Nơi xa ánh đèn giống như sương mù ẩm ướt mà mịt, "vạn lại câu tịch" (không có một âm thanh), chỉ có bước chân của cô, giống như đi trên dây đàn.

Có phải là một giấc mộng hay không?

Hải Nhã dứng ở trước bồn hoa, mở miệng nói chuyện, giọng nói không nén được run run: ". . . . . . Anh đợi lâu rồi à?"

Tô Vĩ dập tắt thuốc lá, lắc đầu: "Có đói bụng không?"

Cô vô thức sờ bụng, từ lúc trên xe điện ngầm đi xuống, cô chỉ mua một ly trà sữa, nhưng nếu nói không đói bụng, giống như anh sẽ lập tức rời khỏi dây, một chút xúc động, cô lớn tiếng nói: “Đói! Đói chết đi được. . . . . ." giọng nói càng về sau càng trở nên chột dạ.

anh cúi đầu cười khe khẽ một tiếng, từ bên bồn hoa đứng lên, đi tới trước mặt cô, chợt giơ tay lên thay cô kéo cổ áo lên, khóa áo kéo lên chỗ cao nhất.

"Lên xe, dẫn em đi ăn cái gì đó."

Ngón tay của anh rất ấm, lại có mùi cồn i-ốt, Hải Nhã cúi đầu nhìn kỹ, nhưng mà anh đã xay người lại đẩy xe máy lại, trong lòng của cô bắt đầu cuồng loạn, có mùi cồn i-ốt chứng tỏ anh bị thương, chẳng lẽ tối ngày hôm qua anh thật sự đánh nhau với xã hội đen? Anh bị dao dâm trúng? Hay vết thương do đạn bắn? Có cảnh sát tham gia vào hay không?

Hải Nhã cũng không biết làm sao với những suy nghĩ miên man của mình, cả quãng đường thấp thỏm lo lắng được khoảng 10 phút, xe máy dưng trước một quán ăn có tên là Mãn Vi Hoạn. Lúc này đã sắp đến 10 giờ rồi, bình thường quán ăn khác đã đóng cửa, nhưng quán ăn này vẫ buôn bán tấp nập như cũ, hơi khói ấm mà ẩm ướt phả vào mặt.

Thực đơn rất đơn sơ chỉ là một tờ giấy A4, Hải Nhã rất ít khi đến những chỗ như thế này ăn cơm, khó xử nhìn một lúc lâu, Tô Vĩ rốt cuộc cũng mở miệng giới thiệu: “Quán ăn này món bún xào với cánh gà nướng ăn rất được.”

Bún xào cô tuyệt đối không có bản lĩnh ăn xong, chỉ chọn hai cánh gà nướng, một ly nước khoai môn để uống, thấy Tô Vĩ chỉ các món ăn cho phục vụ, cô liền nhìn vào tay phải anh, trên mu bàn tay anh đúng thật là có dán một miếng gạc, không nhìn thấy vết máu, cũng không biết co bị thương nặng hay không.

"Em sắp khai giảng rồi phải không?" Tô Vĩ muốn một bình nước sôi, vừa rửa sạch bát đũa trước mặt vừa nói, "Không nên làm việc về muộn như vậy, không an toàn."

"Ừ, sau khi khai giảng mỗi tuần chỉ đến dạy kèm tại nhà hai ngày nữa thôi.”

Cô thấy động tác rửa chén đũa của anh cũng không tỉ mỉ, thỉnh thoảng có một ít nước dính lên phía trên băng gạc. rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng nói: “Cái đó… vết thương trên tay không thể thấm nước…sẽ nhiễm trùng.”

Anh không quá để tâm cười cười: "Vết thương nhỏ, không quan trọng."

Hải Nhã che giấu tâm tư ho một tiếng, cố gắng chỉnh lại ngôn ngữ: "Lần trước đi xem phim, thấy hai nhóm xa hội đen đánh nhau, một đại ca bị chém một dao nhưng không được chữa trị tốt, cuối cùng, cuối cùng không thể không cắt cánh tay đó đi."

Thật ra thì đây không chỉ là trong phim, cô nói đến đoạn cuối cũng cũng không hiểu nổi mình đang nói gì, dứt khoát vùi đầu trong ly nước khoai môn.

Tô Vĩ đem bộ bát đã đã được lau khô để trước mặt cô, nhìn cô một lát, bỗng bật cười, đem băng gạc trên mu bàn tay lộ ra một góc, chầm chậm nói: “Lần đầu tiên anh nuôi mèo, không quen, bị nó cào bị thương ở tay.”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Vết thương dưới miếng gạc không có máu thịt lẫn lộn như cô tưởng tượng, cũng không phải là vết thương do đạn bắn, trên da chỉ có mấy vệt xược màu đỏ, rõ ràng là bị mèo cào trúng.

Hải Nhã xấu hổ vò khăn trải bàn, rất muốn chui xuống đó, trốn vào mãi không ra.

"Hải Nhã, " Tô Vĩ nhẹ nhàng gọi cô, “Bọn anh sẽ không đánh nhau đến một mất một còn, cũng sẽ không thể nào gây ra án mạng.”

Cô đỏ mặt gật đầu liên tục, thuận tiện hung hăng khinh bỉ trí tưởng tượng của bản thân mình.

"Bây giờ là xã hội có pháp luật." Anh giúp cô rót đầy một ly nước khoai môn ấm áp, nói tiếp, “Trắng trợn gây gổ chính là tự tìm đường chết.”

Đây hình như là lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện của mình, Hải Nhã không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh, mong anh nói nhiều hơn một chút. Giống như phát hiện ra ý muốn của cô, Tô Vĩ mỉm cười gắp một chiếc cánh gà cho cô: “Anh là một người giữ bí mật tuyệt đối.”

Cô thất vọng đem cánh gà nhét vào miệng, mùi vị cuối cùng là ngọt hay mặn cô cũng không biết nữa.

"Em dạy thêm địa chỉ ở đâu? Ngày thứ mấy trong tuần?” Anh nhanh chóng đổi đề tài, đem trọng tâm câu chuyện chuyển sang cô.

"Ở đường gần đây, hai ngày thứ ba và thứ năm. . . . . sao vậy?" Hải Nhã thắc mắc.

Anh uống một hớp nước khoai môn: "Hôm nào cũng 9 giờ đúng về à? anh sẽ đi đón em.”

Hải Nhã đột nhiên đỏ lên mặt, liên tục khoát tay: "Không, không cần phiền toái anh. . . . . .ở đó tàu điện ngầm rất gần!"

Anh cười cười, không nói gì.

Hải Nhã ăn xong xương gà chậm rãi bỏ vào trong chén, trong ngực trái tim đập dồn dập, da thịt khắp người run run, thậm chí không biết rõ là vui hay mừng. cô cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói với anh, giống như những lời nói xúc động ngày hôm qua vậy, nhưng cô lại không nói ra được bất cứ điều gì. Cô có một loại sợ hãi, cũng không biết rõ đó là cái gì.

"Vậy, Vậy thì làm phiền anh rồi.” Giọng nói của cô run run, nhưng cô lại nếm được vị ngọt trong đó.

Dự báo thời tiết nói, tối nay đến sáng ngày mai là tiết Tiểu Tuyết, từ quán ăn đi ra, bên ngoài trời tuyết đã bắt đầu rơi xuống giống như hạt gạo lớn nhỏ, Hải Nhã xoa xoa tay, hà hơi thở ra, khói trắng nồng đậm trong nháy mắt đã bị gió thổi tan. Đúng rồi, cô nhớ ở gần đây không có chỗ dừng xe, xe Tô Vĩ dừng ở lối sau của cửa hàng…

"Lạnh?" Một bàn tay bỗng nhiên cầm lấy tay cô, lòng bàn tay rất nóng, ngón tay có chút thô ráp, Hải Nhã hơi kinh hãi, vô thức rút lại, bàn tay kia nhẹ nắm chặt thêm một chút, không cho cô lùi bước.

Chủ nhân của bàn tay bộ dáng nhẹ nhàng, dắt cô đi vài bước, sau đó đem tay cô bỏ vào trong túi áo của mình, nhỏ giọng nói: “Tay của em lạnh quá, anh thuê xe nhé.”

Cô có thể cảm thấy rõ ràng nhiệt độ của lòng bàn tay anh, trong túi còn có một gói thuốc lá, cô lại nhớ đến mùi vị thuốc lá Tô Yên dai dẳng gay mũi, cô đã từng một lần rồi lại một lần đưa chúng lên đặt trên mũi nhẹ nhàng ngửi, giống như nghiện vậy. Bây giờ cô ở gần anh như vậy, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi thuốc cạo râu nhẹ nhàng khoa khoái hòa quyện cùng nhau, giống như trong mờ ảo nào đó biến thành sự thật, làm người ta sợ hãi, nhưng lại rất kích thích.

"Không cần bắt xe." Hải Nhã cúi đầu, âm thanh càng thấp hơn, ". . . . . . Ăn quá nhiều rồi, đi bộ một lát cho tiêu cũng được."

Cô không muốn chia tay anh nhanh như vậy, cô cảm thấy vẫn chưa đủ, cô càng lúc càng nghiện anh nặng hơn rồi.

Trên cầu dưới ánh đèn của cầu Phi Tuyết, trong thành phố lóe lên những đốm sáng, ánh sáng nhẹ dịu vừa đủ, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh cũng ấm áp, cô đi chầm chậm, nghĩ nên nói gì với anh bây giờ, nhưng trong chốc lát không tìm được đề tài nào phù hợp, dường như chỉ cần im lặng như vậy cũng rất tốt rồi.

"Tô Vĩ. . . . . ." Cô bỗng nhiên nói, "Lúc anh mới quen em, có phải cảm thấy em rất ngốc hay không?”

Cô không thể nào quên được chuyện xấu vào buổi tối hôm đó, người ta rõ ràng không đợi cô, mà cô lại tự mình đa tình, sau đó dần dần tiếp xúc, cô lại suy nghĩ lung tung, đem đại ca xã hội đen trên phim gắn vào trên người anh, tuy anh không nói, nhưng trong lòng chắc chắn cười cô rồi?

Tay của cô bỗng nhiên bị nắm chặt hơn, không đau, nhưng cô lại có cảm giác bị người ta nắm chặt, trên mặt dần dần nóng lên.

"Em nói, lúc mới quen em?” giọng nói của Tô Vĩ nhẹ nhàng, "Nửa năm trước? hay là hiện tại?"

Hải Nhã ngạc nhiên ngẩng đầu: "Nửa năm trước?"

Nửa năm trước cô vừa mới đến thành phố này học đại học, hầu như mỗi ngày chỉ đi qua đi lại giữa hai địa điểm, từ lúc nào cô lại quen biết anh? Tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào cả?

Đôi mắt đẹp của Tô Vĩ nheo lại, một đường cong rất đẹp: “Bởi vì ấn tượng giữa hai lần hoàn toàn khác nhau.”

Hải Nhã há lớn miệng, nửa ngày nói không ra.

“Siêu thị 7-11 trên Phố.” Tô Vĩ cười cười. “Ở đó mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em, lạnh lùng.”

Nửa năm trước cô thật sự có một thời gian thích đi siêu thị 7-11, bởi vì gần nhà, đồ rất nhiều chủng loại, sau đó ở gần chung cư mở ra rất nhiều siêu thị cô không còn đi qua đó nữa. Hải Nhã cố gắng nhớ lại mọi việc lúc đó, làm sao cũng không nhớ nổi đã từng thấy chiếc xe máy cỡ lớn đó, loại xe như thế này gặp một lần sẽ rất khó quên.

“Em… ưh, đúng là rất nhiều người nói em rất khó gần gũi.”

Hải Nhã lắc đầu, ngay đến cả Dương Tiểu Oánh vừa mới bắt đầu thuê chung phòng với cô lúc đó cũng không nói được nhiều chuyện với cô nói là cảm thấy cô rất lạnh nhạt, rất khó đến gần. Nhưng mà sau khi đã hiểu rõ, cô ấy cũng hay vuốt tóc dài của cô, trêu chọc. Hải Nhã, Hải Nhã, cậu rất dịu dàng thục nữ.

“Anh thích… Người lạnh lùng?” Hải Nhã thăm dò hỏi anh.

Đôi mắt đen nháy của Tô Vĩ nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, không nói gì.

cô có chút không khống chế được, rất muốn hổi anh lần thứ hai thấy cô có cảm giác gì, lần đầu tiên lạnh lùng, lần thứ hai chẳng nhẽ cô rất ngây ngô? Ngu ngốc không có năng lực gì cả? Bởi vì, đối với cô mà nói, tất cả tất cả, là từ cái đêm tuyết rơi đó mới thật sự bắt đầu.

“Đến nơi rồi.”

Tô Vĩ bỗng nhiên dừng bước lại, cô lúc này mới phát hiện ra hai người trong lúc vô thức đã đi bộ lâu như vậy, lại có thể cứng rắn mạo hiểm đi trong bầu trời đầy tuyết về đến chung cư.

“Về sớm một chút.”

Tô Vĩ đem tay cô từ trong túi lấy ra, nhẹ nhàng phủi những hạt tuyết rơi trên tóc cô. Hải Nhã cảm thấy bàn tay vừa được ủ ấm bỗng nhiên lại bị gió thổi lạnh cóng, cô không có thói quên xoa hai bàn với nhau, cô chỉ lẳng lặng nhìn anh một lát, rồi mới nở một nụ cười: “Em về đây, cảm ơn anh, Tô Vĩ.”

Xoay người, bước chân vừa mới đi được mấy bước, nghe thấy sau lưng có tiếng bật lửa thanh thúy ‘bốp’ vang lên, cô không nhịn được quay đầu lại nhìn, Tô Vĩ đang dựa vào bên bồn hoa hút thuốc, ánh lửa che phủ bên sườn mặt, giống như một bức tranh.

Trong lòng cô có một kích động, không biết rõ là điều gì, nhưng thân thể đã tự động phản ứng trước, bước nhanh quay trở lại, đứng trước mặt anh.

“Em…” cô ngạc nhiên há miệng, lại phát hiện ra cái gì cũng không nói được.

cô thậm chí không thể giải thích được gì sao cứ như vậy mà quay trở lại, cô không dám nghĩ bản thẩn khát vọng điều gì lúc này. cô đứng ở chỗ này, trên đầu những bông tuyết ào ào rơi xuống, anh bị màu trắng tinh của những bông tuyết bao vây, giống như rất gần, lại giống như cách cô quá xa.

không biết là ai đang ép buộc cô, khiến cho cổ họng cô phát đau, dường như muốn khóc.

một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy ót cô, mùi thuốc lá tràn ngập cả trời đất, Tô Vĩ cởi nút ngoài của áo khoác ra, đem cả người cô ôm trọn vào trong ngực, gương mặt cô lạnh lẽo dính vào ngực anh, nghe thấy tiếng tim anh đập bên tai, nhanh mà có lực giống như cơn mưa mùa hè.

Bỗng nhiên một người xa lạ ôm ấp, cô khẽ run rẩy, là sợ hãi còn có hưng phấn, đã sớm không thể nào biết được.

Ở trong bóng đêm hoang vắng không tiếng động, chỉ duy nhất anh là chân thực.

“Lạnh không?” Tô Vĩ đỡ đầu cô, cúi đầu nhẹ hôn trên mái tóc dài của cô.

Đôi tay Hải Nhã đặt trước ngực anh, yên lặng lắc đầu, một hồi lâu, nhỏ giọng nói: “… đừng hút nhiều thuốc như vậy, không tốt cho cơ thể.”

“Được.”

Nhịp tim của cô bắt đầu tăng nhanh, giang hai cánh tay, do dự, thử thăm dò, ôm lấy hông của anh.

“Lần sau nói cho em nghe một chút về chuyện của anh nhé, có được không?”

“Được.”

Hải Nhã từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng: “Vậy… Ngủ ngon, Tô Vĩ.”

Anh nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc dài trên mặt cô, giọng nói dịu dàng: “Ngủ ngon, Hải Nhã.”

Mặt của anh dần dần đến gần, cô mang theo một tia hoang mang, bất lực nhắm mắt lại, trên trán ấm áp, môi của anh lưu lại trong chốc lát.

Hải Nhã mở mắt ra, trong lòng cô một chút mất mát nói không nên lời, nở một nụ cười với anh, từ từ buông anh ra.

Lần này anh đi rất nhanh, lúc cô quay đầu lại nhìn, bóng dáng anh đã biến mất ở cửa chung cư. cô biết, nếu như anh tiếp tục ở lại đây, bước chân của cô nhất định sẽ không bước ra nữa, cô hoàn toàn biến thành một kẻ nghiện, giống như những vụn sắt chạy như điên về phía nam châm vậy, cô không thể kìm nén được.

Tiếng chuông tin nhắn điện thoại di động nhẹ nhàng vang lên, mở ra xem, là Tô Vĩ gửi tới, chỉ có bốn chữ ngắn ngủn:

“Ngủ ngon, Hải Nhã.”

cô ôm lấy cánh tay mình, trên quần áo vẫn còn lưu lại mùi vị của anh, giống như bóng đêm đang bao trùm cô.

một đêm ngon giấc.