Edited by Bà Còm

Thẩm Hấp... bị thương? Hơn nữa còn bị thương nặng!

Tạ Hộ cảm giác như cả người bị rút hết khí lực, chân tay lạnh ngắt, may mắn Hoa Ý Trúc Tình ở phía sau đỡ nàng. Ngoài trời mưa rền gió thét, trong phòng Khang Ninh khóc nỉ non, Tạ Hộ đỡ trán nỗ lực hồi tưởng về đời trước, nhưng trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, nàng đâu thể nào nghĩ ra đời trước Thẩm Hấp rốt cuộc có phải chịu qua đại nạn thế này hay không?

Trong đầu Tạ Hộ hồi tưởng lại câu nói lúc trước của Thẩm Hấp, nhắc tới Tư Lễ Giám Tổng quản Thái giám Lý Mậu từng nói một ít thông tin gì đó để dẫn đến việc Thẩm Hấp lập ra một kế hoạch, nhưng kế hoạch kia là gì thì Thẩm Hấp lại không nói rõ cho Tạ Hộ biết. Tạ Hộ chỉ nghĩ Thẩm Hấp luôn làm việc thỏa đáng có chừng mực nên cũng không hỏi gặng, đúng là nàng chưa kịp hỏi mà kết quả lại là như vậy...

Triệu Tam Bảo và Hoa Ý Trúc Tình tất cả đều canh giữ bên cạnh, nôn nóng nhìn tình trạng của nàng. Tạ Hộ ngây ngốc một hồi, bỗng nhiên một tia chớp xẹt qua chân trời, sắc trời trở nên càng thêm u ám, trong phủ trên dưới đã bắt đầu đốt đèn, nhưng cũng không cách nào trong nháy mắt có thể làm cho trong phòng trở nên sáng sủa.

“Công tử bị thương như thế nào? Bị thương ở chỗ nào? Có thể trí mạng không?” Sau khi Tạ Hộ bình tĩnh lại mới hỏi Triệu Tam Bảo.

Triệu Tam Bảo tuy rằng theo hầu Thẩm Hấp đi Tây giao, bất quá lại không thể vào trong trường săn cho nên đối với tình huống ngay lúc đó cũng không phải thật biết rõ, chỉ là sau đó mới nghe nội thị mà Nhiếp Nhung phái ra nói cho một ít tình huống. Triệu Tam Bảo bèn thuật lại kỹ càng hết thảy những gì hắn biết cho Tạ Hộ nghe: “Lúc ấy tiểu nhân chỉ có thể theo tới bên ngoài. Sau khi trời mưa thì hứng thú của Hoàng Thượng vẫn không giảm, muốn các đệ tử thế gia tiếp tục vào rừng. Không quá nửa canh giờ sau, tiểu nhân chợt thấy trong trường săn phát sinh hỗn loạn, Vương giá đột nhiên vọt ra. Tiểu nhân xen lẫn trong trong đám người tìm kiếm công tử gia nhưng trước sau không gặp. Sau đó Nhiếp Nhung nhờ một nội thị chạy ra nói cho tiểu nhân biết tình huống, kêu tiểu nhân trở về báo tin cho phu nhân -- công tử gia theo hầu Thánh giá vào trường săn, đột nhiên có một mũi tên bắn về phía Hoàng Thượng; công tử gia phi thân nhảy lên ngựa của Hoàng Thượng, thay ngài chặn mũi tên kia. Vị trí gần sát trái tim, chỉ sợ...”

Tạ Hộ càng nghe càng cảm thấy tay chân lạnh băng cả người run rẩy.

Hiện giờ Thẩm Hấp đã được khiêng vào trong cung, cho dù nàng muốn gặp cũng không có cách nào vào được -- Thẩm Hấp không phải Thế tử, nàng cũng không có cáo mệnh, trừ phi Định Quốc Công Thẩm Diệp mang nàng vào cung, chỉ là dùng đầu ngón chân cái để suy nghĩ cũng biết, Thẩm Diệp tuyệt đối sẽ không trợ giúp Tạ Hộ trong trường hợp này.

Hoa Ý Trúc Tình cũng bị tình huống đột phát dọa sợ ngây người, đứng ngốc một chỗ hai mặt nhìn nhau, biết hiện giờ đang là thời khắc "sinh tử tồn vong", cũng không dám nói câu gì để trấn an Tạ Hộ. Bọn họ đều biết công tử gia hiện giờ sinh tử chưa rõ, bọn họ có nói bất cứ câu gì cũng không cách nào làm cho trong lòng Tạ Hộ dễ chịu hơn một chút nào.

Trong lúc Tạ Hộ đang hoang mang lo sợ, hộ vệ canh chừng ngoài Thương Lan Uyển lại chạy vào thông báo: “Phu nhân, trong cung phái người tới đón phu nhân.”

Tạ Hộ nhìn hộ vệ kia, còn chưa kịp phản ứng thì quả nhiên liền thấy một đội ngũ mặc áo tơi từ bên ngoài đi vào, một Ngự tiền nội thị được che dưới một cái ô lớn tiến đến tuyên đọc khẩu dụ.

Khẩu dụ này là do chính miệng Hoàng Thượng phát ra nên Tạ Hộ dĩ nhiên không có quyền cự tuyệt, mà hiện tại trong tình huống này, cho dù Hoàng cung là đầm rồng hang hổ thì nàng cũng nhất định phải xông vào một lần.

Sai Hoa Ý Trúc Tình đi tới Tạ gia mời Vân thị lại đây chăm sóc Khang Ninh, cũng không kịp chờ đến khi Vân thị có mặt, Tạ Hộ liền đơn giản gói ghém mấy bộ y phục cho mình và cho Thẩm Hấp rồi vội vội vàng đi theo nội thị lên xe ngựa.

*Đăng tại Wattpad*

Đường đi vào cung Tạ Hộ cảm thấy dài đằng đặc giống như đang sống một ngày bằng một năm, trái tim nàng như bị móc đi mất, trong lòng trống rỗng đến đáng sợ. Nàng không thể ức chế cả người phát run, đủ loại hồi ức về kiếp trước kiếp này như giòng nước lũ dũng mãnh kéo đến tràn vào trong đầu của nàng.

Thẩm Hấp... Phu quân... Chủ tử... đời trước chàng đã sống quá cực khổ, một đời này thật vất vả mới có được khoảng thời gian ấm áp, vậy mà ông trời lại cố tình muốn gieo mầm tai họa tràn lan, làm chàng không thể sống tốt.

Đoạn đường thật dài làm tâm tình Tạ Hộ dần dần bình phục, lý trí mới từng chút một trở về trong đầu nàng.

Đời trước, quả thật Thẩm Hấp đã bước lên ngôi Đại bảo, xử phạt hình tội khắc nghiệt mở ra một thời thịnh thế. Một đời này, bởi vì nàng trọng sinh nên đã thay đổi được vận mệnh cho một số người bên cạnh nàng, tuy nhiên, toàn bộ hướng đi của thế đạo mà nàng đã chứng kiến ở đời trước đều không hề thay đổi, cho dù có một số sự kiện xảy ra sớm hơn một chút, chỉ là ít nhất chuyện gì nên phát sinh đều phát sinh, cũng chưa có chỗ nào không trùng khớp.

Nếu tất cả sự kiện đều dựa theo quỹ đạo bình thường của kiếp trước mà phát triển, vậy thì có phải nàng có thể may mắn cho rằng kỳ này Thẩm Hấp nhất định sẽ được ông trời giúp đỡ thoát cơn hiểm nạn? Lúc nãy vì lo lắng khiến đầu óc hôn mê nên nàng đã quên mất vấn đề này.

Lúc nãy nàng chỉ nghĩ nếu phu quân thật sự có gì bất trắc, lưu lại nàng và Khang Ninh thì nàng phải làm sao bây giờ? Loại cảm giác tê tâm liệt phế như vậy đời này nàng không muốn nếm lại lần thứ hai. Cả trái tim đều như bị ai móc ra, đầu óc cũng đình chỉ hoạt động, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất -- chính là chỉ cần phu quân xảy ra chuyện, nàng liền phó thác Khang Ninh cho Tạ Cận và Vân thị, còn nàng nhất định sẽ đi theo bên người phu quân, tuyệt đối không để phu quân cô độc đi lên hoàng tuyền.

Hai chiếc xe ngựa dường như được cho phép đặc biệt, từ Triều Dương môn trực tiếp đi vào, trải qua mười hai đạo môn thì rốt cuộc ngừng lại.

Tạ Hộ hít sâu một hơi, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh trở lại, con người chính là như vậy, một khi tồn tại tâm tư hẳn là phải chết thì ngược lại sẽ tự trấn định sẵn sàng đối mặt với hết thảy. Nàng nghĩ nếu phu quân gặp bất trắc gì nàng cũng sẽ chết theo, đã vậy thì tất cả lễ nghi phiền phức gì đó nào ai còn có tâm trí đâu để quản nhiều như thế.

Nàng vừa xuống xe liền có cung tì tới bung dù cho nàng, mưa vẫn đổ xuống như trút nước, chân trời một mảnh tối tăm, sấm chớp đì đùng, thời tiết như muốn biểu thị nội tâm của Tạ Hộ. Nàng ôm tay nải trong lòng ngực đi theo nội thị, bước chân trở nên nhanh như bay, hận không thể mọc ra một đôi cánh sau lưng bay thẳng đến bên người Thẩm Hấp.

Tạ Hộ nhìn quanh bốn phía, hiện giờ nàng hẳn đang tiến vào vùng phụ cận của Nguyên Dương điện - là tẩm cung của Hoàng Thượng và cũng là nơi dùng để tiếp đãi công thần. Mà tẩm điện của Hoàng Thượng chính là Đức Dương điện ngay phía sau Nguyên Dương điện, Tạ Hộ sợ mình nhìn lầm rồi, cố ý thò đầu ra khỏi ô che nhìn nhìn, xác định không sai, hiện giờ chỗ mà nội thị đang dẫn nàng tới đúng là Đức Dương điện, nàng đã từng ở chỗ này hầu hạ chủ tử mười mấy năm, không có khả năng nhớ lầm.

Chỉ là, cho dù Thẩm Hấp chắn một mũi tên cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có cảm kích đau lòng cách mấy cũng đâu thể nào trực tiếp đưa Thẩm Hấp tới ngay tẩm điện của ngài để chữa trị đây chứ?

Tạ Hộ lại ngẫm nghĩ đến biểu tình của Thẩm Hấp trong thời gian gần đây, cũng không hề thấy có ý phải cùng mẫu tử Tạ Hộ "sinh ly tử biệt". Biểu hiện như vậy chỉ có thể thuyết minh hai điểm -- điểm thứ nhất, có khả năng là sự tình lúc này đích xác ngoài ý muốn, Thẩm Hấp đã bị bất ngờ; điểm thứ hai,... có lẽ đây là kế hoạch của Thẩm Hấp...

Nhưng Thẩm Hấp rốt cuộc muốn làm gì, lập kế hoạch gì mà phải khiến cho bản thân đi đến kết cục bị thương nặng đến như vậy?

Tâm loạn như ma, Tạ Hộ được dẫn vào Đức Dương điện, ngoài ý muốn thấy Thiên Hòa Đế đang đứng ngoài cửa khoanh tay dạo bước. Nội thị đưa Tạ Hộ tới trước mặt Thiên Hòa Đế, Tạ Hộ chỉ vội vàng quỳ lạy sau đó liền đứng lên ngay, không rảnh lo vấn đề quy củ, hỏi thẳng Thiên Hòa Đế: “Hoàng Thượng, phu quân của dân phụ hiện ở nơi nào? Dân phụ hiện tại có thể gặp mặt một lần hay không?”

Trên mặt Thiên Hòa Đế hiện ra vẻ thương xót cùng hối hận, nhìn bộ dáng Tạ Hộ bị mưa xối có chút chật vật, đích thân duỗi tay chỉ vào hướng nội gian. Tạ Hộ không đợi Thiên Hòa Đế lên tiếng, liền ôm tay nải vào trong lòng, "ngựa quen đường cũ" phom phom đi về hướng nội gian. Nội thị cả kinh đi theo phía sau nàng, trong lòng cảm thấy thắc mắc vô cùng.

[Vị phu nhân này chưa từng tới Đức Dương điện, làm thế nào mà biết mọi ngóc ngách phương hướng như vậy chứ?]

Trong lúc nguy cấp, Tạ Hộ quản không được nhiều như thế, nàng biết nội gian của Đức Dương điện ở hướng nào, bước chân như gió không trì hoãn liền xông vào.

Mười mấy Thái y đang tốp năm tốp ba thảo luận, thấy nàng đi vào cũng không dám chậm trễ, chỉ nhìn nàng một cái rồi quay đầu lại tiếp tục thảo luận định ra phương thuốc và sách lược cứu người.

Tạ Hộ liếc mắt một cái liền thấy long sàng phía sau bình phong có một người đang nằm, chạy như bay vào, quả thực thấy Thẩm Hấp đang ghé sấp trên gối mềm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tóc ướt dầm dề, không biết là bị mưa xối hay bởi vì mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng.

Tạ Hộ vứt tay nải trong tay, bổ nhào đến trước mặt Thẩm Hấp nhưng không dám đụng vào phu quân, sợ đụng tới một khối thi thể lạnh băng. Ánh mắt của nàng dừng lại trên mũi tên sáng bóng lộ sắc xanh ở trên lưng Thẩm Hấp, y phục xung quanh đã bị cắt bỏ lộ ra phần da thịt bị mũi tên cắm vào, chỉ cách cái bớt phượng hoàng trên bả vai một gang tay, miệng vết thương đã biến thành màu đen. Nước mắt Tạ Hộ lập tức tuôn trào như bị chặt đứt tuyến lệ, nàng đưa tay lên bịt chặt miệng mình, cố chặn không cho tiếng kinh hô bật ra.

Lý Mậu ôm phất trần đi vào nói với Tạ Hộ: “Phu nhân, công tử chắn mũi tên cho Hoàng Thượng, mũi tên này có độc và gai ngược, không thể dễ dàng rút ra. Lúc nãy các Thái y đã chẩn bệnh qua một vòng, nói hiện giờ quan trọng nhất chính là làm cho công tử bảo trì ý thức thanh tỉnh. Nếu phu nhân không ngại thì hãy ở bên cạnh trò chuyện với công tử. Lúc nãy công tử nửa mê nửa tỉnh, trong miệng kêu lên toàn là tên của phu nhân. Nói vậy chứng tỏ nếu có phu nhân bên cạnh, ý chí của công tử tất nhiên sẽ mạnh hơn rất nhiều.”

Lý Mậu phụng mệnh tiến vào báo cho Tạ Hộ những việc này, ông ta đã hầu hạ Thánh Thượng nhiều năm, chưa bao giờ gặp qua Thánh Thượng khẩn trương như vậy với bất cứ ai. Lúc vị tân khoa Trạng Nguyên này bị nâng vào cung, biểu tình bạo nộ của Hoàng Thượng thật là dọa hỏng lá gan của cung nhân và các Thái y. Một đám đều biết Hoàng Thượng không phải nói giỡn, nếu vị công tử này thật sự có gì không hay xảy ra, hôm nay toàn bộ cung tì hầu hạ trong Đức Dương điện và các Thái y tất nhiên đều không còn mạng để sống.

Vừa ngay lúc đó thì trong miệng công tử liên tục kêu A Đồng, vừa hỏi mới biết được A Đồng là khuê danh của phu nhân nhà công tử. Bẩm báo cho Hoàng Thượng xong thì Hoàng Thượng không chút suy nghĩ, liền phái người đến Định Quốc Công phủ đem vị nữ tử tên Tạ Hộ vào cung, còn cố ý dặn dò để nàng trực tiếp tiến vào, không cần tuân theo bất luận quy củ rườm rà gì.

Hoàng Hậu nhận được tin tức cũng sai cung tì ma ma dìu đỡ chạy đến Đức Dương điện. Hoàng hậu xưa nay thân mình không tốt, kỳ săn mùa thu gì đó cũng rất ít khi tham gia, năm nay cũng không ngoại lệ. Sáng sớm tiễn Hoàng Thượng xong Hoàng Hậu vẫn luôn nằm nghỉ trong tẩm cung, sau lại đổ mưa to, Hoàng Hậu còn lo lắng săn thú kỳ này có thể thuận lợi hay chăng, không ngờ mới vừa phái người ra ngoài tìm hiểu liền gặp gỡ xa giá của Hoàng Thượng dồn dập hồi cung. Cung nhân hội báo xong, Hoàng Hậu liền vội vàng rửa mặt chải đầu thay trang phục, ngay lập tức đích thân tới nơi này.

Nếu lúc này bị thương là những người khác thì Hoàng Hậu có khả năng sẽ không để ý như vậy, nhưng người bị thương cố tình lại là hài tử kia, ngay cả Hoàng Hậu cũng đứng ngồi không yên.

Sau khi tới nơi liền thấy Thánh Thượng không nói một lời, Hoàng Hậu cũng không dám mở miệng hỏi nhiều, như suy tư gì ngồi xuống ghế thái sư chờ phòng ngủ truyền ra tin tức. Thánh Thượng cũng không cùng Hoàng Hậu nói chuyện, chỉ đứng ngoài cửa nhìn màn mưa to xối xả không ngừng, những giọt mưa đổ xuống đất từ mái hiên hành lang bắn tung tóe lên phía dưới long bào của Thánh Thượng.

Hoàng Hậu dùng khăn che miệng ho khan một trận, ánh mắt không ngừng hướng về phía phòng ngủ, ma ma bên người Hoàng Hậu không bao lâu đã hỏi được một chút tình huống từ nơi Lý Mậu, ở bên tai Hoàng Hậu nhẹ giọng hội báo. Lúc này Hoàng Hậu mới biết được tình hình hôm nay.

Bởi vì có một công tử bị trọng thương được đưa vào Đức Dương điện, toàn bộ Hoàng cung đều bị chấn động.