Edit: Chrysanthemum

Những ánh nắng mặt trời đầu tiên của buổi sớm xuyên qua của sổ thủy tinh bán mở mà chiếu vào căn phòng, trên chiếc giường ván gỗ trong phòng đơn  nhỏ hẹp, một người thanh niên chỉ mặc độc một cái quần lót màu trắng nằm hình chữ đại, sắc mặt an tường mà ngủ.

Vết thương trên bả vai do dị năng giả gây ra đã hoàn toàn khép lại, dù chỉ là một vết sẹo cũng không còn, hết thảy vết máu cũng đều biến mất không còn vết tích, tựa như tất cả đều là một giấc mơ.

Đây nhìn qua giống như là một buổi sáng sớm bình thường.

“Phanh!!!” Cánh cửa gỗ vốn không vững chắc lắm lại bị một cước thô bạo đá văng, tiếng vang thật lớn làm bừng tỉnh thanh niên vốn còn đang trong mộng đẹp, làm cậu giật mình đến nỗi trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên.

“Ai!”

Đôi mắt lam đập vào mắt khiến cho Diệp Tử Linh sửng sốt, ký ức sau khi ý thức mơ hồ đêm qua không được sự cho phép của thân chủ mà tự động xâm nhập vào não bộ mà bắt đầu trình diễn lại. Nhìn đôi mắt lam có ít nhiều tương tự này quả thật khiến mặt của Diệp Tử Linh một trận đen một trận hồng, không tự chủ được mà nhìn xuống mặt đất.

Trên sàn nhà bằng ván gỗ cái gì cũng đều không có, đừng nói là vết máu cùng bạch trọc, ngay cả vết cào cũng không có.

Chẳng lẽ đêm qua kia hết thảy đều là mộng? Diệp Tử Linh dám khẳng định tuyệt đối không phải như vậy, bởi vì mọi thứ trên mặt đất đều bị xóa sạch.

Trước khi nam nhân kia xuất hiện, cậu bởi vì thống khổ mà để lại trên sàn nhà không ít vết cào, cho dù tấm ván gỗ này có năng lực chữa trị thì cũng không thể nào cường đại đến nỗi qua một đêm triệt để tự mình khép lại.

Như vậy, nhất định có vấn đề!

Ánh mắt đánh giá nóng rực làm cho Diệp Tử Linh nháy mắt từ trong suy nghĩ của mình thoát ra, sắc mặt nhất thời đen một mảnh.

Hiện tại cậu mới nhớ là trong phòng này còn có một kẻ xâm nhập khác, hơn nữa tên này là loại phi thường khó ứng phó.

Vấn đề hiện tại còn không dừng ở đó, đêm qua cậu vì an toàn mà đem vứt quần áo cướp được, nương theo bóng đêm mà *** đi về, còn chưa kịp mặc quần áo đã bị phát tác di chứng sau khi hóa thành tang thi. Nói cách khác, lúc này trên người cậu trừ quần lót thì cái gì cũng không có mà tùy ý để cho nam nhân mắt lam kia nhìn hồi lâu sao?

Trong lòng Diệp Tử Linh bật ra một chữ “Thảo” thật lớn, một vạn con thảo nê mã rầm rập chạy qua. Cậu không thích trước mặt người ngoài bị xấu mặt, nhất là trước mặt nam nhân mắt lam này.

Đương nhiên, Diệp Tử Linh sẽ không đem xúc động lật bàn trong lòng mình thể hiện ra mặt, nhất là thời điểm ở trước mặt người xa lạ, cho nên cậu phi thường thản nhiên mà nhảy từ trên giường xuống, đối với nam nhân hô: “Nhìn cái gì, chưa nhìn thấy nam nhân *** sao?”

Nam nhân còn chưa nói gì, cấp dưới phía sau hắn đã không chịu nổi mà nhảy ra, vừa nhìn đã biết là loại bình thường ỷ vào thân phận mà không coi air a gì, nói thẳng ra là hống hách thành thói.

“Tiểu tử mày nói cái gì đó, cũng dám cùng đội trưởng nói chuyện như vậy, chán sống rồi đúng không?!!” Một người cắt tóc thành đầu con nhím, nhìn qua vừa thấy thì chính là một tên côn đồ đầu đường xó chợ, nhảy ra hùng hổ quát vào Diệp Tử Linh, phỏng chừng nếu không có uy áp của thủ trưởng thì đã sớm động thủ, “Một tên ở trong khu dân nghèo còn thấp hơn dân đen mà còn dám kiêu ngạo như vậy, tao thấy mày nhất định là gian tế của tang thi bên kia!”

… Xem ra đầu năm nay chỉ cần có thực lực, nhân phẩm đều chỉ là mây bay.

Diệp Tử Linh đương nhiên cũng không để ý tới tên đầu con nhím chỉ biết cáo mượn oai hùm này, cậu đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ tây trang, cũng không nhìn nhiều đến những vị khách không mời mà đến ở trước cửa, trực tiếp mặc vào.

Loại tiểu nhân vật này còn không đáng để cậu hao tâm tổn trí so đo, từ đầu đến cuối cậu chỉ để ý đến nam nhân mắt lam từ khi đến đây thì một lời cũng chưa nói. Cậu cũng không có thói quen để lộ thân thể ở trước mặt người xa lạ, nhất là ở trước nam nhân mắt lam này.

Chẳng qua Diệp Tử Linh rộng lượng không so đo thì không có nghĩa là người khác cũng không so đo với cậu!

“Này, đây là thái độ gì hả, đang hỏi mày đó!” Đầu con nhím dưới sự trầm mặc dung túng của nam nhân mắt lam thì ngữ khí càng thêm ác liệt.

“Không phải đều đã buộc tội tôi rồi sao, còn muốn tôi trả lời cái gì?” thắt xong cái nút cuối cùng, Diệp Tử Linh rốt cuộc bắt đầu phản bác lại, “Không biết các vị đại nhân mới sáng sớm đã xông vào nhà tàn của tiện dân đây là muốn làm cái gì? Nhà của tôi đây cũng chỉ có bốn bức tường, chịu không nổi các vị đại nhân gây sức ép đâu.”

Ý nghĩa trong lời nói của Diệp Tử Linh mang theo châm chọc rõ ràng, bất quá, nam nhân mắt làm kia như trước không tỏ vẻ gì, mặt không đổi sắc mà nhìn Diệp Tử Linh, đầu con nhím kia thì lại nhịn không được ——

“Mày nói cái gì? Mày dám nói lại lần nữa coi!” Đầu con nhím xiết chặt nắm tay, vừa nhìn là thấy chuẩn bị động thủ với Diệp Tử Linh.

“Tôi có gan không thì mắc mớ gì tới cậu? Hay là cậu quan tâm vấn đề này là vì chính mình?” Diệp Tử Linh dùng ánh mắt ái muội quét mắt nhìn đầu con nhím từ trên xuống dưới một lần, sau đó  lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu rõ.

Nhóc con, cùng cậu chơi, còn sớm mấy trăm năm đó!

Diệp Tử Linh thừa nhận là cậu cố ý khiêu khích đầu con nhím kia, đêm qua cậu nháo ra động tĩnh thực sự quá lớn, vào lúc cậu hóa thành tang thi thì đã sớm dự  liệu được chuyện tra xét toàn thành tuyệt đối là không thể thiếu. Cậu lần đầu tiên cảm tạ năng lực liền vết thương không gì sánh được của tang thi, nếu vết thương trên bả vai này mà không khép lại, khẳng định chỉ cần liếc mắt một cái thì đã bị nam nhân mắt lam kia nhìn thấu.

Nhưng mà, không bị phát hiện thì cũng không có nghĩa là nguy hiểm đã đi qua. Cậu đội nhiên xuất hiện ở trong thành này tuyệt đối sẽ gây ra hoài nghi, cho nên phải đem cái nghi ngờ này dẫn dắt đến một phương hướng khác mới được. Bởi vì một vài nguyên nhân nên một vài dị năng giả cần phải che giấu tung tích, đây không thể nghi ngờ quả là một cai cớ hoàn hảo. Thân phận dị năng giả cũng có thể khiến cho những người này sinh ra một ít cố kị, sẽ không nghĩ cậu là phận pháo hôi mà cho gánh tội thay.

Đầu con nhím kia quả thật không chịu nổi khiêu khích, dưới sự đồng ý ngầm của nam nhân mắt lam, không nói hai lởi trực tiếp nhe răng hướng Diệp Tử Linh mà cười, thề phải cho Diệp Tử Linh biết tay một chút.

Khóe miệng Diệp Tử Linh khẽ nhếch, gợi lên một tia cười lạnh khinh thường, trước khi đầu con nhím bổ nhào đến trước mặt, Diệp Tử Linh chỉ với một cái lắc mình di động đến tủ thấp bên cạnh giường, mở ngăn kéo lấy ra hai khẩu súng, vận dụng dị năng hình thành viên đạn kim loại đặc biệt, một phát nhắm ngay lá phổi bên phải của đầu con nhím.

Đầu con nhím không nghĩ tới Diệp Tử Linh thế nhưng lại phản kích, nhất thời không thể phòng bị, bị một phát Diệp Tử Linh xuyên qua phổi, bạn thân bị trọng thương.

Sau khi Diệp Tử Linh được một phát đắc thủ thì không có ý tứ thu tay, ngược lại thừa thắng xông lên mà truy kích, cậu muốn bức nam nhân mắt lam kia phải ra tay.

Đêm qua cậu dưới tình huống giáp công chỉ có thể đem toàn lực chú ý tập trung trên người Thành chủ có sức uy hiếp cường đại, không có để mắt đến nam nhân mắt lam vẫn luôn sử dụng dị năng hệ băng để ngăn cản cậu, cậu muốn thừa dịp cơ hội này để kiểm tra thực lực của nam nhân kia một chút.

Thân là đội trưởng, nam nhân kia đương nhiên sẽ không để mặc thuộc hạ của mình bị giết chết, đợt đạn thứ hai của Diệp Tử Linh đều bị tường băng ngăn cản.

“Không nghĩ tới một dị năng giả như ngài lại nguyện ý ở lại cái xóm nghèo này, Hình mỗ quả thật sáng mắt.” Sau đó trừng mắt liếc đầu con nhím một cái, “ Đừng ở chỗ này làm mất mặt thêm, lui xuống!”

Đầu con nhím oán độc nhìn thoáng qua Diệp Tử Linh, hoảng sợ bưng miệng thương chỗ phổi lui xuống đi chữa trị.

Diệp Tử Linh cuối cùng cũng biết tên đầy đủ của nam nhân mắt lam này —— Hình Duệ Tư, vừa nghe liền biết không phải là người tốt gì! Cậu ở trong lòng nói thầm một câu, tuy nhiên ở ngoài mặt thì vẫn treo lên cái cười mang tia bất cần đời nghe Hình Duệ Tư nói.

“Sao nào, tôi không thể ở chỗ này? Hình đội trưởng quản có hơi nhiều việc quá đi.” Quả nhiên thân phận dị năng giả một khi bị vạch trần thì thái độ của những người đó liền thay đổi hoàn toàn. Ở xã hội hỗn loạn sau mạt thế này, địa vị của dị năng giả quả là cao hơn người một bậc.

“Thành chủ vì những dị năng giả mà cố ý an bài chỗ ở cùng các loại phục vụ, ngài căn bản không cần phải ở chỗ loạn thất bát tao này.” Đôi mắt xanh thẫm của Hình Duệ Tư hơi nheo lại, làm người khác đoán không được suy nghĩ trong lòng hắn lúc này.

Đây là muốn lôi kéo cậu sao? Đáng tiếc từ khi bắt đầu cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc vì Thành chủ nơi này bán mạng, bất luận là vì việc cậu đang che giấu thân phận tang thi hay là việc cậu không muốn tin tưởng người khác.

Cho dù là Tần lão đại năm đó, dù cậu gọi hắn là lão đại đi nữa thì thực tế là do hai người xem nhau như anh em một nhà.

“Tôi thích ở nơi này.” Diệp Tử Linh không chút do dự cự tuyệt lời đề nghị hấp dẫn của Hình Duệ Tư, “Nếu như không còn việc gì khác thì xin mời rời đi cho, mới sáng ra đã phá mộng đẹp của người ta là hành vi không có đạo đức biết không?”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Hình Duệ Tư vẫn như trước như quân bài tú lơ khơ, không hề thay đổi, thuộc hạ của hắn thì lại không biết kiềm chế như vậy, một đám cả mặt đều biến sắc.

“Trong thành có tang thi trà trộn vào, Hình mỗ hi vọng ngài đây cũng có thể hỗ trợ một chút, dù sao tang thi vẫn là kẻ thù chung lớn nhất của con người chúng ta.” Khả năng nhẫn nhịn của Hình Duệ Tư cũng không phải bình thường, vào thời điểm như thế này mà còn có thể ôn hòa nhã nhặn tiếp tục thương thuyết với Diệp Tử Linh.

“Tang thi?” Sắc mặt Diệp Tử Linh cũng trở nên nghiêm túc hẳn, “Tôi biết rồi, tang thi xuất hiện trong khu vực này tôi đều sẽ phụ trách thanh lý.”

“Vậy rất cảm ơn, Hình mỗ cũng không tiếp tục quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, cáo từ.” Hình Duệ Tư nói xong liền định đem theo thuộc hạ rời đi.

“Từ từ, cửa nhà của tôi là bị các người đá hỏng đó, nhớ rõ phải sửa lại.” Diệp Tử Linh bởi vì Hình Duệ Tư nhượng bộ mà được một tấc lại tiến thêm một thước, cực kì kiêu ngạo mà hô lên với bóng lưng của Hình Duệ Tư.

“Tiểu tử mày đừng có kiêu ngạo như vậy, tao sẽ…”

“Tống Đức!” Hình Duệ Tư ngăn lại thuộc hạ đang muốn phát hỏa với Diệp Tử Linh, “Cậu đi sửa lại cánh cửa cho tốt, những người còn lại đi theo tôi.”

“Đội trưởng…” Biểu tình của Tống Đức có chút trở nên cứng ngắt, hiển nhiên là do không ngờ tới đội trưởng nhà mình lại đi giúp đỡ người ngoài.

“Còn không mau đi, chúng ta còn có rất nhiều còn chưa kiểm tra xong, nhất định nhiệm vụ phải được chấm dứt trước khi trời tối ngày hôm nay.”

Ngữ khí cường ngạnh của Hình Duệ Tư khiến cho Tống Đức biến sắc, ngoan ngoãn chạy đi sưả cửa giúp Diệp Tử Linh.

“Như vậy thì chúng tôi có thể đi rồi chứ?” Hình Duệ Tư quay đầu lại nhìn về phía Diệp Tử Linh đang hai tay ôm ngực thoạt nhìn đắc ý dạt dào mà hỏi.

“Tạm biệt không tiễn.” Diệp Tử Linh lười biếng mà phất phất tay, ý bảo bọn họ có thể đi rồi.

Nhìn thấy Hình Duệ Tư rời đi, Diệp Tử Linh lập tức thu hồi biểu tình đắc ý cậu tận lực giả vờ trên mặt. Cậu hồi tưởng lại biểu hiện vừa rồi, sau khi xác định là không có sơ hở gì thì cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra hôm nay đã qua mặt được bọn họ, ít nhất Hình Duệ Tư sẽ không liên hệ cậu và tang thi đêm qua với nhau. Hiện tại cậu chẳng qua chỉ là một dị năng giả quang minh chính đại, thực lực cao cường.

Tạm thời đuổi người được đi, cậu rốt cuộc có thể tiếp tục ngẫm lại sự tình trước khi bị Hình Duệ Tư cắt ngang —— nam nhân mắt lam đêm qua làm thế này thế kia đối với cậu có một đôi mắt có chút tương tự với Hình Duệ Tư.

Cho nên mới nói, mấy tên nam nhân mắt lam đều thực đáng ghét!