Tàng Hạ

Chương 28: Giữa Hạ (3)

Y tá đẩy xe đựng vật dụng y tế vào phòng.

Lạc Hạ không chần chừ, vươn tay đến chỗ Hướng Noãn, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Đưa tay cho tớ.”

Hướng Noãn vươn tay ra.

Ngay nháy mắt anh bắt lấy tay cô, trái tim Hướng Noãn không kiềm được nhảy lên một cái.

Tay anh thật ấm áp.

“Có lẽ sẽ hơi đau, chịu đựng một chút.” Lạc Hạ nhẹ nhàng nói.

Hướng Noãn rũ đôi mi run rẩy, giọng bình tĩnh đáp: “Ừ, được.”

Trong lúc lấy mảnh vỡ thuỷ tinh nhỏ từ lòng bàn tay ra, Lạc Hạ hơi cúi người tới, tiến sát lại gần bàn tay cô, dịu dàng thổi nhẹ để giúp cô giảm cơn đau.

Hơi thở ấm áp của cậu giống như chui vào da thịt Hướng Noãn, theo mạch máu lan ra toàn cơ thể.

Hướng Noãn bất giác mím chặt môi.

Anh dường như vẫn còn là cậu thiếu niên lễ phép dịu dàng ngày trước.

Lấy xong những mảnh vụn thuỷ tinh, Lạc Hạ dùng thuốc sát trùng thoa vào tay Hướng Noãn, sau đó mới hơi nhíu mày hỏi cô: “Sao lại bị thương?”

Hướng Noãn còn chưa kịp nói gì, Cố Thiêm đứng cạnh đã phát hiện ra chút chuyện, mở miệng nói: “Hướng Noãn phải thức đêm tăng ca suốt, hôm nay còn chưa ăn gì vào bụng nên lúc lấy nước uống bị tụt huyết áp ngã, đè lên mảnh vỡ thuỷ tinh.”

Lạc Hạ càng nhíu mày chặt hơn.

Anh rũ mắt nhìn Hướng Noãn, ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát, rồi anh chợt cúi đầu xem xét miệng vết thương của cô, rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ.

Lạc Hạ dùng cồn đỏ và dung dịch oxy già rửa sạch miệng vết thương để tránh nhiễm trùng.

Mặc dù vết thương có hơi sâu nhưng không gây nguy hiểm, miệng vết thương chỉ tới lớp da thôi.

Lạc Hạ kê toa thuốc cho Hướng Noãn sau khi băng bó. Cố Thiêm vội vàng nhận toa thuốc, nói với hai người bọn họ: “Tôi đi lấy thuốc, hai người cứ nói chuyện đi.”

Hướng Noãn: “……”

Lạc Hạ không ngờ người đàn ông đi cùng cô lại nói một câu như vậy, hơi sửng sốt, sau đó nhẹ cười. Hướng Noãn bị tiếng cười trầm thấp của cậu làm đỏ bừng cả hai tai, cô vươn tay giả vờ tự nhiên chỉnh lại mớ tóc mai sau tai.

Lúc Cố Thiêm ra ngoài, cô y tá nhỏ cũng đẩy xe ra khỏi phòng khám. Trong phòng chỉ còn lại anh với cô.

Lạc Hạ tươi cười, hỏi cô: “Đồng nghiệp cậu đấy à?”

Hướng Noãn cười nhạt trả lời; “Cũng gần giống thế, là tiền bối đang cùng hợp tác với tớ.”

Lạc Hạ gật đầu tỏ ý đã biết, không nói gì.

Lát sau, Hướng Noãn chủ động bắt chuyện: “Cậu trở về khi nào?”

Giọng điệu khách sáo giống như đang chào hỏi một người bạn cũ nhiều năm không gặp.

“Cách đây không lâu.”

Lạc Hạ kéo ghế ngồi cho Hướng Noãn, sau đó dựa người vào bàn làm việc, đút hai tay vào túi áo blouse trắng.

“Cảm ơn cậu.” Hướng Noãn lễ phép nói rồi ngồi xuống.

Lạc Hạ cong môi cười, nói tiếp: “Thật ra tớ định hẹn gặp mọi người sau vài hôm nữa, ai ngờ…..”

Anh nhìn cô rồi lại cười, “…..Sẽ gặp cậu trong bệnh viện đầu tiên.”

Hướng Noãn chớp chớp đôi mắt, nửa đùa nửa thật nói: “Vậy tớ sẽ giữ bí mật với bọn họ.”

Lạc Hạ hơi nhướng mày.

Anh ngạc nhiên vì thấy Hướng Noãn lại tự nhiên nói giỡn với mình, cảm thấy hơi lạ.

Cô trong trí nhớ của anh rất yên lặng và dễ ngượng, đừng nói là nói giỡn với bạn bè, kể cả khi nói chuyện bình thường giọng cũng nhỏ đến mức bao giờ anh cũng phải cúi sát người lại để nghe cho rõ.

Lạc Hạ nhìn Hướng Noãn.

Cô gái trước mắt anh có đôi mắt hạnh cùng nước da trắng hồng, tóc dài buông lơi được uốn xoăn mượt mà, thoáng thấy cả đôi khuyên tai nữa.

Cô mặc đồ công sở có áo sơ mi trắng, váy xếp nếp dài qua đầu gối, khoác thêm áo ấm rộng và chân đi giày cao gót màu đen.

Thoạt trông vừa trí thức vừa có năng lực.

Cô ngước mắt lên, phát hiện anh đang nhìn mình thì hơi chớp hàng mi cười lại với anh. Không còn vẻ hoảng sợ nhát gan nữa.

Cô ấy thật sự thay đổi rất nhiều, Hướng Noãn của hiện tại vừa tự tin vừa mạnh mẽ, hoàn toàn không còn là cô gái nhỏ hướng nội dạo trước nữa rồi.

Ngoại trừ lúc cô tụt huyết áp té ngã khiến anh nhớ đến người vì chiến đấu với kỳ thi đại học mà cắt phăng cả mái tóc dài ra, thì chẳng có điểm nào giống cô thiếu nữ thẹn thùng của quá khứ.

“Lưu số nhau đi.” Lạc Hạ đột nhiên mở miệng nói.

Hướng Noãn vui vẻ đáp ứng, anh đưa di động của mình qua.

Hướng Noãn nhận lấy, nhập số điện thoại của bản thân rồi bấm gọi. Đợi đến khi di động trong túi phát ra tiếng kêu thì cô mới bấm tắt máy, đưa lại điện thoại di động cho Lạc Hạ.

“WeChat cũng dùng số này à?” Lạc Hạ cầm di động rồi hỏi lại.

Hướng Noãn gật gật đầu, “Ừ,”

Vừa dứt lời thì có người gõ cửa.

Cố Thiêm đẩy cửa bước vào, nói với Hướng Noãn: “Lấy thuốc xong rồi.”

Hướng Noãn đứng dậy, trước khi rời đi bình tĩnh nói với Lạc Hạ: “Tối nay cảm ơn cậu nhiều.”

Lạc Hạ cười nhẹ, “Khách sáo rồi.”

“Vậy……có dịp lại gặp nhau sau nhé, tớ về trước.” Hướng Noãn cong khoé môi, “Tạm biệt.”

Lạc Hạ gật nhẹ đầu xem như trả lời cô. Ngay phút Hướng Noãn đi ra cửa, người đàn ông phía sau bỗng nhiên cất lời, gọi cô: “Hướng Noãn.”

Hướng Noãn dừng chân.

Trái tim đang bình tĩnh lại cũng vì thế mà giống như đang treo lơ lửng trên không trung. Cô quay người lại, vẻ mặt tự nhiên nhìn Lạc Hạ.

Người đàn ông cũng chăm chú nhìn lại cô.

Tầm mắt hai người giao nhau, chẳng ai thối lui.

Đôi mắt anh sâu như biển rộng và sáng như thể đang chất chứa ngàn vì sao trên trời.

Lạc Hạ nói: “Nhớ thay băng gạc hai ngày một lần.”

Hướng Noãn cong nhẹ đôi mắt hạnh, cười gật đầu: “Tớ biết rồi.”

Sau khi ra khỏi bệnh viện, làn gió đêm thổi qua khuôn mặt cô, Hướng Noãn bước xuống bậc thang rồi thở một hơi thật sâu.

Cố Thiêm nghiêng đầu nhìn cô, cười hỏi: “Căng thẳng à? Vẫn còn thích người ta?”

Tóc cô rối tung, Hướng Noãn đưa tay vuốt lại, vừa xuống bậc thang vừa nói: “Em cũng không rõ.”

Hai năm đầu đại học, tình cảm của cô dành cho anh vẫn mãnh liệt như cũ. Cô không thể nhìn trúng người con trai nào khác cả, dù người ta có tốt đến đâu.

Rồi thời gian dần trôi, tình cảm của cô cũng dần phai nhạt đi nhiều.

Từ đầu tới cuối, cô chẳng bao giờ cố ý đợi anh cả. Cũng đã sớm chấp nhận kết cục bi thảm của mối tình đơn phương này.

Nhưng không biết có phải vì đoạn tình cảm này quá sâu nặng với cô hay không mà kể từ đó, Hướng Noãn không hề có chút hứng thú gì với chuyện yêu đương. Chẳng yêu ai quen ai suốt chín năm ròng.

Cố Thiêm là tiền bối Hướng Noãn quen bên nước ngoài, cũng là người duy nhất biết cô từng thầm yêu Lạc Hạ.

Cô nàng Hạ Vãn dạo trước có cố gắng nài nỉ Hướng Noãn nói ra Lạc Hạ, nhưng cô không hé rằng lời nào.

Sau này trong một ngày nào đó khi đang học tập bên nước ngoài, ăn cơm cùng Cố Thiêm có đề cập tới chuyện thời cấp ba, cô rất tự nhiên nhắc tới Lạc Hạ việc mình yêu thầm người ta.

“Thật ra em có gặp cậu ấy kỳ nghỉ hè năm 6 tuổi, nhưng lần sau gặp lại thì cậu ấy đã quên mất em rồi.

“Cậu ấy rất xuất sắc, là kiểu người chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa mà thôi. Em thích từng thứ cậu ấy thích, lén lút giấu đi từng kỷ niệm vụn vặt liên quan tới cậu, cậu ấy thích ăn cái gì, thích uống cái gì, yêu thứ gì…Em đều biết rõ cả.”

“Em đặt cậu ấy làm mục tiêu, mỗi khi có bảng điểm đều sẽ âm thầm tính xem khoảng cách giữa hai bọn em còn xa bao nhiêu, thậm chí còn vì cậu ấy mà đặt cùng một nguyện vọng đại học.”

“Cả năm lớp 12 của em ngoại trừ học tập thì chỉ còn mỗi cậu ấy thôi, bây giờ nhìn lại thì thấy bản thân vừa ngốc vừa liều lĩnh.”

……

Cũng trong đêm ấy, sau khi Hướng Noãn nói tất thảy về Lạc Hạ cho Cố Thiêm nghe, cô cũng đột nhiên phát hiện mình dường như đã không còn thích anh ấy nữa rồi.

Chỉ có khi thật sự buông, cô mới có đủ can đảm để nói hết chuyện dĩ vãng thay vì cứ giữ khư khư những hồi ức đang dần nhạt phai ấy mãi.

Nhưng đêm nay tình cờ gặp lại, trái tim Hướng Noãn lặng yên đã lâu chợt gợn sóng từng cơn. Không biết có phải vì đoạn tình cảm khi trước quá sâu đậm hay là vì một nguyên nhân nào khác không nữa.

Sau khi lên xe, Hướng Noãn mở miệng nói: “Đàn anh chở em về phòng làm việc đi ạ, xe còn ở bên đấy.”

Cố Thiêm đáp: “Ok.”

Rồi anh cười trêu: “Đêm nay có ngủ được không đó?”

“Ngủ được chứ,” Hướng Noãn dựa lưng vào ghế, buồn bã ỉu xìu đáp: “Em buồn ngủ lắm rồi.”

Hướng Noãn không ở nhà, tự dọn ra một căn hộ hai phòng một phòng khách.

Sau khi lái xe về nhà, vì tay trái bị thương không dính nước được nên cô phải tắm bồn. Tắm xong thì lên giường ngủ ngay.

Ngủ thì ngủ rồi nhưng cô mơ một giấc mơ suốt một đêm dài.

Hướng Noãn mơ về năm lớp 12. Giống như đang phát lại một cuộn phim quay chậm vậy, mơ tất cả lại từ đầu.

Mùa hè nóng bức, cái lạnh phả ra từ máy điều hoà, lớp 13 của khối, tờ bài kiểm tra còn đang dang dở và các bạn học cùng lớp.

Ký ức xa xăm năm ấy không hề tĩnh lặng. Cô ở trong mơ vẫn đang ngày đêm miệt mài học tập. 

Khóc vì một người, cũng cười vì một người.

Anh ấy dường như trở thành một phần thế giới của cô, từng phút từng giây khống chế từng nhịp tim rồi hơi thở.

Sự rung động đầu đời của cô thiếu nữ ngây ngô lại ập đến lần nữa. Từng câu nói từng nụ cười của anh đều khiến cô say đắm.

Chàng thiếu niên trong mơ vẫn dịu dàng sạch sẽ thế, ánh mặt trời toả sáng rạng ngời. Tia sáng mặt trời đuổi theo bóng hình anh, còn cô thì đuổi theo tia sáng ấy.

Cô cúi đầu, đi theo dấu chân anh để lại lòng thầm đếm: “Lạc Hạ, quay đầu lại, Lạc Hạ, không quay đầu lại……”

Đột nhiên, anh ở phía trước quay người lại gọi cô: “Hướng Noãn.”

Giọng nói mất đi vẻ trong trẻo mà trở nên trầm khàn đi nhiều.

Cô bỗng chốc ngẩng mặt, nhìn người đàn ông mặc blouse trắng đang cho hai tay vào túi áo mỉm cười với cô

“Lâu rồi không gặp.” Anh nói.

Hướng Noãn choàng tỉnh, ngẩn ngơ nhìn chầm chầm trần nhà trên đầu.

Máy điều hoà nhiệt độ trong nhà vẫn đang mở, phát ra tiếng rề rề nho nhỏ.

Sau khi tỉnh táo rồi, Hướng Noãn thở ra một hơi sâu. Trái tim cũng thoát khỏi xiềng xích từ khung cảnh trong giấc mơ.

Cô cầm di động, muốn xem đồng hồ.

Thấy WeChat có thông báo kết bạn.

Hướng Noãn mở giao diện, avatar bên kia là một chú mèo đáng yêu ôm chai Yakult, id là LX. Cô nhấn nút đồng ý kết bạn.

Sáng tinh mơ.

Lạc Hạ trực ca cả đêm, lái xe đón ánh nắng ban mai cùng làn gió nhẹ dịu dàng về nhà, chuyện đầu tiên anh làm là tắm rửa. 

Thay quần áo sạch sẽ thoải mái xong thì cầm di động, thấy thông báo Hướng Noãn đã đồng ý kết bạn.

Anh mở giao diện, thấy khung chat giữa hai người có một dòng tin.

[12 tháng 6 năm 2019 07:13]

[Mình đồng ý kết bạn rồi, từ giờ bọn mình có thể bắt đầu cuộc trò chuyện với nhau.]

Lạc Hạ không nhắn gì, đóng giao diện.

Anh đặt di động xuống, xuống lầu lấy nước uống, nhìn thấy bà ngoại Thu Phỉ đang trong phòng khách nhưng lại khoác áo ngủ định đi ra ngoài.

Người làm trong nhà làm phần cơm sáng, cha mẹ và ông bà đều ở trong phòng cả rồi, không ai chăm sóc bà cả.

Lạc Hạ vội vã xuống lầu, đến trước mặt bà rồi giữ chặt tay, dịu dàng hỏi: “Bà ngoại, bà muốn đi đâu vậy ạ?”

Thu Phỉ lầm bầm: “Duy Thường sắp về nhà rồi, hôm nay Duy Thường sẽ về.”

“Duy Thường” trong miệng Thu Phỉ là ông ngoại của Lạc Hạ, cùng là giáo viên cốt cán giống bà ngoại anh, nhưng ông đã qua đời mười năm trước lúc 40 tuổi rồi. Bà ngoại đợi hơn nửa đời người cũng chẳng đợi được ông ngoại về.

Lạc Hạ còn chưa kịp nói gì, Thu Phỉ đã ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ vươn tay muốn sờ mặt Lạc Hạ, giọng nghẹn ngào: “Duy Thường.”

Từ sau khi từ nước ngoài về Lạc Hạ mới biết mấy năm gần đây sức khỏe bà ngoại mình không tốt, mắc hội chứng Alzheimer*

Anh biết hiện giờ bà ngoại đang xem anh là ông ngoại nên cũng không mở miệng giải thích, chỉ phối hợp nói: “Tôi về rồi, chúng ta qua đây ngồi chút đi.”

Thu Phỉ được anh nắm tay đi đến sô pha trong phòng khách.

Lạc Hạ rót một ly nước cho bà ngoại mình rồi đưa sang.

Thu Phỉ nhắc mãi: “Đôi khuyên tai anh mua em vẫn luôn đợi ngày anh trở về mang cho em, em đi lấy nó đến, anh mang lên giúp em nhé.”

Vừa dứt lời, bà đã vội vội vàng vàng như một đứa trẻ về phòng mình mang ra một đôi khuyên tai ánh kim.

Lạc Hạ bị bà ngoại dúi vào tay đôi khuyên tai, hơi khó xử.

Cái chuyện giúp phụ nữ đeo khuyên tai gì đó kiểu này, anh thật sự không có kinh nghiệm.

Thu Phỉ một bên thúc giục mãi, Lạc Hạ rơi vào tình cảnh không trâu bắt chó đi cày**, chầm chậm tháo đôi khuyên tai bà ngoại đang đeo, cẩn thận từng chút đeo giúp bà đôi khuyên tai ánh bạc, động tác vừa vụng về vừa cứng nhắc.

Sau khi mang xong xuôi, Lạc Hạ cứ như được trút đi gánh nặng trên vai vậy.

Anh thở ra một hơi sâu, dịu dàng nói: “Xong rồi.”

“Đẹp không?” Bà hỏi.

Lạc Hạ cười trả lời: “Đẹp ạ, bà tự nhìn xem là biết mà.”

Anh nói chuyện phiếm với Thu Phỉ, giúp bà hoạt động gân cốt, đợi người làm xong phần cơm rảnh tay, Lạc Hạ mới lên phòng nghỉ ngơi.

Lúc tỉnh lại thì đã là chiều rồi.

Lạc Hạ rửa mặt rồi xuống lầu ăn chút gì đó, nói chuyện với bà ngoại mình thêm chốc nữa rồi mới về phòng thay đồ thể thao lái xe đến phòng tập.

Phòng tập thể hình anh đang tập tọa lại tại tầng 21 tòa cao ốc Phong Hối.

Tầng này chỉ có vài phòng tập thể hình và phòng khiêu vũ.

Lạc Hạ đi thang máy đến tầng 21, lúc đang đeo túi đi dọc hành lang đến phòng tập thể hình, tình cờ thấy Hướng Noãn dựa tường nghe điện thoại phia trước.

Mái tóc dài của người phụ nữ được thắt thành từng bím tóc nhỏ rồi buộc đuôi ngựa cao, cô mặc áo sơ mi trắng ngắn tay hở bụng và quần ống rộng đen dành cho dân khiêu vũ, vùng bụng lộ ra vừa trắng vừa mảnh khảnh thon gầy, hai chân thẳng và mảnh mai, đường cong cơ thể quyến rũ lả lướt.

Cô đứng cạnh cửa phòng khiêu vũ.

Lạc Hạ vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của cô, là chuyện công việc.

Tuy anh chưa từng học kiến trúc, nhưng từ tấm bé đã rất thích thú với nghề nghiệp này rồi, thêm việc ông anh thường thảo luận chuyện thiết kế kiến trúc với anh nên đối với phương diện này Lạc Hạ vẫn có chút ít hiểu biết.

Đối phương có ý kiến về phương án thiết kế của Hướng Noãn, cô rất kiên nhẫn nghe người ta trình bày, cũng tỏ vẻ bản thân đang lắng nghe.

Đến khi đối phương nói xong hết cô mới mở miệng, uyển chuyển rõ ràng cũng không khiến người khác mất lòng nói lại quan điểm của mình, nói cho bên kia nghe chỗ nào có thể thảo luận lại để sửa đổi, chỗ nào không sửa được cô cũng sẽ trình bày nguyên do hợp lý.

Hướng Noãn trước mắt anh tự tin bình tĩnh, có chủ kiến và có nguyên tắc. Cô sẽ không dễ bị dao động bởi ý kiến bên ngoài, cũng không tự tiện làm theo ý mình. Từ đầu tới cuối cô không có chút mất kiên nhẫn nào, cả cuộc trò chuyện đều dùng thái độ kiên nhẫn nhẹ nhàng để giải quyết.

Hướng Noãn vừa tiếp xong điện thoại thì đã nghe một tiếng gọi nhỏ: “Hướng Noãn.”

Cô quay người nhìn qua, ngạc nhiên nhìn Lạc Hạ trước mặt.

Cô giấu đi cảm xúc trong đôi mắt ngay tức khắc, giọng điệu hơi bất ngờ: “Lạc Hạ? Trùng hợp thật.”

Cái tên đã từng vì quá sợ hãi mà chẳng dám gọi một lần, giờ đây cô đã có thể bình tĩnh gọi lên rồi.

Lạc Hạ đi đến gần cô, tươi cười hỏi: “Không đi làm à?”

“Ừ,” Hướng Noãn mỉm cười nói: “Đàn anh cho tớ nghỉ một ngày.”

“Cậu tới đây là để……” Hướng Noãn thấy túi anh đang mang thì giơ tay chỉ sang phòng tập thể hình cạnh phòng khiêu vũ, thắc mắc: “Tập thể hình?”

Lạc Hạ gật đầu, sau đó hỏi cô: “Tay sao rồi?”

Hướng Noãn mở lòng bàn tay trái vẫn đang mang băng gạc, khóe miệng hơi nhếch nhẹ lên: “Cũng ổn.”

Vài giây im lặng trôi qua.

Lát sau, Hướng Noãn cúi đầu nghịch móc treo di động ngẩng mặt, tự nhiên cười nói: “Vậy cậu mau đi đi, tớ cũng phải vào rồi.”

“Ừ.” Anh trả lời.

Đợi đến lúc Hướng Noãn vào lớp khiêu vũ, Lạc Hạ trước khi nhấc chân rời đi, nhìn thấy cô đang vào trạng thái qua lớp kính thủy tinh, cơ thể bắt đầu nhịp nhàng theo điệu nhạc.

Khi cô nhảy trông đặc biệt phóng khoáng và gợi cảm.

Anh nghiêng đầu rồi dời tầm mắt, cất bước đi qua quẹo vào phòng tập thể hình bên cạnh.

Chạng vạng, Hướng Noãn kết thúc buổi học khiêu vũ. Cô thu dọn đồ vật, đeo túi nhỏ ra khỏi phòng khiêu vũ.

Giây kế, Hướng Noãn dừng trước cửa phòng, trong đôi mắt hạnh chứa đầy vẻ kinh ngạc. Lạc Hạ cũng đeo túi, đứng ngoài hành lang trước phòng khiêu vũ.

Người đàn ông mặc đồ thể thao, tay để vào túi quần, dáng người cao gầy vững chãi.

Ngay lúc Hướng Noãn bước ra, anh dường như có hơi nhướng mày, Lạc Hạ cười, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh. Hướng Noãn bị nụ cười này của anh làm lóa cả mắt, hơi thở cũng hơi cứng nhắc.

“Tập xong rồi à?” Lạc Hạ giọng điệu vô cùng tự nhiên thuận miệng hỏi.

Hướng Noãn nhất thời chưa bình tĩnh nổi, ngây người gật đầu.

Ánh mắt Lạc Hạ thản nhiên nhìn chằm chằm cô, nhỏ giọng dịu dàng hỏi: “Tối thứ sáu có rảnh không?”
Chú thích:

Bệnh Alzheimer* (AHLZ-high-merz) là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi. Bệnh Alzheimer’s không phải là bệnh lão khoa thông thường hoặc bệnh thần kinh.

không trâu bắt chó đi cày* ngoài khả năng; bất đắc dĩ (theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Vịt thì không thể nhảy lên như vậy. Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người.)

Hết 28.