Diệp Hỏa ăn cơm xong thừa dịp trời vẫn sáng đi lên lầu kiểm tra thiết bị trên sân thượng, Sở Hạ Lâm cầm gậy bóng chày cũng theo hắn lên lầu canh chừng cho hắn.

“Em mệt cả ngày rồi xuống nhà nghỉ ngơi đi, lầu trên lầu dưới anh đều gắn camera rồi, có gì thông qua camera cũng có thể nhìn thấy.” Diệp Hỏa ngồi xổm xuống kiểm tra thiết bị lọc nước mưa, liếc qua Sở Hạ Lâm đứng bên cạnh, muốn đuổi cậu xuống nghỉ ngơi.

Sở Hạ Lâm vuốt gậy bóng chày trong tay, bĩu môi nói: “Camera có nhiều thì em cũng nhìn không hết. Anh đột nhiên gặp nguy hiểm em không phát hiện làm sao bây giờ? Em không kịp đuổi lên, bằng anh đánh không lại.”

Diệp Hỏa nhíu nhíu mày, lườm Sở Hạ Lâm, người sau lập tức không dám lên tiếng. Diệp Hỏa tìm thấy mấy lỗ nhỏ trên ống nước của thiết bị lọc nước mưa, đoán chừng là do chuột làm, cũng không quá khẩn trương, liền lấy công cụ ra bắt đầu sửa.

Còn chưa gặp qua chuột biến dị… không biết chúng nó có thể hay không cũng…

Thân thể đột nhiên bị người phía sau ôm lấy.

“Diệp Hỏa…”

Tuy rằng cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc Diệp Hỏa vẫn cảm thấy căng thẳng, Sở Hạ Lâm rất ít khi gọi mình bằng cả tên họ như vậy.

Diệp Hỏa tiếp tục công việc trên tay không tiếp lời, cảm thấy được Sở Hạ Lâm dùng mặt cọ cọ gáy mình, hô hấp ấm áp lập tức phả đến làn da trần trụi của mình.

“Diệp Hỏa..” Sở Hạ Lâm nói: “Em nhìn thấy anh mới an tâm a.”

Động tác trên tay Diệp Hỏa lỡ một giây. Lại nghe Sở Hạ Lâm nói tiếp: “Không… ôm vào mới an tâm.”

Trái tim đập dồn dập.

Diệp Hỏa gỡ Sở Hạ Lâm ra khỏi người mình: “Nói bậy bạ gì đó, có gì mà không an tâm.”

Sở Hạ Lâm lại dán tới, ôm chặt hơn nữa: “Ôm vào cũng không an tâm.”

Diệp Hỏa bị cậu ôm trái tim liên tục đánh trống reo hò.

“Đừng nghịch.” Hắn kéo tay của Sở Hạ Lâm xuống: “Trông chừng cho tốt.” Dừng một chốc lại nói: “Anh hiện tại làm những thứ này em tốt nhất học một chút, đừng để cái gì cũng để cho anh làm.”

“Đừng chỉ nói em.” Sở Hạ Lâm nhìn Diệp Hỏa sửa xong thiết bị lọc nước, giơ lên gậy bóng chày đưa qua: “Anh vung cái này cho em xem một chút.”

Diệp Hỏa nhìn gậy bóng chày để ngang giữa hai người, lại giơ tay mình lên nhìn chăm chú trong chốc lát, nói: “Đừng nói giỡn.”

“Chỉ có con dao kia của anh đừng nói xác sống, ngay cả người cũng giết không được.” Sở Hạ Lâm nhìn con dao gắn trong ủng ngắn của Diệp Hỏa, đưa gậy bóng chày qua cho Diệp Hỏa: “Anh thử xem.”

“Nói cứ giống như em đã từng giết qua vậy? Lần đó không phải là em đánh cho tàn phế liền chạy, thứ kia tàn phế hay không tàn phế có gì khác nhau sao? Nói phải nhổ cỏ tận gốc em có nghe không?”

Sở Hạ Lâm vội nhìn trái nhìn phải mà đáp lại hắn: “Anh anh anh đừng lảng sang chuyện khác!”

Diệp Hỏa nhận gậy bóng chày trong tay Sở Hạ Lâm, thuận tay đặt một bên: “Tay phải của anh bị thương, em cũng biết, đừng nói là gậy bóng chày, anh hiện tại cầm bút cũng tốn sức.” Diệp Hỏa hít sâu một hơi: “Cho nên anh nói em phải học mấy cái này cho anh, ngày nào đó tay anh không thể dùng.. hoặc là ngày nào đó anh… em phải có thể—— “

“Em biết rồi.” Sở Hạ Lâm nhìn Diệp Hỏa, như có điều suy nghĩ.

Ngay tại lúc Diệp Hỏa nghĩ đừng nói là bi quan của mình ảnh hưởng đến Sở Hạ Lâm đi, đối phương đột nhiên mở miệng.

“Ngày mai chúng ta bắt đầu chạy bộ!”

“Cái gì???!” Diệp Hỏa ngây ngốc.

Ngày hôm sau rõ ràng không phải ngày ra ngoài tìm tiếp tế, Sở Hạ Lâm vẫn là đi ra. Đúng bốn giờ chiều trở về gõ cửa, Diệp Hỏa vừa mở cửa liền nhìn thấy cậu không biết từ chỗ nào khiêng một cái máy chạy bộ trở về. Đóng gói hoàn hảo, còn là cái loại đắt đỏ. Quả nhiên đến lúc này… ai cướp được chính là của người đó a….

“Hỏa nhi —— “

Diệp Hỏa biết cậu có ý gì, vội vàng xua xua tay quay người liền đi đến phòng sách: “Có bản lĩnh em tự mình lắp, đừng gọi anh.”

Năng lực động tay của Sở Hạ Lâm cực kém, không có Diệp Hỏa hỗ trợ giằng co cả đêm, rốt cuộc trước lúc ngủ đã lắp xong máy chạy bộ. Cậu kéo Diệp Hỏa lên: “Nào nào nào, không có việc gì chạy thử hai bước.”

Diệp Hỏa đứng trên máy chạy bộ còn chưa kịp phản ứng Sở Hạ Lâm cũng đã nhấn nút tăng tốc, Diệp Hỏa gấp đến độ la lên: “Anh đệch anh tại sao phải… đệch! Sở Hạ Lâm em dừng lại cho anh!”

Hắn đỡ tay vịn, tốc độ của máy chạy mặc dù không nhanh, nhưng chân Diệp Hỏa thoáng cái đã bắt không kịp, thất tha thất thểu mấy bận đều muốn té. Diệp Hỏa từ nhỏ đã được miễn thể dục, cho dù trước lúc sự kiện bùng nổ hắn cũng không đi qua phòng tập thể thao, dĩ nhiên chưa bao giờ dùng qua máy chạy bộ. Hắn luống cuống tay chân muốn tắt máy chạy, nhấn mấy cái nút, ngươc lại khiến cho máy chạy càng lên mức độ cao hơn.

Diệp Hỏa thở hồng hộc, chạy năm phút đồng hồ gần như đã dùng hết nửa cái mạng. Sở Hạ Lâm cũng biết tiến hành theo chất lượng, không dám mới lần đầu liền khiến Diệp Hỏa chạy quá mức. Cậu giúp Diệp Hỏa điều chỉnh tốc độ chậm lại dần dần, để cho hắn có thể quen với thay đổi.

Ngày đầu tiên Diệp Hỏa chạy hai mươi phút, vừa rời khỏi máy chạy liền nằm xuống sô fa không nhúc nhích. Sở Hạ Lâm vội vàng kéo hắn dậy: “Vừa vận động xong liền nằm dễ dàng bị đột tử anh không biết sao! Mau đứng lên!”

Diệp Hỏa bị kéo lên, miễn cưỡng mở mắt ra trừng Sở Hạ Lâm, cắn răng nghiến lợi nói: “Không biết, lão tử mẹ nó chưa từng vận động a!”

Sở Hạ Lâm nhìn người này bắt đầu cục tính, vội vàng rót cho Diệp Hỏa ly nước. Cậu ngồi dưới sàn ngửa đầu nhìn Diệp Hỏa ngồi trên ghế sô fa “Cơ thể anh không thích hợp vận động, sẽ mang đến gánh nặng cho cơ thể không nói, trước kia quả thật không cần phải vận động. Nhưng bây giờ chạy nhanh chính là cứu mạng a! Anh không thể đợi xác sống đến liền nói ‘Ha, bạn thân đợi một lát, cơ thể tôi không tiện chạy nhanh, cậu nhường tôi mười phút chạy trước nha’!”

Diệp Hỏa vừa thở gấp vì giận, lại bị Sở Hạ Lâm chọc đến nở nụ cười. Hắn hít sâu mấy ngụm liền cảm thấy mùi máu tươi trong cổ họng, đầu cũng bởi vì thiếu dưỡng khí mà lơ mơ. Hắn bóp mũi nhắm mắt lại, nghe Sở Hạ Lâm nói: “Tay anh bị thương… căn bản không có biện pháp bảo vệ mình, phải chạy trốn nhanh mới được.”

Diệp Hỏa hừ một tiếng: “Chạy trốn nhanh có tác dụng gì?” Bị dồn đến góc chết, không đánh được đối phương không phải là ngồi chờ chết sao.

Nghe thấy bên kia hồi lâu không có phản ứng, Diệp Hỏa mở mắt, nhìn thấy Sở Hạ Lâm đang gác trên đầu gối hắn nhìn xem hắn.

“Em tới bảo vệ anh, anh chỉ có nhiệm vụ chạy trốn là được rồi.” Sở Hạ Lâm nói.

Người này…

Diệp Hỏa tránh đi ánh mắt của Sở Hạ Lâm, làm bộ uống nước.

Sở Hạ Lâm tiếp tục nói không ngừng: “Huống hồ rèn luyện cũng không có chỗ xấu, công năng tim phổi của anh kém như vậy nhưng là không được a.” Cậu một bên nói một bên làm giãn cơ cho Diệp Hỏa: “Ngày mai chạy tiếp, được không?”

Sau một phút, Diệp Hỏa rốt cuộc rặn ra  một chữ “Ừm” từ cổ họng.

Sở Hạ Lâm giúp Diệp Hỏa kéo duỗi lại xoa bóp cơ bắp trên người giúp hắn thư giãn.

Diệp Hỏa giơ tay lên nói: “Để anh tự làm.”

Sở Hạ Lâm liền nghe lời thả tay Diệp Hỏa ra, ngược lại giúp hắn bóp bóp chân. Diệp Hỏa trừng Sở Hạ Lâm đang cười tủm tỉm nhìn hắn, cũng không nỡ bỏ cậu ra, đành phải tùy ý cho cậu bóp. Trong lòng không phải không thừa nhận, được Sở Hạ Lâm dùng tay bóp quả thật có chút thoải mái.

Nhưng bóp bóp một hồi lại có chỗ không đúng rồi.

“Hi hi…” Sở Hạ Lâm cười cười, đứng dậy giạng chân ở trên người Diệp Hỏa, ghế sô fa xốp, đầu gối Sở Hạ Lâm thoáng cái liền lún xuống dưới, sức nặng cả người đều đặt trên đùi của Diệp Hỏa.

Cậu co tay lại chống ở hai bên người Diệp Hỏa, dán đến gần trúc trắc hôn hôn cổ Diệp Hỏa: “Hỏa nhi…”

Diệp Hỏa muốn đẩy cậu ra nhưng bởi vì vừa nãy chạy bộ không còn sức. Phát giác được ý định của Diệp Hỏa, hai tay Sở Hạ Lâm không dấu vết ngăn lại tay của Diệp Hỏa, tiếp tục gặm cắn cổ hắn.

Quá lâu… không làm rồi.

Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm quen nhau chưa lâu thì sự kiện kia bùng phát. Còn chưa kịp chàng chàng thiếp thiếp liền trải qua thời kỳ có hôm nay không có ngày mai, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, càng đừng nói đến cái kia.

Hai người tách ra hành động, thời gian gặp mặt vốn đã ít, cho dù đồng thời rãnh rỗi cũng đều mệt đến không xong. Bản thân Diệp Hỏa dường như cũng không hào hứng với tiếp xúc thân thể, từ khi quen nhau đến nay, chưa chạm qua Sở Hạ Lâm được mấy lần.

Diệp Hỏa là mối tình đầu của Sở Hạ Lâm, yêu đương cũng vậy làm tình cũng vậy, Sở Hạ Lâm đều là lần đầu tiên. Vừa nhận ra được khoái cảm của làm tình, như thế nào có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy. Tuy nói Diệp Hỏa không chủ động, nhưng một khi đã nghiêm túc làm rồi lại là một tay lão luyện, kinh nghiệm chả được mấy lần cũng đã làm Sở Hạ Lâm đến kêu cha gọi mẹ, giống như người đói bụng một tuần bỗng nhiên được ăn một bữa buffet, buffet này còn có tổ yến bào ngư hải sâm cua đồng, không chỉ thỏa mãn lại còn no nê. Diệp Hỏa ngay cả tinh lực suy nghĩ vì cái gì rõ ràng chán ghét tiếp xúc thân thể lại có thể thuần thục như vậy cũng không có.

Hiện tại thật vất vả ổn định rồi… đồ ăn điện nước đều không lo, no ấm dĩ nhiên là nghĩ…

Sở Hạ Lâm hôn hôn cổ Diệp Hỏa, xương quai xanh, lại một đường theo yết hầu liếm lên tìm kiếm môi của hắn. Ghế sô fa lại khiến cho phần dưới của hai người dán chặt vào một chỗ, hô hấp của Sở Hạ Lâm dần bất ổn, miệng cũng từ hôn biến thành cắn.

Diệp Hỏa cảm nhận được phía dưới của cậu biến hóa, rút tay ra sờ sờ đầu cậu, nâng cằm Sở Hạ Lâm lên, trầm giọng hỏi: “Muốn làm? Hửm?”