Bốn người rốt cuộc đuổi kịp về nhà trước bốn giờ, hết cách rồi, thành phố này quá lớn, cho dù hiện tại không kẹt xe, từ xung quanh thành phố chạy về nhà cũng còn quá miễn cưỡng.

Cố Tây An nói vào bộ đàm dưới lầu: “A Ninh, xuống dưới khuân đồ! Có cá ——” Cố Nam Ninh nghe xong Cố Tây An nói có cá liền  chạy như điên xuống dưới, xuống lầu vừa nhìn khá lắm… định mệnh một xe đây là cái quỷ gì…

Diệp Hỏa bọn họ không chỉ mang luôn một nhà kính của nông trại lên xe, còn có hạt giống phân bón đất trồng đều chuyển về, ngay cả thiết bị tưới nước cũng không buông tha. Cố Tây An cùng Cố Nam Ninh thừa dịp trời còn sáng liền vội vàng mang đồ lên sân thượng dựng nhà kính để chuẩn bị trồng trọt, cá thì nuôi trong hồ bơm hơi, Chu Tụng thổi phồng hồ bơi mệt đến tận lúc nấu cơm tối eo đều không thẳng lên được.

“Hôm khác chúng ta đến nhà hàng hải sản lấy về mấy hồ cá của bọn họ.” Cố Tây An xoa tay.

Diệp Hỏa trước giờ cơm tối lại dưới sự giám sát của Sở Hạ Lâm chạy bộ nửa tiếng, trải qua mấy ngày huấn luyện này, Diệp học bá hiện tại ít nhất có thể kiên trì ba mươi phút không chửi mẹ rồi.

“Bắt đầu từ ngày mai em dạy cho anh một vài thuật phòng thân cơ bản nha?” Sở Hạ Lâm ngồi xổm  bên chân Diệp Hỏa, vừa nói vừa mát xa bắp chân cho Diệp Hỏa đang ngồi thở dốc trên sô fa.

“Thuật… phòng thân có thể dùng sao?” Diệp Hỏa lúc này đang thầm nghĩ đập nát cái máy chạy bộ kia, đều là vận động, hắn tình nguyện làm Sở Hạ Lâm nửa tiếng cũng không muốn chạy: “Mấy thuật phòng thân kia của các em đều là kỹ thuật bẻ khớp*, đối phó với xác sống không phải là uổng phí?”

(*Nguyên văn 反关节 phản quan tiết.)

“Cũng không phải tất cả đều vậy…” Sở Hạ Lâm bĩu môi: “Em đây dạy anh một ít  —— “

“Diệp Hỏa này vẫn là thích hợp loại công kích từ xa.” Chu Tụng từ phòng bếp thò đầu ra, thân hình so với bình thường thấp một khúc, rõ ràng là cong eo a, anh nói: “Sáng mai tôi dạy cậu xạ kích đi.”

Sở Hạ Lâm ấn đùi Diệp Hỏa đứng lên, làm bộ lơ đãng ghé bên tai Diệp Hỏa nói khẽ: “Anh còn cần anh ta dạy anh xạ… kích —— sao —— hả?”

Cậu ấn vai Diệp Hỏa một cái, lòng thầm nghĩ thể lực của Diệp Hỏa? Thể lực của Diệp Hỏa Chu Tụng anh có thể biết rõ hơn tôi sao?

Diệp Hỏa chết lặng*. Chu Tụng kỳ thật không có hứng thú với bản thân, bản thân cũng không có hứng thú với Chu Tụng. Cảnh sát Chu này có phải cong hay không còn chưa biết. Diệp học bá nghĩ, nhưng có trách thì trách cái tính thối nát này của hắn cho tới nay đều không có bạn bè gì, thật vất vả cùng một người phù hợp ở phương diện nào đó. Sở Hạ Lâm mới sinh nghi. Đoán chừng cũng không tính là sinh nghi, chính là khó chịu.

(*心塞 tâm tắc, dịch bừa í.)

【 Vốn chỉ có một mình tôi có thể nhịn được anh ấy cùng anh kết nhóm sinh hoạt, anh nhịn anh ấy làm gì?】 Em ấy có lẽ là nghĩ như vậy?

Nhưng cảnh sát Chu không đành lòng cũng không có cách a, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Trước khi ngủ Diệp Hỏa kiểm tra trạng thái cùng vết thương của Cam Qua, nói với ông: “Mấy ngày nữa có thể cắt chỉ rồi.” Cam Qua gật đầu, tỏ vẻ thân thể mình hiện tại có thể theo chân bọn họ ra ngoài.

“Vẫn là không đi thì tốt hơn.” Diệp Hỏa nói: “Tình huống bên ngoài không ổn định, trên người chú lại có thương, xảy ra chuyện gì đều khó mà nói trước được, cứ dưỡng thương cho tốt cũng không muộn.”

“Ba Cam muốn ra ngoài làm gì a.” Chu Tụng rót một ly nước cho Cam Qua: “Nuôi cá cùng chăm lo mấy thứ trên lầu cho tốt là được rồi, dù sao ba cũng sắp về hưu, làm cũng không sai biệt lắm đều là… chút… việc này…”

Cam Qua nhìn Chu Tụng, người kia sờ sờ mũi, sau đó đi theo Diệp Hỏa xuống chỗ ở của hắn cùng Sở Hạ Lâm.

“Anh theo tôi làm gì?”

“Ai đi theo anh, tôi hút thuốc.” Chu Tụng nói xong móc ra một điếu thuốc từ trong túi: “Ba Cam không cho hút.”

Diệp Hỏa nhìn Chu Tụng, khinh thường hừ một tiếng, lấy ra một điếu cũng bắt đầu hút.

Chu Tụng cũng khinh thường hừ một tiếng: “Anh giỏi anh trở về rồi hút.” Nói xong cười cười: “Anh cũng có ngày hôm nay.”

Diệp Hỏa giơ ngón tay giữa với anh.

“Không biết lúc nào mới có thể tìm được ‘Hải yêu’ a ——” Chu Tụng duỗi lưng một cái, thầm nghĩ, dừng một chút lại nói tiếp “Anh cũng phát hiện phải không?” Anh phun ra một vòng khói: “Hôm nay chúng ta nhìn thấy đều là ‘xác sống cấp I’.”

“Đúng, rất kỳ quái.” Diệp Hỏa gật đầu: “Nhưng đây cũng phù hợp với dự đoán trước kia của tôi, ‘xác sống cấp II’ vốn không nên tiến hóa nhanh như vậy.”

“Trước mắt,  chỉ có duy nhất một ‘xác sống cấp II’ xuất hiện ở tầng hầm vốn chỉ có các anh mới có thể ra vào… anh biết điều này có ý nghĩa gì không?” Chu Tụng lời ít ý nhiều*.

(*Nguyên văn 意有所指 ý hữu sở chỉ:  ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.)

“Ý nghĩa là các anh gần nhất sẽ không có chuyện gì tốt.” Diệp Hỏa biết rõ anh ta muốn nói gì, nhưng hắn không muốn trả lời anh ta, nói tiếp sang chuyện khác: “Đã nói rồi tài nguyên tách ra, các anh tính lúc nào tự cấp tự túc?” “Anh ngược lại là dự định chia tài nguyên như thế nào?” Chu Tụng cười nói: “Lấy đất ra mà nói đi, là chia ra các anh trồng của các anh chúng tôi trồng của chúng tôi, hay là đến lúc thu hoạch thì phân phối theo đầu người, hay là ấn theo công lao để phân? Nói như thế đều là các người chịu thiệt đi.” Những lời này anh đã sớm muốn nói rồi, chẳng qua ngại lúc ấy không tiện tranh luận cùng Diệp Hỏa, cho nên mới kéo dài cho đến tận bây giờ.

Chu Tụng nói tiếp: “Chính anh cũng hiểu được vì cái gì anh rõ ràng đã sớm tính toán hết thảy, nhưng đến bây giờ mới bắt đầu dẫn nước làm lồng kính nuôi gia súc, xét đến cùng chính là nhân thủ không đủ, chỉ bằng anh và đứa nhóc kia căn bản là lo liệu không hết việc, không có đám người tôi đây ngay cả tầng hầm cũng không xuống đươc.” “Tôi đã nói tôi cũng không phải ——” Lời giải thích của Diệp Hỏa bị cắt đứt.

“Không cần tôi nói anh cũng biết, chúng tôi đông người, cũng đã trải qua vô số huấn luyện cùng thực chiến, muốn chỉnh cậu cùng đứa nhóc kia cũng giống như chơi mà thôi, muốn làm đã làm sớm, tội gì kéo dài cho đến giờ. Cùng cậu ấy phí tâm tốn sức từng giây từng phút đề phòng chúng tôi, không bằng mọi người cùng an an ổn ổn sống qua ngày, đợi đến khi tìm được ‘Hải yêu’ liền vạn sự tốt đẹp. Huống hồ… anh đề phòng cũng quá rõ ràng, tôi nếu mà là anh sẽ ở sau lưng động tay động chân, mà không phải cả ngày xù lông… giống như con mèo…” Chu Tụng ban ngày thổi phồng cái bể bơi kia thổi đến eo đau, lại đứng lâu như vậy, nói xong liền đưa tay đỡ tường, một tay vịn eo, một vị cảnh sát phong lưu phóng khoáng nhìn qua chẳng khác nào tên lưu manh.

Anh giải thích với Diệp Hỏa: “Chúng tôi sẽ không lấy đồ chạy, chúng tôi có thể chạy đến nơi nào? Thứ đồ như điện nước này chúng tôi không bỏ được cũng không thể mang đi. Anh đây là vấn đề vì tín nhiệm…” Anh nói tiếp: “Cảnh giác của anh sớm hay muộn cũng sẽ hại anh. Nếu như trước kia anh tin tưởng Scylla, anh ta kéo anh nhập bọn anh liền đi làm lão đại của ‘Hải yêu’, anh hợp tác cùng ‘Hải yêu’ thì đâu ra những chuyện đáng tiếc này?”

“Anh bây giờ còn không biết xấu hổ nói lời này?” Diệp Hỏa mắng: “Mẹ kiếp, nếu không phải nửa năm trước các anh bắt tôi bắt đến hăng say như vậy, làm sao sẽ tạo thành cục diện hôm nay?” Hắn liếc Chu Tụng một cái, nói: “Tôi là không thể nào gia nhập ‘Hải yêu’. Tuy nói đều là đi ngược lại ‘Thuyền cứu nạn’ nhưng mà lý tưởng của ‘Hải yêu’ cùng tôi không giống nhau, về sau chung quy cũng phải kết thúc*, huống hồ, tôi đã quen làm một mình…”

(*Nguyên văn 掐 kháp.)

Quen làm một mình còn không phải là vấn đề về tín nhiệm? Chu Tụng còn muốn nói điều gì đó, cửa lại đột nhiên mở, Sở Hạ Lâm đẩy cửa đi ra, nhìn thấy chính là một cành tượng thế này.

Chu Tụng dồn tường* Diệp Hỏa.

(* 壁咚 bích đông: dùng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường.)

Chu Tụng! dồn tường! Diệp Hỏa! “Sao em lại ra đây?” Diệp Hỏa nhìn thấy Sở Hạ Lâm luống cuống tay chân vội vàng muốn dập thuốc, lại bị Sở Hạ Lâm đoạt đi. Mẹ kiếp mỗi lần hút thuốc đều bị tóm được.

“Ngửi thấy mùi thuốc.” Sở Hạ Lâm mặt lạnh nói: “Đã trễ thế này, anh không buồn ngủ?”

Diệp Hỏa tự biết đuối lý, im lặng thì thầm một câu “Mũi gì vậy a”, không nói nhiều nữa liền theo Sở Hạ Lâm đi về phòng. Vừa đi vừa nghe Chu Tụng ở phía sau cười, Diệp Hỏa quay đầu trừng anh ta một cái, xoay người lại vừa vặn bị Sở Hạ Lâm bắt tại trận.

Hai người lên tiếng chào hỏi Cố Tây An có nhiệm vụ trực ban liền trở về phòng ngủ. Vừa vào phòng diệp hỏ liền bị Sở Hạ Lâm ấn vào tường ——

“Em ——”

Nói còn chưa dứt lời đã bị hôn.

“Tư thế này… quả nhiên siêu thích hợp hôn môi a…” Sở Hạ Lâm liếm môi một cái, làm bộ lại muốn hôn lên.

Không phải hôm trước vừa mới làm rồi sao! Diệp Hỏa vội vàng đỡ eo cậu, nói: “Đã trễ thế này, chạy ở bên ngoài một ngày em không mệt?”

“Không mệt a…” Sở Hạ Lâm không chút dao động*: “Em thấy anh cũng không mệt nha.” Cậu liếm liếm tai Diệp Hỏa: “Chạy một ngày ở bên ngoài không tính, không phải vẫn còn chạy trên máy chạy bộ ba mươi phút? Ba mươi phút có phải quá ngắn hay không? Em xem anh hôm nay đều không thở gấp chút nào a…”

(*Nguyên văn 不为所动 bất vi sở động: không bị bất cứ chuyện gì làm xúc động.)

“Không ngắn… không ngắn…” Diệp Hỏa nghe thấy lại để cho hắn chạy bộ liền lộ ra vẻ hoảng loạn hiếm khi thấy, ba mươi phút còn ngắn? Dài hơn mà nói máy chạy bộ kia chính là mồ của hắn a!

Sở Hạ Lâm liếm dọc theo tai của Diệp Hỏa, đến vành vai nhẹ nhàng cắn cắn, Diệp Hỏa ôm cậu vỗ về lưng cậu ý đồ khiến cậu bình tĩnh lại, cố tình Sở Hạ Lâm kiên quyết muốn làm, cắn tai thôi còn không tính, còn muốn cắn cổ, ở cổ Diệp Hỏa chính là một ngụm, lại cắn ra một loạt dấu răng.

Diệp Hỏa bị đau lại cảm thấy buồn cười, giống như dỗ bé con mà xoa xoa đầu Sở Hạ Lâm đang vùi vào cổ mình: “Dấu hôn không phải làm như vậy a, em có ngốc không vậy?”

Sở Hạ Lâm một bên liếm dấu răng kia, một bên nâng mắt nhìn Diệp Hỏa, giọng mềm nhũn: “Vậy anh dạy em đi…” Dứt lời liền thẳng lưng, ngón tay lượn lờ bên cổ Diệp Hỏa: “Em hôm nay… nhưng còn chưa thở gấp đâu…”