Edited by Bà Còm in Wattpad

Trong phủ đệ của Túc Vương ở phố Đông Dương.

Túc Vương Phong Du khoanh tay dạo bước trong thư phòng, mùi Long Tiên Hương thật nồng tỏa ra khắp phòng xen lẫn với những mùi hương khác không rõ là mùi gì. Phục Vương Phong Ký đưa tay vẫy vẫy trước mũi, Phong Du đột nhiên xoay người đối diện hắn hỏi: “Ngươi nói vụ này phải giải quyết thế nào? Cái tên Thẩm Hấp kia... đột nhiên lại có thể là... Trước đó không ai biết đến chuyện này sao?”

Nhắc tới sự kiện này Phong Ký cũng nổi lửa ngập đầu, bất quá hắn tự trấn định tốt hơn so với Phong Du, thở ra một hơi rồi nói: “Nếu sớm biết thì đâu còn chuyện gì để nói? Trách không được chúng ta tìm mọi cách mượn sức hắn mà hắn vẫn cứ thờ ơ, hóa ra là có một tầng quan hệ này. Tốt thật đấy nhỉ, sau này chúng ta gặp hắn còn phải xưng hắn một tiếng ‘Đại Hoàng huynh’! Cứ như vậy mà làm, ha!”

Phong Du và Phong Ký từ nhỏ chưa bao giờ đồng tình với nhau, thật không thể phủ nhận, lần này giữa hai người có một sự đồng cảm rất lớn.

Chỉ cần vừa nhớ tới người bọn họ cố gắng muốn mượn sức đã một khoảng thời gian, lắc mình một cái liền biến hoá thành "thủ túc huynh đệ" của bọn họ, trong lòng giống như bị vuốt mèo cào cho rớm máu, thật không biết phải diễn tả thế nào!

“Hiện giờ nên làm sao bây giờ? Phụ hoàng đối với hắn thật rất nhân nghĩa, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã hạ chiếu thư nhận thân, hiện giờ cả triều đều biết, chúng ta làm thế nào có thể ra mặt làm khó dễ? Bất quá, ta lại không thể nào nuốt xuống cơn tức này!”

Phong Du cảm thấy trong chuyện này mình là người bị hại lớn nhất. Lúc trước mặc kệ nói thế nào, cho dù là phụ hoàng không cho hắn nhập Binh Bộ vì không muốn hắn dính vào quân sự, bất quá tốt xấu gì hắn cũng là Đại Hoàng tử, lại được phong Vương rồi, sau này nếu dự tính lập Thái Tử thì nói thế nào hắn cũng là người đứng đầu trong danh sách. Hiện giờ khen ngược, hắn lập tức bị người bắt hạ đài, từ lão Đại biến thành lão Nhị, phía trên có một người "xuất thế ngang trời" đè đầu hắn, đoạt lấy vị trí vốn nên thuộc về hắn. Vậy mà muốn hắn phải đối với Thẩm Hấp có thiện ý thì thật là trăm triệu lần không thể.

Phong Ký vốn dĩ chưa bao giờ coi trọng vị ca ca này, hiện giờ thấy hắn gặp chuyện lộ ra bộ dáng nôn nóng cũng thầm cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ rất quan tâm: “Cơn giận này đừng nói là Hoàng huynh nuốt không trôi, ngay cả ta cũng nuốt không được. Thẩm Hấp kia là cái thá gì, cũng không biết sử dụng thủ đoạn như thế nào mà có thể mê hoặc phụ hoàng. Chuyện này tuyệt đối không thể cam tâm bỏ qua.”

Phong Du lúc trước không bao giờ cùng Phong Ký bàn bạc đối sách gì, hai người cũng rất ít khi nói chuyện, bất quá, xưa nay hắn biết đệ đệ này đa mưu túc trí, có tâm kế, có thủ đoạn. Từ trước đến giờ hai người luôn đối lập, hắn cũng ăn không ít ám kế của tên đệ đệ này, chỉ là một khi thật sự có chuyện thì vẫn nên dựa vào hắn nghĩ ra kế sách là tốt nhất.

Phong Ký đứng dậy, ở thư phòng dạo bước vài vòng, sau đó nói với Phong Du: “Ta cảm thấy sau vụ đi săn mùa thu, mọi chuyện bắt đầu biến đổi từ lúc Thẩm Hấp bị thương. Hoàng huynh không cảm thấy vụ thương tích này của Thẩm Hấp quá kỳ quái hay sao? Hơn nữa còn quá trùng hợp. Chưa nói đến chuyện ở bãi săn hộ vệ nhiều như lông trâu, nếu có người dám hành thích thì làm thế nào mà nửa điểm dấu vết đều tra không được đây chứ?”

Phong Du nghĩ ngợi một chút, trong đầu linh quang chợt lóe, chần chờ hỏi: “Ngươi muốn nói... Thẩm Hấp bị thương để khiến phụ hoàng dẫn hắn tiến cung, tất cả đều là hắn một tay kế hoạch? Chỉ là hắn... hắn làm thế nào mà có thủ đoạn cao đến bậc này?”

Phong Ký hừ lạnh một tiếng: “Hắn đã bò lên trên đầu chúng ta giương oai, thủ đoạn này còn chưa đủ để Hoàng huynh kiêng kị hay sao?”

Phong Du tái mặt rùng mình, hắn chịu không nổi kích thích, lập tức liền xụ mặt xuống. Phong Ký thấy thế lại tiếp tục phân tích: “Hoàng huynh ngẫm lại mà xem có phải như vậy hay không? Tâm kế của hắn sâu vô cùng. Điều khiến ta hoài nghi chính là, nếu có người muốn hành thích phụ hoàng, vậy thì vì sao bao nhiêu kỳ đi săn những năm trước không có nửa điểm phát sinh, chỉ đúng vào năm Thẩm Hấp lần đầu tiên tham gia lại xẩy ra sự kiện hành thích như vậy? Các tư của Binh Bộ đều phái biết bao nhiêu thám tử để ám tra chuyện này, vì sao lại cố tình không thể phát hiện bất luận manh mối gì? Vấn đề này thật không hợp với lẽ thường, không phải sao?”

Phong Ký phân tích làm Phong Du lâm vào trầm tư, cẩn thận ngẫm lại, hình như thật đúng như vậy, kỳ săn mùa thu không phải lần đầu tiên triệu khai, vì sao cố tình khi Thẩm Hấp tham gia liền phát sinh vụ hành thích đây chứ?

Đây thật quá không hợp với lẽ thường.

Phong Ký thấy Phong Du có chút động tâm, lại không ngừng cố gắng đốc thúc: “Cho nên, chúng ta phải bắt tay vào điều tra từ chuyện này, khẳng định sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”

Phong Du quay đầu lại nhìn Phong Ký, trong mắt coi bộ cũng đã quyết đoán, sau một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu: “Hoàng đệ nói có lý.”

*Đăng tại Wattpad*

Thẩm Hấp cùng Tạ Hộ ở lại trong Đức Dương điện thêm vài ngày nữa rồi mang theo Khang Ninh rời cung.

Thiên Hòa Đế vốn dĩ muốn lưu Khang Ninh lại trong cung, tuy nhiên dạo này đại sự trong triều quá nhiều, ngài cũng không tiện lúc nào cũng nhìn chằm chằm Khang Ninh sợ xảy ra nhiễu loạn, cho nên vẫn phải quyết định giao hắn cho phụ mẫu mang về. Sau đó lại chọn hai trăm hộ vệ tinh anh trong Kim Ngô Vệ, điểm danh một trăm hộ vệ chuyên môn bảo hộ an toàn cho Hoàng trưởng tôn Phong Chiêu, làm phụ mẫu của Khang Ninh cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Bởi vì vết thương sau lưng Thẩm Hấp còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cho nên hai người ra cung vẫn hồi Định Quốc Công phủ cư trú. Sáng sớm liền có Thái giám của Tư Lễ Giám đi trước tới Định Quốc Công phủ truyền lời, nói Đại Hoàng tử, Hoàng Tử Phi và Hoàng trưởng tôn hôm nay trở về, kêu Định Quốc Công phủ lấy lễ đón chào.

Thẩm Diệp từ khi bị Thiên Hòa Đế kêu vào cung nói chuyện trở về liền ngã bệnh, mãi đến hôm nay vẫn còn phải nằm trên giường uống thuốc.

Người từng bị trong phủ làm lơ kêu là dã loại, đột nhiên lắc mình biến hoá thành đương kim Đại Hoàng tử, chuyện này kêu mọi người trong Định Quốc Công phủ làm thế nào có thể không kinh hách đây chứ?

Bắt đầu từ lão thái quân, khi vừa biết tin tức này liền suốt ngày suốt đêm quỳ gối trước bàn thờ Phật. Già trẻ lớn bé trong phủ, chỉ cần khi trước đối xử với Thẩm Hấp có chút không tốt đều lo lắng đề phòng, có vài thuộc hạ nhát gan dứt khoát tự mình xin từ chức ra khỏi phủ, không dám lưu lại khiến Đại Hoàng tử điện hạ thấy chướng mắt.

Xe chở Thẩm Hấp và Tạ Hộ ngừng trước cửa Định Quốc Công phủ, trước xe sau xe đi theo hai trăm Kim Ngô Vệ, một hàng nhuyễn giáp sắc huyền kim ánh lên dưới ánh mặt trời làm chóa mắt mọi người.

Tổng quản Thái giám Lý Mậu bên người Thiên Hòa Đế đích thân hộ tống Thẩm Hấp hồi phủ. Đôi phu thê vừa xuống xe liền thấy đại môn của Định Quốc Công phủ đứng một mảng người đen nghìn nghịt, cầm đầu chính là lão thái quân và vài vị lão gia trong phủ, sau đó là phu nhân như Trưởng Tôn thị và Vạn thị, Liên di nương đứng ở phía sau các nàng nhưng lại không thấy Lan di nương, kế tiếp là đích tử đích nữ đích tức, tiếp theo là thứ tử thứ nữ thứ tức, phía sau là quản sự cùng ma ma, xếp cuối cùng là nha hoàn và bà tử của các phòng, toàn bộ dân số trong Định Quốc Công phủ đều tập trung trước cửa.

Thẩm Hấp được Lý Mậu đỡ xuống xe, sau đó liền xoay người ôm Khang Ninh và đỡ Tạ Hộ, hai người xuống xe xong liền thấy lão thái quân dẫn đầu mọi người hành lễ vấn an. Thẩm Hấp gật đầu, đi tới bên người lão thái quân tự mình nâng lão thái quân dậy rồi nói: “Đều đứng lên đi, những nghi thức xã giao này không cần bận tâm.”

Lão thái quân cùng Trưởng Tôn thị thấy Tổng quản Thái giám Lý Mậu bên người Thiên Hòa Đế đích thân xuất mã, trong lòng càng kinh hãi. Trưởng Tôn thị cùng Vạn thị đứng ở hai bên, cảm thấy lão thái quân khi được Thẩm Hấp tự mình nâng dậy thân mình có chút phát run, đừng nói là lão thái quân, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy hiện giờ đều muốn tìm lỗ nào để chui vào.

Lúc xưa bọn họ đối xử với Thẩm Hấp như thế nào, khi còn nhỏ Thẩm Hấp ở trong phủ sống ra sao thì chính là lúc này hiện ra thật rõ ràng trước mắt, càng muốn quên thì lại càng nhớ rõ. Mà thời khắc này, Thẩm Hấp đối xử với bọn họ càng hiền lành thì bọn họ càng lo lắng hơn.

Lão thái quân cả người đều phát ngốc. Trước đó khi nghe được tin tức này thì chỉ cảm thấy chấn động, nhưng hiện giờ thấy mặt Thẩm Hấp thì dùng từ "khiếp sợ" cũng không đủ để hình dung, hơn nữa Thẩm Hấp còn làm như không nhớ chuyện cũ, tự mình tiến lại đỡ lên -- hắn đây là thật sự muốn đóng cửa tính sổ... Lão thái quân cúi đầu run rẩy. Thẩm Diệp bệnh không ra được nên Nhị lão gia Thẩm Đẩu là lão gia lớn nhất trong phủ, tự mình khom người tiến đến trước mặt đứa chất nhi ngày xưa hắn coi khinh để cúi chào vấn an.

Thẩm Hấp thần sắc như thường, nhìn hắn một cái rồi gật đầu, ho khan vài tiếng, ra hiệu cho Lý Mậu cùng đến nói mấy câu, sau đó liền có Kim Ngô Vệ vòng trong vòng ngoài hộ tống một nhà ba người của Thẩm Hấp vào phủ, đi về hướng Thương Lan Uyển.

Thẩm Đẩu và lão thái quân đều cúi đầu khom lưng thỉnh Lý Mậu đi vào. Thẩm Đẩu tặng Lý Mậu một phong hồng bao vừa dầy vừa nặng, sau đó chỉ chỉ về hướng đoàn người hộ tống Thẩm Hấp vào trong, cười gượng nói với Lý Mậu: “Công công ngài xem, đây là...”

Lý Mậu đương nhiên nhìn ra Thẩm Hấp cũng không thích loại đón tiếp long trọng thế này, trong lòng cũng ghét bỏ thái độ a dua nịnh bợ của mọi người trong Định Quốc Công phủ, bất quá, thu của người ta một hồng bao lớn như vậy thì ngoài mặt cũng phải hòa ái một chút, tươi cười nói với Thẩm Đẩu: “Đại Hoàng tử điện hạ rốt cuộc xuất thân từ Định Quốc Công phủ, các vị chỉ cần cung kính hơn một chút so với ngày thường là được. Phủ đệ của điện hạ đang xây dựng, ở ngay phía Đông tốt nhất của Đông Dương phố, là miếng đất khó có được nhất ở Hoàng thành. Hoàng Thượng yêu quý Đại Hoàng tử, phủ đệ này cũng không phải tùy tiện làm cho xong mà phải xây dựng một cách cẩn thận, ít nhất phải thêm một hai năm nữa. Trong khoảng thời gian này các vị hầu hạ một nhà điện hạ cho thật tốt, tương lai so với bất kỳ cái gì cũng hữu dụng hơn, có khi trong tương lai ta đây cũng phải nhờ quý phủ giúp đỡ nói chuyện trước mặt điện hạ.”

Lý Mậu nào biết đâu lúc xưa Định Quốc Công phủ đối đãi với Thẩm Hấp như thế nào, vì thế nói ra những lời này làm Thẩm Đẩu tâm loạn như ma, nhưng lại không thể không tán thành lời khuyên của Lý Mậu -- hiện giờ Đại Hoàng tử xuất từ Định Quốc Công phủ của bọn họ, đây là thiên đại vinh quang, nếu sau này trong phủ có chuyện gì thì chỉ cần Đại Hoàng tử quan tâm một ít thì cũng đã đủ rồi. Chỉ khổ một cái chính là bị hủy ở chỗ lúc xưa bọn họ đối xử với người ta không ra gì, tuy hắn là chất nhi của Đại phòng nhưng Thẩm Đẩu cũng không thiếu nghe lời xúi giục cho hắn không ít đau khổ, bây giờ muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Bất quá, trong lòng Thẩm Đẩu vẫn đang tính toán cho tương lai, rốt cuộc hiện giờ dựa vào đại ca Thẩm Diệp là không được nữa rồi, đã bị giáng cấp mà hiện giờ lại bị người ta biết chuyện này, sau này ở trong vòng quý nhân sợ sẽ thành trò cười. Nếu bọn họ gây chuyện ầm ĩ với Đại Hoàng tử điện hạ thì càng có nhiều người muốn chờ xem náo nhiệt, cho nên mặc kệ thế nào thì phải tìm mọi cách nắm bắt đúng tần số với Đại Hoàng tử điện hạ, làm hắn quên đi sự tình lúc xưa, để hắn vẫn coi Định Quốc Công phủ như hậu thuẫn của hắn, cứ thế mà nâng đỡ lẫn nhau. Dần dà sẽ không ai nhớ rõ sự kiện hồ đồ này, khi đó Định Quốc Công phủ cũng có thể đứng vững bước chân.

Cho nên việc cấp bách bây giờ, nói thô tục một chút, đó là phải làm sao chụp được cái mông ngựa vĩ đại của điện hạ!

Chỉ trong vài khắc ngắn ngủi như vậy mà trong đầu Thẩm Đẩu có vô số suy nghĩ chạy qua, trong lòng cũng chậm rãi trở nên chuyên tâm, nghĩ ra vài phương án làm thế nào để đi lấy lòng vài vị ở Thương Lan Uyển.