Anh muốn đưa em đi đâu?

Vấn đề này, Hải Nhã nghĩ cũng không muốn nghĩ, lúc này cô rất cần anh, anh đem cô đi đâu cũng được.

Xe máy chạy như bay trên đoạn đường vắng, sau đó dần dần đi qua một ngõ nhỏ, cuối cùng dừng ở trước cửa một quán bar. Tô Vĩ bước xuống xe, giúp cô lấy mũ bảo hiểm xuống, trên mặt cô vẫn còn những giọt nước mắt vừa nãy khóc chưa lau khô, anh dùng tay tỉ mỉ lau khô, nhỏ giọng nói: "Cười một cái nào, đừng khổ sở như vậy."

Hải Nhã vô lực lắc đầu: ". . . . . . Cười không nổi."

"Vậy ít nhất đừng khóc." Anh cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, "Ngoan, mọi chuyện sẽ tốt ngay thôi."

Hải Nhã dụi dụi con mắt, miễn cưỡng lộ ra nụ cười tủm tỉm, vịn vào cánh tay anh nhảy xuống xe máy: "Đi thôi, em không sao."

Quán bar này so với quán bar Dạ Sắc của Đàm Thư Lâm lớn hơn một chút, ở khu vực trung tâm có một sàn nhảy nhỏ, trong sàn nhảy có một chiếc đàn piano, có một anh chàng vẻ mặt say sưa đánh đàn…hả đánh bài hát có lên là Long Miêu. Bên trong quán bar mờ ảo đã tràn ngập khách, Tô Vĩ dắt cô đến trước quầy, có một người đàn ông khoảng 30 tuổi tiến đến, giọng nói rất thân thiết: “Hiếm thấy, cậu đem một cô gái đến đây. Vodka? Hay bia?"

Tô Vĩ nhẹ nhàng đỡ Hải Nhã ngồi lên một chiếc ghế cao, dặn dò người đàn ông này: "Không uống rượu, thay tôi chăm sóc cô ấy."

Người đàn ông đó gật đầu, thành thạo lấy ra một cái cốc, đổ nửa ly nước táo đưa đến trước mặt Hải Nhã, cười: “Em là người khách đầu tiên trong ngày hôm nay đến đây uống nước trái cây.”

Hải Nhã hơi sững sờ, nhẹ nhàng níu tay áo Tô Vĩ, nhỏ giọng hỏi: "Anh phải đi à?"

Anh nắm tay của cô, nhẹ siết chặt hai cái: "Có chút việc, sẽ trở lại ngay. Em ở đây chờ anh một lát, đừng đâu lung tung, được không?"

Cô không muốn một mình đợi ở một nơi xa lạ như thế này, xung quanh đều là người uống rượu, mùi rượu thuốc lá gay mũi, có rất nhiền ánh mắt sáng quắc nhìn cô, anh sờ tóc của cô: "Xin lỗi, anh sẽ nhanh chóng trở lại."

Hải Nhã đành phải miễn cưỡng cười một tiếng, buông tay ra: ". . . . . . Vậy cũng được, em chờ anh."

Cô lưu luyến không rời nhìn bóng dáng của Tô Vĩ biến mất trong bóng đèn mờ ảo ở quầy rượu, người đàn ông phía sau cười nói: "Em gái đi học ở đâu?"

Hải Nhã kinh ngạc một lúc lâu, nhớ đến lần đầu tiên Tô Vĩ hẹn cô ra ngoài, cũng vừa nhìn thoáng qua đã biết cô là một sinh viên. Cô quay đầu lại bưng nước táo uống một hớp nhỏ, hỏi: "Anh nhìn em giống một sinh viên lắm à?"

Lúc cô học cấp ba, có người còn hỏi cô đã đi làm ở đâu rồi phải không, gương mặt cô không trẻ con, cộng thêm vóc dáng rất cao, lúc cô 15 tuổi có người đoán cô là sinh viên đại học.

Người đàn ông này rất hay nói: "Vừa nhìn đã thấy em không giống người ở đây. Đúng rồi, anh họ Triệu, tất cả mọi người gọi anh là tiểu Minh, em cũng đừng khách khí."

"Em tên là Chúc Hải Nhã, đang học đại học."

Hải Nhã do dự một chút, nhìn về phía người đàn ông ba mươi tuổi gọi tiểu Minh, chuyện như vậy cô làm không được, không khách khí lại không quá xa lạ vẫn nên gọi là: ". . . . . . chú Minh."

Tiểu Minh vẻ mặt như bị sét đánh: "Đừng! Đừng! Đừng kêu chú! Anh đâu có già như vậy!"

Hải Nhã cười lên: "Anh Minh."

Tiểu Minh là một người rất hay nói lại rất dễ gần, xử sự cũng tương đối từng trải khôn khéo, sau khi Tô Vĩ rời đi, có rất nhiều khách nam đến đây bắt huyện, phần lớn bị anh nói mấy câu đã quay đi, còn lại một hai mặt dày tìm Hải Nhã nói chuyện, thấy cô hoàn toàn không lý tới, ai cũng chẳng ngờ mặt nóng dán mông lạnh, cũng đành thôi.

Ổn định yên tĩnh uống gần nửa ly nước táo, mặc dù có tiểu Minh không ngừng nói chuyện và chọc cô cười, nhưng Hải Nhã vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, cúi đầu xem điện thoại di động, đã hơn mười giờ, Tô Vĩ đã đi hơn nửa tiếng, như thế này mà bảo ngay lập tức trở về? Anh không phải là hơn 12 giờ mới trở lại chứ?

Tiểu Minh cũng ngẩng đầu nhìn đồng hò, vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Em gái ở chỗ này đừng đi đâu, anh đi ra ngoài xem một chút."

Anh ta nhờ một cô gái trẻ đến nói chuyện với Hải Nhã, rồi dùng khăn ướt lau tay rồi đi ra khỏi quầy. Bọn họ sao cứ từng người từng người bắt cô ngồi ở chỗ này chờ đừng đi đâu? Hải Nhã buồn phiền trong lòng, đang muốn giải quyết một chút oan ức, ai ngờ ngồi ở chỗ này lại khiến cô càng bực tức hơn.

Cô gái đó nói chuyện với cô mấy câu, thấy cô không yên lòng, vẻ mặt chán chường, dứt khoát im lặng không nói, bởi vì thấy bên cạnh có mấy vị khách mới đến, cô gái đó theo thói quen rót cho Hải Nhã một ly Whisky, còn cho thêm hai viên đá, rồi xoay người chào hỏi khách.

Bản thân Hải Nhã cũng không chú ý, nhìn màu sắc cùng nước táo rất giống nhau, bưng lên uống một ngụm thật lớn, thoáng chốc bị nghẹn đến mức ho khan liên lục. Cô gái kia lúc này mới phản ứng được mình đã rót sai, vội vàng nói xin lỗi với cô: "Ngại quá, thuận tay rót rượu cho cô. Để tôi rót cho cô ly khác."

Hải Nhã lắc đầu: "Không cần, cái này rất tốt."

Người xưa không phải đã nói rồi sao? Mượn rượu giải sầu? Không uống rượu không có cách nào để hiểu được mọi việc, chẳng được bao lâu, cô đã cảm thấy toàn thân ấm áp lại nhẹ nhàng, ánh đèn mờ ảo ở nơi này đã từng khiến cô cảm thấy khó chịu, tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng, đột nhiên trở nên rất thích hợp rất tuyệt với, những phiền chán và oan ức trong lòng cũng không biết đi nơi nào.

Cô uống hết ly rượu đó, kêu cô gái kia: "Thêm một ly nữa."

Cô gái kia cười híp mắt khen ngợi: "Cô vẫn uống được nữa à! Đừng uống quá nhanh, rượu này có tác dụng chậm."

Lúc này, Hải Nhã cái gì cũng không nghe được nữa, nàng cô ướng một hớp hết nửa ly rượu, người và cảnh vật trước mắt bắt đầu từ từ xoay tròn, trở nên mơ mơ hồ hồ. Bên cạnh có một người đàn ông đến gần cô, từ từ tiền gần lên vịn bả vai của cô, cô cũng không giận, chống cằm nhìn người ta cười khúc khích.

"Chúc Hải Nhã?" Có người lớn tiếng gọi cô, Hải Nhã phản ứng chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Đàm Thư Lâm đang đứng cùng Lão Duy, cậu ta hình như đang xác định có phải cô không, híp mắt quan sát cô từ trên xuống dưới.

Sự hứng khởi bởi vì cồn và ảo giác trong nháy mắt biến mất, Hải Nhã Heiyer lạnh lùng quay đầu, làm bộ như không nhìn thấy.

"Mẹ nó, thật là cậu! Tại sao cậu lại một mình tới những chỗ như thế này?" Đàm Thư Lâm bước nhanh đi tới, bởi vì thấy có một người đàn ông đang ôm bả vai cô, vừa nhìn thoáng qua đã biết là có ý đồ bất chính, cậu giơ tay vỗ lên quầy: "Tránh ra!"

Người kia trở mặt: “Anh là ai?"

Đàm Thư Lâm lười nói với anh ta, nhấc cổ áo đem anh ta kéo ra, cảnh cáo: "Anh dám động tôi. . . . . . Người quen của tôi? !"

Cậu ta cao, sức khỏe cũng rất lớn, người kia ước chừng cảm thấy không dễ chọc, lầu bầu mắng mấy câu rời đi. Đàm Thư Lâm ngồi bên cạnh người cô, giơ tay lên kêu ly Whisky, rồi lấy ly trước mặt cô lên mũi ngửi, kinh ngạc: "Cậu còn uống rượu? Một mình tới chỗ như thế này uống rượu?"

Hải Nhã không chút khách khí cướp lại cái ly trong tay cậu ta, không nói chuyện.

Đàm Thư Lâm: "Ơ, lá gan càng lúc càng lớn rồi nhỉ! Đúng rồi, quán Bar của tôi đã xây xong, tháng này vừa mới bắt đầu kinh doanh, nếu cô muốn uống rượu, lần sau đến bên tôi uống."

Hải Nhã bị cậu ta lải nhãi khiến cho càng ngày càng khó chịu, chỉ hận không che được lỗ tai không nghe. Lão Duy ở Đối diện nhìn về phía Đàm Thư Lâm gọi, cậu ta khoát khoát tay, chỉ chỉ cô, còn nói: "Tôi cùng Lão Duy đến đây để gặp người quen anh ấy, có thể có được một mối làm ăn cung cấp rượu, Haz, Tôi hỏi cậu sau không nói, tại sao lại một mình ở đây?”

Hải Nhã quay đầu nhìn cậu ta: "Tại sao cậu còn chưa đi?"

Đàm Thư Lâm sững sờ, hơi khó chịu: "Sao lại nói chuyện như vậy? Tôi chọc giận gì cậu hả ?"

Cậu ta lại có thể làm ra vô tội để hỏi câu hỏi này! Hải Nhã đầy một bụng cồn đều biến thành tức giận, đặt thật mạnh ly rượu lên bàn, một tiếng vang thật lớn, cái ly nứt ra, rượu bên trong văng lên mặt anh. Cô chỉ vào gương mặt kinh ngạc của anh hét lên: “Đều tại cậu! Nên tôi mới bị người ta sa thải! Cậu cút! Mau cút!”

Đàm Thư Lâm chưa bao giờ bị người ta hét lên như vậy, nhất thời cũng nổi giận: "Cậu nói cái gì đó ? ! Thật đúng là được voi đòi tiên mà? !"

Hải Nhã ra sức đẩy cậu ta một cái, lảo đảo nhảy xuống chân cao ghế: "Đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa!"

Đàm Thư Lâm nắm quay người lại nắm lấy tay cô, giận đến mức không kiềm chế được: "Mắng xong rồi muốn đi? Cậu nói rõ ràng cho tôi!"

Hải Nhã lợi dụng lúc say, nhấc chân lấy gót dày hung hắng đạp xuống chân cậu ta, đau khiến cậu ta trách mắng, trọng cô có một loại sảng khoái đến điên cuồng, loại cảm giác này rất xấu xa, nhưng chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi. cô nắm lấy túi ra sức đánh lên mắt anh, giống như Ultra-man đánh Tiểu Quái Thú, nếu như thật sự có thể đem cậu ta đánh cho biến mất trên trái đất này thì tốt biết bao!

Đàm Thư Lâm đầu tiên bị đẩy ra có chút bối rối, ngay sau đó phản ứng kịp, thấy cô giơ túi còn muốn đánh, cậu ta theo bản năng ngăn cản nhẹ nhàng đẩy, Hải Nhã lảo đảo về phía sau, phái sau có người nắm lấy eo cô ôm lại. Đầu óc choáng váng ngẩng mắt lên thấy, Tô Vĩ đỡ lấy cô cau mày.

Hải Nhã đã say khướt cười với anh: “Anh đã về rồi?”

Tô Vĩ đỡ cô, mày nhíu lại càng sâu: “Tại sao lại uống rượu?”

Tiểu Minh nhanh như chớp chạy đến bên quầy rượu, thấy cái ly bị vỡ, còn trên quầy rượu vẫn chưa lau hết rượu đổ ra, nhìn về phía cô gái kia liên tiếp than thở: “Em gái à, tại sao em lại cho cô ấy uống rượu?”

Tô Vĩ đỡ Hải Nhã xoay người rời đi, Đàm Thư Lâm sửng sốt một lúc lâu, bước lên một bước ngăn lại: “Buông tay!”

Tô Vĩ hất tay của cậu ta ra, lạnh lùng liếc cậu một cái, Đàm Thư Lâm lúc này mới nhìn rõ được mặt của người này, gương mặt rất quen thuộc, cậu không những đã từng thấy qua người này, mà còn bị anh ta đánh khiến toàn thân đau nhức, nháy mắt còn tức giận trong lòng cậu bùng lên, không nói câu nào, vung quyền liền đánh.

Nhưng mà chưa kịp đánh, bên cạnh đã có người kéo cậu ra phía sau rồi, lão Duy nghe được tin cũng vội vàng chạy đến, không dám chào hỏi Tô Vĩ, chỉ có khuyên can: “Tiểu Đàm! Cậu uống nhiều rồi! Đừng làm loạn ở chỗ này nữa!”

âm thanh ầm ĩ ở phía sau Hải Nhã cũng không nghe thấy nữa, cô lảo đảo bị người đỡ ra khỏi quầy rượu, gió đêm thổi qua, trong dạ dày giống như sóng biển cuộn lên, há mồm liền ói. cô vội vàng đi dạy thêm, cơm tối cũng chưa ăn, nôn nửa ngày cũng chỉ có nước, như vậy ngược lại càng khó chịu, ói đến trước mặt hoa lên thấy cả sao, trời đất quay cuồng cả lên, mọi vật đều chao đảo, cô căn bản đứng không vững,

cô không nhớ rõ mình được đưa về như thế nào, hôn mê bất tỉnh ngủ một giấc, lúctỉnh lại trước mắt tối đen, trong cổ họng giống như bị lửa đốt, đầu vừa nặng lại đau. cô ôi một tiếng, người bên cạnh lập tức chuyển động, bật sáng đèn trên bàn, bàn tay đỡ lấy ót cô, nhỏ giọng hỏi: “Muốn uống nước?”

Hải Nhã nhận lấy ly nước lạnh trong tay anh một mạch uống cạn, hai bên thái dương giật giật đau nhức vô cùng, cô lấy tay che mắt, lẩm bẩm: “Chói mắt……”

Đèn bàn lập tức tắt đi, trong phòng lại lần nữa không có ánh sáng, cô mê man nằm nửa ngày, trong lòng dần dần bắt đầu tỉnh táo, cô hình như uống say trong quán bar, gặp phải Đàm Thư Lâm, còn cãi nhau với cậu ta một trận, sau đó…..Sau đó thế nào? cô không nhớ nổi, lật người, đầu đụng vào một người, cô ngửi thấy múi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc, cô giật mình, khàn khàn hỏi: “Tô Vĩ?”

Anh ừ một tiếng: “Bạn cùng phòng của em gọi điện đến, anh nói với cô ấy tối nay em không trở về.”

Hải Nhã phản ứng so bình thường chậm một nhịp, qua một lúc lâu vẻ mặt sợ hãi,theo bản năng sờ sờ trên người—quần áo may mắn vẫn còn, chuyện gì cũng không xảy ra.

Tô Vĩ nửa nằm ở trên giường, trong tay nắm điện thoại di động, trong bóng tối, chỉ có anh sáng màn hình lóe lên.

Sau khi cơn say đi qua, chỉ còn lại sự vô lực và uể oải, Hải Nhã chậm rãi dịch qua, đầu tựa vào trên người anh, anh dang tay ôm chặt cô, bàn tay sờ sờ mặt của cô, âm thanh rất thấp: “Mặt còn nóng lắm, ngủ tiếp đi.”

“không muốn ngủ.”cô chôn ở trong ngực anh, nhìn điện thoại đi động của anh.Anh đang lên mạng, xem tin tức thể thao.

“thật xấu hổ, em uống quá nhiều rồi, có phải rất phiền phức không?”cô nhẹ giọng hỏi.

Tô Vĩ trầm mặc chốc lát, nói: “Em nói mớ rất nhiều.”

Hải Nhã cười xấu hổ: “Chắc là toàn lời nói dỗi phải không?”

Anh không có trả lời, chỉ là chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động.Hải Nhã không muốn anh im lặng như vậy, cô ôm chặt anh, anh là cậy gỗ đã cứu vớt cô, không biết tại sao anh lại không ôm chặt cô hơn?cô rất cần anh lúc này dịu dàng với mình, cho dù là kêu tên cô một tiếng.

Tay của anh thủy chung không nặng không nhẹ vòng quanh cô, thái độ của anh vĩnh viễn không nóng không lạnh như vậy, làm người ta sắp nổi điên.

“Tô Vĩ, ômem.” cô suy yếu mở miệng.“Đừng rời bỏ em.”

Anh rốt cuộc từ từ để điện thoại xuống, bàn tay ấm áp êm ái lướt qua mái tóc dài của cô, dần dần chạm nhẹ lên gò má nóng bỏng của cô, đột nhiên nhẹ nhàng nắm chặt cằm của cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, cặp mắt kia trong bóng đêm như chấm nhỏ.

“đã nửa năm rồi.” giọng nói anh trầm thấp “Em cái gì cũng không nói với anh, em xem anh là cái gì?”