Hải Nhã cũng không biết bản thân mình làm cách nào để chạy ra ngoài, chìa khóa không đem theo, áo khoác cũng không mặc, thậm chí trên chân còn mang dép lê. .

Cô một lần rồi lại một lần gọi điện thoại cho Đàm Thư Lâm, cậu ta không nhận máy, cô lại cố gắng nghe hết lần này đến lần khác tiếng nhạc chờ mà cậu ta cài đặt, cô ngồi trên xe mà cả người lạnh run, tay chân không ngừng được run lên.

Cô thậm chí cũng không nói rõ được rốt cuộc cô đang sợ hãi cái gì, sợ người nhà cảm thấy mất thể diện? hay là sợ bọn họ thất vọng về bản thân mình? Cho đến nay cô luôn cố gằng làm một người con ngoan, nghe lời, khéo léo, dịu dàng, chỉ hận không thể làm mình không có bất cứ khuyết điểm nào, như vậy cha mẹ sẽ không cảm thấy hối hận khi nuôi dưỡng cô. Mặc dù chuyện này sẽ rất ít bị nhắc tới, nhưng nó vẫn tồn tại giữa bọn họ, giống như một bức tường vô hình, một khi đi lỗi nửa bước, cô mới có thể cảm thấy bức tường đó vô cùng cao lớn và lạnh lẽo.

Rất lâu trước kia, cô cũng đã mơ hồ ý thức được, cuộc sống của mình như một bình sứ một loại cuộc sống rất hư ảo, lấy sự khéo léo làm bức tường thành để dữ cân bằng.

Hiện tại, Đàm Thư Lâm đang muốn đánh vỡ tất cả, cậu ta muốn ép cô rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.

Xe taxi dừng ở bên ngoài một khu chung cư cao cấp, Hải Nhã không để ý đến chuyện cầm tiền thừa, đẩy cửa xe ra nhanh chân chạy như điên.

Thật ra thì đã biết nơi ở của Đàm Thư Lâm, mẹ cô đã sớm nói cho cô biết, chỉ là cô không muốn đến. Cũng không ngờ, cuối cùng lại phải chạy đến cậu ta, với nguyên nhân này.

Đàm Thư Lâm ở tầng ba, Hải Nhã dùng hết tất cả sức lực đạp cửa, cao giọng thét lên: "Đàm Thư Lâm! Đàm Thư Lâm!"

Cửa rất nhanh được mở ra, Đàm Thư Lâm cầm điện thoại di động đang trò chuyện, giống như là kinh ngạc cô tại sao lại có thể đến đây, ánh mắt trừng thật lớn, nhưng rất nhanh lại biến thành rất hài lòng, còn có niềm vui vì đã trả thù được .

"Cậu ấy đến, " anh ta nhìn chằm chằm Hải Nhã, nói với người ở đầu bên kia điện thoại, "Dì có muốn nói chuyện với Hải Nhã một chút hay không?"

Hải Nhã chỉ cảm thấy thân thể cô có một cái gì đó chìm xuống, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

Đàm Thư Lâm đưa di động đưa tới, cậu ta thậm chí còn cười: "Chúc Hải Nhã, mẹ cậu bảo cậu nghe điện thoại."

Hải Nhã từ từ nhận lấy điện thoại di động, đặt ở bên tai, nhẹ kêu một tiếng: "Mẹ."

Giọng nói của mẹ vô cùng nghiêm nghị: "Nhã Nhã! Làm sao con lại không hiểu chuyện như vậy? lúc đầu bảo con ở cùng một chỗ với Đàm Thư Lâm khi lên đại học, chính là vì muốn con thường xuyên chăm sóc nó. Tại sao sang năm mới con lại chạy đi đâu, đem Đàm Thư Lâm mặc kệ không quan tâm? Nó gọi điện đến đặc biệt hỏi mẹ mấy ngày hôm nay con có phải có chuyện gì đang bận, đến cả bóng dáng cũng không thấy! con rốt cuộc đang bận cái gì? Có phải lại cùng người khác đi làm loạn ở đâu rồi hả?”

Đám mây đen Xoay tròn trong đầu lập tức tiêu tán, nhanh đến mức khiến cô nghi ngờ tất cả mọi chuyện phải chăng là đang nằm mơ, theo bản năng quay đâu lại nhìn Đàm Thư Lâm, cậu ta đang ôm cánh tay cười lạnh, hả hê trong lòng.

Hải Nhã cảm thấy bỗng nhiên thả lỏng được đầu óc đang choáng váng, bất giác ngồi xổm xuống, một lúc lâu mới tìm được âm thanh của mình: "Mẹ. . . . . . con… con gần đây rất thích một trò chơi trên máy tính . . . . . Xin lỗi, lần sau con sẽ không như vậy nữa."

Mẹ thở dài một cái, âm thanh dần dần dịu lại: "Nhã Nhã, con phải biết điều một chút, cha mẹ nuôi con không dễ dàng. Cha con lần này đi MaCao cùng chú Đàm, thua ở sòng bạc 50 vạn, nếu không phải được chú Đàm giúp đỡ, ông ấy có trở về được không lại là cả một vấn đề. Không thể nhờ được gì ở cha con, mẹ chỉ biết trông cậy vào con thôi. Hiếm khi Đàm Thư Lâm chủ động tìm con, con hãy quên chuyện trước đây nó đối xử không tốt với con, hai đứa cố gắng sống yên ổn, mẹ và gì Thẩm đã thương lượng xong rồi, chờ các con tốt nghiệp xong rồi đính hôn trước, sau đó hai đứa cùng nhau đi du học nước Anh…”

Sau đó mẹ còn nói gì đó, nhưng Hải Nhã không nhớ rõ, cúp điện thoại, cô nhìn chằm chằm Đàm Thư Lâm đến ngẩn người, mãi đến khi cậu ta đứng ở phía sau lưng kêu cô: "Chúc Hải Nhã, đây xem như là lời cảnh cáo đối với cậu, lần sau sẽ không không để cậu được lợi như thế này đâu!”

Hải Nhã từ từ đứng dậy, quay đầu lại nhìn cậu, vẻ mặt không hề thay đổi.

Người con trai trước mắt cao lớn chân dài, gương mặt nhẹ nhàng đẹp trai, từ nhỏ đến lớn, vẻ mặt cậu ta luôn kiêu ngạo như vậy, theo cậu ta thì sống đối nghịch thì chỉ có con đường chết.

Cô đột nhiên cảm thấy hoang mang, tại sao trước kia tại sao cô lại thích cậu ta được? trên người cậu ta rốt cuộc có gì đáng giá để bản thân mình nhẫn nhục như vậy?

Vương Bảo Xuyến chịu bao nỗi đau ở nhà chịu sự lạnh lẽo mười tám năm, ít nhất Tiết Bình Quý còn có thể vì nàng mà thay đổi y phục màu trắng đi qua ba cửa ải, mà Đàm Thư Lâm đã vì cô mà làm cái gì? Từ năm mười lăm tuổi bắt đầu, cậu đã mang lại cho cô, ngoại trừ khổ sở thì chính là sỉ nhục. lúc tâm trạng tốt thì vẻ mặt vui vẻ, tâm trạng không tốt thì lập tức trở mặt, tâm lý của cậu ta giống như chỉ vĩnh viễn dừng lại năm mười tuổi, sau này cô muốn cùng người như vậy sống qua cả cuộc đời này sao?

Công ty của cha đang suy yếu, không thể không trông cậy vào sự giúp đỡ của nhà họ Đàm, đã như vậy, tại sao lại còn đánh bạc ở Macao? Bọn họ có phải cảm thấy rằng tất cả mọi gánh nặng trong tương lại đều ném cho cô, đưa cô cho nhà họ Đàm, từ đó sẽ không phải lo lắng gì nữa?

Cô nhớ suốt cả đêm trước khi cô đến trường đại học học, bà nội nói với cô: Hải Nhã, cháu không nên quên mình có cuộc sống không lo cơm áo đến bây giờ, đều là ân tình của cha mẹ cháu, làm người thì phải biết ơn.

Nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, cả người cô đã bị vùi lấp trong bùn lầy, mỗi người bọn họ còn vươn tay dùng sức dìm cô xuống dưới. Cô có thể dựa vào người nào để cứu vớt? Đàm Thư Lâm sao?

Đàm Thư Lâm bị ánh mắt của cô làm cho không cảm thấy tự nhiên, định giành lại chiếc điện thoại di động của mình trong tay cô, mở tấm ảnh kia ra cho cô xem: “Chúc Hải Nhã, lần sau cậu dám đối nghịch với tôi, tôi sẽ đưa thật sự cho cha mẹ cậu nhìn đó.”

Cậu nghĩ cô sẽ khóc, muốn vẻ mặt thẫn thờ lạnh nhạt của cô biến thành hoảng sợ, hoặc biến lại thành vật nhỏ hèn mọn vừa đáng thương vừa đáng hận trước đây, luôn dùng ánh mắt cảm ơn và nghe theo lời cậu, mà không phải như bây giờ, để khiến cậu cảm thấy mù mịt và không từ bỏ.

"Đàm Thư Lâm, " cuối cùng cô cũng mở miệng, giọng nói lạnh nhạt, “Rốt cuộc cậu muốn tớ phải làm sao?”

Anh đột nhiên có cảm giác thất bại và tức giận, nhíu mày: “Trước tiên hãy nói xin lỗi tôi.”

"Thật sao? Vậy thì rất xin lỗi." cô trả lời rất bị động, "Còn có gì nữa?"

Đàm Thư Lâm chợt cảm thấy không thú vị một chút nào, nắm trong tay tấm ảnh chứng tỏ cũng không hề thích thú. Cậu thậm chí cũng không nói tại sao mình chụp tấm ảnh này, tại sao lại không xóa, tại sao lúc bị cô chọc tức giận đến phát diên lại muốn đem ra để dọa cô.

Giống như chỉ là một trò đùa dai, nghĩ đến việc khiến cô khó chịu, cậu lại theo bản năng muốn làm như vậy.

Cậu cảm thấy được kết quả cậu muốn nhìn không phải là kết quả như lúc này, nhưng đúng là từ lúc mới bắt đầu cậu cũng không biết kết quả mà cậu muốn là gì.

Cậu im lặng nhìn cô, đến lúc này mới phát hiện ra cô đến ngay cả áo khoác cũng không mặc, chỉ mặc một chiêc áo len mỏng, đầu tóc rối tung, trên chân thậm chí còn đang đi dép. Cô cứ như vậy chạy như điên đến sao?

Đàm Thư Lâm mở cửa ra, cố làm ra vẻ ghét : “Vào trong ngồi một lát.”

Cô hình như đã từng nói muốn đến tham quan nhà? Cậu sẽ cố gắng nhẫn nhịn cô một lần.

Hải Nhã lắc đầu, xoay người đi xuống lầu: "Không có việc gì tớ đi về đây."

Kết quả như thế này thật sự đã làm cho người ta cạn hết sức lực, Đàm Thư Lâm nhắc nhở cô một lần nữa: "Chúc Hải Nhã! Lần sau cô còn như vậy, tôi sẽ đưa tấm ảnh này cho cha mẹ cô đấy!"

Cô dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt rất lạnh nhạt: "Đàm Thư Lâm, lúc đầu ai đã vì tớ cùng học chung đại học mà tức giận? nói với tớ không được làm phiền là ai? Tớ đã tuân thủ lời hứa, còn cậu thì sao?”

Cậu cứng dờ người ở cửa, trên vẻ mặt là sự tức giận và xấu hổ.

Hải Nhã siết chặt điện thoại di động: "Cậu nhớ kỹ, trên đời này không phải bất cứ ai cũng muốn cưng chiều cậu."

Đàm Thư Lâm cứng nhắc nhìn cô đi xuống cầu thang đi xa, sự thật so với tâm trạng vui mừng mà cậu đoán cách xa nhau đến vạn dặm, cậu vô duyên vô cớ tức giận, ra sức đóng sập cửa, giống như làm như vậy có thể khiến cho cô một sự đã kích cuối cùng.

Hải Nhã đi trong gió lạnh thật lâu, cho đến khi hai chân đông lạnh tê rân, mới nhớ ra mình không mặc áo khoác, lúc vừa rồi tâm trạng kích động cả người đổ mồ hôi lạnh, lúc này bị gió thổi vào, lạnh khiến toàn thân cô phát run.

Con đường này cô đã đến, lần trước Đàm Thư Lâm hẹn cô để đưa đồ tết chính là trên con đường này.

Mặt khác, cô và Tô Vĩ gặp nhau lần đầu ở đây, là tiệm internet trong góc đường đó.

Hải Nhã theo bản năng nhìn về phía góc đường bên kia, tấm biển quảng cáo tiệm internet đã sáng rồi, trong đó không có Tô Vĩ vì không thấy chiếc xe máy của anh ở phía bên ngoài, cô đối với suy nghĩ của mình cảm thấy rất buồn cười, tại sao cô lại nghĩ là anh sẽ luôn trông giữ ở chỗ này? hơn nữa, nếu anh ở đây, thì thế nào? Với bộ dạng chật vật lúc này của cô, cô không muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy, nhất là anh.

Cũng may gần đó có quán ăn 24 giờ, Hải Nhã vào đó ngồi gần nửa tiếng mới dần dần hồi phục lại. sờ sờ túi, trên người chỉ có ba nghìn tệ, lúc vừa rồi vội vã đi tìm Đàm Sách Lâm, tiền lẻ tài xế phụ cô cũng không kịp cầm, với chút tiền này ngay đến cả đi xe điện ngầm cũng không đủ, vả lại lúc này cô cũng không vào được nhà, cô không mang chìa khóa.

Thật may là pin trong điện thoại di động còn đầy, cô gọi điện thoại cho Dương Tiểu Oánh, gọi liền bốn năm lần, trong loa chỉ có giọng nữ lạnh lẽo nhắc nhỡ: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin hãy gọi lại sau…”

Chẳng lẽ cô ấy tắt máy? Hải Nhã lúc này mới bắt đầu hối hận lúc đầu không nên cho người giúp việc nghỉ, sau này cô với Dương Tiểu Oánh ở cùng nhau, sợ bị méch lẻo, nên tìm cớ đuổi bà ấy rồi. nếu lúc này bà ấy vẫn ở đây, ít nhất có thể đưa chìa khóa cho.

Không còn cách nào khác là gọi điện thoại đến đồng nghiệp làm cùng ở KV, nhìn thời gian một chút, sáu giờ rưỡi, lão Trương chắc hẳn đã đến làm rồi.

Cô bình tĩnh lại, nhấn nút gọi, Lão Trương nhanh chóng bắt máy: “Alo, là Hải Nhã à? chuyện gì vậy?”

Giọng nói của anh rất gấp, có thể là do đầu năm mùng một khách khứa rất nhiều, “Xin lỗi, anh Trương, em chỉ muốn tìm Dương Tiểu Oánh, điện thoại của cô ấy không liên lạc được.”

Lão Trương có chút kỳ quái: "Dương Tiểu Oánh? Hôm nay cô ấy không có ca của cô ấy! ngày mai mới có! Cô ấy có thể đã đi làm ở nỡi khác rồi, anh cũng không biết nữa. Nếu không em thử hỏi tiểu Trần xem?”

Ai ngờ điên thoại của Tiểu Trần cũng không gọi được, chẳng nhẽ hai người bọn họ hẹn nhau cũng đi làm ở bên ngoài rồi.

Tại sao có thể như vậy? Hải Nhã chán nản khép lại điện thoại di động, vô lực nằm xuống.

Cô vừa lạnh vừa đói, thân thể và tinh thần mệt mỏi vô vùng, chỉ muốn tìm một chỗ nào đó ngủ một giấc. Chẳng lẽ muốn cô trở về chỗ ở của Đàm Thư Lâm mượn tiền cậu ta?

Không, trong cơ thể có một âm thanh cương quyết từ chối lời đề nghị của cô, cô thà ở trong tiệm ăn M chấp nhận nằm sấp cả đêm, cũng không muốn đi tìm cậu ta.

Trong quán ăn M gió mát nhẹ thổi, Hải Nhã như vậy mà lại nằm ngủ thiếp đi, cho đến khi một cánh tay đặt lên đầu cô, có người nhỏ giọng kêu cô: "Chúc Hải Nhã, Chúc Hải Nhã? Sao lại ngủ ở chỗ này?"

Cô mơ mơ màng màng ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Vĩ ôm một túi giấy Hamburg và coca, cúi đầu nhìn mình.