của mình, nhưng vẫn cảm giác được dao động khí tức bên ngoài.

Y nghe thấy, tiếng bước chân Lăng Thanh vòng qua bình phong đi tới, cảm giác hắn đứng một lúc ở đó, lại từ từ tới gần, hơi thở gần như phả vào mặt mình, tựa hồ còn có vài sợi tóc xẹt qua trước mũi mình, quấy rầy đến ngưa ngứa, sau một lúc lâu, lại nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt cởi áo tháo thắt lưng.

Không biết Lăng Thanh đang làm cái gì, Yên Vân Liệt đưa chân khí đã đi qua mấy kinh mạch thông suốt, quy nguyên, sau đó mở mắt ra, đợi sau khi sương mù trước mặt hơi tan đi, liền nhìn thấy một hình ảnh khiến y cơ hồ muốn phun máu mũi: Lăng Thanh đang đưa lưng về phía y cởi áo chẽn trên người xuống, một đầu tóc đen tản ra trên lưng trắng nõn, đường nét eo rắn chắc, phía dưới là cái mông nhếch cao nở nang.

Yên Vân Liệt không tự chủ dùng sức nuốt ngụm nước miếng, sau một khắc lại thấy Lăng Thanh xoay người, tùy tiện đi tới chỗ thùng tắm nhón chân chen vào.

Trên có kinh mạch chưa thông, nhưng nhiệt huyết trong cơ thể lại không bị khống chế sôi trào lên, Yên Vân Liệt không khỏi nghĩ, Lăng Thanh là muốn dùng loại phương pháp này… mưu hại chồng?

Thùng tắm của khách *** không giống bể tắm phía sau Kinh Phong Tế Vũ lâu trên Thiên Tuyệt sơn, hai nam nhân ở bên trong có vẻ chật hẹp bứt rứt.

Yên Vân Liệt cả người dán vách thùng tắm, cẩn thận không để cho huynh đệ dưới háng mình nổi phản ứng, dù cho nổi phản ứng cũng không thể để cho Lăng Thanh phát hiện, nhưng không ngờ Lăng Thanh trái lại dán qua đây, vẻ mặt thành thật nói, “Đọc tâm pháp cho ta nghe.”

“Tâm, tâm pháp?” Yên Vân Liệt cảm giác mình rốt cuộc bị nhiệt khí chưng hôn mê, vừa nghe hai chữ tâm pháp, trong đầu trực tiếp toát ra chính là hình ảnh Long Dương thập bát thức trong xuân cung đồ.

Lắc lắc đầu, y ngay ngắn nói, “Tâm pháp gì?”

Lăng Thanh đưa tay vung tóc buông bên mái ra sau, nghe thấy Yên Vân Liệt hỏi như vậy, lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, “Đương nhiên là tâm pháp song tu của Thiên Tuyệt giáo các ngươi? Chẳng lẽ muốn ta mang theo một người bị nội thương lên đường?”

Trong nháy mắt, Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy hồn phách của mình rời thân thể một lúc mới trở lại chỗ cũ.

“Ngươi, ngươi muốn song tu?”

Bị Lăng Thanh trừng mắt một cái, thế nhưng rõ ràng, y nhìn thấy trên hai má Lăng Thanh nổi lên đỏ ửng, rốt cuộc là bị nhiệt khí bốc lên hay là xấu hổ, vậy thì không biết được.

Yên Vân Liệt hít sâu một hơi, khẽ cười ôm lấy hắn, sáp mặt qua đè lên môi hắn, khẽ cắn hai cái, sau khi đạt được đáp lại há mồm mở miệng của Lăng Thanh, dò đầu lưỡi vào, dẫn ra mềm mại của hắn, quấn quýt cùng một chỗ thật sâu.

Lăng Thanh của y, thực sự rất đáng yêu…

Luôn nếm không đủ ngọt ngào trong miệng hắn, hơi tách ra chỉ chốc lát để thở, ngay sau đó lại lần nữa ngăn chặn, tham lam hấp thu.

Lăng Thanh bị y hôn không dứt như thế, ban đầu còn nóng bỏng đáp lại, nhưng sau mấy cái phát hiện đối phương căn bản không có tính đọc tâm pháp, lại càng giống như là đang tỏ ham muốn cá nhân, hơn nữa nụ hôn nóng rực cũng gợi *** của hắn lên, liền tại đây trước tiên một tay bóp tắt ngọn lửa tức khắc sẽ không kiêng nể gì cả mà bốc cháy lên — đưa tay giật tóc sau gáy Yên đại giáo chủ kéo y ra.

“Á — đau đau đau!” Yên đại giáo chủ lập tức ôm đầu xin tha, thế này mới không đến mức tráng niên chính trực đã sớm hói đầu.

Lăng Thanh ổn định tâm tình, bắt đầu thúc giục chân khí, “Nhanh một chút đọc tâm pháp, đừng lãng phí thời gian.”

Yên Vân Liệt giơ tay lên nắm tay hắn, “Thân thể ngươi như bây giờ, ta sao nỡ để ngươi hao tổn chân khí bản thân giúp ta hồi phục? Huống hồ lần trước là ta nói đùa với ngươi, ngươi còn tưởng là thật? Thiên Tuyệt giáo mới không có tâm pháp song tu gì đó.”

Nghe thấy y nói như vậy, Lăng Thanh nhướng mày, sau đó mặt đỏ bừng, xấu hổ thêm thẹn quá hóa giận, liền đứng dậy muốn đi, bị Yên Vân Liệt nắm chặt kéo lại.

“Ngươi có lòng này, ta cũng đã thấy đủ, quả thật có vài kinh mạch chưa thông, ngươi giúp giúp ta, được không?” Nam nhân mềm giọng ôn thuần động lòng người, mềm mại lại dày đặc quấn lên, sau đó kéo hắn cùng rơi vào một mảnh trầm nhu.

Lăng Thanh có chút không biết làm sao thở dài một hơi, đang muốn giơ tay lên, ai ngờ tay Yên Vân Liệt dưới nước ôm hông của hắn lại, làm cho hắn biến thành tư thế ngồi trên người y.

“Yên Vân Liệt, ngươi…?” Lăng Thanh giãy giụa muốn thoát khỏi tay y, nhưng không ngờ thứ giữa háng hai người đụng vào nhau.

Yên Vân Liệt ôm eo hắn không cho hắn lộn xộn, “Ở đây vốn đã chật, ngươi muốn lộn xộn nữa, có tin ta liền thực sự song tu với ngươi hay không?”

Thế là Lăng Thanh an tĩnh lại, cứ tư thế có chút xấu hổ như vậy, tay để trên ***g ngực Yên Vân Liệt, chậm rãi rót chân khí của mình vào trong thân thể y, động đến khí huyết y, mở kinh lạc ứ tắc.

“Kế tiếp chuẩn bị đi như thế nào?” Yên Vân Liệt lấy quần áo sạch sẽ từ trong bao quần áo ra đưa cho Lăng Thanh, hỏi hắn, thấy Lăng Thanh đang buộc áo chẽn, liền đi tới giúp.

Ngọn nến trên bàn đã đốt tới đáy, khói xanh nhàn nhạt phất phơ, sáp nến đỏ thẫm từ giá cắm nến đồng rủ xuống dưới, ngoài cửa sổ, vài ánh nắng ban mai phá vỡ mây xanh vừa dày vừa nặng chiếu xuống, bất tri bất giác trời đã sáng.

“Yên Vân Liệt, ngươi cảm thấy những người đó rốt cuộc có mục đích gì?” Lăng Thanh ngẩng đầu nhìn hướng Yên Vân Liệt, lông mày nhếch lên, không đáp hỏi lại.

Yên Vân Liệt giúp hắn buộc xong áo, lấy bộ quần áo sạch sẽ kia giúp hắn mặc vào, “Có lẽ là không muốn ngươi tìm được chân tướng, làm hỏng chuyện tốt của bọn hắn, Đông Ly Mộ Vân sau khi thấy Tạ Thiên Cơ mất đi tung tích tại ranh giới Ký châu, trên đường ngươi đi tìm Tạ Thiên Cơ liên tiếp bị người truy kích, sau khi tìm được Tạ Thiên Cơ, lại lập tức bị người tập kích.”

Lăng Thanh cúi đầu trầm ngâm, “Thế nhưng ta thực sự không nghĩ ra được, chữ trên tờ giấy trong hồ lô thứ chín kia có hàm ý gì đặc biệt…”

Thấy hắn như vậy, Yên Vân Liệt kéo hắn đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đưa đũa vào tay hắn, “Trước đừng nghĩ, ăn no nghỉ ngơi tốt, đợi lên đường hẵng nói.”

Trên bàn là cháo và bánh màn thầu tiểu nhị vừa đưa tới, Lăng Thanh nhận đũa, lặng yên ăn, thế nhưng vẻ mặt thủy chung ngưng trọng.

Giờ thìn, lão bản khách *** tự mình vui vẻ nhẹ nhàng đưa vị thiếu hiệp ra tay hào phóng này lên xe ngựa, duy nhất làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là vị thiếu hiệp ấy rõ ràng ra tay hào phóng như vậy, lại chỉ ở một gian phòng với gã tùy tùng phụ trách điều khiển xe ngựa kia, nhìn coi, nghỉ ngơi một đêm, vẻ mệt mỏi trên mặt ngược lại càng đậm.

Nhưng kỳ quái thì kỳ quái, lão bản chỉ cần có bạc kiếm cũng sẽ không để ý nhiều như vậy.

Tiểu nhị đóng gói lương khô bọn họ muốn đưa qua, thiếu hiệp nhận lấy liền ngồi vào trong xe ngựa, tùy tùng kia vung roi ngựa lên, một tiếng “bộp” vang lên, hai con tuấn mã to lớn phát ra tiếng hí, giang chân ra chạy, đạp một đường tuyết vỡ bắn tung toé, chốc lát sau chỉ để lại dấu vó ngựa và vết bánh xe trên mặt tuyết.

Lão bản khách *** và tiểu nhị lui về trong ***, nửa khép cửa lại. Lúc này, có hai đạo nhân ảnh từ chuồng ngựa phía sau khách *** lộ ra.

Lăng Thanh dùng tay đè đè mũ trên đầu xuống, hắn đổi một bộ quần áo vải thô lại có chút bẩn cũ, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ tô thành màu nâu sẫm, vẽ hai hàng lông mày rậm, trên mặt còn làm mấy vết thương thật nhỏ, thoạt nhìn giống như tiểu nhị trong ***.

Yên Vân Liệt cũng hóa trang như thế dắt xe bò chứa đầy vò rượu đi ra.

“Thừa dịp bọn họ chưa nhìn ra kẽ hở, chúng ta đi thôi.”

Lăng Thanh gật gật đầu, lên xe, hai người lái xe bò chậm rãi đi ngược lại với hướng của chiếc xe ngựa vừa rồi.

Sau đó lên đường, hai người mỗi khi tới chỗ nào, chỉ cần còn trong phạm vi thế lực của Thiên Tuyệt giáo, Yên Vân Liệt đều sẽ tìm hai giáo chúng giả trang thành bộ dáng hai người bọn họ, hoặc là bộ dáng bình thường, cũng có khi hóa trang thành bọn họ rồi lại cải trang giả dạng lần nữa, lúc rời đi cũng đều chọn một tuyến đường ít người đi qua, nhưng đều là đi về phía Ký châu.

Cứ như vậy, Yên Vân Liệt cùng Lăng Thanh xen lẫn trong những giáo chúng dùng thủ thuật che mắt ấy, xác suất gặp phải đám người đuổi giết bọn hắn kia nhỏ hơn nhiều, không chỉ cho Yên Vân Liệt thời gian dưỡng thương, cũng là vì Lăng Thanh suy nghĩ.

Dừng dừng đi đi, đi được chừng mười ngày sau, hai người cuối cùng đã tới Ứng thành ranh giới của hai châu Ký Ung.

Ứng thành rất phồn hoa, khắp nơi có thể nhìn thấy người Hồ mặc y phục khác hẳn với người Hán, như là dân tộc du mục Hồi Hột Đảng Hạng và Nữ Chân các loại, bọn họ có người dùng trang sức làm từ xương ngựa, xương trâu và da lông động vật trao đổi lương thực với người Hán, cũng có người biểu diễn ca múa dị vực trên đường. Nữ tử người Hồ ai cũng mũi cao mắt sâu, vóc người cao gầy, nhất là đôi con ngươi xanh biếc, trong sáng giống như là phỉ thúy hạng nhất.

Lăng Thanh rốt cuộc là người phương nam, đi ở nơi đó liếc mắt một cái là người ta nhìn ra bất đồng, một bộ áo tay hình mũi tên màu trắng hồng, hai dải dây buộc tóc buông trên vai, trong tay một thanh kiếm ngọc chưa mài, lại diện mạo thanh tú, càng lộ ra khí chất ôn nhuận của hắn.

Mà toàn thân Yên Vân Liệt thì lại là một loại phong độ khác, tiêu sái tuấn dật, khóe miệng nhếch lên, trong nụ cười lỗi lạc đa tình.

Những vũ nương người Hồ nhiệt tình như lửa vừa nhìn thấy bọn họ, liền như ong vỡ tổ xông tới vây quanh bọn họ, còn kéo hai người múa cùng các nàng, nhạc sĩ một bên chơi đàn không (1) và tỳ bà, hát bài ca bọn họ nghe không hiểu.

Lúc đầu hai người còn mang theo cảnh giác, nhưng nhìn thấy đối phương cũng không có ác ý, liền yên lòng chơi đùa theo bọn họ.

Lăng Thanh không có quên bản tính ưa mỹ nhân của Yên Vân Liệt, hơi có chút lo lắng, mấy lần dè dặt len lén ngoái đầu nhìn, lại phát hiện tầm mắt Yên Vân Liệt luôn luôn dừng ở bên mình, khiến cho cử động lén lén lút lút thoáng cái đã bị người bắt tại trận, thế là cả khuôn mặt đỏ rần.

Những cô gái kia cho rằng Lăng Thanh đỏ mặt là bởi vì đối mặt nhiều cô nương như vậy nên xấu hổ, liền càng nhiệt tình trêu đùa hắn, phục sức màu sắc dị vực, dáng múa uyển chuyển, đồ trang sức treo bên hông phát ra tiếng vang leng ka leng keng, đường cong lả lướt cơ hồ sắp dán lên người Lăng Thanh, nhưng vào lúc này lại bị Yên Vân Liệt đỡ được, sau đó y một tay kéo Lăng Thanh liền dẫn hắn chen ra khỏi đám người.

Tiếng nhạc ngả ngớn dần dần rơi phía sau, Lăng Thanh bị Yên Vân Liệt kéo một đường như vậy rời đi, trong lòng lại có chút vui mừng không tự kìm hãm được. Đi không bao xa, ngẩng đầu đang muốn bảo Yên Vân Liệt có thể nới lỏng tay, lại có mấy người vội vội vàng vàng chạy tới, vừa chạy vừa kêu.

“Người của Thiên Tuyệt giáo đến! Giáo chủ Thiên Tuyệt giáo đến!”

Người xung quanh vừa nghe, lập tức khiếp sợ biến sắc, có một số quán nhỏ vội vàng thu thập đồ đạc liền đi, mấy nghệ nhân lang thang ban nãy cũng ôm lấy nhạc khí rời đi.

Lúc chạy qua bên cạnh bọn họ, có một vũ nương nắm lấy cánh tay Lăng Thanh thì thầm gì đó, Lăng Thanh mặc dù nghe không hiểu, nhưng từ thần sắc và động tác của nàng mà thấy, đại ý hẳn là có phiền phức tới, các ngươi mau mau đi.

Phút chốc, đường phố lúc trước còn rộn ràng nhốn nháo tiếng người vui mừng liền thưa thớt quạnh quẽ rất nhiều.

Yên Vân Liệt vẻ mặt không hiểu quay đầu lại, tay chỉ chính mình, “Giáo chủ… Thiên Tuyệt giáo?” Giống như là không xác định thân phận của mình, còn có chút vô tội nháy nháy mắt, nói không ra là cười hay giận.

Lăng Thanh đang muốn giơ tay lên cho y một quyền, để cho y thu lại bộ dạng ngu xuẩn này, lại thấy một cỗ kiệu hoa lệ chậm rãi đi qua đây.

Cỗ kiệu là mở rộng bốn phía, rủ xuống sa mỏng màu trắng để che, khẽ tung bay, nhẹ nhàng như mây, người khiêng kiệu mặc hắc y thuần một sắc, cũng thật sự là trang phục của giáo chúng Thiên Tuyệt giáo, ngay cả quyền trượng bên hông cũng có.

Cỗ kiệu dừng lại phía trước cách bọn họ không xa, vì thế thấy rõ người ngồi trong kiệu.

Đó là mỹ nhân diêm dúa tươi đẹp tướng mạo ngang với Linh Quân, một bộ áo tơ trắng đến dường như tuyết Thiên sơn, áo lót tơ đỏ thẫm, bên hông quấn sợi tơ đỏ thẫm, tư thái lười biếng nằm nghiêng trên cỗ kiệu, sợi tóc đen bóng như mực tựa như nước chảy xõa trên vai, đuôi mày bay xéo, phong tình đầy mắt.

Cỗ kiệu bị chậm rãi buông xuống, trong đám người có mấy người tiến lên cung kính hành lễ, “Giáo chủ vạn an.”

Lăng Thanh cùng Yên Vân Liệt đứng ở trong một góc bí mật cách đó không xa, Yên Vân Liệt còn đang nghi hoặc trước mặt rốt cuộc là trạng huống gì, bất ngờ cảm giác được tầm mắt Lăng Thanh dừng lại trên người mình. Y nghiêng đầu nhìn sang, lại phát hiện Lăng Thanh xoay người để lại bóng lưng cho mình, vai rung rung, đến gần nhìn mới phát hiện Lăng Thanh đang rất cố gắng nhịn cười.

“Cười cái gì?” Trong giọng nói của Yên đại giáo chủ mang theo hờn giận.

Lăng Thanh “phì” nhịn không được, vai rung mạnh hai cái, xoay người lại, dùng chuôi kiếm của kiếm ngọc trong tay chọc chọc cánh tay Yên Vân Liệt, “Ơ kìa, còn không mau đi qua hành lễ với giáo chủ của các ngươi?”

Yên Vân Liệt biết hắn đang giỡn mình, nhưng vẫn biểu hiện ra bộ dáng tức giận, ôm Lăng Thanh qua giam vào trong lòng, một tay véo hai cái ở chỗ hông hắn.

Lăng Thanh sợ ngứa, ra sức né tránh, đột nhiên Yên Vân Liệt dừng động tác lại, thanh âm khôi phục nghiêm túc, “Ngươi xem…”

Lăng Thanh nhìn sang theo ngón tay y, một tên khiêng kiệu trong đó nghiêng người, Lăng Thanh thấy cài trong đai lưng sau lưng hắn, chính là binh khí hình trăng rằm những người đó dùng khi đuổi giết bọn ho lúc trước.

Lăng Thanh nắm chặt kiếm trong tay đang muốn hiện thân, bị Yên Vân Liệt nắm lấy cánh tay một phen kéo, “Đừng vội, nhìn kỹ hẵng nói.”

Liền thấy mỹ nhân trên kiệu kia giơ tay lên ra dấu, mấy huyền y nhân phía dưới lĩnh mệnh xoay người, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vọt vào trong đám người bên cạnh, một lát sau tóm vài người đi ra.

Mấy người kia bị bắt giãy giụa kêu la, nhưng nói là tiếng Hồ, Lăng Thanh nghe không hiểu, đồng bạn của những người đó mặc dù cũng là vẻ mặt oán giận, lại cũng không dám vọng động.

Mỹ nhân ngồi trên cỗ kiệu hơi bày thân thể của mình, ngón tay cuốn chơi một lọn tóc rủ xuống trên vai, trên mặt treo biểu tình thờ ơ, “Nghe nói… các ngươi có chút bất mãn với bản tọa.” Thanh âm của mỹ nhân trong sáng dễ nghe, như trăng đêm lạnh, thấu triệt sạch sẽ, “Không ngại, nói nghe thử…”

Trong mấy nam tử bị đè lại, có một người đột nhiên giãy giụa thoát khỏi kiềm chế nhảy lên, tay chỉ mỹ nhân trên kiệu, tình tự kích động dùng tiếng Hồ lớn tiếng nói cái gì, nhưng lời còn chưa dứt, xung quanh vang lên tiếng thét chói tai của đám nữ tử.

Liền thấy miệng người nọ phun huyết hoa, cả người ngã về phía sau, trên đao hình trăng rằm trong tay thị vệ bên cạnh cỗ kiệu có huyết châu đỏ sẫm trên đao kiếm lăn xuống, người trên kiệu thì lại toát ra biểu tình chán ghét, dường như hình ảnh huyết tinh như vậy tổn thương mắt y, hơi quay đầu đi, còn dùng tay che che.

Mấy người khác vừa thấy tình huống này, kinh hoàng sợ hãi tới cực điểm, cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra đẩy người chặn bọn họ liền hoảng sợ không nhìn đường mà bỏ chạy.

Nhưng người trên cỗ kiệu này hiển nhiên không tính toán buông tha bọn họ dễ dàng như vậy, một tiếng “Đuổi theo!”, huyền y nhân ăn mặc như giáo chúng Thiên Tuyệt giáo bên kiệu, trong tay đao cong sáng ngời, liền đuổi theo.

Liền nghe tiếng kêu thảm thiết thay nhau nổi lên, có huyền y nhân ném đao cong trong tay, đao cong quẹt mũi nhọn sắc lạnh bay về phía người Hồ đã chạy được khá xa kia, ngay khi sắp chém vào lưng hắn…

“Keng, keng” hai tiếng!

Một thanh kiếm ngọc, một thanh trường kiếm lưỡi rộng đồng thời đỡ đao trăng rằm kia.

Lăng Thanh nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhân của trường kiếm, là một thanh niên ngũ quan tuấn lãng, ăn mặc hơi có chút tùy ý bất kham, nhưng chưa kịp nhìn kỹ, lại có mấy thanh đao cong bay tới, người nọ xoay ngang kiếm, gầm nhẹ một tiếng cản toàn bộ.

Lăng Thanh đang thầm than lực cánh tay của người nọ, lúc này một mảnh lụa đỏ bỗng nhiên đâm tới, Lăng Thanh nghiêng người tránh, thấy mảnh lụa đỏ kia dồn về phía người Hồ bỏ chạy, liền lấy kiếm ngọc ngăn, kiếm khí quét ngang, một đầu lụa đỏ “roẹt” một tiếng đứt.

Người trên kiệu thu hồi lụa đỏ đã đứt, liếc mắt thấy Lăng Thanh, khóe miệng nhếch một nụ cười nghiền ngẫm. Lăng Thanh xoay cổ tay xuống, mũi kiếm của kiếm ngọc chỉ đất, phía sau còn truyền đến tiếng vang kiếm khí tấn công leng ka leng keng, hắn và người trên kiệu nhìn nhau, khí tức âm thầm lưu chuyển, giằng co trong chốc lát, cơ hồ đồng thời ra chiêu hướng đối phương.

Lụa đỏ như đã luyện, lượn vòng quấn quanh, vung như cầu vồng, nơi chạm đến lưu lại tàn ảnh đỏ như máu, đụng vào kiếm ngọc, hệt như đánh ở trên đao khí, may mà Lăng Thanh thân hình nhẹ nhàng, tránh lui hai cái, đề khí nhảy vọt, xông khỏi giam cầm của lụa đỏ xông lên không trung.

Người trên kiệu thấy thế, hai tay mở ra, thu hồi lụa đỏ, sau đó ném về phía Lăng Thanh, liền thấy vải vóc kia ngay lập tức biến ảo giống như linh xà, ngẩng đầu nhả độc.

Lăng Thanh bay lên không lật người về phía sau, tránh vải lụa đâm thẳng tới, chân giẫm lên vải lụa, kiếm hoa trên tay hỗn loạn.

Liền thấy giữa không trung, một đạo bóng trắng múa với lụa đỏ, kiếm khí quét ngang cùng với tơ lụa bị đánh bay, đánh sạp bên đường, bảng hiệu trước cửa hàng thành một mảnh ngổn ngang, ngói nhà bay loạn, bụi bắn tung, lụa đỏ quấn giống như một tấm lưới bao bóng trắng lại, vải vóc thu hẹp, như là một kén tằm thật lớn.

Khi tất cả mọi người xung quang đều thổn thức lo lắng cho vị thiếu hiệp bạch y kia, liền nghe một tiếng “ầm” thật lớn, vải vóc rách ra dấy lên một trận bay lả tả, hệt như mưa phùn hoa dương đầy trời của Dương châu tháng hai.

Trong rực rỡ lả tả, thân ảnh màu trắng đạp vải vóc rách vụn thành cánh hoa chậm rãi hạ xuống, đầu ngón chân vừa mới chạm đất liền lại nhẹ nhàng bật lên, cầm kiếm bước đến bên kiệu, ép người trên kiệu nọ ra.

“Nói, các ngươi rốt cuộc là ai?”

Lăng Thanh dùng kiếm ngọc đè cổ họng của người nọ, một tay khác khí định du nhàn gỡ vải vụn dính trên đầu mình xuống, thanh âm hỏi chuyện bình thản không sợ hãi, cùng với thế công sắc bén lúc nãy quả thực cứ như hai người.

Vị mỹ nhân kia nhìn hắn, con ngươi nước thu mênh mông chớp chớp, sau đó cười, “Ngươi đáp ứng không giết ta.”

Lăng Thanh không lập tức đáp y, dán kiếm thấm chất ngọc băng lãnh hơn lên gáy y, “Đừng tưởng rằng kiếm của ta không có lưỡi thì không có biện pháp giết người.”

Nghe thấy hắn nói như vậy, trên khuôn mặt tựa như bạch ngọc của mỹ nhân xẹt qua một tia tối tăm, mâu quang trầm xuống, hơi nghiêng đầu đi, “Chúng ta là…”

Bất ngờ mũi nhọn đâm một cái, vài tia sáng rất nhỏ bay về phía mặt Lăng Thanh, Lăng Thanh đạp về phía sau một bước, lấy kiếm ngọc chặn, liền nghe tiếng vang “keng, keng” thanh thúy, đồng thời trên mặt đau nhói.

Khóe mắt Lăng Thanh thoáng nhìn đầu ngón tay người này kẹp mấy hạt châu ngăm đen, nhỏ hơn thứ những hắc y nhân kia sử dụng tập kích bọn họ khi đó, Lăng Thanh rùng mình, khi đối phương ném mấy hạt châu kia trên đất, dưới chân nhón một cái, đề khí lướt về phía sau.

Kèm theo tiếng nổ mạnh thật lớn chính là một trận sương mù sặc người, Lăng Thanh rơi xuống đất khua sương mù trước mặt, vung ống tay áo cầm kiếm muốn đuổi theo, Yên Vân Liệt từ bên cạnh đi qua kéo hắn lại.

“Cẩn thận có trá!”

Sương mù và bụi bay tản đi, trước mặt chỉ để lại cỗ kiệu đã vỡ tan kia, mỹ nhân tự xưng là giáo chủ Thiên Tuyệt giáo ấy, cùng những người ăn mặc như giáo chúng Thiên Tuyệt giáo đó cũng đã không thấy bóng dáng.

Lăng Thanh nghiêng đầu quét liếc mắt nhìn Yên Vân Liệt, chuyển kiếm ngọc sang tay kia, cổ tay xoay cất vào kiếm bên người, “Thế nào? Đả thương hắn, ngươi đau lòng?” Trên khuôn mặt có một vết đỏ dài nhỏ, là bị cây kim bắn lén kia thương tổn lưu lại.

Nghe vậy, Yên Vân Liệt thở ra một hơi thật dài, bày ra vẻ có chút vô tội, “Lăng Thanh, ta thật sự không biết…”

Còn chưa nói hết, bên cạnh có người đi tới, hai người quay đầu nhìn lại, phát hiện là hiệp sĩ ban nãy trong lúc nhất thời ra tay, trượng nghĩa tương trợ cùng với Lăng Thanh, Lăng Thanh giơ tay lên làm lễ với hắn, “Không biết tôn giá xưng hô như thế nào?”

Đối phương nắm trường kiếm chắp tay đáp lễ, “Tại hạ Tiết Ký Phong của phái Liễu Thương, hôm nay ở đây nhìn thấy Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh Lăng thiếu hiệp, Thiên Tuyệt giáo Yên giáo chủ, quả thật là may mắn ba đời.”

Lăng Thanh cùng Yên Vân Liệt đều bất ngờ, không biến sắc triển khai điệu bộ ứng chiến, nhưng trên mặt Lăng Thanh vẫn là khiêm tốn có lễ, “Dám hỏi chúng ta lúc trước có từng gặp qua?”

“Ha ha ha!” Đối phương bất ngờ cười sang sảng, bộ dáng như đã quen biết không cố kỵ, “Năm ngoái trên đại hội tỷ võ Võ Hoàn sơn, Lăng thiếu hiệp võ nghệ tinh xảo tài nghệ trấn áp quần hùng, sau đó lại hợp tác với phải Thanh Hồng cùng Đông Chu vương cứu mọi người khỏi nguy nan, hiệp nghĩa khiến người ta ca ngợi như vậy, phái Liễu Thương bất quá là một môn phái nhỏ, không có tiếng tăm gì trên giang hồ, Lăng thiếu hiệp chưa thấy tại hạ là bình thường.”

Lăng Thanh cầm kiếm lại thi lễ một cái, đề phòng ngưng tụ trên người phai nhạt một chút, “Không dám nhận, nếu như ngày đó không có chúng võ lâm hào kiệt đồng tâm hiệp lực cùng nhau đối phó với địch, Lăng Thanh cho dù bản lĩnh bằng trời cũng vô lực xoay thế cục.”

Tiết Ký Phong hỏi, “Hai người các ngươi đến nơi này là vì chuyện xảy ra gần đây sao?”

Lăng Thanh buông con ngươi suy nghĩ một chút, trả lời, “Chúng ta tới đây vốn là vì việc khác, nhưng hiện tại… chỉ sợ là không thể ngồi yên mặc kệ, không biết Tiết hiệp sĩ có thời gian nói một chút chuyện xảy ra ở đây với chúng ta hay không?”

“Không có vấn đề! Ta vừa lúc bụng hơi đói, chúng ta tìm một chỗ vừa ăn vừa nói.”

“Được, thỉnh Tiết hiệp sĩ dẫn đường.”

“Ơ kìa, đừng hiệp sĩ hiệp sĩ mãi, ta lớn tuổi hơn ngươi, nếu không để ý gọi ta một tiếng Tiết đại ca đi.”

“Được.”

Yên đại giáo chủ chắp tay sau lưng theo một bên, không lên tiếng cũng không để ý người, chỉ có sắc mặt thối giống như đế giày.

Chú thích

(1) đàn không: loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây