Xuân đã sâu, tơ liễu dai dẳng, phong cảnh hợp lòng người.

Vãn Nguyệt sơn trang ngụ tại Giang Nam, xây kề vào nước, hồ sen sóng xanh, đình đài chằng chịt, hành lang gấp khúc, xà nhà khắc lịch sự tao nhã, nơi chốn lộ ra hương sách ôn nhuyễn, đầy cái kiên cường và lệ khí của võ học thế gia.

Hình ảnh khiến người ta không khỏi xúc động như thế, có người ôn nhã như mực, trong xương thấm đẫm phần thanh nhã này, tích sương mù ven hồ Tây Tử, trong con ngươi chứa sơn minh cùng thủy tú, giương một cây ô cốt trúc tía, thân ảnh nhỏ bé chầm chậm hòa vào trong hương cỏ khói, như thơ như ảo.

Chỉ là tiết phương thảo xanh biếc này, Vãn Nguyệt sơn trang lại bao trùm một tầng tĩnh mịch làm người ta phải kìm lại.

Trong Phi Chiếu các mấy ngày qua mùi thuốc không ngừng, mùi vị cay cay đắng đắng, xen lẫn trong mưa phùn rả rích, phiêu tán không đi.

Nguyễn Tố Tuyết đưa chén thuốc không cho nha hoàn bên cạnh, sau đó đứng dậy động tác rất nhẹ buông màn giường xuống, cố gắng không quấy rầy đến người nằm trên giường.

Màn giường tinh tế dày đặc, kín đáo buông xuống, nhìn không thấy người nằm trên giường, chỉ có một cái tay quấn đầy vải trắng đặt ở ngoài đệm chăn, không bị màn giường che đi. Nguyễn Tố Tuyết cẩn thận đưa cái tay ấy về trong màn, sau đó liền mang theo nha hoàn nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi gian phòng.

Cửa kẽo kẹt một tiếng, như tiếng khóc nghẹn ngào.

“Kỳ phu nhân…” Nam nhân trung niên chờ trên hành lang vẻ mặt lo lắng, mới mở miệng, bị động tác đừng lên tiếng của Nguyễn Tố Tuyết chặn lại.

Nam tử gật đầu, chậm rãi đi theo Nguyễn Tố Tuyết dọc theo hành lang gấp khúc.

“Ta cho Lăng Thanh dùng chút thuốc an thần, phỏng chừng có thể ngủ trên mấy canh giờ.” Nguyễn Tố Tuyết nhẹ giọng nói: “Hắn từng ăn khôi thạch liên, vết thương khỏi rất nhanh, lại thêm bí phương độc môn nối gân bó xương tổ truyền của Nguyễn gia ta, sau này muốn lại sử dụng kiếm ắt không có gì đáng ngại.”

“Những ngày qua làm phiền Kỳ phu nhân lo lắng.” Nam nhân chắp tay thi lễ.

“Ai, nói chi vậy.” Nguyễn Tố Tuyết quay đầu lại nhàn nhạt nhìn cửa phòng khép chặt, lại quay đầu, “Nếu không có Lăng Thanh, ngày hôm nay mẫu tử ta cũng sẽ không bình yên ở đây… Lăng trang chủ vốn nên ôm tôn tử dưỡng già, bởi vì ta mà…”

Lăng Quảng Hải khoát tay áo, “Kỳ phu nhân không cần ray rứt trong lòng, Kỳ tướng quân suốt đời vì nước quân trang không cởi lui địch sa trường, lại bị người gian hãm hại, Hoắc Hiền lão tặc kia lại ngay cả phu nhân một giới nữ lưu và hài nhi chưa đầy một tuổi cũng không buông tha, bảo chúng ta làm sao khoanh tay đứng nhìn? Huống chi Kỳ tướng quân còn từng cứu một mạng của lão phu, chỉ là không nghĩ tới… Lăng Thanh hài tử kia, lại chấp niệm đến tận đấy.”

Nguyễn Tố Tuyết không lên tiếng nữa.

Tình huống của Lăng Thanh rất không tốt.

Thảm trạng hôm đó trông thấy khi trở về, Nguyễn Tố Tuyết ngoài đau lòng và bi phẫn, cũng ý thức được tình huống lúc đó rất bất lợi với bọn họ, e sợ đến lúc người trong thôn phát hiện giải thích không được, nàng suốt đêm mang theo Lăng Thanh và Kỳ Chiêu rời khỏi huyện Thanh Vân.

Tới Dương châu nhìn thấy phân hiệu của Uy Viễn tiêu cục, nàng lấy lệnh bài của Dương Trấn Hải ra, để Uy Viễn tiêu cục lập tức liên hệ người của Vãn Nguyệt sơn trang. Vết thương trên người Lăng Thanh rất nặng, kiếm kia đâm xuyên xương bả vai phải, tổn thương kinh mạch, xương cổ tay trái gãy, còn có nội thương nghiêm trọng, thế nhưng vết thương nặng lại không ở trên người…

Nguyễn Tố Tuyết không biết đối phương rốt cuộc là cao thủ thế nào, lại có thể làm Lăng Thanh bị thương nặng đến như vậy, nàng cũng không cách nào tưởng tượng được tình huống khi đó… Thực ra là nàng không dám nghĩ tới, hình ảnh máu tanh mà tàn khốc như thế sợ rằng cho dù ai cũng chịu không nổi.

Chỉ nghe được tiếng kêu gào gần như tuyệt vọng và lời đau đớn vô nghĩa trong hôn mê của Lăng Thanh, đã làm nàng đau lòng như cắt, mỗi một lần đều cơ hồ chảy lệ đút thuốc trị thương cho Lăng Thanh.

Lăng Quảng Hải rất nhanh liền mang theo người tìm tới, lúc trông thấy bọn họ Lăng Quảng Hải cũng sững sờ.

Vốn trước đó không lâu mới từ chỗ Đông Ly Mộ Vân lấy được tin tức trong cung, nói vợ và con của Kỳ Tĩnh Việt đã mất, cao thủ giang hồ đi cùng bọn họ sống chết không rõ, hiển nhiên không ngờ gặp được nhi tử sống chết không rõ kia của ông ở đây, càng không nghĩ tới phu nhân và hài tử của Kỳ Tĩnh Việt lại vẫn còn sống.

Nguyễn Tố Tuyết không yên lòng giao Lăng Thanh bị thương nặng cho đại phu khác, liền mang theo Kỳ Chiêu cùng đám người Lăng Quảng Hải trở lại Vãn Nguyệt sơn trang.

Lăng Thanh dọc theo con đường này khi thì thanh tỉnh khi thì hôn mê, lúc thanh tỉnh tựa như đổi thành người khác, hoàn toàn không còn phần ôn nhã trầm liễm trước đây, giống như một con dã thú không bị khống chế, nóng nảy, con mắt đỏ ngầu gặp người liền giết, mấy người đều lôi không được, thậm chí ngay cả Lăng Quảng Hải cũng không nhận ra.

Nguyễn Tố Tuyết không thể làm gì khác hơn là hạ thuốc an thần trong thuốc trị thương của hắn, Lăng Thanh vẫn ngủ suốt, thế nhưng không yên, thường thường vừa đổ mồ hôi vừa nói mê, liên tục nhắc tới “hài tử”, “hài tử”.

Bộ dạng này là giấu giếm không nổi nữa, Nguyễn Tố Tuyết không thể làm gì khác hơn là nói cho Lăng Quảng Hải, bọn họ vốn đã có một tôn tử, chỉ nhỏ hơn Kỳ Chiêu mấy tháng, nhưng bị người của Hoắc Hiền tưởng là hài tử của nàng… Lăng Thanh không thể cứu hài tử, bị kích thích quá lớn nên mới…

Lăng Quảng Hải với Lăng phu nhân đương nhiên là đau xót muôn phần, đó là trưởng tôn của bọn họ, nhưng ngay cả một lần cũng không được thấy.

Thế nhưng Nguyễn Tố Tuyết biết, đau đớn trong lòng Lăng Thanh càng sâu hơn.

Hắn trải qua biết bao nhiêu ngày đêm không dễ mới tiếp nhận chuyện mình lấy thân nam tử mang thai, lại chịu đựng mấy tháng mới sinh hạ được hài tử, đó là máu trong lòng, thịt trong tay hắn… Nàng thậm chí còn nhớ khi thanh niên cười nhẹ nói, đó là hài tử của hắn, là người sau này sẽ thừa kế Vãn Nguyệt sơn trang, mà hắn, thì muốn làm một phụ thân tốt nhất trên đời này, cái kiên định ôn hòa thản nhiên kia… Thế nhưng tất cả đều giống như ngày hôm qua, ngày hôm qua đều đã mai một…

Sau một tháng tĩnh dưỡng tại Vãn Nguyệt sơn trang, tình huống của Lăng Thanh hơi có chiều hướng tốt, lúc thanh tỉnh không nóng nảy phát cuồng nữa, chỉ là nhốt mình bên trong phòng, rất an tĩnh cũng không mở miệng nói chuyện, như không có sức sống. Mà khi màn đêm hạ xuống, vẫn phải dựa vào thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ.

Nguyễn Tố Tuyết thấy hắn như cái xác không hồn, trong lòng không nỡ nhưng lại không có cách nào, nàng có thể chữa khỏi vết thương trên người Lăng Thanh, thế nhưng vết thương trong lòng hắn… không thuốc để chữa.

Ngày hôm đó, Nguyễn Tố Tuyết vẫn cùng nha hoàn đưa chén thuốc cho Lăng Thanh, cũng muốn ở bên cạnh xem hắn uống hết.

Nhìn Lăng Thanh mặt không thay đổi lặng lẽ bưng chén lên, lại không nói cái gì uống vào từng ngụm, Nguyễn Tố Tuyết không khỏi nhớ tới bộ dáng thanh niên nghĩ đủ mọi phương pháp trốn uống thuốc dưỡng thai khi đó, mũi đau xót, nghiêng đầu qua một bên.

“Kỳ phu nhân…”

Nguyễn Tố Tuyết nhất thời không kịp phản ứng, đợi đến khi thanh âm hơi khàn khàn kia gọi lại nàng lần nữa, lúc này mới kinh ngạc nhìn về phía người lên tiếng, đối diện mâu quang gợn sóng của đối phương.

“Kỳ phu nhân, ta muốn xem Chiêu nhi…” Thanh âm của Lăng Thanh rất thấp mà nói ra, tròng mắt vẫn luôn mờ mịt vô thần lại có một chút ánh sáng.

Ngực Nguyễn Tố Tuyết nảy một cái, những ngày qua bọn họ không hề nói từ hài tử này trước mặt hắn, cũng để bà vú ôm Kỳ Chiêu ra xa, chỉ sợ tiếng khóc hài tử kích thích đến hắn. Bây giờ hắn đột nhiên mở miệng nói muốn xem hài tử, khiến Nguyễn Tố Tuyết ít nhiều có chút do dự.

“Kỳ phu nhân, ngươi đừng lo lắng, ta chính là thật lâu không thấy Chiêu nhi, thấy hơi nhớ nó.”

Lăng Thanh nói như vậy, trong lời nói mang theo chút ý vị khẩn cầu, Nguyễn Tố Tuyết suy nghĩ một chút, trong lòng mềm nhũn, vẫn là phân phó nha hoàn đi gọi bà vú ôm Kỳ Chiêu đến.

Kỳ Chiêu đã hơn nửa tuổi, ngũ quan nẩy nở lại càng lộ vẻ tuấn khí, lông mày rậm tựa kiếm rất có dáng dấp của võ tướng, một đôi mắt linh động đen nhánh tràn ngập hiếu kỳ đối với mọi mọi thứ xung quanh, được bà vú ôm vào trong ngực, tay bé chỉ đông chỉ tây, cái miệng nhỏ nhắn toe toét mở ra, ê ê a a không biết muốn biểu đạt cái gì, bộ dáng lanh lợi rất làm người ta yêu thích.

Nguyễn Tố Tuyết nhận lấy hài tử trong tay bà vú, ôm đến trước mặt Lăng Thanh.

Lăng Thanh lăng lăng nhìn tiểu gia hỏa bị Nguyễn Tố Tuyết ôm vào trong ngực không an phận mà nhích tới nhích lui, trong con ngươi tràn đầy yêu thương, nhìn nhìn, lại bất giác đưa tay ra sờ khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của Kỳ Chiêu, tiểu gia hỏa không sợ người lạ, chỉ toét miệng cười khanh khách.

Lăng Thanh không khỏi nhếch môi, lộ ra một mạt cười yếu ớt, “Chiêu nhi lớn lên thật nhanh, lúc trước mới nhỏ xíu như thế, bây giờ đã lớn không ít.”

“Tiểu hài tử mà, một đêm lớn ba lần.” Thấy tâm tình hắn xem như bình tĩnh, Nguyễn Tố Tuyết thở phào nhẹ nhõm, còn ôm hài tử gần Lăng Thanh một chút, đùa với hài tử nói: “Chiêu nhi nhà chúng ta là phải mau mau lớn, trưởng thành mới có thể bái Lăng thúc thúc làm sư phụ, sau đó phải trưởng thành ôn nhã khiêm tốn giống như Lăng thúc thúc…”

Cánh tay đang sờ khuôn mặt Kỳ Chiêu của Lăng Thanh bỗng chốc khựng lại, nụ cười trên mặt cũng trong khoảnh khắc cứng đờ.

“Con nhé, sau này lớn lên phải giống như cha bây giờ, làm một người nội liễm ổn trọng, quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, không nên học cha con…”

Trước mắt bỗng dưng một mảnh huyết hồng, bên tai là tiếng khóc chói tai của hài tử, trên thân đao sáng loáng ánh lên biểu tình lạnh lùng của người kia.

Đao vung lên, hạ xuống.

Đừng… Đó là hài tử của ta! Đừng—!

“Lăng Thanh! Lăng Thanh!”

Thanh âm của Nguyễn Tố Tuyết khiến Lăng Thanh bỗng nhiên hoàn hồn, Chiêu nhi lớn tiếng khóc, Lăng Thanh lúc này mới ý thức được mình vẫn đang nắm cánh tay Chiêu nhi, tựa như bị phỏng rút tay về, Nguyễn Tố Tuyết vội vàng xoay người giao Kỳ Chiêu cho bà vú ôm.

Thấy thế, Lăng Thanh có chút kinh hoảng nhìn nhìn tay mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tố Tuyết lắp bắp giải thích, “Kỳ phu nhân, ta, ta không phải cố ý…”

Nguyễn Tố Tuyết ngồi xuống bên cạnh hắn, vỗ vỗ tay hắn, ý bảo mình không có trách hắn, bảo hắn chớ để trong lòng.

“Ta đã thương lượng với Lăng trang chủ, muốn đưa ngươi đi chỗ Ngọc Nguyên chân nhân núi Thanh Hồng một khoảng thời gian, thứ nhất ngươi lấy cái nền của tâm pháp nội gia phái Thanh Hồng, có bọn họ tương trợ, đối với việc khôi phục thương thế của ngươi rất có ích; thứ hai, đi theo Ngọc Nguyên chân nhân giảng giảng đạo, nghiên cứu phương pháp tu dưỡng thân tính, đối với ngươi cũng có lợi.”

Lăng Thanh không lên tiếng, chỉ mở to hai mắt nhìn Nguyễn Tố Tuyết, đáy mắt ngấn mờ mịt và luống cuống, có một chút dường như đáng thương bị vứt bỏ, một lát mới gật gật đầu, chữ “được” nói rất khẽ.

“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Nguyễn Tố Tuyết nói xong, liền cùng bà vú và nha hoàn đi ra ngoài.

Cửa bị đóng lại, Lăng Thanh nhìn hướng cửa xuất thần một lúc, sau đó tầm mắt chuyển đến Quy Mộng treo trên tường.

Sáng sớm ngày kế, Lăng lão trang chủ, Lăng phu nhân và Nguyễn Tố Tuyết đang dùng đồ ăn sáng, nha hoàn luống ca luống cuống vọt vào phòng ăn.

“Lão gia! Phu nhân! Không xong! Thiếu, Thiếu trang chủ, không thấy!”

Xoạch!

Có đôi đũa trong tay người rơi xuống.

Trên sơn đạo xa xôi không có dấu người, bụi bay liên tục, tiếng vó ngựa cấp bách vang vọng không dứt trong sơn cốc.

“Giá!”

Đồng thời với giục ngựa, roi ngựa thanh thúy “bộp” một tiếng hạ xuống, người cưỡi ngựa hiển nhiên còn ngại ngựa chạy không đủ nhanh, liên tục dùng roi quất mông ngựa.

Từ kinh thành đến chỗ này, ngày đêm liên tục, Yên Vân Liệt một lòng chỉ nghĩ, nhanh lên một chút, lại nhanh lên một chút.

Mấy ngày trước, có người giao một phong thư không kí tên cho thuộc hạ của y, người nhận thư là giáo chủ Thiên Tuyệt giáo Yên Vân Liệt.

Y nhận được thư, chỉ tưởng là bái thiếp gì đó, không chút để ý mở ra, vừa mở xem thư, sau một khắc lại hít một ngụm khí lạnh, ngay sau đó cả người kích động nhảy dựng lên trên ghế.

Trên giấy viết thư chỉ có một hàng chữ nhỏ đoan trang diễm lệ, viết: Thập Quân sơn, cùng quân ước hẹn.

Tay cầm thư của Yên Vân Liệt run rẩy không ức chế được, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, “Thập Quân sơn… Thập Quân sơn…” Ước hẹn với y tại Thập Quân sơn, chỉ có một người!

“Bản tọa sao có thể không cứu ngươi? Cho dù ngươi thịt nát xương tan, bản tọa cũng sẽ từng mảnh cốt, từng sợi tóc nhặt ngươi về…”

Là Tần Lâm! Là Tần Lâm!

Yên Vân Liệt nắm lấy lá thư kia, tâm tình phấn khởi đi tới đi lui trong phòng, không biết nên làm sao phát tiết vui sướng và khó nhịn trong lòng giờ phút này, chỉ hận mình không thể sinh ra một đôi cánh bay thẳng tới Thập Quân sơn, hoặc là luyện ngự phong thuật ngày đi nghìn dặm kia, chớp mắt một cái là có thể nhìn thấy người mong nhớ ngày đêm.

Vì vậy qua loa an bài công việc quanh mình, sau đó liền một đường kỵ mã chạy vội về phía Thập Quân sơn

Lần trước cùng với Tần Lâm hai người tới Thập Quân sơn, cũng tầm mùa này.

Gốc cây đại thụ đã từng dùng để buộc dây thừng trên vách núi kia, vết nứt hẹp dài vì tiếp xúc mạch đất dẫn đến trời rung đất động mà lưu lại, tình cảnh ngày hôm ấy từng cái hiện lên trước mắt, Yên Vân Liệt siết dây cương, để con ngựa ngừng lại.

Bên sườn núi đứng một người, đưa lưng về phía y, bạch y bồng bềnh, trâm ngọc vén tóc.

Xoay người xuống ngựa, Yên Vân Liệt đi tới từng bước.

Y cho rằng mình đang nằm mơ, lúc trước mặc dù cũng mừng rỡ không thể chờ đợi được mà chạy tới, thế nhưng y cũng từng nghĩ, có lẽ đây chỉ là một hiểu lầm, lại có lẽ Tần Lâm căn bản sẽ không xuất hiện, thế nhưng khi thấy người nọ trên vách núi, trong nháy mắt đầu óc y trống rỗng.

Thân ảnh nhỏ bé gầy gò kia, cứ như thế đứng đưa lưng về phía y, tĩnh tĩnh, lặng yên không một hơi thở, dường như ngay cả mọi thứ xung quanh cũng đều tĩnh lặng.

Trong lòng Yên Vân Liệt trào lên một trận cảm xúc vô danh, hơi chát mang theo đắng, vừa thấm ngọt vui sướng, nhất thời lại làm cho y không biết nên mở miệng như thế nào.

Tần Lâm của y, Tần Lâm nhìn trông thành thục ổn trọng nội liễm ôn hậu, thực ra liều lĩnh láu táu tính tình lại nóng nảy ấy; Tần Lâm luôn luôn cất giấu sự tình trong lòng, không muốn lấy chân diện mục đối mặt với người khác ấy; Tần Lâm không từ mà biệt khiến hắn quật ba thước cũng tìm không ra ấy… Tần Lâm y tâm tâm niệm niệm thích, thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng có thể buông tha ấy…

“Tần Lâm…” Y mở miệng kêu một tiếng, chỉ cảm thấy cái tên này xa lạ rất nhiều, y cũng cảm thấy có chút không lưu loát mà đọc lên.

Đã bao lâu?

Rất lâu rất lâu… Lâu đến giống như ly biệt đã mấy đời mấy kiếp, y cơ hồ sắp quên mất thanh âm của hắn, cơ hồ sắp nhớ không rõ thân hình của hắn.

Một lần từ biệt, đã thành người lạ.

Gió núi từ sườn thổi tới, cuốn áo bào hai bên lên, tung bay phần phật, cành lá rung động cùng tiếng gió, từng tiếng gào thét bén nhọn, Yên Vân Liệt dừng lại phía sau hắn mấy trượng, cánh tay rũ trong tay áo, lòng bàn tay đã bị mồ hôi tẩm ướt.

“Tần Lâm?” Y lại kêu một tiếng, đối phương vẫn không có phản ứng, Yên Vân Liệt mơ hồ có chút bất an, trù trừ một chút tại chỗ vẫn là quyết định đi lên phía trước, di chuyển bước chân đi tới phía sau hắn.

“Nói cho bản tọa, vì sao phải đi? Ngươi có biết sau khi ngươi đi rồi, bản tọa…” Vừa nói vừa đưa tay đặt lên đầu vai đối phương, khi muốn xoay người y lại bỗng cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

Sát khí?!

Đối phương theo lực đạo trên tay y chậm rãi xoay người, Yên Vân Liệt không nhìn thấy mặt nạ bằng bạc trong trí nhớ, trong mắt, là tròng mắt bị cừu hận cùng sát dục chiếm cứ.

Lúc sững ra, cánh tay đối phương rung lên, Yên Vân Liệt vội vã xoay người tránh, nhưng cảm giác có thứ gì đâm rách áo y, thứ băng lãnh xẹt qua làn da cánh tay y, mang theo đau đớn nóng rát.

Yên Vân Liệt chém tay xuống, đánh rơi thứ lóe sáng bạc trong tay đối phương, leng keng một tiếng rơi xuống đất, thì ra là thanh gươm ngắn có thể giấu trong lòng bàn tay, nếu không phải y tránh nhanh, có lẽ cái đao đặc biệt bất ngờ kia đã đâm vào giữa tim.

Thế nhưng đối phương không cho y bất cứ cơ hội tự hỏi nào, lật chưởng đến bên người, năm ngón tay mở ra khép lại, thoáng chốc một mạt hàn quang cuốn vụn cỏ lá xanh trong bụi cây xoay ra, rơi vào trong tay đối phương, lại là một thanh kiếm. Đối phương giương kiếm vung lên, quét đá cát bụi bặm trên mặt đất lên, mê hoặc tầm mắt Yên Vân Liệt.

Yên Vân Liệt thế nào cũng không nghĩ ra một cái chớp mắt, tình thế biến thành như vậy, gió núi và đá cát làm yểm hộ rất tốt cho đối phương, hiển nhiên đối phương mưu đồ đã lâu, một kế không thành lại một kế nữa. Mặc dù vết thương ở tay đối phương chưa lành, kiếm khí không đủ, kiếm thế lộn xộn, nhưng mỗi chiêu đều hướng tới chỗ hiểm của y, dường như không lấy được tính mệnh của y quyết không thôi.

Yên Vân Liệt lấy chưởng làm kiếm, ép đối phương tới vách đá, thấy chuẩn một kiếm đâm tới, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp, dừng kiếm lại.

“Vì sao là ngươi? Tần Lâm ở nơi nào?” Tiếng nói nét mặt Yên Vân Liệt nghiêm nghị hỏi.

Y đương nhiên biết người trước mắt này, thế nhưng toàn thân khí sát phạt, mâu quang hung tàn, mắt có tơ máu của hắn giờ khắc này, tuyệt không phải Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh ôn nhã quân tử trong trí nhớ của y.

Kiếm Lăng Thanh bị giữ lại, phía sau lại là vách núi vạn trượng không thể giãy ra, nhưng khóe miệng hắn lại hơi nhếch lên, chính là nở một nụ cười.

Nụ cười kia có quỷ dị và âm lãnh không thể nói rõ, Yên Vân Liệt cảm giác người trước mắt này dường như trúng tà, đang muốn giơ tay lên một chưởng đánh ngất hắn, sau một khắc, Lăng Thanh lại xuất thủ trước y, nắm lấy cánh tay y, khóe miệng vẫn là nụ cười như thế, nhưng lại thêm vài phần cảm giác kỳ dị không thể nói rõ, giống như tuyệt vọng, giống như đau thương, lại giống như ném đi tất cả mọi thứ không còn gì lưu luyến.

“Ở đây không có người khác, chỉ có… người muốn dẫn ngươi vĩnh viễn rơi vào âm tào địa phủ!”

Lăng Thanh bình thản không sợ hãi nói xong, Quy Mộng trên tay đâm một cái, nhón chân cả người lộn về phía sau, đồng thời, cầm lấy tay Yên Vân Liệt cố sức kéo, mang theo y cùng thả người nhảy xuống vực sâu vạn trượng!

“Ngươi làm cái gì?” Yên Vân Liệt quát.

“Muốn, ngươi, chết!”

Gió núi đưa mấy chữ nhẹ hẫng kia của Lăng Thanh đến bên tai Yên Vân Liệt, trong lòng Yên Vân Liệt giận dữ, trở mình tay một chưởng đánh vào ngực Lăng Thanh, rót nội lực mạnh mẽ đẩy Lăng Thanh ra. Lăng Thanh nắm hắn rất chặt, khi bị Yên Vân Liệt dụng chưởng lực đẩy ra lại không buông tay, lại kéo một mảnh ống tay áo của y xuống.

Yên Vân Liệt vung ra một chưởng, mượn lực bật lên, mắt sắc thấy nham thạch nhô ra trên vách đá, vươn tay một cái giữ chặt, treo ngược trên vách núi.

Lăng Thanh mặc cho mình rơi xuống, nhìn Yên Vân Liệt càng ngày càng xa, ngực đau nhức, máu theo khóe miệng chảy xuống.

Tình hình giống nhau, lại có kết quả hoàn toàn khác nhau!

Hắn một lòng muốn giết Yên Vân Liệt báo thù cho hài tử, thậm chí nghĩ nếu không được liền cùng đến chỗ chết. Nhưng giờ khắc này trước khi thịt nát xương tan, lại đau lòng như nứt ra, là vì hài tử chết thảm, cũng là vì thất thủ của mình, mà cảm xúc ùn ùn tới càng nhiều càng mãnh liệt, lại là vì người hắn đã từng thích thật sâu, giờ đây lại hận thấu xương trước mắt.

“Bản tọa sao có thể không cứu ngươi? Cho dù ngươi thịt nát xương tan, bản tọa cũng sẽ từng mảnh cốt, từng sợi tóc nhặt ngươi về…”

Trước mắt một mảnh mơ hồ, Lăng Thanh nhắm mắt lại, mở rộng thân thể, nhớ tới lời Nguyễn Tố Tuyết từng nói với mình —

Quên nó đi, đừng nghĩ nữa, coi như nó chưa từng tồn tại…

Đúng rồi.

Đã chết, thì cái gì cũng không nghĩ nữa, đã chết… thì cái gì cũng có thể buông…

Yên Vân Liệt treo ngược trên không trung, cúi đầu liền thấy đối phương rơi thẳng xuống dưới, ánh mắt kia nhìn mình chằm chằm, sau đó giống như buông tha, chậm rãi nhắm mắt lại. Thân thể mở ra, bạch y chấn phong, hệt như một chiếc lá rụng, không có chỗ dựa

Thấy tình trạng ấy, Yên Vân Liệt không khỏi kinh hoàng trong lòng.

Tình cảnh này quá mức giống! Lại khiến y nhớ tới hình ảnh Tần Lâm vì cứu y mà bị núi đá rơi trúng ngã xuống sườn núi.

Một ý niệm bỗng nhiên sinh ra, người này, hẳn là có quan hệ với Tần Lâm!

Bàn tay đang giữ nham thạch nhô ra buông lỏng, chân Yên Vân Liệt đạp một cái trên vách nham thạch, vọt thẳng xuống dưới. Từng ngã một lần y cũng có kinh nghiệm, sau khi đuổi theo Lăng Thanh một tay ôm, tay kia vung lên, một cỗ chưởng phong sắc bén quét sạch một bụi cây lớn phía dưới.

Rầm!

Bụi cây bị gãy giảm lực đạo rơi xuống, hai người ngã phía trên.

Trên người Lăng Thanh vốn có vết thương chưa lành, vừa rồi còn chịu một chưởng của Yên Vân Liệt, mặc dù lực đạo rơi xuống bị chậm hơn phân nửa, nhưng sau khi rơi xuống đất vẫn phun một búng máu ra ngoài.

Hắn mở to mắt, mê man trong khoảnh khắc, sau đó đột nhiên giật mình tỉnh giấc, sát khí lại nổi, Quy Mộng bị hắn vẫn nắm trong tay chưa từng buông ra, liền xoay cổ tay đâm tới. Yên Vân Liệt lại nhìn cũng không nhìn liền một tay tóm lấy cánh tay Lăng Thanh, răng rắc bẻ cổ tay của hắn.

“… Ngươi có quan hệ gì với Tần Lâm?” Yên Vân Liệt đặt hắn dưới thân chế trụ tất cả chống cự của hắn, nghiêm túc hỏi.

Lăng Thanh sửng sốt, dường như không thể tin được cái mình nghe thấy.

Yên Vân Liệt lại lặp lại lần nữa, tâm tình có chút kích động, “Ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với Tần Lâm?”

“Tại hạ căn bản không biết Tần Lâm!” Lăng Thanh trả lời.

Nôn nóng của Yên Vân Liệt lộ ra không bỏ sót, “Ngươi không biết Tần Lâm, vậy ngươi làm sao biết được hẹn bản tọa gặp mặt ở đây, bản tọa nhất định sẽ đến?!”

Lăng Thanh không nói lời nào, sau cuồng loạn người đã thanh tỉnh, lúc trước bị sát niệm thúc đẩy, cũng bất chấp rất nhiều, công lực của hắn chưa khôi phục trước mắt không có biện pháp hạ thủ, buộc lòng phải lấy phương pháp này, hắn muốn đánh cuộc thử, nếu như Yên Vân Liệt còn nhớ lời của Tần Lâm.

Thế nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, Yên Vân Liệt lại xuất hiện nhanh đến thế, lại có bộ dáng không chút do dự, mà lại quan tâm đến tung tích của Tần Lâm đến nước này.

Lăng Thanh rất muốn cười, cười thật lớn hai tiếng, nhưng hắn lại không làm như vậy, vẫn duy trì tư thế ái muội như thế với Yên Vân Liệt, con ngươi thanh minh nhìn khuôn mặt sáng sủa hào hứng phía trước kia, dùng khẩu khí nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngươi không thấy được, ngươi kiếp này cũng sẽ không gặp lại được hắn nữa.”

Tần Lâm đã sớm chết, cùng chết theo hài tử, mà hung thủ chính là ngươi!

Là ngươi tự tay đưa bọn họ lên đường, là ngươi tự tay giết bọn họ, mà nơi đây, chỉ lưu lại một Lăng Thanh, Lăng Thanh ngoại trừ hận và hối thì không còn gì cả!

Yên Vân Liệt, ngươi nhất định nghĩ không ra, hài tử ngươi trơ mắt nhìn bị huyết tích tử loạn đao chém chết hôm đó… lại là thân cốt nhục của ngươi!

Yên Vân Liệt đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nắm lấy vai Lăng Thanh lắc hắn, “Hắn có phải còn sống hay không? Hắn hiện giờ ở nơi nào? Ngươi mau nói cho bản tọa!”

Khóe miệng Lăng Thanh khẽ cong, lộ vẻ mỉa mai, “Ngươi xuống âm tào địa phủ là có thể tự mình đi hỏi hắn.”

Yên Vân Liệt nghe vậy, trong khoảnh khắc ngây người, sau đó đứng thẳng, cũng nắm bả vai Lăng Thanh bỗng nhiên kéo hắn từ mặt đất lên, “Ngươi không phải là muốn tính mạng của bản tọa?”

Lại răng rắc một tiếng, y đỡ lấy cổ tay bị y bẻ của Lăng Thanh, lần mò Quy Mộng trên mặt đất đặt vào trong tay hắn, cầm lấy tay hắn kề Quy Mộng trên cần cổ của mình.

“Bản tọa cho ngươi giết! Bản tọa cho ngươi cái mạng này! Mặc ngươi thiên đao vạn quả hay là ngũ mã phân thây!” Yên Vân Liệt kích động lớn tiếng nói, trên tay dùng sức mấy phần, mũi Quy Mộng lưu lại một hồng tuyến dài nhỏ trên cổ y, “Sao không động thủ? Ngươi không phải vừa rồi còn muốn cùng đến chỗ chết với bản tọa?”

Động tác không tiến thêm một bước, hai người đều mở to hai mắt nhìn đối phương. Sau một lúc lâu, Yên Vân Liệt bình tĩnh một chút mới mở miệng, “Mong rằng Lăng thiếu hiệp cho biết tung tích của Tần Lâm, bản tọa chỉ muốn gặp hắn một lần, nhìn từ xa là được rồi, sau đó mạng này… mặc ngươi lấy đi.”

Lăng Thanh có chút không dám tin mình nghe được cái gì, ngực thình thịch nhảy loạn.

Yên Vân Liệt lại vì thấy Tần Lâm có thể cho hắn tính mạng… Vì sao? Hắn cho rằng y đã sớm quên hắn, hắn cho rằng y sớm đã có người mới dắt tay cùng đi, thế nhưng trong lòng người kia vẫn còn nhớ tới “Tần Lâm”… Vì sao? Đến tột cùng là vì sao? Lẽ nào… Lẽ nào hắn…

“Hắn… chẳng lẽ quan trọng như thế?” Không khỏi thốt ra.

Yên Vân Liệt ngẩn ra, sau đó mặt hơi nghiêng, hơi nhếch khóe miệng, như cười như không, “Rất quan trọng…”

Y không chút nghĩ ngợi trả lời, thanh âm trầm thấp thuần hậu quanh quẩn trong rừng, “Hắn là người bản tọa có thể vứt bỏ tất cả thậm chí cả sinh mạng, vì hắn, bản tọa làm người của chó săn bị người nhục mạ cũng chưa từng hối hận, cho dù núi đao biển lửa vạn kiếp bất phục, chỉ cần là chuyện liên quan đến Tần Lâm, bản tọa đều không chối từ.”

Ôn nhu trong lời nói không khỏi làm cho lòng người ta nhộn nhạo, mà phần kiên định trong ngôn từ ấy, đủ để làm người ta tin tưởng y ôm cảm tình chân thành ra sao với hắn.

Lăng Thanh bối rối, sau đó lại đột nhiên phục hồi tinh thần lại, “Yên giáo chủ, là chính ngươi muốn đi nương nhờ gian thần, đừng tìm cớ gì kéo người chịu tội thay, Tần Lâm đối xử với Yên giáo chủ ngươi như thế nào, lại muốn cho Yên giáo chủ không tiếc đeo tội danh nặng như thế? Làm hi sinh lớn như thế?”

“Ngươi không tin?” Yên Vân Liệt sửng sốt, ngưng con ngươi trầm mặc một hồi, sau đó có chút chua chát nhếch môi, “Đúng vậy, ngay cả Tần Lâm cũng không tin bản tọa…”

Yên Vân Liệt buông bàn tay nắm chuôi kiếm của Lăng Thanh ra, sau đó đứng dậy, “Lăng thiếu hiệp, bản tọa cũng không phải là người nói không giữ lời, nhưng bản tọa còn có chuyện quan trọng trong người, chắc chắn không thể chết ở chỗ này, đợi lấy được phương pháp giải ‘Cập Đệ’, sẽ tự mình đến tìm Lăng thiếu hiệp, đến lúc đó vô luận Lăng thiếu hiệp có nguyện ý cho biết tung tích của Tần Lâm hay không, mạng này của bản tọa, cũng là của Lăng thiếu hiệp.”

Y nói xong, miệng ngậm ngón trỏ thổi ra một tiếng huýt sáo dài trong trẻo, tiếng huýt thong dong vang lên, liên miên không dứt giữa sơn cốc, vang vọng từng đợt. Một lát sau ngựa của Yên Vân Liệt xuất hiện trong sơn cốc, nện móng đến trước mặt Yên Vân Liệt.

Yên Vân Liệt vuốt vuốt lông con ngựa, khóe miệng vẫn treo nụ cười nhợt nhạt có mấy phần tà khí.

“Phiền toái Lăng thiếu hiệp mang một câu cho Tần Lâm hộ bản tọa, ‘Hữu tình đều là duyên, vô tình tương tư khổ’, bản tọa và hắn vô duyên lại hữu tình, mà tình này thiên địa có thể chứng, nhật nguyệt có thể giám. Bản tọa đi trước, chuyện ước định với Lăng thiếu hiệp nhất định không vi phạm!”

Dứt lời, y xoay người lên ngựa, điều khiển ngựa không ngừng giậm móng dưới chân, sau khi làm động tác chào Lăng Thanh, đánh ngựa mà đi.

Lăng Thanh ngồi dưới đất sửng sốt hồi lâu, đột nhiên nhớ tới cái gì, bỗng đứng lên xoay người lại, chỉ nhìn thấy xa xa một mạt thân ảnh, tay áo màu đen, vạt áo tung bay. Cổ tay cầm kiếm của Lăng Thanh xoay một cái, Quy Mộng trong lòng bàn tay hắn xoay bị hắn trở tay cầm lấy, nâng cánh tay lên muốn ném kiếm về phía bóng lưng kia…

Dùng sức đến phân nửa, tay lại cương giữa không trung, run rẩy, Lăng Thanh có chút suy sụp nhắm mắt lại, thu tay về.

Tiếng vó ngựa càng ngày càng xa, mang đi cả bóng lưng rộng lớn kia, mang đi ngơ ngẩn, một luồng tinh thần.

Hữu tình đều là duyên, vô tình tương tư khổ…

Sáng sớm, quản gia mở cửa, liền thấy ở cửa ngồi một người, thân thể nghiêng ngiêng dựa vào sư tử bằng đá ở cửa, trên người quần áo bẩn thỉu, trên cổ tay vạt áo còn dường như có vết máu khô. Cho rằng kẻ lang thang nơi nào, đang muốn đuổi người, liếc mắt thoáng nhìn kiếm đặt bên cạnh người nọ.

A? Đây không phải là kiếm Quy Mộng của thiếu trang chủ sao?

Lại nhìn người ngồi ở chỗ kia dường như đang ngủ ấy, sau một khắc, lão nhân đi đứng không linh hoạt xoay người vừa chạy vừa gọi bên trong, “Lão gia! Lão gia! Thiếu trang chủ đã trở về!”

Mọi người mặt ủ mày chau ngồi trong đại đường, nghe được thanh âm của lão quản gia, không hẹn mà cùng đứng lên, bước nhanh về phía cửa.

Lăng Thanh mang theo một thân thương trở về Vãn Nguyệt sơn trang, thế nhưng so với bộ dáng hỗn độn điên cuồng mà lại mất hồn mất vía lúc trước, sau khi trở về lần này người thanh tỉnh hơn rất nhiều, lúc nên uống thuốc thì uống thuốc, lúc nên ăn cơm thì ăn cơm, thỉnh thoảng còn có thể nói giỡn hai câu, dường như khôi phục lại như trước đây.

Mọi người đều không dám hỏi hắn đi nơi nào, sợ người vừa mới khá hơn chút lại bị kích thích.

Song bi thống mất đi hài tử này, Lăng Thanh chỉ sợ cả đời cũng không quên được. Hắn hận Yên Vân Liệt, hận y bán mạng cho gian nhân, hận y gián tiếp sát hại cốt nhục của bọn họ. Thế nhưng khi Yên Vân Liệt nói y làm như vậy là vì Tần Lâm, Lăng Thanh trong nháy mắt ấy như bị sét đánh.

Tại sao là vì Tần Lâm?

Y rốt cuộc làm cái gì vì Tần Lâm?

Rõ ràng mình chính là Tần Lâm, nhưng hắn lại đoán không ra liên hệ ẩn hàm trong chuyện này.