Đêm nay Trương Trì ngủ không nổi. Trong mơ, bao ký ức từ quá khứ lại đua nhau hiện về, khiến anh cảm thấy bản thân chưa kịp thích ứng.

Nghe ông cụ trong thôn từng kể, quê Trương Trì có rất nhiều cây tang (cây dâu tằm), nhà nào cũng nuôi tằm để lấy lụa, chi trả cho cuộc sống hàng ngày. Không hiểu tại sao một ngày bên trên có chính sách mới, tất cả các cây tang bị thay thế bởi cây ăn quả, người dân phải bán hết nhộng đi, thực đáng tiếc vô cùng.

Tất cả các cây tang đều bị đốn gãy, chỉ có một gốc tang là được giữ lại. Đó là cái cây ngay bên cạnh Trương gia thôn, bên hồ nước trước cổng thôn, là một cây tang đại thụ. Cây này nghe nói đã rất nhiều năm tuổi, so với những cây tang khác thì to hơn rất nhiều, nhưng nửa thân lại ngả về phía hồ, các vòm lá đều là là trên mặt nước. Vì vậy họ cũng không thể đốn đi, đành giữ lại. Tới lập hạ, quả dâu tằm trên cây sẽ kết những chuỗi dâu tím hồng, là thứ đám trẻ con yêu thích nhất. Trương Trì khi bé là đại ca trong đám trẻ làng, thường xuyên rủ chúng ra cây tang hái dâu về ăn.

Trong mơ chính là hình ảnh khi nhỏ anh lợi dụng lúc mấy đứa kia không chú ý mà cuỗm mất vài quả dâu. Anh cũng nhớ rõ, cạnh cây tang cổ thụ, nơi gần bờ nước, có một pho tượng đá. Cũng chắc biết nó đã ở đó được bao lâu, dung mạo mờ mờ, chỉ có thể ngờ ngợ phân biệt được là một người phụ nữ. Lúc đó, khi Trương Trì nhìn thấy pho tượng này, đột nhiên trong tâm trí liền toát ra một ý niệm, tượng đá này chắc chắn có linh tính.

Trong thôn ít nước, đa số trẻ em đều không biết bơi, leo lên cành cây ngả trên mặt hồ để hái dâu, đối với chúng quả thực là một ván cược vô cùng nguy hiểm. Phải có hai người trong Trương gia thôn đứng trông, tụi nhóc mới dám leo lên hái. Trương Trì so với những đứa trẻ khác lại có phần khác lạ. Trước khi trèo lên hái dâu, anh đã đến bên pho tượng, lấy bùn đắp lên một chỏm đất, thế rồi cắm nhang, cung kính vái lạy. Khi có người hỏi vì sao lại lắm thế, Trương Trì đáp, tượng đá này là tang thụ nương nương (quý bà cây tang), lão tang kia chính là bảo bối của bà tang, thế nên nếu muốn trèo lên hái quả, trước nhất phải nhận được sự đồng ý của bà tang.

Có vẻ như bởi trước đó đã có hai đứa bé vì xẩy chân mà rơi xuống nước, do vậy nhóc nào tới đây cũng bắt đầu vái lậy bà tang. Trương Trì được thế thì vô cùng đắc ý, liền nói với những người khác rằng, nếu như thi thố mà không được khá, có thể tới đây vái lạy, tang thụ nương nương rất linh. Thế là bọn nhóc lại nô nức kéo nhau tới cầu xin bà tang đủ điểu, đủ ước mong, đủ nguyện cầu.

Trương Trì mở bừng mắt, không hiểu vì sao tự nhiên lại nhớ tới chuyện trước kia. Giờ nghĩ lại anh ngày bé cũng quả thực vô địch, tất cả những gì anh nói thì đều là do bản thân dựng lên, thế rồi không ngờ về sau chính Trương Trì lại tin đó là sự thực, còn nhớ trước khi đi thi tốt nghiệp trung học, anh có tới đó vái một lần. Vậy mà một thời gian sau, lại chẳng thấy pho tượng kia đâu nữa, bao nhiêu kỷ niệm thời niên thiếu, cũng như thế dần nhạt phai.

“Trương Trì…”

Nghe thấy có người gọi mình, anh theo bản năng liền “ừ” một tiếng, đợi một lúc sau lại chẳng thấy y nói tiếp. Anh vịn tay nơi mép giường đứng lên, phát hiện Tang Minh căn bản vẫn chưa tỉnh, trong miệng lầm bầm như đang nói mớ.

“Cậu thật ngốc, sao trong mơ vẫn còn nhớ đến tôi?!” Trương Trì khe khẽ chọt chọt vào má mềm của y, khiến Tang Minh nhíu mày rồi tỉnh lại.

“A? Trương Trì sao tự nhiên ngươi lại lớn thế này?” Vẻ mặt Tang Minh như vừa phát hiện ra một đại lục mới.

“Nói cái gì vớ vẩn vậy? Rời giường, tôi dẫn cậu đi ăn điểm tâm, chút nữa tôi còn phải đi làm.”

“Đi làm?” Đôi mắt tuy trợn to nhưng nhãn thần cũng rất mơ hồ.

“Đúng rồi, đi làm! Không làm việc thì làm gì có tiền mà nuôi cậu?” Trương Trì đột nhiên có cảm giác như mình đang nuôi một chú thú cưng.

Tang Minh vì thấy anh coi thường mình mà ra vẻ tức giận: “Bản quân có tay có chân, thừa sức tự nuôi mình!”

“Được rồi được rồi, tôi nuôi cậu trước, sau này đổi lại cậu nuôi tôi.” Trương Trì vốn muốn nói khi nào y hết bệnh thì hẵng nuôi mình, thế nhưng nhìn khuôn mặt bực tức của y, anh cũng chẳng nỡ, thế nên đành nói dối Tang Minh. Vừa nghĩ tới việc liệu bệnh tình của em trai có chữa được không, hơn nữa cuối cùng Tang Minh cũng phải trở về quê, trong lòng Trương Trì liền có chút mất mát.

“Bản quân không biết làm mấy việc của loài người các ngươi, cũng sẽ chẳng thể phù phép cho giấy thành vàng bạc, thế nhưng việc chân tay tuyệt đối không thể làm khó ta được, bản quân nghĩ làm vậy có thể kiếm ra tiền.” Vẻ mặt y thành thật, là đang suy tính sau này sẽ như thế trang trải cuộc sống ra sao.

“Tốt nhất, chút nữa tôi sẽ tìm việc cho cậu, nào, tới đây, để tôi chỉ bàn chải và kem đánh răng cho.” Trương Trì cảm thấy tìm cho Tang Minh một công việc ở thành phố này đâu có dễ như ở quê, tìm ra một ông chủ mà không coi thường, không phân biệt đối xử với y cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Cho y ăn điểm tâm xong, anh giống như một bà lão cao tuổi mà nhắc đi nhắc lại, dặn dò Tang Minh nếu có chuyện gì thì liền gọi điện cho anh, thế rồi mới ba chân bốn cẳng chạy ra cửa.