Lời đã ra tận miệng nhưng cũng nói không thành.

Sở Hạ Lâm cao trào trước lại bị làm đến mơ mơ màng màng, sau khi bắn xong lúc Diệp Hỏa còn đang lau bụng cho cậu cậu đã ngủ rồi. Diệp Hỏa thở dài, hai người lau sạch, lót một miếng giấy trên giường ôm Sở Hạ Lâm cắt móng tay cho cậu.

Diệp Hỏa nhíu mày, như thế nào cảm thấy trao đổi chất của Sở Hạ Lâm càng lúc càng nhanh, lần trước thấy cậu cắt móng tay vẫn là…

Sở Hạ Lâm mơ màng, giật mình dường như có một số việc còn chưa làm xong, trong thoáng chốc lại cảm thấy bàn tay bị nắm, thân thể cũng hiếm khi được ôm vào trong ngực.

Cậu nhớ tới Diệp Hỏa hôm nay không cần gác đêm… có thể ôm ngủ như thế này đến sáng hay không a!

Nghĩ như vậy Sở Hạ Lâm trở mình, làm bộ ôm lấy Diệp Hỏa. Người nọ sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn là ôm trở về.

Một đêm ngủ ngon.

Ngày hôm sau Diệp Hỏa phân phó người, Chu Tụng ở nhà, hắn và Sở Hạ Lâm cộng thêm Cố Tây An cùng Cố Nam Ninh, bốn người còn có súng, xuống tầng hầm phía dưới mà nói cũng đủ rồi.

Từ sau khi sự kiện kia bùng nổ Diệp Hỏa liền lặng lẽ cài đặt camera trong và ngoài cửa chính của khu nhà này, ngay cả miệng thông gió cũng đã gia cố tốt. Tuy nói Diệp Hỏa tính toán tốt thời gian, nhưng sự kiện bùng nổ sớm hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, cho nên chuyện khóa điều khiển từ xa (*遥控锁) ở cửa ra vào là sau khi sự kiện kia phát sinh, nhưng cũng may vẫn phong tỏa được bãi đỗ xe cùng tầng hầm cực kỳ chặt chẽ. Từ sau lần đó Diệp Hỏa vẫn chưa xuống tầng hầm ngầm lần nào, không biết tình huống nơi đó.

Tầng hầm là nơi cất chứa những đồ phế phẩm của một khu dân cư, vật hữu dụng cũng không ít. Nhưng tầng hầm chỉ có một cửa ra vào, bên trong quanh co lòng vòng, ngã rẽ cùng góc chết cũng rất nhiều, Diệp Hỏa không yên tâm để cho một mình Sở Hạ Lâm xuống dưới cho nên Sở Hạ Lâm vẫn chưa từng đi xuống.

Hiện tại số người không ít lại có súng, là thời điểm đi xuống xem một chút rồi.

Chu Tụng đứng ở cửa ra vào vẫy tay với bọn họ rồi khóa cửa lại.

Diệp Hỏa dẫn theo bọn họ một đường đi xuống, dưới sự che chắn của anh em Cố gia mở ra cửa, địa phương trong tầm mắt trống trải yên tĩnh. Diệp Hỏa thông qua bộ đàm lại để cho Chu Tụng nhìn kỹ cửa ra, chờ bọn hắn đi vào liền khóa lại cửa của tầng hầm.

“Anh cũng đừng ngủ mất.” Diệp Hỏa nói.

“Yên tâm đi.”

Diệp Hỏa cầm súng tiên phong, Sở Hạ Lâm bọc hậu. Bốn người rất nhanh đã quét một vòng tầng hầm, không phát hiện xác sống. Quả nhiên, chỗ này bình thường rất ít người lui tới, cho dù xảy ra chuyện cũng là an an tĩnh tĩnh.

Hắn quay đầu giơ tay ra hiệu với ba người còn lại, thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Sở Hạ Lâm cùng anh em Cố gia mới thả lỏng. Diệp Hỏa dẫn bọn họ đi đến căn phòng dưới tầng hầm, sau khi mở cửa ngoại trừ các loại công cụ cùng vật phẩm, một xe đẩy hàng siêu thị kích thước lớn đặt trong phòng. Hắn đẩy xe về phía Sở Hạ Lâm, ý bảo cậu phụ giúp.

“Sao cả thứ này anh cũng có, lấy được ở đâu vậy?” Sở Hạ Lâm hỏi.

“Ở siêu thị a.” Diệp Hỏa nói xong vẫy tay với bọn họ, bốn người bắt đầu càn quét từ tầng hầm của hộ gia đình đầu tiên.

Hắn dùng chìa khóa vạn năng mở cửa, một đám người giống như đi siêu thị vơ vét những thứ mà người dân trong khu đặt dưới tầng hầm ngầm.

Vật hữu dụng quả nhiên có không ít, lúc này cho dù là đồ bỏ đi cũng có tác dụng của nó. Nhưng những thứ này đều là ngày bình thường chưa dùng tới, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều thích trữ đồ, rõ ràng vứt đồ là một công việc sảng khoái nhất, nhưng muốn cho người chủ động vứt đồ quả thật còn khó hơn lên trời.

Hiện tại cũng phải cảm ơn bọn họ không ném mấy thứ linh tinh này rồi. Diệp Hỏa bỏ một cây lau nhà vào giỏ xe đẩy, đồ lau nhà đã sớm hỏng, bảo Sở Hạ Lâm lấy một cái ở siêu thị về cậu vẫn luôn ngại không tiện nên cũng không lấy, vậy mà ngay cả máy chạy bộ loại kia cũng đã mang về.

“Đệch  —— “

Sau lưng truyền đến tiếng của Cố Tây An, Diệp Hỏa theo tầm mắt của cậu nhìn qua, ở đằng sau hướng ba giờ của đối phương có một xác sống mập mạp đang từ một lối đi khác thông tới đi ngang qua lối đi của bọn họ.

Diệp Hỏa ra hiệu chớ cớ lên tiếng đối với ba người đằng sau, bốn người cũng không dám thở mạnh, chờ xác sống kia đi ra khỏi cửa của lối đi ——

Đáng chết! Diệp Hỏa thầm mắng, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy, tầng hầm ngầm không có xác sống, gia hỏa này rốt cuộc từ chỗ nào đến?!

Còn bỏ sót chỗ nào sao?! Chỗ nào? Đầu óc Diệp Hỏa loạn chuyển, không thể nào là miệng thông gió, hắn đã sớm gia cố miệng thông gió rồi, hơn nữa xác sống này mập như vậy, căn bản không có khả năng tiến vào từ miệng thông gió!

Chẳng lẽ Chu Tụng mở cửa tầng hầm?! Lòng Diệp Hỏa kinh hoàng không thôi, mẹ kiếp, nếu như Chu Tụng mở cửa tầng hầm ngầm mà nói, xác sống sẽ không chỉ dừng lại ở một con ——

Hiện tại trong nhà chỉ có Chu Tụng cùng tổ trưởng của anh ta, nếu như anh ta muốn giết mình và Sở Hạ Lâm thì dễ như trở bàn tay, chỉ cần điều khiển mở ra cửa tầng hầm cùng bãi đỗ xe, mấy xác sống ở bãi đỗ xe chắc chắc sẽ đồng loạt xông lên xé xác bốn người bọn họ.

Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!

Hắn nên biết không nên tín nhiệm người ngoài! Vẫn luôn thận trọng từng bước cẩn thận từng ly từng tí, chính là vì có thể khiến cho  hắn và Sở Hạ Lâm sống sót, nhưng bây giờ người đẩy hắn và Sở Hạ Lâm lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm này, lại là Diệp Hỏa hắn a!

Diệp Hỏa hít sâu, hắn không thể sợ, nếu hắn luống cuống đến cả Sở Hạ Lâm thì phải làm sao bây giờ….

Hắn nắm chặt súng trong tay, hiện tại quan trọng là… giải quyết thứ trước mắt, nhưng hắn lại không dám tùy tiện nổ súng, lỡ như còn xác sống khác mà nói, tiếng súng vang lên sẽ dẫn bọn chúng đến, chỉ bằng đạn của bốn người bọn họ căn bản không đủ. Dù cho Sở Hạ Lâm có thể lấy một địch trăm, cũng khó có thể sống sót.

Bốn người đều nín hơi ngưng thần, nhìn chằm chằm xác sống mập mạp trước mắt đang hướng về phía một lối đi khác.

Liền sắp tới rồi, một khi nó đi qua bốn người bọn họ có thể lặng yên không tiếng động trở ra cửa, dù sao bọn chúng chỉ có thể dùng thính giác.

Diệp Hỏa làm động tác lùi về đối với ba người sau lưng, Sở Hạ Lâm biến thành người đi đầu, Diệp Hỏa bọc hậu, bốn người chậm rãi lùi về sau.

Đang lúc bọn hắn đặt những bước đầu tiên về phía sau, xác sống vốn đang lê bước đi về phía trước đột nhiên lại quay đầu về phía bọn hắn.

Làm sao có thể! Rõ ràng một chút âm thanh cũng không có ——

Đợi đã…! Đồng tử Diệp Hỏa chợt phóng đại, vừa rồi không chú ý, trong tích tắc xác sống quay đầu hắn mới phát hiện đôi mắt của xác sống trước mặt tuy rằng vẫn trống rỗng vô thần, nhưng là màu đen, ngay cả vị trí tròng mắt cũng là màu đen!

Không phải màu đỏ máu…

Đây là… xác sống cấp II!

“Chạy mau! Chạy ra cửa!” Diệp Hỏa quay đầu nói nhỏ với ba người bọn họ, một giây tiếp nhưng lại trong nháy mắt bị xác sống chạy như bay tới đây bổ nhào xuống đất!

Mẹ kiếp, so với những con ở bãi đỗ xe thì nhanh hơn nhiều!

Súng của Diệp Hỏa để giữa hai người, dùng cả tay cả chân dùng sức đẩy xác sống ra, nhưng thân thể xác sống này quá lớn, bằng vào khí lực của Diệp Hỏa căn bản không địch nổi.

Xác sống cắn về phía mặt Diệp Hỏa, Diệp Hỏa nhanh chóng chuyển súng lên trên, chắn ngang miệng xác sống, xác sống lắc đầu mấy cái mắt thấy súng đã muốn văng ra——

Đệch mẹ mày… ông đây… mẹ nó….

Diệp Hỏa mắng, thực sự tuyệt vọng đến chịu bó tay*. Hắn dùng khóe mắt nhìn thấy súng của Cố Tây An đang nhắm ngay chính giữa đầu của xác sống chuẩn bị bóp cò, nhưng bởi vì đầu Diệp Hỏa cùng đầu xác sống cách nhau quá gần lại đang chuyển động không ngừng, căn bản không cách nào nhắm trúng.

(*Nguyên văn 无计可施 vô kế khả thi.)

“Đừng ——”  Diệp Hỏa hét với Cố Tân An, trong nháy mắt đầu xác sống liền bị bắn nát, bắn đến Diệp Hỏa cả một mặt máu, mặt nạ bảo hộ bị dính lấm lem.

Cố Tây An cười nói: “Không nên xem thường phương pháp của cảnh sát hình sự —— Đệch! Món đồ kia như thế nào còn chưa chết!”

Xác sống tuy rằng bị nát đầu nhưng vẫn lắc lư đứng lên, động tác so với vừa rồi lại nhanh không ít. Diệp Hỏa nhìn nó chạy về phía Cố Tây An, níu cổ xác sống lôi nó về, từ sau lưng khóa lại thân thể nó. Nhưng khí lực của hắn có hạn, căn bản không chống được lâu, mắt thấy xác sống đã muốn tránh thoát ——

“Mau —— đánh nó —— ” Diệp Hỏa hô, nhưng bởi vì xác sống đột nhiên giãy giụa không kịp nói ra câu tiếp theo.

“Ngồi xuống!”

Diệp Hỏa nghe thấy giọng nói quen thuộc dựa theo chỉ lệnh nhanh chóng ngồi xuống, một giây sau, một phát xuyên thấu trái tim của xác sống.

Xác sống mập mạp nặng nề ngã xuống, giật giật, cuối cùng không còn dấu hiệu còn động.

Diệp Hỏa ngồi xổm dưới đất thở hổn hển nhìn về phía Sở Hạ Lâm đang giơ súng, em ấy làm sao biết được ——

Sở Hạ Lâm vội chạy tới kéo Diệp Hỏa, Diệp Hỏa lau máu trên mặt nạ, nói: “Đi, đi mau!”

Bốn người cùng chạy ra cửa, trái lại với lo lắng của Diệp Hỏa, cửa ra ngoài vẫn còn đóng chặt, trong tầng hầm dường như cũng chỉ có một xác sống đó.

Kỳ quái, thân thể lớn như vậy a, vừa rồi không có khả năng không nhìn thấy!

Nhưng hiện tại không rảnh nghĩ những thứ này, Diệp Hỏa mở cửa, bốn người bằng tốc độ nhanh nhất quay lại trên lầu, chẳng quan tâm đến ám hiệu chỉ điên cuồng gõ cửa căn hộ của Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm.

Chu Tụng vừa mở cửa bốn người liền như ong vỡ tổ vọt vào, ngồi phịch xuống đất động cũng không muốn động.

Nhanh chóng khóa chặt cửa, Chu Tụng nhìn máu trên mặt nạ của Diệp Hỏa: “Xảy ra cái gì!”

Diệp Hỏa gỡ mặt nạ xuống, luống cuống tay chân gỡ trang phục phòng hộ trên người xuống, ánh mắt không có tiêu cự, dường như vẫn chưa khôi phục lại từ hoảng sợ vừa rồi.

Không có khả năng, không có khả năng… hôm qua vẫn là xác sống cấp I hôm nay liền tiến hóa thành cấp II, cấp II a?! Lúc này mới nửa tháng! So với cấp I, năng lực tiến hóa của cấp II rồi lại không nhỏ chút nào… Làm sao có thể! Không có khả năng!

Hô hấp của Diệp Hỏa bất ổn, không còn thấy được vẻ bình tĩnh trấn định trước giờ, hắn hít sâu, thân thể đột nhiên rơi vào một cái ôm mềm mại. Tay Diệp Hỏa run run nắm lại cánh tay đang vòng qua hắn từ đằng sau kia, liên nghe thấy giọng nói ôn nhu của Sở Hạ Lâm: “Không sao, Hỏa Nhi, không sao, chúng ta về đến nhà rồi.” Vừa nói vừa hôn hôn tóc hắn.

Cố Tây An cũng chưa hoảng hồn lại từ trong khiếp sợ, cậu run run rẩy rẩy nhìn về phía Cố Nam Ninh vừa rồi chạy ở cuối cùng, muốn nhìn xem đối phương có bị sao không. Lại chỉ nghe thấy Cố Nam Ninh thở phì phò nói với Chu Tụng: “Chu lão đại… mở cửa a… xe hàng của chúng ta còn bị anh khóa ở bên ngoài…”

Gia hỏa này… Cố Tây An trừng to mắt không thể tin nhìn thằng em mình, thì ra vừa rồi chạy chậm như vậy là vì đẩy xe hàng a…