Edit: Tịt

Ngày lại ngày qua đi, cuộc sống của hai người khôi phục lại bình thường, ai cũng không liên lạc với người kia, bởi vì giữa bọn hộ không hề có bất kì một phương pháp liên lạc nào, còn bởi vì người nào đó có tật giật mình không dám lên mạng tán gẫu. Thành thật mà nói thì Chu Cẩn Niên cũng nhớ đến Thang Tiểu Mạt mấy lần, nam hài phản ứng ngốc nghếch, cứ như là lần đầu tiên. Nhưng hắn cũng không hề coi đó là duyên phận, chỉ coi như một lần diễm ngộ.

Cuối tuần hắn như thường lệ đưa bạn gái Tô Thụy về nhà hỏi thăm cha mẹ. Tô Thụy là bác sĩ ngoại khoa, không phải dân gốc thành phố, tuổi còn trẻ nhưng đã có chức vụ vững chắc tại bệnh viện lớn nhất thành phố, Chu Cẩn Niên cực kì khen ngợi cô. Nếu thực sự bắt buộc phải kết hôn, dựa theo phương thức hai người ở chung hiện tại, Tô Thụy là lựa chọn hàng đầu, cô xinh đẹp, độc lập, có đầu óc, cũng không hỏi đến việc riêng tư của Chu Cẩn Niên.

Đương nhiên cuộc hôn nhân như vậy thật không có đạo đức, cho nên Chu Cẩn Niên vẫn lảng tránh vấn đề này.

Ông Chu là kĩ sư bậc cao, sau khi về hưu lại được mời về, như trước giữ chức vụ ở công ty. Ông bình thường cũng không có sở thích gì nhiều, chỉ bình thường, là một cái sọt đáng ghét tiêu chuẩn (xin lỗi mình không hiểu cái câu này L), ngoài Tô Thụy, ai cũng không muốn quan tâm ông.

Bà Chu là giáo sư đại học, về hưu hai năm rồi, bình thường đều làm ủy viên hội tình nguyện nhân đạo của phố, bà đối với cô con dâu tương lai Tô Thụy này thực vừa lòng, muốn đem tất cả trù nghệ của mình ra mà truyền dạy, mà Tô Thụy này hai tay có thể cầm dao mổ nhưng lại giữ không được nồi cơm, bất đắc dĩ, bà đành tự an ủi chính mình, có người làm rồi cũng không sợ hai người chết đói.

Chu Cẩn Niên là con độc đinh, xước một chút da, đã khiến bố mẹ lo lắng. Lúc bé chỉ phạm một lỗi nhỏ, Bà Chu liền nhốt hắn vào tủ âm tường nửa ngày, lúc được thả ra lại phải một mình quỳ chịu phạt. Mãi đến lên sơ trung, tủ âm tường đóng không được nữa, tính cách hắn cũng dần dần chững chạc. Theo tuổi tăng lên, càng ngày càng khôn khéo nội liễm, qua 30 tuổi, liền trở thành một con người tinh anh.

Ăn xong cơm tối, Tô Thụy cùng cụ ông chơi cờ, Chu Cẩn Niên ở trong bếp nghe cụ bà dạy bảo.

“Các con tính khi nào thì tổ chức?” Bà Chu đi thẳng vào vấn đề.

Chu Cẩn Niên nói:” Mẹ vội gì chứ, việc này cũng không phải lai giống, thân thể khỏe mạnh tứ chi hoàn hảo rúc vào cùng một nơi không đánh nhau là có thể ***.”

Bà Chu vừa nghe, tìm con dao khắp nơi mà không thấy, tiện tay cầm bó rau cần lập tức ném qua, Chu Cẩn Niên chật vật xin tha:” Mẹ! Mẹ đừng! Con sai rồi Con sai rồi! Ôi đau a!”

Tô Thụy nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía phòng bếp. Ông Chu cười nói:” Tiểu Tô, đừng nhìn, chơi cờ chơi cờ.”

Tô Thụy vì thế không quan tâm nữa.

Tám chín giờ từ trong nhà đi ra, áo sơ mi trắng của Chu Cẩn Niên đã biến thành áo sơ mi xanh rồi.

“Anh lại làm cái gì khiến bác gái không vui thế?”Tô Thụy phủi đi một cái lá rau cần trên tóc hắn.

Chu Cẩn Niên tự nhiên ôm lấy thắt lưng của cô, nói:”Trộm lạc bị mẹ bắt được.”

Tô Thụy tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), nói:” Em không biết anh còn thích ăn lạc.”

“Việc này chứng minh chúng ta còn chưa đủ sâu sắc hiểu rõ đối phương.” Chu Cẩn Niên lịch sự mở cửa xe.

Xe dừng lại tại phòng trọ đơn của Tô Thụy, hai người đối diện, Tô Thụy tự nhiên mở miệng yêu câu:” Đêm nay đừng đi nữa nhé.”

Chu Cẩn Niên mỉm cười, nghiêng người còn mang theo một cái hôn lưỡi dịu dàng. Hắn tuyệt đối không thể cự tuyệt loại yêu cầu này, nếu không sẽ phá vỡ tình trạng cuộc sống hoàn mỹ hiện tại.

Kết quả đương nhiên là ở lại qua đêm. Chu Cẩn Niên có thể cùng phụ nữ làm tình, hơn nữa trong giả tưởng mà bắn tinh, hắn không phải song tính luyến, nhưng đồng tính luyến ái bình thường không thể tu luyện được đến cảnh giới của hắn.

Đại khái Thang Tiểu Mạt công việc cũng không nhiều lắm nên sau khi tốt nghiệp còn nhận hai công việc gia sư. Cậu dùng hết mọi người năng để kiếm thêm tiền gửi về cho cha mẹ, cũng không phải bởi vì trong nhà túng thiếu, mà là cậu muốn cha mẹ biết cậu ở bên ngoài sống cũng rất tốt. Mua một cái điện thoại di động bốn trăm đồng chỉ để dùng khi gọi điện về cho cha mẹ, ngoại trừ cha mẹ, không có ai biết số của cậu.

Trên người cậu vẫn còn mùi vị rất đậm của học sinh, nhìn người ánh mắt đơn thuần vô hại, nhưng làm việc cũng rất thông minh, nhưng tranh chức quyền chỉ dựa vào thông minh thôi chưa đủ, cho nên dù cho cậu có ngoan ngoãn chăm chỉ để người khác sai bảo như thế nào, trước sau vẫn không được quản lí nhìn nhận cử cậu đi làm công việc nghiêm chỉnh.

Mới hai tháng, còn nhiều thời gian. Cậu tự an ủi mình như vậy.

Mùa hè rất nhanh qua đi. Thời tiết dường như chưa được chút mát mẻ nào, khí lạnh thổi qua, tức thì đã đến mùa đông rồi.

Quần áo mùa đông Thang Tiểu Mạt đều là mua từ rất lâu trước kia mang từ nhà đến, trước kia ở trường học mặc thế nào đều không sao, bây giờ đi làm, thật sự nếu mặc quần áo bông cũ mấy năm trước đi làm rất xấu hổ, vì thế hai ngày đầu cố gắng chịu đựng, chỉ mặc một cái áo T-shirt dày tay dài, đến ngày thứ ba liền bị cảm.

Mang tư liệu đến phòng quản lý, vừa đem tư liệu đặt lên bàn quản lý, hắt xì mạnh một cái, khiến quản lí hoảng sợ.

Thang Tiểu Mạt cuống quýt xin lỗi:” Thực xin lỗi quản lí!”

Quản lý phòng tiêu thụ tuổi cũng không lớn, ấn tượng với Thang Tiểu Mạt cũng tốt lắm, chăm chỉ có thể chịu khổ, làm việc cũng chắc chắn. Nếu không phải vì cái hắt xì này, hắn thật ra có thể đã quên luôn chuyện sắp sang năm mới.

“Tiểu Thang đã đến đây bao lâu rồi?” hắn hỏi.

Thang Tiểu Mạt lập tức trả lời:” Còn 9 ngày nữa là 2 tháng.”

Quản lý từ trên bàn rút ra một tập văn kiện đưa cho cậu, nói:”Đi đến phòng hành chính lấy máy tính, làm cái này.”

Không nghĩ tới đánh cái hắt xì còn đánh ra vận may, Thang Tiểu Mạt hưng phấn mà trợn tròn mắt.

Sau khi tan tầm tự mình chúc mừng mình, cậu cố ý đi siêu thị mua đồ nấu lẩu cộng thêm một củ cải trắng, chuẩn bị nấu một nồi. Đúng lúc gần 6 giờ cao điểm của nhân viên thu ngân, cậu xách cái giỏ mua sắm kiên nhẫn xếp hàng chờ đợi ở phía cuối.

Chu Cẩn Niên gần như liếc mắt một cái liền nhận ra cậu. Mấy tháng không gặp, tóc cậu dài ra rất nhiều, thân hình thật gầy yếu, nhưng vẫn như cũ rất có sức sống. Chu Cẩn Niên nhếch một bên mép mỉm cười, bước đến. Vốn chỉ là đến mua ít sữa chua, không ngờ thu hoạch không tồi.

Rốt cuộc đến phiên Thang Tiểu Mạt tính tiền, cậu vui mừng hoan hỉ, còn chưa kịp để rổ lên bàn thu ngân, liền thấy một trận khó thở nơi cổ, chính xác là bị túm ra khỏi hàng.

” Làm cái gì?!” Thang Tiểu Mạt tức giận, ngẩng đầu trừng mắt nam nhân đang kéo cái thẻ nhân viên của cậu trước mặt.

Chu Cẩn Niên cúi đầu lật thẻ nhân viên trong tay mình, sau đó ngẳng đầu nhìn cậu cười sáng lạn, nói:”Đã lâu không gặp Thang Tiểu Mạt.”

“Bịch”, Cái giỏ của Thang Tiểu Mạt rơi trên mặt đất rồi.

Lúc trước nói, Chu Cẩn Niên không coi như duyên phận, nhưng cơ hội trước mắt này nhất định không bỏ qua. Cuối cùng, lôi Thang Tiểu Mạt đang rơi vào trạng thái ngốc đứng ra khỏi siêu thị, vừa lên xe liền lập tức mở điều hòa. Tay Thang Tiểu Mạt lãnh lẽo.

” Cơm tối chắc còn chưa ăn nhỉ.” Chu Cẩn Niên vừa lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, vừa nói,” Ăn cái gì tôi mời.”

Thang Tiểu Mạt lại bắt đầu cà lăm, nói:”Tôi, tôi tự mình ăn, ăn lẩu……”

Chu Cẩn Niên nói:” A?Tiện thì mời tôi được không?”

Thang Tiểu Mạt thực kiên trì nói:” Không phải thực tiện.”

Chu Cẩn Niên dừng xe ở ven đường, nhìn vào mắt Thang Tiểu Mạt, dùng âm điệudụ hoặc nhất trong đời hắn dịu dàng thôi miên:”Tiểu Mạt, nói cậu tiện, nói cậu thật vui vẻ khi gặp tôi.”

Thang Tiểu Mạt sao có thể địch nổi, hoàn toàn bị mê hoặc, ngốc hồ hồ đã nói theo:” Tiện…… Thật vui vẻ……”

” Cám ơn.” Tâm tình Chu Cẩn Niên khó có được tốt như vậy, liền lái xe đi ra.

Phòng trọ của Thang Tiểu Mạt chỉ là một cái phòng nhỏ gần khu làng chơi, rộng khoảng mấy mét vuông. Toàn là sách, một cái giường lò xo, một cái bàn học nhỏ, trên bàn để một cái nồi nhỏ.

Thân hình to lớn của Chu Cẩn Niên đứng bên trong có cảm giác thực áp bách. Thang Tiểu Mạt vì vậy nói với vị khách kia:”Anh ngồi một lúc, ngồi, ngồi trên giường đi.”

Chu Cẩn Niên ngồi xuống, dưới mông vang tiếng kẽo kẹt, cái giường cứ như bất cứ lúc nào đều có thể sập.

Thang Tiểu Mạt tùy tiện ném sách vào góc, múc nước rửa nồi, sau đó cho nửa nổi nước chờ nó sôi.

Không muốn khiến Thang Tiểu Mạt rơi vào không khí trầm mặc xấu hổ, Chu Cẩn Niên đúng lúc mở miếng nói:” Thịt viên ăn ngon lắm a.”

” Hả?”

” Cậu ít nhất phải mua một cân.”

“Sao có tiền mua nhiều thế chứ, chỉ có 12 viên thôi……”

“Tôi cũng không phải là cướp đồ ăn của cậu.”

” Vốn là thế.” Thang Tiểu Mạt thực ra chỉ là trong lòng nghĩ, nhưng lại thốt ra, thoáng cái mặt đỏ.

Chu Cẩn Niên đột nhiên lấy tay sờ trán cậu, nói:” Cậu đang sốt.” Thảo nào vừa nãy ở siêu thị thấy mặt cậu hồng hồng, hóa ra là sốt.

” Đi. Gặp bác sĩ.” Chu Cẩn Niên kéo hắn đi đến hướng cửa.

Thang Tiểu Mạt giãy giụa:” Nồi lẩu của tôi nồi lẩu của tôi!”

Chu Cẩn Niên lập tức rút ra phích cắm nồi lẩu điện, nói:”Tôi đền cậu nồi lẩu, đền cậu hai cân thịt viên.”

Thang Tiểu Mạt không muốn đi bệnh viện, cậu là học sinh lớn lên ở vùng nông thôn, bệnh nhỏ đau ít luôn để nó tự sinh tự diệt. Cậu cả đoạn đường đều giãy giụa một cách vô ích, không hiểu sao đến sau lại kích động, bắt đầu hát vang [3 điều quy định 8 điều chú ý].

Chu Cẩn Niên nghe cậu hồ ngôn loạn ngữ, biết đây là sốt cao nói mê, ngoại trừ buồn cười, cũng chỉ có thể xoay tay lái đi đường tắt. Bên trong xe điều hòa ấm áp, đến của bệnh viện vừa xuống xe, liền cảm thấy không khí lạnh đập thẳng vào mặt, nhịn không được mà hơi rụt cổ.

” Thực mát mẻ a!” Thang Tiểu Mạt đứng trước gió cảm thán.

Chu Cẩn Niên bắt lấy cánh tay cậu, cảm giác bên trong chẳng có quần áo gì, lắc đầu, cởi áo khoác của mình phủ lên bên ngoài cậu, kéo cậu hướng phòng cấp cứu mà đi.

Đo nhiệt độ cơ thể, thử máu, kê đơn, mua thuốc. Chỗ đăng ký tiểu hộ sĩ bùm bùm gõ bàn phím, xụ mặt báo:” Sáu trăm tám!”

” Mẹ của con! Cướp tiền a!” Thang Tiểu Mạt kinh hô một tiếng, phi thân đến cướp cái ví tiền trong tay Chu Cẩn Niên, người kia vội vàng giơ hai tay lên cao, rút hai tờ tiền màu đỏ gần bên ngoài.

Mãi đến khi ngồi trong phòng truyền nước biển, Thang nghèo khổ còn đang đau lòng. Đây là tiền lương nửa tháng của cậu, cứ như vậy mà tiêu mất, phá sản a. Chu Cẩn Niên ngồi bên cạnh cậu, vừa nghe cậu không ngừng cằn nhằn, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Qua hơn nửa tiếng, hộ sĩ đến rút châm, chợt nghe Thang Tiểu Mạt ” ọe ” một tiếng, ói ra nước chua, thân thể mền nhũn chuẩn bị ngã. Chu Cẩn Niên tay mắt lanh lẹ ôm lấy, lớn tiếng hỏi tiểu hộ sĩ:” Sao lại thế này?!”

Tiểu hộ sĩ cứ như bay đi gọi bác sĩ, lại đo nhiệt độ cơ thể, còn cao hơn vừa nãy một chút.

” Dùng nước muối không trị được! Sốt mấy ngày rồi? Bây giờ mới đưa đến!” Bác sĩ dạy bảo.

Chu Cẩn Niên lạnh lùng trả lời:” Ông nói sốt mấy ngày, xin hỏi vừa nãy khám bệnh là anh em sinh đôi của ông hả?”

Bác sĩ câm nín. Phẫn nộ viết một chút thuốc hạ sốt, dặn dò chú ý xong, quyết định đến phòng quan sát ngủ một đêm lại đến.