Tàng Hạ

Chương 32: Giữa Hạ (7)

Tối thứ ba, Hướng Noãn với Cố Thiêm ở lại văn phòng tăng ca. Lúc đi đến quầy lấy nước nghỉ ngơi, Hướng Noãn chú ý tới ngày tháng hiển thị trên di động. 

Từ nay tới hôm hạ chí chỉ còn hai ngày. Cô vẫn chưa chuẩn bị được quà gì để tặng cho Lạc Hạ hết. Hướng Noãn vừa nghĩ đến là thấy đau đầu rồi, Cố Thiêm bên cạnh nhìn cô, trêu: “Sao đấy? Đang khổ vì tình à?”

Hướng Noãn thở dài, lắc đầu. Sau đó ôm một tia hy vọng mỏng manh hỏi Cố Thiêm: “Đàn anh, anh nói xem…..sinh nhật Lạc Hạ em nên tặng quà gì là thích hợp nhất?”

Cố Thiêm hơi nhướng đôi mày, không chút để tâm nói: “Bình giữ nhiệt.”

“Đang trong hè đó!”

Cố Thiêm lại nói: “Tai nghe.”

Hướng Noãn: “……”

“Anh đang nói về những thứ em đã từng tặng anh ấy hả?”

Cố Thiêm tự thấy mình đùa hơi quá rồi, nghiêm túc lại một chút rồi nói: “Nếu em muốn đưa người ta cái gì thì phải suy xét đến quan hệ giữa hai người trước đã.”

“Hai người là kiểu quan hệ gì?” Cố Thiêm nghi hoặc: “Bạn bè cũ? Đối tượng mập mờ?”

Hướng Noãn không biết đang nghĩ tới cái gì mà hồn vía lên mây, hàng mi dài hơi chớp chớp, vẻ mặt mê mang.

Mất một lúc lâu cô mới nói: “Có lẽ là…..bạn bè cũ.”

“Em xem,” Cố Thiêm chậm rãi nói: “Chính em còn không xác định được rõ kia mà.”

Hướng Noãn á khẩu.

Thật ra ban đầu họ chỉ đơn thuần là bạn học cũ mà thôi.

Nhưng……

Trải qua chuyện ở sân bóng rổ hôm chủ nhật, còn cả bài đăng tối ấy của anh khiến cô nhịn không được nghĩ nhiều. Bên cạnh đó cũng mâu thuẫn, cảm thấy anh vẫn luôn lịch thiệp dịu dàng và chu đáo như thế với tất cả mọi người. Đó là vì gia giáo được dạy dỗ từ tấm bé chứ không phải là hành vi làm ra vì thích.

Hai người đứng dậy cùng về bàn làm việc tiếp tục tăng ca, Cố Thiêm nhắc Hướng Noãn: “Em vẫn nên suy nghĩ lại quan hệ hiện tại giữa hai người, muốn trở thành quan hệ nào rồi sẽ biết phải tặng cái gì thôi.”

Hướng Noãn không nói gì, ngồi ngây người trên ghế. Vẫn chưa quyết định được phải tặng quà gì cho anh mới tốt. Đúng lúc ấy, chiếc di động đặt trên bàn vang lên. Hướng Noãn cầm lên xem, là tin nhắn Lạc Hạ gửi.

[LX: Miệng vết thương được một tuần rồi, cậu có tiện chụp thì chụp gửi tớ ảnh vết thương nhé.]

Hướng Noãn mở camera WeChat, chụp một tấm ảnh lòng bàn tay trái của mình rồi gửi thẳng qua.

Lát sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của Lạc Hạ.

[LX: Cậu vẫn còn ở văn phòng à?]

Lạc Hạ thấy bối cảnh trong ảnh là bàn làm việc.

Hướng Noãn đánh chữ trả lời [Ừ, tớ đang tăng ca.]

[LX: Một mình?]

[XN: Có đàn anh nữa.]

[LX: Cậu ăn tối chưa chưa?]

[XN: Lát nữa tan làm tớ mới định đi ăn.]

Lạc Hạ cuối cùng cũng biết vì sao cô nàng lại bị tụt huyết áp rồi. Nhiều khi tan làm xong cảm thấy mệt mỏi quá nên về nhà ngủ luôn chứ chả ăn uống gì thêm. 

[LX: Bắt đầu kết vảy rồi đấy, cậu đừng gãi.]

[XN: Biết rồi, tớ đâu phải con nít.]

[LX: Là con nít 27 tuổi.]

Hướng Noãn: “……”

Nói lại chi vậy trời. Hôm trú mưa ở nhà anh cái anh chàng này cũng chọc cô.

Lạc Hạ tiếp tục nhắn: [Được rồi, cậu tranh thủ về nhà sớm chút.]

Hướng Noãn trả lời “Ừ.” Rồi kết thúc đoạn trò chuyện.

Nửa giờ sau, nhân viên giao đồ ăn đi vào, gọi: “Cô Hướng Noãn? Ở đây có ai tên Hướng Noãn không?”

Hướng Noãn đứng dậy, mờ mịt hỏi: “Sao thế?”

“Phần ăn tối của cô.” Nhân viên giao hàng đưa phần cơm qua.

Hướng Noãn càng ngây người hơn, nói với đối phương: “Nhưng tôi đâu có gọi đồ ăn.” Cô quay mặt hỏi Cố Thiêm: “Là đàn anh gọi ạ?”

Cố Thiêm rất là vô tội: “Không phải anh đâu.”

Nhân viên giao hàng nói: “Số đuôi di động là 0910 đúng không ạ?”

Hướng Noãn vừa gật đầu, đối phương đã đặt phần cơm lên bàn cô, “Là phần của cô đấy ạ.”

Chờ nhân viên giao hàng rời đi, Hướng Noãn mở túi đựng cơm hộp nhìn xem.

Đơn đặt hàng là từ nửa giờ trước, là món từ quán Lý Ký. Phần ăn cho hai người kèm theo đũa muỗng.

Mà người biết Cố Thiêm đang tăng ca với cô hôm nay chỉ có Lạc Hạ vừa mới nhắn tin cách đây ít lâu. Thời gian cũng khớp, chỉ là sao anh biết được địa chỉ chỗ làm của cô vậy? Cô nhớ mình chưa từng nói địa chỉ cho anh.

Hướng Noãn cầm di động, nhắn cho Lạc Hạ.

[XN: Cậu gọi cơm hộp cho tớ à?]

Lạc Hai trả lời rất nhanh.

[LX: Ừ, cậu nhớ phải ăn đấy.]

Hướng Noãn trong nhất thời không biết phải nói gì. Trái tim trong lồng ngực cô giống như đang hóa thành một chú nai con hoạt bát chạy nhảy lung tung khắp nơi. Hướng Noãn ngây người nhìn màn hình di động một lúc lâu rồi mới trả lời lại.

[XN: Cảm ơn cậu.]

[XN: Sao cậu lại biết địa chỉ phòng làm việc của tớ thế?]

Lạc Hạ nói: [Muốn biết thì sẽ tự dưng có cách thôi.]

Sau đó trả lời cô [Tớ hỏi anh cậu.]

[LX: Được rồi, cậu mau ăn cơm đi, ăn xong thì tranh thủ hoàn thành công việc sớm một chút để về nhà.]

Hướng Noãn cắn môi, ngón tay nhập tin nhắn liên hồi, cuối cùng xoá xoá rút ngắn đi rồi mới nhắn một câu đơn giản: [Ừ, tớ biết rồi.]

Hướng Noãn đặt di động xuống, gọi Cố Thiêm đến quầy nước ăn cơm.

Lạc Hạ đặt cho bọn họ hai phần cháo loãng và mấy cái bánh bao nhân gạch cua. Sau khi Cố Thiêm biết phần ăn này là anh đặt, cười nói: “Cái này là đang lo em không ăn gì bị tụt huyết áp tiếp đó hả?” 

Hướng Noãn rũ mắt không nói gì. Trong lòng hơi hỗn loạn.

Anh biết sau khi tăng ca cô thường bỏ bữa nên mới hỏi cô xem đang ở một mình hay có đồng nghiệp tăng ca cùng rồi gọi đồ ăn cho bọn họ. Còn là món bánh bao nhân gạch cua. Nhưng sao anh lại biết cô thích ăn bánh bao nhân gạch cua ở Lý Ký vậy?

Địa chỉ phòng làm việc là hỏi từ chỗ Cận Ngôn Châu, nhưng việc cô thích anh gạch cua lúc thi đại học có ai biết đâu nhỉ. Chẳng lẽ vì anh thấy ảnh chụp quán Lý Ký đối diện cô chụp à? 

Hướng Noãn khẽ thở dài.

Lạc Hạ đến cuối cùng là đang muốn làm gì đây.

Cố Thiêm chỉ nói thế thôi, không nói gì thêm nữa. Sau khi ăn xong, anh dọn dẹp rồi vứt rác, trước khi rời khỏi quầy nước nói với Hướng Noãn: “Nhớ cảm ơn cậu ấy giúp anh nhé, đồ ăn rất vừa miệng.”

Hướng Noãn thất thần gật đầu đáp vâng.

Hôm nay lúc về đến nhà, Hướng Noãn tắm rửa xong mới nhớ phải cảm ơn Lạc Hạ thay đàn anh.

Hướng Noãn thất thần gật gật đầu, ứng: “Ân.”

Cô cầm di động, định gửi tin nhắn cho anh thì hơi dừng tay. 

Khuya lắm rồi, làm phiền người ta thì không ổn.

Thôi cứ để đấy đi, bao giờ có cơ hội rồi lại nói vậy.

Hướng Noãn vừa mới buông di động thì đã có tiếng thông báo truyền đến.

[LX: Về nhà rồi à?]

Hướng Noãn không ngờ anh vẫn chưa ngủ, nhưng có lẽ….đêm nay anh phải trực ban ở bệnh viện.

Hướng Noãn trả lời: [Ừ, tớ vừa về.]

Sau đó cô nói tiếp: [Đàn anh có nhờ tớ chuyển lời là cảm ơn cậu, anh ấy bảo đồ ăn cậu đặt rất hợp khẩu vị.]

Lạc Hạ hỏi: [Thế không hợp khẩu vị cậu hả?]

Hướng Noãn: “……”

[XN: Cũng hợp.]

[LX:: Vậy thì tốt rồi.]

Giây kế, hai giờ đồng loạt gửi cùng một tin nhắn cho đối phương.

[LX: Đi ngủ sớm một chút.]

[XN: Tối nay cậu trực ban à?]

Lạc Hạ trả lời cô: [Không, tớ đang ở nhà.]

Hướng Noãn cắn môi dưới, ngón tay dừng trên màn hình, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm nhưng không biết phải trả lời cậu cái gì.

Ở nhà.

Khuya thế này rồi mà vẫn chưa ngủ. Trong lòng cô loáng thoáng cảm thấy nên làm chút gì đó, nhưng lại không dám thử làm gì.

Hướng Noãn cũng không hỏi sao anh vẫn chưa ngủ mà chỉ trả lời: [Tớ muốn ngủ rồi.]

Bàn tay đang cầm di động của Lạc Hạ hơi run nhẹ.

[LX: Ừ, cậu ngủ đi.]

[LX: Ngủ ngon nhé.]

Hướng Noãn cũng chúc anh ngủ ngon.

Nhưng Hướng Noãn nằm trên giường tròn nửa giờ đồng hồ mà cơn buồn ngủ vẫn chưa kéo đến.

Vất vả lắm mới không nhớ lại chuyện cơm hộp, thế mà cô lại không kiềm được rầu rĩ vì chuyện tặng quà sinh nhật.

Hai ngày kế Hướng Noãn đều đi làm theo thường lệ.

Trước hôm sinh nhật mình, Lạc Hạ có nhắn vào nhóm địa chỉ quán ăn và cũng bảo đã đặt suất xong xuôi cả rồi.

Hôm hạ chí, nhiệt độ trong không khí rất cao, có lúc lên đến 40 độ.

Ban sáng Hướng Noãn phải lái xe đi tìm khách hàng, đến trưa thì một mình ra ngoài ăn cơm.

Lúc trở về, cô tiện đường ghé vào trung tâm thương mại mua quà sinh nhật cho Lạc Hạ. Hướng Noãn đặt đồ vật được gói cẩn thận vào túi, vừa bung dù che nắng đi ra khỏi trung tâm thương mại, thì nhìn thấy một bà lão đang run rẩy đi trên đường dưới ánh mặt trời chói chang, trông bà giống như không còn tí sức nào, sơ sẩy một chút là sẽ ngã ngồi ra đất luôn vậy.

Hướng Noãn nhíu chặt mày, đi nhanh tới che dù cho bà lão rồi tốt bụng hỏi: “Bà ơi, bà có ổn không ạ?”

Bà lão mở miệng: “Tôi phải đi tìm Duy Thường, phải đưa Duy Thường về nhà.”

Khi còn nhỏ Hướng Noãn có từng gặp Thu Phỉ, nhưng không biết bà.

Giờ đã cách năm 1998 những hai mươi năm, Thu Phỉ đã già hơn lúc cô nàng gặp rất nhiều nên không nhận ra được là điều hiển nhiên thôi. Thêm chuyện khi hai người gặp nhau Hướng Noãn chỉ vừa tròn 6 tuổi, trí nhớ có hạn, cô không nhận ra được bà lão năm đó tươi cười dịu dàng, thi thoảng sẽ hỏi cô với Lạc Hạ hôm ấy muốn ăn gì.

“Bà tên gì thế ạ? Nhà ở đâu nữa?” Hướng Noãn muốn hỏi thông tin về bà lão, ‘Người nhà bà đi đâu rồi ạ?”

Thu Phỉ không đáp lại câu nào, chỉ nhất quyết đi về phía trước, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Duy Thường, Duy Thường còn chưa mang khuyên tai cho tôi…..”

Theo trực giác, Hướng Noãn nghi có lẽ tinh thần của bà có chút vấn đề, vừa vươn tay ngăn bà vừa định gọi điện cho Cục Cảnh Sát, đã phát hiện trên cổ tay bà lão có đeo một sợi chỉ đỏ. Sợi chỉ đỏ được nối chắc với một khối gỗ nhỏ, trên đó có khắc một chuỗi số, là số di động.

Hướng Noãn nhấn điện thoại gọi cho bên đó rồi giải thích tình huống cho đối phương. Người tiếp điện thoại vô cùng sốt ruột, cảm kích cô lắm, cũng thành khẩn mong cô có thể trông bà giúp để đợi đến lúc bọn họ qua đón.

Hướng Noãn đồng ý.

Sau khi treo điện thoại, cô muốn dẫn bà lão vào trung tâm thương mại vì không khí trong đó thoải mái hơn ngoài tiết trời oi ả lúc này nhiều. Nhưng bà lão lại rất bướng bỉnh, thậm chí còn vì lời khuyên của cô mà hơi nổi giận nên Hướng Noãn chỉ có thể bó tay. Vất vả lắm mới dìu bà lão vào ghế dài trước cửa trung tâm thương mại ngồi chờ người nhà bà ấy tới.

Lạc Hạ vừa tan làm vào giữa trưa đã nhận một cuộc điện thoại gọi báo bà ngoại mình lén ra ngoài một mình từ người nhà, tới giờ vẫn không thấy tăm hơi đâu thì hoảng lắm, anh cởi ngay áo blouse trắng rồi lái xe chạy từ bệnh viện đi tìm, cũng gọi cho bên nhân sự bệnh viện nhờ bác sĩ Phương Lăng trực ca chiều thay anh.

Vì hiện tại chỉ còn mình Phương Lăng có thời gian rỗi.

Tìm suốt hai giờ không được, Lạc Hạ vì gấp gáp và lo sợ mà hơi nóng nảy rồi. Bỗng nhiên, người nhà gọi đến, bảo bên Thu Phỉ đã ổn rồi.

Lạc Hạ hỏi lại ngay: “Bà ngoại đang ở đâu ạ?”

Sau khi nghe xong địa chỉ, anh nhanh chóng đáp: “Chỗ đó cách con không xa, giờ sẽ đến đón bà ngay.”

Ngắt điện thoại, Lạc Hạ không dám chậm trễ, anh quay đầu xe gấp rút chạy về hướng trung tâm thương mại.

Tầm hai mươi phút sau, Lạc Hạ đậu xe ở ven khu trung tâm thương mại. Anh vội vội vàng vàng xuống xe, đi theo địa chỉ người nhà gửi, ánh mắt không kiềm được chứa đầy vẻ lo âu.

Đi được ít lâu, Lạc Hạ dừng bước. Anh giật mình đứng tại chỗ, nhìn một già một trẻ đang ngồi trên hàng ghế dài trước mặt, cặp chân mày nhíu lại nãy giờ dần dần giãn ra.

Bà ngoại anh vẫn bình yên vô sự, ngồi cạnh bà là Hướng Noãn.

Hướng Noãn đang cầm dù che nắng cho Thu Phỉ, tay còn lại đang quạt cho bà đỡ nóng bức, mặt cô không có vẻ thì là thiếu kiên nhẫn ạ, khóe miệng luôn duy trì nụ cười dịu dàng nói chuyện với bà ngoại anh.

Hướng Noãn vốn định đi mua nước cho bà lão, nhưng từ khi bà ấy ngồi xuống ghế thì không động đậy gì nữa rồi. Hướng Noãn sợ mình bỏ đi mua nước bà sẽ lại đi lạc nữa nên chỉ có thể ngồi đó tâm sự với bà.

Cô vừa quạt cho bà lão vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh xem người nhà của bà đã đến chưa.

Rồi bất ngờ nhìn thấy Lạc Hạ.

Hướng Noãn hơi ngây ngốc nhìn anh đang nhìn qua đây. Lạc Hạ đối diện với ánh nhìn ngây người của cô, bước lại gần. Cặp mắt người đàn ông đầy cương nghị, chớp cũng không chớp lấy một lần đi về phía cô.

Hôm nay cô mặc váy sơ mi dài đơn giản theo kiểu Pháp màu nâu tôn vòng eo nhỏ và tinh tế, dưới làn váy là đôi chân dài trắng nõn. Tóc dài được buộc bằng một sợi dây hoa thành đuôi ngựa cao. Trong khí chất ôn nhu còn có cả phần dịu dàng trưởng thành.

Cô đứng dậy khi anh đi đến nhưng tay cầm dù vẫn giữ nguyên để che nắng cho bà lão.

Giọng cô đầy vẻ kinh ngạc: “Lạc Hạ?”

Lạc Hạ đứng dưới ánh mặt trời dữ dội chăm chú nhìn cô, lồng ngực chẳng hiểu vì sao lại rất khó chịu. 

Anh chưa bao giờ cảm nhận được niềm xúc động mãnh liệt thế này, muốn, ôm cô. Cô sẽ không biết khi anh thấy cô dịu dàng nói chuyện với bà ngoại mình như thế xúc động cỡ nào. Trong thời tiết khắc nghiệt thế này, cô che nắng cho bà ngoại anh, không oán hận chút nào, ngược lại còn rất dịu dàng chu đáo với một bà lão không thân không quen.

Cô tốt bụng ấm áp như thế. Cũng chỉ vì điểm này thôi mà anh đã không còn cách nào thôi cảm động.

Lạc Hạ im lặng nhìn cô một lúc lâu rồi khàn giọng nói: “Tớ tới đón người đây.”

“Bà là bà ngoại tớ.”

Anh nói, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt bà lão.

Hướng Noãn khiếp sợ cứng người tại chỗ. Cô nhìn về phía bà, không dám tin đây là bà ngoại Thu hơn hai mươi năm trước mình gặp.

Nhưng chính miệng Lạc Hạ đã nói rồi, đây là bà ngoại anh.

Hướng Noãn nhất thời hơi ngây người, im lặng nhìn bọn họ.

Lạc Hạ cầm tay Thu Phỉ, vô cùng dịu dàng nói: “Bà ngoại, mình nên về nhà rồi.”

Thu Phỉ không thất thần trông về phía đằng xa nữa, tròng mắt vẩn đục nhìn Lạc Hạ. Sau đó, nét nhăn trên khóe mắt bà càng sâu hơn, Thu Phỉ tươi cười: “Duy Thường, anh đến rồi.”

Lạc Hạ bất lực, chỉ có thể nói nương theo: “Tôi về rồi, chúng mình về nhà thôi.”

Anh nâng Thu Phỉ dậy, nhìn Hướng Noãn mang vẻ mặt ngẩn ngơ bên cạnh rồi giải thích: “Bà ngoại mắc bệnh Alzheimer trí nhớ không tốt lắm.”

Hướng Noãn hiểu ra, nhẹ giọng than: “Hóa ra là thế….”

“Hôm nay cảm ơn cậu,” Giọng Lạc Hạ vừa chân thành vừa cảm kích: “Thật sự cảm ơn cậu, Hướng Noãn.”

Hướng Noãn cười với anh, “Bà ngoại cậu không có chuyện gì là tốt rồi.”

“Vậy tớ đi trước đây.” Lạc Hạ nhìn cô, muốn nói lại thôi.

“Ừ.” Khóe miệng cô cong nhẹ.

Sau khi đi được dăm ba bước, Lạc Hạ đột nhiên dừng lại, quay đầu gọi cô nàng Hướng Noãn đàng đưa lưng đi về hướng ngược lại.

“Hướng Noãn.” Giọng anh trầm thấp, dường như ẩn trong đó còn có một tia vội vàng.

Hướng Noãn dừng bước, quay người nhìn anh.

Dưới ánh mặt trời sáng rực, người đàn ông mỉm cười, dịu dàng nói: “Tối gặp nhé.”

Hướng Noãn cũng cười, ngước đôi mắt hạnh cong cong: “Được.”

Cơn gió hạ nhẹ nhàng lướt ngang qua, thổi vài sợi tóc cô rơi xuống bờ vai gầy, khiến cả làn váy cũng vì gió mà hơi phất lên.

Giọng nói cô men theo hơi ấm của cơn gió bay đến tai anh: “Sinh nhật vui vẻ nhé, Lạc Hạ.”

Lời chúc mừng sinh nhật năm 18 tuổi không dám thốt ra khi ấy, giờ tớ sẽ tặng lại cho cậu.

Hết 32.