Cả đêm hôm nay Hải Nhã không về ký túc xá, có lẽ là trốn tránh, cũng có lẽ có một lý do gì khác.

Cô bị sợ hãi, giống như trước đây cô muốn thoát khỏi tình cảnh bị khống chế, giờ phút này cô một lần nữa thoát đi thực tế tàn khốc này, không hiểu, ánh mắt giễu cợt. đáy lòng cô có một chút hưng phấn, vì câu nói kia của Tô Vĩ “Thoát khỏi”, cô cảm thấy cô giống như nữ chính trong cuốn tiểu thuyết, tất cả mọi người phản đối cô và Tô Vĩ ở bên nhau, nhưng cuối cùng bọn họ sẽ ở cùng nhau, cả đời, trải qua cuộc sống vui vẻ thoải mái.

Dọc theo đường đi, cô đều mỉm cười, không nhịn được cười, thậm chí cho đến lúc đến nhà Tô Vĩ, Cô vẫn không cách nào ngừng được nụ cười.

"Còn đứng đó làm gì?"

Một đôi tay ươn ướt ôm lấy khuôn mặt cô, Hải Nhã hốt hoảng, Tô Vĩ hình như mơi tắm rửa xong, trên tóc còn chảy vài giọt nước. Anh bẹo mặt cô, rõ ràng, tối nay tâm trạng của anh rất tốt.

Hải Nhã hé miệng, cô có vô số lời muốn nói cho anh, Đàm Thư Lâm bị thương nằm viện, cô và cha mẹ hoàn toàn cắt đứt, Dương Tiểu Oánh bị kích thích đi rồi, chỉ còn một mình cô cô đơn một mình, những chuyện này cũng không phải là chuyện gì vui vẻ, thậm chí còn có chút cảm giác làm người ta đau nhức không thôi, nhưng cô bây giờ đang cười, có một cảm giác vui vẻ kỳ lạ đang chi phối cô. Cô nhìn Tô Vĩ, tâm trạng như vậy là anh mang lại cho cô, khiến cảm giác hạnh phúc bất thình lình xảy ra của cô vẫn luôn được duy trì.

Thế nhưng anh lại nở nụ cười với cô, vò rối tóc của cô: "Cô bé ngốc, đi tắm ngủ."

Hải Nhã cảm thấy lòng bàn chân giống như đang giẫm ở trong mây, cô thực sự muốn giờ phút này niềm vui của cô có thể kéo dài đến vĩnh cửu. Cô thậm chí đã có thể đoán được tiệm bánh ngọt có thể trang hoàng như thế nào, tường sơn màu vàng, phía trên hoa văn màu xanh da trời, bàn ghế sạch sẽ màu trắng, phía trên trải chiếc khăn trải bàn hình vuông, giống như mọi chuyện mà bọn họ suy nghĩ ngày mai sẽ biến thành sự thật, những thứ thuộc về cô và Tô Vĩ, cửa hàng của bọn họ.

Không có tiếng xe máy đinh tai nhức óc, cũng không có những tưởng tượng hoang đường về đại ca và đàn em trong giang hồ, bọn họ sẽ sống một cuộc sống vợ chồng hạnh phúc, cần cù vì cuộc sống mà tất bật, mỗi ngày về nhà có thức ăn nóng hổi để ăn, ăn cơm xong có thể ngồi quây quần nói rất nhiều chuyện, họ sẽ sinh một đứa trẻ đáng yêu, bất kể là trai hay gái. Cứ như vậy cho đến lúc già đi, có thể giao tiệm bánh ngọt cho con trông nom, cô và Tô Vĩ tóc bạc, tháng ba vào mùa xuân bọn họ nắm tay đi bộ ở dưới tán dương liễu, nhớ lại tuổi trẻ ngông cuồng đủ mọi chuyện lý thú.

Ảo tưởng ngọt ngào ảo khiến cho hai gò má cô ửng hồng, vội vã tắm xong vào phòng ngủ tìm Tô Vĩ, lại phát hiện anh đã nằm ở trên giường ngủ thiếp đi. Màn hình máy tính vẫn còn sáng ở đầu giường, phim chưa chiếu hết, ánh sáng lóe lên làm nổi bật khuôn mặt anh khi ngủ, Hải Nhã nhẹ nhàng ngồi bên cạnh anh, đem bộ phim chưa xem xong tắt đi.

một đôi tay bỗng nhiên ôm thật chặt vòng quanh eo cô, Tô Vĩ từ phía sau ôm lấy cô, mặt áp vào eo cô, hơi thở nóng rực, giọng nói vẫn còn mang chút buồn ngủ: "Tại sao không nói lời nào?"

Hải Nhã giọng nói rất thấp: "Em..... Hôm nay đã gặp Đàm Thư Lâm và cha mẹ rồi."

Anh không trả lời, cũng không còn hỏi nữa.

"Đàm Thư Lâm cậu ta... Bị thương rất nghiêm trọng, vẫn còn ở trong bệnh viện. Cha mẹ em cố ý chạy đến thành phố N cùng nhau chăm sóc cậu ta." Hải Nhã cầm tay của anh, vô thức siết chặt ngón tay của anh, "Hình như quán bar cậu ta mở có buôn bán ma túy.... Chuyện."

Tô Vĩ phát ra tiếng cười khẽ không rõ ý tứ, không biết là đang cười Đàm Thư Lâm ngây thơ, hay cười cậu ta mở quán bar mà lại dính dáng đến ma túy.

"Chuyện lần này có lẽ có thể cho cậu ta một bài học..." Hải Nhã không muốn nói quá nhiều chuyện về Đàm Thư Lâm, bất kể như thế nào, cậu ta cũng bị thương nặng như vậy, cùng với chuyện lúc đầu cô sợ phiền phức cũng có liên quan, nhưng trong lòng cô đối với anh cũng đã lạnh lùng, nhưng ngay đến cả ấy này sinh ra cũng khiến cô cảm thấy không khỏe, cô đối với sự vô tình của bản thân cũng cảm thấy xa lạ.

"Sau đó, ừ, sau đó.... em đem chi phiếu trả lại cho cha mẹ." cô cố gắng dùng giọng điệu lạnh nhạt để nói đến vấn đề này, thậm chí còn cười cười, "Sau này phải học hành thật tốt làm việc chăm chỉ, nhanh chóng đem tất cả nợ của gia đình trả hết."

Tô Vĩ vẫn không nói lời nào, Hải Nhã kinh ngạc nhìn trần nhà tối như mực, rèm cửa sổ kéo lên được một nửa, ánh sáng màu vàng của đèn đường chiếu sáng cả một đoạn đường tối cô cảm thấy sự hứng khởi và nhiệt tình và vui vẻ như bọt biển tan vỡ.

Đúng, cô muốn trở thành một Chúc Hải Nhã hoàn toàn mới, không muốn cuộc sống bị điều khiển, không muốn ép buộc bản thân trở thành một đứa bé hoàn mĩ, cô có ước mơ, cô muốn thì làm phiên dịch viên cao cấp, tìm một công việc tốt, tự nuôi mình, trả lại tiền nhà họ Chúc thiếu nhà họ Đàm.

cô không còn phải một mình cô độc một người nữa, Tô Vĩ từ nay sẽ ở bên cô, nhưng chính bởi vì như vậy, cô lại càng cảm thấy thực tế tàn khốc và rất áp lực. Tấm vải che bị kéo xuống, cô thấy rõ con đường phía trước mình đi rất gian nan.

Dương Tiểu Oánh lúc rời đi ánh mắt còn mang theo một chút không hiểu và chán ghét, còn có vẻ mặt tàn khóc và lời nói cay nghiệt của cha mẹ, từng chuyện từng chuyện hiện lên trước mắt cô, cô nỗ lực vì bản thân xây dựng sự nhiệt tình và hi vọng giống như một tòa lâu đài dễ dàng tan vỡ.

Tương lai không biết rõ khiến cô thật sự sợ hãi, cô thật sự muốn trốn chạy tất cả mọi thứ quen thuộc ở đây, rời xa cha mẹ và bạn bè? cô ngủ trên chiếc giường không quen thuộc, căn phòng trống trải mà xa lạ, thậm chí Tô Vĩ đang nằm phía sau lưng cô cũng trở nên xa lạ, tất cả từng bước thoát khỏi ước mơ thực tế của cô.

Sau này mỗi một phút mỗi một giây, trên con đường thực tế, sẽ không có gì để bỏ qua nữa, nếu như cô đã bỏ xuống, thì cô sẽ luôn luôn bỏ qua như vậy.

Tô Vĩ chợt ngồi dậy, cả người nặng nề nằm ở trên lưng cô, đem mái tóc dài đang ướt của cô vạch ra, đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng dừng trên cổ cô, giọng của anh nghe có chút mơ hồ: "Tiệm bánh ngọt, muốn lấy tên gì?"

Bờ môi của anh ươn ướt, Hải Nhã chỉ cảm thấy nhột, không kìm đươc cười lên: "Chưa, còn chưa nghĩ ra."

Tô Vĩ cười khẽ, bàn tay thật sâu dò vào trong T-shirt của cô, Hải nhã phát ra tiếng rên khẽ, chuyện quan hệ nam nữ, cô vẫn còn chưa quen, không thể nhanh chóng quen được, theo bản năng muốn ngăn cản tay của anh, nhưng ngăn lại phía trên lại không ngăn được phía dưới, trong chốc lát cả người cô đã mềm nhũn, lửa tình bị đốt lên toàn thân cô rã rời, cô không cách nào đè nén âm thanh của mình, chỉ có nhẹ nhàng cắn bờ vai của anh, run lẩy bẩy.

"Hải Nhã." Tô Vĩ để trán mình chạm vào trán cô, thở hổn hển gọi cô, “Tiệm bánh ngọt, gọi là Hải Nhã đi."

Cô thật sự nhịn không được muốn cười: "Không cần, rất kỳ."

"Ái (Yêu)Nhã? Luyến(Lưu luyến) Nhã? Mộ(yêu thích) Nhã?" Anh nhất định là cố ý, cố ý để khiến cô trở nên vui vẻ, cười không ngừng, cười đến mức mặt đỏ rực, những bộ quần áo vướng víu trên người không biết từ lúc nào đã biến mất.

"Tư (suy nghĩ) Nhã? Thương Nhã?" Anh vẫn còn tiếp tục, Hải Nhã buồn cười, còn muốn khóc, cuối cùng chỉ có cách ôm lấy anh, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Tô Vĩ, Em yêu anh."

Cô hình như chưa bao giờ nói với anh những từ này, ba chữ đơn giản mà phổ biến nhất, ở trên tiểu thuyết hay điện ảnh đều nói đến phát chán, mà giờ phút này cô lại không nhịn được nói ra, cô đã chia tay không biết rõ bản thân đau lòng hay vui vẻ, trước mắt hoàn toàn mơ hồ.

Anh ngừng một chút, chợt cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, giọng nói của anh chưa bao giờ dịu dàng như vậy: "Không phải sợ."

Hải Nhã không nhớ mình đã ngủ từ lúc nào, từ lúc chào đời đến nay lần đầu tiên cô cảm thấy thỏa mãn như vậy, con rối thoát ly khỏi sân khấu rực rỡ và lộng lẫy, bắt đầu chảy máu và thịt, cô cảm thấy mình dần dần trở nên hoàn chỉnh. Tình yêu điên cuồng và một tương lai tốt đẹp, mọi chuyện như vậy hai bên đều có lợi, cũng không phải chỉ dựa vào suy nghĩ lung tung của cô, mọi chuyện rối loạn cô dũng cảm đã chạm đến được. con đường sau này nhất định rất khó khăn, biết là sợ hãi nhưng vẫn kiên trì bước đi, đây là lớn lên, không sợ hãi chính là vì ngây thơ.

Cô cũng không biết mình ngủ bao lâu, cho đến khi có mùi thức ăn mê người bay đến, đem toàn bộ giấc mơ của cô đuổi đi, cô lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, rèm cửa sổ đã khép lại, gian phòng ánh sáng mờ mờ, trong phòng bếp truyền đến tiếng môi xào thức ăn và nồi nấu ăn va vào nhau, còn có mùi thơm đang lan tỏa.

Tô Vĩ đang nấu cơm sao? Cô nửa ngủ nửa tỉnh sờ về phía chiếc tủ đầu giường, tìm được điện thoại di động mở ra xem, đã mười hai giờ trưa rồi, hôm nay cô ngủ nướng rất muộn .

Hải Nhã vội vàng ngồi dậy, điện thoại di động nhắc nhở có một tin nhắn chưa đọc, mở ra lại phát hiện là Dương Tiểu Oánh gửi đến, lòng của cô đột nhiên chìm xuống, nhớ đến ánh mắt không hiểu xem lẫn chán ghét của Dương Tiểu Oánh đêm qua, cô lại có cảm giác không dám nhìn nội dung tin nhắn.

Nhưng mà ngoài dự đoán của cô, Dương Tiểu Oánh nhắn tin rất đơn giản, chỉ có bảy chữ: "Hải Nhã, ngày hôm qua xin lỗi."

Cô bật cười, trong lòng có một loại ấm áp và cảm động, nhìn đi, cô cũng không phải hoàn toàn bị thế giới vứt bỏ.

Cô lập tức trả lời: "Không sao, buổi chiều đi làm gặp, đừng đến muộn."

Rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời của Dương Tiểu Oánh là một icon tươi cười, tâm tạng của Hải Nhã rất tốt, mặc quần áo tử tế xuống giường kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời mùa hè nóng bỏng không keo kiệt chút nào rải đầy gian phòng, hôm nay là một ngày nắng gắt.

Giống như là nhận thấy được cô đã thức dậy, giọng nói của Tô Vĩ vang lên ở trong phòng khách: "Hải Nhã, chuẩn bị ăn cơm."

Hải Nhã nhanh đi phòng tắm rửa mặt, cô quả nhiên đã quen được nuông chiều từ bé, ngủ nướng không nói, còn để Tô Vĩ nấu cơm cho cô, xấu hổ xấu hổ.

Đồ ăn tiêu chuẩn ba món mặn một món canh, nấm Khẩu Bắc măng tây, thịt bò nấu với cà chua, rau trộn rong biển, còn có một bát canh mướp nấu với hải sản, cách bài trí vẫn không ổn lắm, nhưng cũng coi là phong phú. Hải Nhã vừa ăn, vừa lúng túng bày tỏ: "Cái đó. . . . . . Lần sau, lần sau có cơ hội để em làm cơm nhé."

Tô Vĩ cười không nói lời nào, tâm trạng của anh hình như thật rất tốt, từ tối hôm hôm qua sau khi nói với cô về chuyện mở tiệm bánh ngọt, mặc dù không nói nhiều, nhưng thái độ rất dịu dàng, số lần cười cũng nhiều hơn.

"Anh hôm nay không ra ngoài à?" Hải Nhã hỏi, anh bình thường rất ít khi ở nhà đợi.

"Chiều đi xem địa điểm." Anh uống một hớp canh.

Địa điểm? Hải Nhã sửng sốt một chút, không hiểu.

Tô Vĩ giọng nói bình tĩnh: "Nơi để mở tiệm bánh ngọt Hải Nhã."

Mặt của cô đỏ lên, trong lòng vui vẻ khó nói nên lời, ngập ngừng rất lâu: "Đừng kêu cái tên này. . . . . ."

"Hôm nay trở về túc xá sao?" Tô Vĩ đột nhiên hỏi, hình như còn có một ít ý xấu ẩn trong lời nói.

Hải Nhã trên mặt đỏ mặt còn chưa có hết, anh nói câu này khiến mặt cô càng đỏ hơn, giận dỗi làm nũng nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là trở về rồi! Em vẫn đang là một sinh viên đó."

"Ừ. . . . . ." anh phát ra âm thanh giống như là đang tiếc nuối, "Đáng tiếc."

Hải Nhã cũng không còn tâm tư ăn cơm, tất cả mọi chuyện không phải là mơ chứ? Có khi nào cô đột nhiên tỉnh lại, phát hiện tiệm bánh ngọt cũng chỉ ảo tưởng của riêng mình? Còn Tô Vĩ vẫn một lòng muốn làm một kẻ lưu manh, vẫn muốn chém giết, chưa bao giờ có kế hoạch về tương lai? Cô đối với cảm giác hạnh phúc đột nhiên xuất hiện ngập tràn trong lòng, vừa tràn đầy xúc động, lại vừa lo sợ và lo lắng.

"Buổi chiều anh đi chọn địa điểm được không?" Tô Vĩ múc cho cô một chén canh, hỏi.

Hải Nhã lập tức gật đầu, sau đó lại tiếc nuối lắc đầu: "Buổi chiều em muốn đi làm, mãi cho đến buổi tối, ngày mai đi xem được không?"

Tô đang muốn nói chuyện, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, anh cúi đầu liếc mắt nhìn số điện thoại gọi đến, sắc mặt có biến hóa rất nhanh, qua một lúc lâu mới nhận: "Chú."

Là chú của anh gọi đến? Hải Nhã nhìn anh đi nhanh vào gian phòng đóng cửa lại, cô muốn đến nghe bọn họ nói gì, nhưng lại cảm thấy như vậy không hay lắm, đợi khoảng 20 phút, cửa phòng rốt cuộc mở ra, Tô Vĩ vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra điều khác thường gì, trở về ngồi xuống nhanh chóng ăn xong cơm, nói: "Mấy ngày nay có chút việc, xin lỗi Hải Nhã, chỉ có thể đợi lần sau rảnh rỗi chúng ta lại đi xem địa điểm được."

Hải Nhã vội vàng lắc đầu: "Không có gì. . . . . . chú của anh ông ấy xảy ra chuyện gì à?"

Tô Vĩ im lặng không nói, cho đến cơm nước xong thu dọn chén đũa hết, anh mặc thêm áo khoác, mới mở miệng: "Người bạn họ Đàm đó mở quán bar buôn bán thuốc phiện, người đứng đầu là lão Duy, trước mắt anh ta đã bỏ trốn, cảnh sát muốn điều tra nên gọi ông ấy đến tìm hiểu một số chuyện, anh đi xử lý một số chuyện.”

Thấy anh chuẩn bị ra ngoài, Hải Nhã gọi anh: "Tô Vĩ!"

Cô cũng không biết gọi anh lại làm cái gì, tối hôm qua bọn họ bắt được lão Tiền sử dụng biện pháp rất đáng sợ, anh chẳng lẽ lại muốn dùng phương pháp như vậy để bắt lão Duy? Anh không phải nói, chuyện lão Tiền là chuyến cuối cùng rồi à?

Tô Vĩ nhìn chằm chằm cô một cái, trên mặt hiện ra nụ cười trấn an.

"Yên tâm." Giọng nói anh dịu dàng, cửa nhanh chóng khép lại, anh đi rồi.