Buổi tối trừ tịch Linh Quân nói có nơi có thể xem pháo hoa, cố nài Lăng Thanh cùng đi với hắn. Lăng Thanh thực sự chịu không nổi dây dưa của hắn, lại nghĩ buổi tối sắc trời lờ mờ, hẳn là không có người để ý tới bộ dạng này của mình, liền nhận lời.

Linh Quân rất quen thuộc với hoàn cảnh trên núi, Lăng Thanh đi theo hắn, lại cảm thấy cảnh vật trước mắt càng ngày càng quen thuộc, vòng quanh một núi đá, kiến trúc xa xa làm cho cước bộ của hắn rối loạn.

Vạn Nghi hiên ẩn trong rừng cây giống như đoạn tuyệt nhân thế, an tĩnh, điềm nhiên, lại mang theo cô đơn và tịch lãnh sau khi mất đi chủ nhân.

Đáy lòng Lăng Thanh hung hăng quất, có một vài hình ảnh đang từng chút từng chút sống lại, hắn đi nhanh mấy bước, khi những hình ảnh ấy sắp sửa quấn lên hắn ném chúng sau người.

Không nên nhớ… Tuyệt không nên nhớ lại!

Bùm! Một bụi hoa lửa bắn lên bầu trời đêm nổ ra, ánh sáng chói lọi trong nháy mắt rọi sáng đêm đen, sau đó vụn vặt biến mất, từng chấm ánh sáng tung ra.

Linh Quân ngửa đầu vẻ mặt hớn hở, lực chú ý của Lăng Thanh lại hoàn toàn không ở trên pháo hoa hoa lệ lóa mắt ấy, mà là lướt qua sắc màu rực rỡ kia, rơi vào trên thân người đứng dưới hành lang phía xa.

Thật ra y cách bọn họ rất xa, xa đến mức chỉ cần pháo hoa đều rơi xuống sẽ thấy không rõ, thế nhưng hắn hết lần này tới lần khác nhận ra thân ảnh màu đậm kia trong đám người… Đương nhiên cũng nhìn thấy một mạt trắng bên người y.

Rõ ràng như thế, chói mắt như thế.

Tay buông bên người Lăng Thanh không nhịn được nắm chặt thành quyền, run nhè nhẹ.

Chỉ cách một cái vườn hoa, nhưng lại giống như cách một trời một vực. Bên kia, đèn ***g đỏ lớn vui mừng, trên bàn vuông trong đình viện trước hành lang bày một hàng vò rượu, hoan thanh tiếu ngữ, ăn uống linh đình xa xa truyền đến, tràn đầy khí tức đoàn viên, làm cho ngực Lăng Thanh lại một lần nữa đau nhức đến tột đỉnh.

Hắn không biết mình bây giờ rốt cuộc ôm cảm xúc gì, hối hận, khổ sở, mất mát, bi phẫn, còn có đủ loại không thể nói rõ đều như sóng triều xông lên, chen đến ngực hắn thở không nổi.

Người kia không phải hẳn là bởi vì mất đi hài tử mà bi thống muôn phần, mà đánh mất lý trí? Vì sao lại có thể thoải mái như thế đứng ở chỗ này, xem như cái gì cũng chưa từng phát sinh?

Người kia không phải hẳn là tâm tâm niệm niệm Tần Lâm, thậm chí vì Tần Lâm không tiếc hủy danh khí dự? Vì sao quay người lại liền…

Lăng Thanh oán hận cắn chặt hàm răng.

Quả nhiên y nói muốn mình sinh một đứa trả y, bất quá là cảm xúc phát tiết nhất thời, quả nhiên trong lòng y không có thiên trường địa cửu, biển cạn đá mòn, quả nhiên… bi thống, khổ sở, vất vả, bụng mang hài tử của y, lại bị nhét vào cái loại địa phương không có gì cả này mặc cho số phận, kéo dài hơi tàn… chỉ là mình!

Bộp!

Lăng Thanh một quyền đánh vào trên cây khô, xoay người rời đi.

“Ai? Lăng Thanh, sao lại đi?” Linh Quân đang vui vẻ, không khỏi có chút kỳ quái Lăng Thanh sao lại xoay người rời đi, nhưng vẫn đuổi theo. “Đợi ta với, cẩn thận dưới chân!”

Hoa lửa rực rỡ liên tiếp chiếu rọi chân trời, sau đó đều rơi lả tả.

Tầm mắt của Yên Vân Liệt theo pháo hoa đi lên, xem nó như hoa trên không trung, sau đó đường nhìn rơi vào chỗ đốm lửa bay xuống.

Trong bụi cây ẩn trong bóng đêm, có hai thân ảnh vội vã rời đi, một trong đó toàn thân đồ đen, thoạt nhìn tựa hồ người mang lục giáp, trong chớp mắt người nọ xoay người, Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy nơi yên lặng nào đó trong lòng giống như bị khẽ châm một cái, có chút thâm thâm trầm sâu dưới đáy lòng, cơ hồ đã bị quên từ từ nổi lên…

Đêm hôm ấy, Yên Vân Liệt nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, trong đầu dâng lên rất nhiều chuyện, rất nhiều rất nhiều, nhiều đến mức làm cho đầu óc hơn nửa năm nay vẫn trầm mê trong tửu sắc phóng túng, tê liệt đến không muốn nghĩ bất cứ cái gì của y trướng đau khó nhịn.

Nếu như y không nhớ lầm, thân ảnh ấy chính là người kia… là Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh, cũng là “Tần Lâm” y đã từng yêu thương sâu sắc, thậm chí nguyện ý buông tha sinh mệnh.

Cũng là người này, từng sinh một hài tử cho mình, rồi lại mất đi trước mặt mình. Y ngay cả cơ hội liếc mắt nhìn cũng không có, y ngay cả ôm cũng chưa từng ôm, chờ khi y biết đến hài tử ấy đã thành quá khứ, chỉ sống trong trí nhớ của người kia, mà mình… không lưu lại được cái gì.

Y không có cách nào tha thứ chính mình, cũng không có cách nào tha thứ hắn. Thế nhưng bi thống và hối hận nặng nề làm cho y lựa chọn trốn tránh.

Hơn nửa năm nay y cố gắng quên đi, quên y từng có một hài tử, quên từng chút từng chút của y và Tần Lâm, chỉ có quên cả thích, y mới có thể toàn bộ vứt bỏ nỗi hối hận đau đớn đặt ở trong lòng y đi…

Ai kêu người ra sức thích kia là hắn, người hận thật sâu kia cũng là hắn.

Thế nhưng chỉ một cái thoáng nhìn lơ đãng dưới hành lang đêm nay, liền đánh thức tất cả từng ký ức y gắng sức đè nén.

Y chú ý tới vóc người biến dạng và cái bụng nhô lên rõ ràng của hắn… Khi vừa biết được chân tướng bản thân nổi giận đến cực điểm, trong đầu chỉ có một ý niệm, cái chết của hài tử là bởi vì hắn, nếu không phải hắn giả trang thành Tần Lâm tiếp cận mình, làm cho mình hãm sâu trong đó không thể tự thoát khỏi, vậy tất cả cũng sẽ không phát sinh.

Hài tử là vì hắn mà sinh, lại vì hắn mà chết, muốn hắn trả lại một đứa! Muốn hắn lại sinh một đứa trả lại cho mình!

Bây giờ ngẫm lại, y chỉ cảm thấy đáng sợ, làm sao có thể sinh ra cái ý niệm này? Mình lại vẫn thực sự làm như vậy…

Mà hôm nay y thấy được chính là kết quả trả thù đạt được của y, người kia xác thực đã mang thai, nhưng Yên Vân Liệt lại chỉ cảm thấy lưng phát lạnh.

Đó là hài tử của y và Lăng Thanh, không phải cùng với Tần Lâm… Không phải…

Một đêm không ngủ, ngày hôm sau cũng không yên lòng. Sau khi Yên Vân Liệt dùng xong đồ ăn sáng vốn là muốn đi phòng luyện công, thế nhưng đi tới đi lui lại phát hiện mình đi tới nơi yên tĩnh nhất trên Thiên Tuyệt sơn.

Nhìn đường rẽ phía trước, y biết nơi đó có một phòng nhỏ, là nơi y giam lỏng người kia.

Đang do dự có đi tiếp về phía trước hay là trở về đường cũ, bỗng nhiên nghe được phía sau có tiếng bước chân, người tới khinh công rất tốt, nhưng tránh không khỏi lỗ tai của y. Yên Vân Liệt nghiêng người xẹt về phia giữa bụi cây bên cạnh, một lát sau liền thấy một người xách theo hộp đựng thức ăn vội vã đi qua, chuông bạc rủ ngang hông leng keng vang giòn.

Linh Quân? Hắn vì sao lại ở chỗ này? Yên Vân Liệt đang nghi hoặc, dưới chân đã không tự chủ được theo sát qua.

Tới bên ngoài gian phòng đó, Yên Vân Liệt vẫn ẩn trong bụi rậm. Linh Quân hô mấy tiếng hướng phía trong phòng, cửa phòng mở, Lăng Thanh vác cái bụng bầu đi ra, Linh Quân giao hộp đựng thức ăn cho hắn, dặn hai câu liền xoay người vội vã rời đi.

Lăng Thanh đứng ở đó khẽ mỉm cười, nhìn theo Linh Quân đi xa, lúc này mới một tay xách hộp thức ăn, một tay chống thắt lưng xoay người về phòng.

Tay Yên Vân Liệt xô chạc cây không khỏi nắm chặt.

Y gần như nhận thức không ra người kia, Lăng Thanh vốn đã gầy yếu giờ đây gầy đến cả người cũng thoát hình, đâu còn là Vãn Nguyệt kiếm tiêu sái như ngày trước? Mà tạo thành tương phản khổng lồ với thân hình cực độ gầy gò của hắn, là phần bụng nhô lên cao cao của hắn, thoạt nhìn bộ dáng đã sắp sáu, bảy tháng.

Ý thức được điểm này, trong lòng Yên Vân Liệt cả kinh, đã lâu như vậy, y nhưng một chút cũng không biết…

Đúng vậy, y đã quên toàn bộ, hơn nửa năm nay y chìm đắm trong tửu sắc, không nghĩ bất cứ cái gì, vì vậy ngay cả có một sinh mệnh dung hòa cốt nhục của y lặng yên sinh ra ở nơi này cũng không biết.

Yên Vân Liệt cơ hồ có xúc động đi ra khỏi bụi cây đến gian phòng kia xem thử, thế nhưng chân còn chưa có bước ra y liền do dự…

Trong đầu, ánh nhìn chăm chú thâm tình của Tần Lâm và thù hận muốn giết của Lăng Thanh, hai hình ảnh đan vào cùng một chỗ.

Yên Vân Liệt phát hiện ngang trước mặt y không phải một con đường mòn, một tòa tiểu viện, không phải có thể một cước vượt qua hoặc là băng qua, ngang trước mặt y chính là khe rãnh yêu hận, là tã lót vải bông màu lam nằm trong vũng máu.

Y cuối cùng không tiến lên, nhưng cũng không rời đi.

Mùng một tết vốn nên là ngày vạn vật đổi mới nhuộm đầy vui mừng, ở chỗ này không cảm giác được chút nào, quạnh quẽ cùng cô tịch từng đợt bao phủ xuống, thậm chí cũng không thể nào cảm giác được hơi thở của sự sống.

Sương sớm dần dần tan, mặt trời mọc, gió cũng không lớn, vì vậy Lăng Thanh cũng không đóng cửa phòng, mặc cho ánh dương quang ngiêng nghiêng chiếu vào.

Yên Vân Liệt thấy hắn lấy từng thứ trong hộp thức ăn ra đặt lên bàn, bất quá là một bát cháo và một chút rau dưa, bánh bao bị hắn đặt qua một bên. Y cứ nhìn hắn ngồi ở chỗ đó chậm rãi, động tác nhã nhặn, trên mặt lại có chút vẻ đờ đẫn, chỉ từng đũa nhét vào trong miệng, nhai kỹ, sau đó nuốt…

Yên Vân Liệt có chút nhìn không được, xoay người trở về, trong lòng cuồn cuộn một lại một câu hỏi.

Hắn cứ như vậy một người ở chỗ này qua hơn nửa năm? Ăn thức ăn thô ráp gần như có thể nói là cơm thừa canh cặn, ở tại nơi đơn sơ lụi bại như vậy?

Đang khi bản thân sống mơ mơ màng màng, lưu luyến chăn ấm nệm êm…

Yên Vân Liệt đi mấy bước, lại ngừng lại, lông mày rậm nhíu chặt.

Mình vì sao phải áy náy? Là hắn hại chết hài tử của mình… Đây đều là hắn gieo gió gặt bão!

Nghĩ tới đây, Yên Vân Liệt vung ống tay áo bước nhanh.

Thế nhưng sau cái ngày này, Yên Vân Liệt lại phát hiện mình bị một tật kỳ quái, trong lòng luôn nghĩ tới người bị giam lỏng trong gian phòng tại nơi đó ấy, cứ có thời gian rảnh lại không quản được chân của mình muốn đi về phía đó, sau đó trốn ở xa xa len lén nhìn.

Nhìn hắn một mình yên lặng ăn, có lúc là Linh Quân ăn với hắn. Khi thời tiết tốt thì nhìn thấy hắn một mình vác cái bụng đi lại tản bộ trong sân.

Mày mảnh mắt nhạt, dung nhan thoát tục, chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt toát ra khi ngước mắt, tịch mịch lại mang theo vài phần yếu đuối, cùng với tiêu điều trên người hắn, làm cho trong lòng Yên Vân Liệt giống như có một chiếc kim nhỏ từng chút đâm vào, cảm giác áy náy không thể ngăn cản mà cuộn trào mãnh liệt.

Có đôi khi Lăng Thanh sẽ bẻ một cành khô làm kiếm, vẽ kiếm thức trong sân, mặc dù vác cái bụng bầu không đủ nhẹ nhàng, tay chân cũng có chút cứng ngắc, nhưng từng chiêu từng thức vẫn phiêu dật và uyển chuyển như trước, bước lên phía trước lật cổ tay, xoay người lại đánh về phía sườn, Lăng Thanh đùa giỡn đến hưng trí liền tựa như đã quen tay trái để sau lưng, như vậy càng lộ vẻ khinh cuồng…

Yên Vân Liệt nhìn nhìn liền nhớ lại mấy lần đối chiêu cùng Tần Lâm, đêm trăng dưới miếu thờ hắn một tay nâng vò rượu trọng lượng không nhỏ vòng quanh đọ sức với mình, bên trong phòng luyện công tay hắn giơ cao kiếm ngọc giống như đao giết heo mà chém… Bất giác, bóng trắng phiêu dật trong lòng kia hơi trùng khít với người trước mắt này.

Lúc có Linh Quân, Lăng Thanh có vẻ thoải mái hơn nhiều, dung nhan thanh tú bình thản ấy cười lên giống như giọt mực vào nước, chậm rãi, từng chút loang ra, tiêu tan, im hơi lặng tiếng tản ra.

Yên Vân Liệt chưa từng thấy hắn cười như thế, trước đây khi nhìn thấy hắn, hắn đều là đứng bên cạnh Đông Ly Mộ Vân, giấu vẻ bình thản không sợ hãi, vẻ mặt không dễ nói chuyện, về sau hắn từng cười trước mặt mình, nhưng đều là cười nhạo mang theo ý châm biếm, tuyệt vọng trong nụ cười kia cơ hồ làm cho y có ảo giác ngã vào Tu La địa ngục.

Mà bây giờ, hắn chỉ cười như người bình thường khi vui vẻ, nhợt nhạt, khóe miệng hơi mím. Nhưng trong nháy mắt khóe miệng hắn nhếch lên, Yên Vân Liệt cảm thấy ngực của chính mình dường như bị ngòi bút không nặng không nhẹ gạch một nét, sau đó một nét lại một nét, Lăng Thanh trong lòng, trong đầu y không còn là hai chữ không là cái gì, mà là từ từ mở ra thành một hình tượng hoàn chỉnh…

Hắn sẽ cau mày khi bị hài tử trong bụng đá, cúi đầu dùng biểu tình sủng nịch nhưng khẩu khí hung dữ mắng tiểu tử thối, sẽ lén lút dùng bút vẽ vành mắt cho Linh Quân khi y gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật, sẽ ban đêm một mình ngồi trên nóc nhà, nhìn xa xăm nhìn đến xuất thần.

Yên Vân Liệt cảm giác mình tựa hồ có phần quá quan tâm hắn, nhưng nghĩ lại tìm cho mình một cái cớ, trong bụng hắn mang… nói cho cùng là hài tử của mình…

Những ngày giằng co như thế có một trận, Yên Vân Liệt bị tình tự phức tạp sinh ra trong lòng mình quấy nhiễu đêm cũng ngủ không yên, nhưng tinh tường phát hiện, bản thân mình tựa hồ càng ngày càng không bỏ người kia xuống được, giống như khi đó nội tâm của mình bị Tần Lâm từng chút chiếm giữ.

Linh Quân cũng là người vô cùng nhiều trò, hôm nay không biết từ đâu lấy đến mấy củ khoai lang, lại tìm một ít lá khô, cành cây khô, ngang nhiên nướng khoai lang tại một gian phòng trống trong viện của Lăng Thanh.

Lăng Thanh là bị khói từ trong phòng hun ra, vừa ra liền trông thấy Linh Quân trên người bẩn thỉu, trên khuôn mặt diễm lệ cũng có mấy vết đen, biến thành giống như con mèo hoang vừa mới đánh trận.

Lăng Thanh thực sự nhìn không được, tiến lên dùng tay áo lau lau mặt cho hắn, sau đó đón lấy tiếp tục nướng, chuyện này hồi bé làm nhiều với Đông Ly Mộ Vân, quen như cháo chảy.

Khi Yên Vân Liệt tới nhìn thấy chính là hình ảnh ấy, Lăng Thanh động tác thuần thục lật nướng khoai lang, Linh Quân thì dựa vào cánh tay hắn, dường như bị thái dương chiếu đến buồn ngủ, dáng dấp biếng nhác mệt mỏi, thỉnh thoảng đầu gục xuống đụng vào bả vai Lăng Thanh, bị Lăng Thanh có chút ghét bỏ đẩy ra, Linh Quân không thuận theo lại sáp tới… Nhìn ấm áp lại rất dịu dàng.

Hương ngọt của khoai lang hòa trong không khí, Yên Vân Liệt nhớ tới ngày trước trên đường đi Thập Quân sơn với Tần Lâm, cũng là hai người kề vai ngồi nướng khoai lang “trộm” được như thế này…

“Cẩn thận nóng…”

Lăng Thanh đưa khoai lang nướng xong cho Linh Quân, dặn liên tục, kết quả Linh Quân vẫn bị nóng đến buông tay.

Khoai lang từ ngực của hắn lăn xuống rơi trên mặt đất, lại thêm Lăng Thanh hảo tâm bóc lớp vỏ phía ngoài cho hắn, kết quả lúc rơi xuống dính một thân hắn. Lăng Thanh vội sáp qua lau thứ dính vào trên y phục hắn, một lòng một dạ lau, không có để ý càng lau càng đi xuống, cuối cùng bị Linh Quân đẩy ra.

“Làm sao vậy?” Lăng Thanh có chút không hiểu nhìn về phía Linh Quân.

Chỉ thấy hắn nét mặt đỏ bừng, hai tay che giữa háng, vừa thẹn vừa giận lại xấu hổ trừng mắt với Lăng Thanh.

Lăng Thanh càng thêm không hiểu, nhưng trong đầu chỉ nghĩ muốn lau sạch sẽ khoai lang trên người hắn, “Còn mà, làm không sạch ngươi mặc không khó chịu sao?”

“Không cần… Không cần!” Linh Quân đẩy tay hắn ra, thấy một phen hảo tâm của Lăng Thanh lại bị cự tuyệt, trên mặt lộ ra biểu tình không vui chút nào, Linh Quân không thể làm gì khác hơn là bĩu môi sáp qua, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói gì đó.

Lăng Thanh đầu tiên là ngẩn người, sau đó cúi đầu liếc nhìn giữa háng bị che của Linh Quân, sau đó ánh mắt có chút ghét bỏ, đỡ bụng dịch sang bên cạnh một chút.

Lần này đến lượt Linh Quân mất hứng nhảy lên, “Cái gì chứ, còn không phải là ngươi lau loạn đụng loạn mới như vậy, làm một bộ ghét bỏ cái gì?” Nói đến đây đột nhiên nghĩ đến cái gì, đôi mi dài thanh tú hơi nhếch lên, giọng điệu bỡn cợt, “Lăng thiếu hiệp… chẳng lẽ là xấu hổ sao? Ngươi lẽ nào chưa từng trải qua tình huống như vậy?”

Một câu này tức khắc trêu Lăng Thanh đến vừa quẫn vừa phẫn, ngay cả Yên Vân Liệt núp ở phía xa cũng nhịn không được khẽ bật cười phì một tiếng.

Linh Quân bên kia càng không kiêng nể gì cả, không biết suy nghĩ chủ ý xấu nào, kéo Lăng Thanh đứng dậy, thúc hắn vào nhà, đóng cửa lại, phút chốc bên trong truyền đến tiếng cười như chuông bạc của Linh Quân.

“Ngươi làm cho ta như thế này cũng không cách nào gặp người đúng hay không? Lăng Thanh tốt, không bằng giúp giúp ta, giúp người giúp đến cùng?”

“Có muốn ta cho ngươi một đao trực tiếp đưa ngươi thành Phật hay không?” Thanh âm của Lăng Thanh không vui chút nào.

“Lăng Thanh… Ngươi quả nhiên là đang xấu hổ! Nha nha, ta cũng không ngại ngươi còn ngại cái gì? Coi như thủ *** là được…”

“Linh Quân, mau dừng tay!”

Giọng nói rơi xuống, sau đó một trận an tĩnh, qua một lúc thanh âm Linh Quân lại vang lên.

“Màu sắc chỗ này của ngươi thật là đẹp mắt… Giống như một con gà con…”

“Linh, Quân!” Lăng Thanh giận không kìm được, cuối cùng cũng phát uy.

Linh Quân ôm đầu chui ra, ở trong sân cười đến không thẳng được thắt lưng. Sau khi cười xong cũng nghiêm túc biểu tình, khôi phục thành vẻ mặt lãnh diễm ngạo khí ban đầu, cúi xuống nhặt một củ khoai lang sạch sẽ giữa đám lá cây bị đốt, cầm trong tay ném một cái, lúc đi tựa như cố ý liếc mắt nhìn nơi Yên Vân Liệt đứng.

Yên Vân Liệt có chút chột dạ, nhưng nghĩ hắn hẳn là không nhìn thấy mình mới đúng.

Thật lâu sau khi Linh Quân đã đi Lăng Thanh mới từ trong phòng đi ra, qua loa thu dọn sân, sau đó làm sạch đặt một cái giường mềm trong sân, nghỉ trưa dưới thái dương.

Yên Vân Liệt đứng nhìn một hồi, lần này lại là ma xui quỷ khiến đi qua.

Đây là lần đầu tiên hơn nửa năm nay y bước vào nơi này.

Yên Vân Liệt cố gắng hết sức khẽ bước chân, đi tới trước giường hắn, cẩn thận tỉ mỉ.

Lăng Thanh hơi cuộn lại, cả người chôn trong đệm chăn, mấy sợi tóc phủ lên trên mặt. Biểu tình hắn ngủ rất an tĩnh, nhíu mày, thần sắc có chút tái nhợt.

Trong mắt Yên Vân Liệt, tướng mạo của Lăng Thanh chỉ có thể xem như là thanh tú, xét về ngũ quan cũng không khó coi, thế nhưng nhìn lâu lại cảm thấy cái thanh tú của hắn lại có một phần ý nhị ở bên trong. Y nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên toát ra một câu nói — Nồng mà diễm, đạm mà nhã, thanh tú ôn nhuận bao hàm sơn minh thủy tịnh là đúng nhất.

Lời này vô cùng quen thuộc, nhưng mình từng nói khi nào lại nhớ không ra.

Lăng Thanh đang ngủ giật giật, vì vậy đệm chăn trên người tuột xuống. Tầm mắt Yên Vân Liệt rơi vào cái bụng nhô lên của hắn…

Ở đây… đang mang thai hài tử của mình?

Trong lòng có một cảm giác kỳ dị thăng lên, là cái loại cảm giác thân thiết huyết mạch tương liên ấy, lại như là cảm giác có chút không tin được.

Yên Vân Liệt nhìn nhìn, liền không khỏi cúi người, vươn cánh tay về phía bụng Lăng Thanh, nhưng sắp sửa đụng tới, Lăng Thanh đột nhiên vén đệm chăn lên, sau đó một chưởng chắc chắn dừng trên ngực Yên Vân Liệt.

Yên Vân Liệt bị một chưởng bất thình lình đẩy lui hai bước, đợi sau khi Lăng Thanh thấy rõ ràng người tới lại là sững ra ở đó.

Hai người nhìn nhau chốc lát, Lăng Thanh đứng dậy xuống giường, đỡ bụng rảo bước vào trong phòng. Có lẽ là đi quá nhanh, cũng có lẽ là vừa rồi động đến nội lực, Lăng Thanh cảm giác tiểu gia hỏa trong bụng không an phận đá đạp lung tung hai cái, khi đi tới cửa tay vịn lên khung cửa, hơi cúi người xuống khẽ vuốt bụng, cảm thấy đỡ hơn một chút liền lập tức cất bước vào phòng.

Cửa dùng sức đóng phịch một tiếng, chỉ chừa một người một mình một người đứng trong sân.

Gió lạnh hơi thổi cuốn lá thiêu qua, mang theo cái lạnh vô tận.

Yên Vân Liệt giơ bàn tay vừa rồi sờ bụng Lăng Thanh lên nhìn nhìn, sau đó xoa ngực, chỗ ấy ẩn ẩn đau đớn, mà biểu tình Lăng Thanh đánh mình một chưởng kia y thấy rất rõ ràng, giống như khi đó…

Yên Vân Liệt xoay người, ký ức đã trải qua ùn ùn tới.

Y nhớ tới ngày đó, Lăng Thanh rõ ràng có thể động thủ đánh bị thương y, nhưng khi kiếm khí đụng tới mình bị hắn ngăn lại; nhớ tới khi hắn rút Quy Mộng xuyên qua bả vai hắn đóng vào tường ra, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, chỉ một đôi con ngươi đỏ ngầu nhìn chăm chú ngoài phòng; nhớ tới khi bị mình giữ lấy lại cứng rắn vặn gãy cổ tay của mình, chỉ để giãy khỏi tay mình… Hắn liều lĩnh như vậy, ngay cả mạng cũng không cần… chỉ là vì đi cứu hài tử kia!

Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy ngực có khí huyết kích động rít gào xông loạn, muốn vận khí áp chế huyết khí bạo loạn này xuống, nhưng không ngờ cổ họng một trận máu tanh nảy lên, há mồm chính là phun ra một búng máu.

Lúc này, trong đầu y chỉ có một câu nói lặp đi lặp lại —

Lúc đó là mình ngăn cản hắn đi cứu hài tử ấy! Là mình ngăn cản hắn đi cứu hài tử của mình!

“Nếu là… hài tử của chính Yên giáo chủ ngươi thì sao?”

Trong đầu vù một tiếng, Yên Vân Liệt lại không nén được mà ngửa đầu kêu một tiếng bi thương.

Rốt cuộc là lỗi của ai? Đến tột cùng là lỗi của ai?

Là mình sao?

Thật ra người sai thực sự kia… là chính mình?

Sau lúc đó, Yên Vân Liệt tự giam mình trong thư phòng trọn một ngày một đêm. Tại vấn đề hài tử đã mất đi kia, lần đầu tiên y buộc chính mình tỉnh táo lại để đối mặt.

Y nhớ tới nghi vấn của Vệ Vũ và Viên Bất Quy đối với mình, nhớ tới lên án của Linh Quân với mình, nhớ tới câu Lăng Thanh hỏi mình…

“Vì vậy Yên giáo chủ vì người này có thể trợ Trụ vi ngược? Có thể lạm sát kẻ vô tội? Có thể… ngay cả một hài tử cũng không tha?”

“Nếu như chết đích thực là nhi tử của Kỳ Tĩnh Việt, ngươi quả thật có thể không chút áy náy ôm người trong lòng ngươi kia ân ân ái ái bạc đầu đến già?”

Y nghĩ, nếu như mình lúc ấy có một tia do dự, như vậy hài tử ai cũng sẽ không mất đi…

Đây là trừng phạt của ông trời đối với mình? Bởi vì tư tâm của mình, vì thế giáng tất cả tai họa lên người hài tử của mình?

Thật đúng là bị Linh Quân khi đó nói trúng rồi, chính mình chung quy sẽ có một ngày vì ích kỷ giờ phút này mà trả giá đại giới hối hận cả đời!

Trước khi vào thư phòng y hỏi Vệ Vũ, mình đối xử với Lăng Thanh như vậy phải chăng sai rồi?

Vệ Vũ không lập tức đáp lại y, chỉ trước khi y xoay người vào cửa bình thản nói phía sau y: Giáo chủ đã từng mất đi một hài tử.

Đúng vậy, y đã từng mất đi một, thế nhưng một bây giờ…

Rất nhiều chuyện Yên Vân Liệt có thể nghĩ thông, thế nhưng rất nhiều chuyện y nghĩ thông suốt lại vẫn không có biện pháp hoàn toàn tiếp thu, giống như trong lòng y, Lăng Thanh vẫn là Lăng Thanh, Tần Lâm vẫn là Tần Lâm, chỉ là khe ranh giới rõ ràng trước đây bây giờ có chút mơ hồ mà thôi.

Cái hôm từ thư phòng đi ra ấy, Yên Vân Liệt liền sai người đưa quần áo mùa đông và đệm chăn mới cho Lăng Thanh, lại bảo phòng bếp cải thiện thức ăn của hắn. Thế nhưng phản ứng của Lăng Thanh khi nhìn thấy những thứ đó lại vẫn như bình thường, trái lại Linh Quân nổi lên nghi hoặc, hỏi Lăng Thanh có cảm giác thức ăn gần đây tựa hồ tốt hơn hay không.

Yên Vân Liệt ở ngoài phòng nghe được Lăng Thanh lãnh đạm bình tĩnh trả lời Linh Quân, “Cũng không phải một mình ta ngủ, cũng không phải một mình ta ăn, ta bất quá là một người được thơm lây mà thôi.”

Một câu nói không nhẹ không nặng, làm cho Yên Vân Liệt bỗng dưng ngơ ngẩn, ngực khó chịu.

Y đã có chút không nhớ rõ cái đêm điên cuồng, làm cho y sinh ra ý niệm điên khùng như thế, cũng biến nó thành hành động, mình rốt cuộc đã nói cái gì, thậm chí mình đã làm cái gì cũng đã không thể nào nhớ được, thế nhưng hiển nhiên Lăng Thanh còn nhớ, nhớ đến rất rõ ràng, dùng thân tâm khắc ghi.

Y và hắn có hài tử thứ hai, thế nhưng giữa y và hắn lại ngay cả người lạ sát bên người mà qua cũng không bằng.