Tang Thế Tình Nhân

Quyển 5 - Chương 279: Tổ ba người nông dân, lưu manh, công nhân kỹ thuật

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong không gian không xảy ra biến hóa như Đường Miểu đoán, Đường Miểu không thấy thất vọng, đó gọi là thấy đủ thường sẽ vui vẻ, dù không gian chỉ có tác dụng trữ đồ, cậu cũng đã rất hài lòng rồi, huống hồ hiện tại không gian đã quá hoàn mỹ.

Cái khiến cậu giật mình chính là Đường Tư Hoàng. Lần thăng cấp này của Đường Tư Hoàng đã giúp y có được loại dị năng thứ ba – dị năng hệ kim! Y có thể tách nguyên tố kim loại và nguyên tố tương tự kim loại trong đất, ngưng tụ chúng tạo thành những hình dạng như mình muốn để sử dụng. Trâu bò hơn nữa là, khi y chiếc lọc nguyên tố kim loại hoàn toàn không cần để hai tay tiếp xúc với đất, chỉ cần điều khiển dị năng hệ kim, nguyên tố kim loại sẽ tự động tách ra khỏi mặt đất, mặc cho y khống chế.

Đường Miểu cho là mình nghe nhầm, hỏi liên tục ba lần vẫn có đúng một câu trả lời mới dám tin tưởng. Lòng đầy ghen tị hâm mộ nhìn chòng chọc Đường Tư Hoàng, bộ dáng bất mãn này nếu để người ngoài thấy còn tưởng cậu và Đường Tư Hoàng có thâm cừu đại hận gì đó ấy chứ.

Vẻ mặt này khiến Đường Tư Hoàng rất hài lòng, y cong môi cười, mị lực tỏa ra tứ phía, kéo người vào lòng, đưa ngón trỏ chỉ chỉ vào dấu răng trên cổ mình.

"Mọi thứ của ta đều là của con, dị năng của ta chẳng phải cũng thuộc về con sao?"

Đường Miểu nhìn chằm chằm dấu răng kia cả buổi, tim đập thình thịch, nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn nổi nữa, dựa sát vào người Đường Tư Hoàng, há miệng cắn xuống khiến dấu răng càng thêm khắc sâu, khẽ mút một cái, lòng có chút tâm viên ý mã.

(tâm viên ý mã [心猿意马]: khác với cụm "tâm viên ý mãn", đại ý là chỗ này ngon rồi muốn xơi chỗ khác)

Sau khi thăng cấp, khí chất của Đường Tư Hoàng cũng có phần thay đổi, tựa như một thanh bảo kiếm sắc bén lúc nào cũng có thể tuốt ra khỏi vỏ, người ngoài chỉ cần đi cạnh thôi cũng có thể bị khí phách của y làm cho tổn thương. Đương nhiên, trừ Đường Miểu. Mị lực đó khiến Đường Miểu cảm thấy mình hoàn toàn không thể dời mắt, người đàn ông ưu tú như thế lại thuộc về cậu, chỉ cần nghĩ như vậy, cậu đã thấy vô cùng hạnh phúc, đồng thời cũng rất lo lắng. Chính mình, cũng phải trở nên xuất sắc hơn, mới có thể sánh vai với người đàn ông này!

Đường Tư Hoàng có lẽ biết rõ cậu nghĩ gì, nhưng không để ý nhiều, thời gian sẽ chứng minh hết thảy. Hơn nữa, y rất hưởng thụ cái cảm giác ánh mắt Đường Miểu cứ mãi nhìn mình, Đường Miểu buộc y càng chặt, y lại càng vui vẻ.

Hai người trở lại căn cứ Hắc Giang hỏi thăm một chút, không nghe thấy tin có "Báo Tử" nào đang tìm hai dị năng giả tốc độ liền hiểu, đó gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, xem ra Báo Tử này cũng biết rõ hai người mới tới là người khó đối phó nên không dám để lộ vụ này. Thế giới này có mấy kẻ ngu đần chứ? Đến mức này rồi mà còn bám không tha thì chỉ còn đường chết.

Nếu thật vậy thì đối với Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, âu cũng là chuyện tốt. So với việc đối phó đồng loại thì bọn họ thích đối phó với tang thi hơn.

Hai người đến nhìn bảng nhiệm vụ của căn cứ, những nhiệm vụ top 5 cơ bản đều là đối phó với tang thi dị năng, nhìn thời gian thì có thể thấy là mới đưa ra chừng nửa tháng. Tuy giải thưởng rất cao nhưng lại không ai hỏi thăm.

Đường Tư Hoàng đứng chờ ở ngoài, Đường Miểu một mình đi qua xếp hàng. Khi người xung quanh thấy cậu nhận một lúc bốn nhiệm vụ đánh tang thi dị năng thì ánh mắt nhìn cậu của bọn hắn như đang nhìn người chết vậy, tràn ngập đồng tình.

Có một ông chú tốt bụng còn khuyên cậu một câu: "Nè nhóc, đừng có không biết trời cao đất rộng. Trước đó đã có không ít cao thú nhận mấy nhiệm vụ đó rồi, đều không chiếm được thứ tốt đấy!"

"Cám ơn!" Đường Miểu mỉm cười phất tay với ông ta, nhẹ nhàng bước đi.

Cậu không chú ý tới, trong đám người có một người đàn ông trung niên vẫn một mực để ý tới cậu. Hắn ta là người nước M, đeo một chiếc kính gọng vàng đầy vết xước, nom sặc mùi học giả, nhưng từ cánh tay đầy cơ bắp của hắn ta cũng dễ dàng thấy được, hắn ta đã đấm đá chiến đấu không ít trong cái thời tận thế này.

Hắn ta nhìn nhìn rồi "√" vào vài nhiệm vụ, do dự một lúc liền dứt khoát: "Chúng ta cũng nhận nhiệm vụ thứ nhất."

Hai người đàn ông cạnh nhìn hắn ta với vẻ không thể tưởng nổi.

"Mike, cậu còn chưa chịu buông tha sao?" Người đàn ông da ngăm đen mà thô ráp trông như nông dân có chút bất đắc dĩ nói.

"Thằng nhóc kia điên rồi, anh cũng điên theo sao?" Một người thanh niên cao to khác gần như đồng thời lên tiếng. Người này trước tận thế có thể là một tên đầu đường xó chợ, nhìn có hơi vô lại, trên cánh tay là một hình xăm cỡ lớn.

Cái tổ hợp này nghe có hơi kỳ quái nhưng không khí giữa ba người họ lại rất hài hòa.

"Tôi không điên." Tên người M đẩy kính mắt, bình tĩnh nói: "Hai người có đi cùng tôi hay không, tự quyết định đi, giờ tôi đi lấy xe." Nhiệm vụ số 1 là đấu với tang thi dị năng ở Phạm gia trang, nếu hắn ta có thể lấy được tinh hạch của nó thì sẽ có thể đề cao thực lực của mình lần nữa! Thiếu niên mới rồi khiến hắn ta có một cảm giác khó mà nói rõ, hắn ta có dự cảm, thiếu niên này sẽ mang đến cho mình một kinh hỉ.

Theo nguyên tắc, bình thường nếu có một đội ngũ nhận nhiệm vụ, thì trước khi đội đó thừa nhận nhiệm vụ đã thất bại, những người khác không thể tiếp nhận nhiệm vụ này. Nhưng vì độ khó khi đấu với tang thi dị năng quá lớn, cho nên căn cứ Hắc Giang cho phép nhiều nhất là hai đội người sống sót khác nhau cùng nhận một nhiệm vụ, mục đích là để nâng cao xác suất nhiệm vụ thành công, đồng thời cũng duy trì sức cạnh tranh giữa những người hoặc những đội ở mức độ vừa phải.

"Hơn nữa, thằng nhóc đó không điên," Mike nói, "Tôi không cho rằng hai người không để ý tới da, cách ăn mặc của nó, còn có khí thế đó nữa, sống tốt như thế trong thời buổi loạn lạc này cũng không chỉ có mấy đứa quan nhị đại."

(quan nhị đại: những thế hệ thứ hai 8x, 9x, con nhà giàu có, có quyền lực, cha mẹ làm to ở Trung Quốc, miêu tả ngắn gọn thì chính là con ông, cháu cha)

Mặc kệ bọn họ ở đó bàn luận cái gì, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đã lái ô tô rời khỏi căn cứ, xuất phát đến mục tiêu. Bọn họ làm nhiệm vụ số 1 trước, đối phó một tang thi dị năng, thuộc tính tạm thời không rõ, chỉ biết là nó có thể mê hoặc nhân tâm. Đường Miểu đoán có thể nó có được loại dị năng liên quan đến tinh thần lực đại loại vậy.

Tinh thần lực của Đường Miểu có được là nhờ không gian, tuy không phải loại dị năng phổ biến thông thường nhưng tinh hạch của tang thi này có lẽ cũng sẽ hữu dụng với cậu. Trước khi xuất phát cậu đã nói với Đường Tư Hoàng rồi, tang thi này để cậu xử lý, nếu không được thì Đường Tư Hoàng mới ra tay.

Mục tiêu nằm ở khu vực chợ đen vùng ngoại thành, một thôn trang cách trung tâm chợ chừng một dặm. Nói là thôn trang chứ thật ra cũng có khá nhiều cao ốc, chỉ là không tập trung thôi. Khi tới gần mục tiêu, vài ba con tang thi đều bị ba đứa Hổ Vương xử đẹp.

Nghe được tiếng động cơ xe khác, Đường Miểu nhíu mày. Bất kể người tới có mục đích gì, có quan hệ với họ không, cậu đều cực kỳ không chào đón.

Quay đầu xe sau đó dừng lại, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng mới xuống xe. Ở phía sau bọn họ, cách đó không xa là một chiếc ô tô con khá gọn sạch, có thể thấy được chủ nhân rất yêu quý nó. Ô tô con đầy dấu vết đã được cải tạo lại, tuy không được đẹp mắt lắm nhưng tính năng rất tốt, tính thực dụng lại cao, giống như một chiếc ba bánh chở hàng được tân trang thành xe việt dã vậy. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng rõ ràng có hứng thú với xe hơn là ba người từ trong xe đi ra. Không biết cao thủ cải tạo kia có phải là một trong ba người này không.

(Nguồn: Baike)

Đường Miểu đảo mắt nhìn ba người, giơ tay thủ thế giống "ok" nhưng thực chất là "vòng tròn", ý là cả ba đều là dị năng giả. Họ dường như xem người đứng giữa là người cầm đầu, đó là một người nước M. Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà họ đã gặp được 8 người ngoại quốc rồi.

"Xin chào." Mike bước tới, nói bằng giọng Trung cực kỳ chuẩn, "Tôi tên Mike. Tôi lần theo hai người cũng là để đấu với tang thi dị năng, nếu hai người không ngại, có lẽ chúng ta có thể hợp tác."

Đường Miểu tỏ vẻ xin lỗi: "Chào. Tuy không có ý định đó nhưng chúng tôi sẽ để ý."

Mike có hơi thất vọng nhưng không thấy xấu hổ, cười nói: "Đã vậy thì chúng ta thương lượng một chút đi. Nếu như hai người có định bán viên tinh hạch đó thì tôi bằng lòng mua với giá cao. Tôi rất thích những tinh thạch xinh đẹp thế này."

Hắn ta đã gây ấn tượng tốt với Đường Miểu. Không vì lý do nào khác, bởi lúc nói chuyện, ánh mắt của Mike không hướng sang Đường Tư Hoàng, có lẽ chính Mike cũng không nhận ra, nhưng tiềm thức đã nhận định là Đường Miểu có địa vị ngang với Đường Tư Hoàng, cũng làm chủ được chuyện này.

Dù là vậy nhưng Đường Miểu vẫn nhẹ giọng từ chối: "Cám ơn đã xem trọng bọn tôi, chỉ là tạm thời bọn tôi vẫn chưa nghĩ xa đến vậy."

Đường Tư Hoàng âm thầm dò xét Mike, trong lòng nghĩ: chắc người này biết tác dụng của tinh hạch tang thi dị năng? Chứ nếu nói chỉ vì thích thì thật sự không đáng tin. Ngay cả một bữa ăn đầy đủ còn khó mà kiếm được, làm sao có dư tinh lực đi sưu tầm mấy cái này chứ.

Y quàng tay lên vai Đường Miểu, Đường Miểu lập tức thu được ám hiệu của y, nhìn Mike thêm chút nữa.

"Xin lỗi không nói tiếp được. Cha, vào sao?"

"Ừ. Vào thẳng luôn, tang thi dị năng nghe được động tĩnh sẽ tự tìm tới."

Mike ở phía sau lên tiếng: "Tôi đã từng tới đây một lần rồi, tang thi dị năng ở trong nhà xưởng bên kia đó."

Chân Đường Miểu thoáng khựng lại, quay đầu nói: "Mọi người đã cùng nhận một nhiệm vụ rồi thì cùng đi đi." Mặc kệ Mike nói thật hay giả, cùng đi cũng chẳng chết ai.

Ba người Mike lập tức bắt kịp. Nhóm người vốn muốn đánh với tang thi dị năng, không thể im lặng thế này được, có thể dụ tang thi ra thì rất tốt. Mike giới thiệu hai đồng đội khác với Đường Tư Hoàng và Đường Miểu.

"Anh ta tên Vương Đại Cường, còn cậu này là Lưu Khản. Tôi và Lưu Khản đều được Vương Đại Cường cứu đấy."

"Chỉ là trùng hợp, vừa khéo thôi." Vương Đại Cường vò đầu, cười ngô nghê.

Vương Đại Cường trước kia là nông dân, khí lực rất lớn, vô tình cứu được Lưu Khản bị tang thi đuổi theo, khoảng chừng hai tháng sau thì cứu được Mike. Lưu Khản tuy là một tên lưu manh nhưng lại rất nghĩa khí, Mike cũng là người có ơn tất báo. Ba người hợp thành một đội, cũng đã cọ xát thực chiến không ít lần, có được sự tín nhiệm ăn ý với nhau nên vẫn là một đội cho tới bây giờ.

"Chưa từng nghĩ tới việc gia nhập vào những dong binh đoàn lớn sao?" Đường Miểu hỏi.

Mike thở dài, đáp: "Dĩ nhiên là có nghĩ tới nhưng khi chúng tôi đến căn cứ thì thành viên của các dong binh đoàn về cơ bản đã định hình hết rồi, gia nhập sau thì dù có dị năng, nếu như không đủ nổi bật, cũng sẽ như những người mới vào công ty, bị người ta ăn hiếp bắt nạt thôi, có khi còn bị đồng đội đẩy ra chịu tội lúc đánh với tang thi nữa. Cho nên bọn tôi dứt khoát tự hợp thành tiểu đội ba người luôn, cũng tự do tự tại hơn nhiều."

Một nông dân, cao thủ làm ruộng; một tên lưu manh, tạm thời không có sở trường điểm mạnh gì, nhưng ít ra sức cũng lớn; một thợ cơ khí, nhân tài về kỹ thuật. Ánh mắt Đường Tư Hoàng như có như không đảo qua ba người, trong lòng nảy ra ý niệm nào đó.

Đường Miểu nhìn mặt y là biết y nghĩ gì, tiếp tục thăm dò: "Các anh biết căn cứ Kinh đô không? Thật ra các anh có thể đến đó để phát triển, ít nhất khí hậu ở đó tốt hơn ở đây nhiều. Chỗ này quá lạnh!"

"Cậu tưởng bọn tôi không muốn sao?" Lưu Khản bĩu môi, "Nhưng đến đó nào dễ dàng như vậy."

Lúc này nhóm người đã đến được lưới rào bao quanh nhà xưởng, Đường Miểu nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy bảng hiệu đã rớt xuống đất, hai mắt sáng lên.

Nhà máy chế biến dầu đậu nành!

***************

Edit + Beta: Carly