Buổi chiều, Trần Vũ và Triệu Tầm hiếm khi có thời gian rảnh, ngồi ở quán cà phê dưới lầu uống cà phê.

Khoảng thời gian này, chuyện huấn luyện của Chu Minh Xuyên không chỉ là anh cả ngày ở trong câu lạc bộ, ngay cả hai người này cũng kiệt sức.

Nhưng mọi người đều biết không có ai áp lực hơn Chu Minh Xuyên.

Triệu Tầm híp mắt nhìn ánh nắng sau giờ Ngọ đầu mùa đông, biếng nhác vươn vai, sau đó thoải mái nằm dựa vào thành ghế lướt điện thoại, "Cũng không biết hôm nay người này đi đâu làm gì, sáng sớm đã vội vội vàng vàng."

Trần Vũ uống một ngụm ly Americano, "Phỏng chừng cô Mạnh có chuyện tìm anh ấy."

Triệu Tầm nghe thấy thì cười hắc hắc, "Chẳng qua là nói đến Mạnh Kiều này, cô ấy rất có mắt nhìn nhỉ, mắt tinh đến nỗi chỉ cần một ánh mắt đã nhặt được đại bảo bối từ trong đống rác."

"Đống rác?" Trần Vũ loáng thoáng bất mãn nhìn Triệu Tầm một ánh mắt, "Anh ví von kiểu gì đấy?"

"Ha ha ha," Triệu Tầm không để ý cười to, "Tôi không phải khen ngợi ánh mắt cô Mạnh tốt sao, chẳng qua là Chu Minh Xuyên người này, đi đâu cũng không dễ dàng bị mai một, nhìn gương mặt còn có dáng người của anh ấy, mỗi lần nhìn thấy anh ấy c ởi quần áo thì tôi cũng..."

Trần Vũ: "..."

Triệu Tầm bật cười, "Tôi đùa thôi, tôi chỉ đơn thuần thưởng thức vẻ đẹp của một bức tượng được điêu khắc kỹ càng từ góc độ thân thể con người thôi, chậc chậc."

Trần Vũ nhẹ nhàng trợn mắt với anh ấy, để mặc anh ấy. Nhưng trong chớp mắt anh ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn có chút lo âu không tan, mấy ngày nay, anh ấy đều thấy sự cố gắng của Chu Minh Xuyên.

Anh tuyệt đối là tay đua trời sinh, không chỉ thành thạo vận dụng tất cả kỹ xảo mà càng giống như nó được khắc sâu vào tâm trí của anh. Khoảng thời gian huấn luyện chung với Chu Minh Xuyên, Trần Vũ mới biết có người căn bản từ lúc ra đời đã ở vạch đích của người khác.

Huống chi người đàn ông Chu Minh Xuyên này, ngay cả nghị lực và kiên nhẫn cũng vượt qua tưởng tượng của Trần Vũ.

Anh ấy đã từng hâm mộ những thiếu niên trời sinh dễ như trở bàn tay lấy được vinh quang, sau này nhìn thấy Chu Minh Xuyên, anh ấy mới biết nào có vinh dự gì dễ như trở bàn tay, càng nhiều hơn là bọn họ ngày đêm huấn luyện sau lưng người khác mà thôi.

Ánh mắt Trần Vũ khẽ nhúc nhích, ngón tay sờ túi muốn hút thuốc.

"Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc." Anh ấy nói xong bèn đứng lên.

Triệu Tầm khẽ lắc đầu nhìn anh một ánh mắt, "Cai thuốc đi, bảo bối."

"Kêu tôi bảo bối nữa thì tôi từ anh luôn, có tin không?" Trần Vũ nhẹ nhàng trừng mắt nhìn anh ấy.

Triệu Tầm cũng không sợ, cười nói: "Sao, không kịp chờ mà đã muốn bao nuôi tôi rồi?"

"Anh bớt nhảm nhí ——" Trần Vũ còn chưa nói hết nửa câu, điện thoại di động bỗng nhiên reo vang. Anh ấy đứng lên, nhìn thấy tên lại lập tức ngồi xuống.

"Ai?" Triệu Tầm sáp tới hỏi.

"Chu Minh Xuyên." Trần Vũ nói xong thì nghe điện thoại.

Triệu Tầm không nghe thấy, đành chờ Trần Vũ gọi xong rồi nói với anh ấy đã xảy ra chuyện gì, chân mày Trần Vũ càng nhíu càng chặt, khiến cho Triệu Tầm vừa rồi còn cười đùa thích ý cũng thấp thỏm theo.

Anh ấy nghi hoặc nhìn khóe miệng Trần Vũ hơi nhếch lên, hận không thể chui vào điện thoại xem rốt cuộc Chu Minh Xuyên nói cái gì.

"Anh chắc không?" Trần Vũ khó khăn hỏi, đầu ngón tay cầm điện thoại di động thoáng trắng, "Anh biết bây giờ bản thân anh là trạng thái gì chứ?"

Người đầu kia điện thoại không biết lại nói gì, Trần Vũ luôn rũ thấp mắt nhìn mặt bàn.

Dường như anh ấy đang đưa ra một quyết định rất khó xử.

"Buổi tối chúng ta đến đường đua Thành Bắc, thử một lần đi."

Trần Vũ nói không bao lâu liền cúp máy.

Triệu Tầm vốn không rõ chuyện, bỗng nhiên tức giận, "Anh điên hay anh ấy điên rồi, anh bảo tối hôm nay anh ấy đi đường đua Thành Bắc!?"

Hai bàn tay Triệu Tầm nắm chặt thành quyền để trên mặt bàn, không còn dáng vẻ đùa giỡn, "Rốt cuộc anh ấy bị gì thế! Không phải đã nói là từ từ điều chỉnh theo kế hoạch à? Vì sao hiện tại lại đề xuất yêu cầu này!"

Trần Vũ cất điện thoại nhìn anh ấy, thấp giọng nói: "Lên lầu rồi nói."

-

Buổi chiều Chu Minh Xuyên quay lại phòng huấn luyện, mở cửa liền nhìn thấy hai đôi mắt nhìn chằm chằm anh, một đôi mắt chất vấn, một đôi mắt tràn đầy tức giận.

Anh như thể không nhìn thấy, tỏ vẻ bình thường nói với Triệu Tầm: "Hôm nay mang theo hộp cứu thương, hiện tại tôi đến phòng thay quần áo lấy quần áo."

Chu Minh Xuyên nhàn nhạt nói xong, muốn xoay người đi đến phòng thay quần áo, Triệu Tầm là người đầu tiên không nhịn được, xông qua kéo anh.

"Chu Minh Xuyên! Rốt cuộc anh có việc gấp to bằng trời gì, cứ phải hôm nay chạy đua hả?!" Triệu Tầm cường ngạnh đứng trước mặt anh, không cho anh đi ra ngoài, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, "Không phải đã nói là từ từ theo tiến độ sao? Anh như vậy sẽ xảy ra án mạng, anh có biết không?!"

Chu Minh Xuyên nhìn Triệu Tầm đang cực kỳ tức giận, sắc mặt như nước đá, lộ ra khí lạnh run người.

Ánh mắt anh trầm xuống, giọng nói lạnh giá: "Tôi không chờ được nữa."

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Trần Vũ cũng ngồi không yên, anh ấy đi tới cửa nhìn Chu Minh Xuyên nói, "Anh chắc hẳn rõ tình huống bản thân nhất. Chu Minh Xuyên, anh cần thời gian, anh biết không?"

Ánh mắt sáng rực của hai người nhìn chằm chằm người đàn ông im lặng không nói chuyện, trong lòng đều là lo lắng và bất an.

Bởi vì bọn họ biết bộ dáng bây giờ của Chu Minh Xuyên rõ ràng dự đoán được kết quả tệ nhất.

"Tôi đi lấy quần áo trước, một lát gặp nhau dưới lầu."

Chu Minh Xuyên gật đầu với hai người, đi vòng sang bên cạnh rời khỏi phòng huấn luyện. Dáng người anh thẳng tắp, hành lang sáng ngời trống trải, nhưng bóng lưng anh lại u ám, chiếc bóng màu đen lờ mờ rơi xuống, lòng Trần Vũ và Triệu Tầm cũng đầy nặng nề.

Dĩ nhiên Chu Minh Xuyên biết bản thân là trạng thái gì, anh cũng biết nếu cưỡng ép tăng nhanh mức độ huấn luyện thì sẽ có hậu quả như thế nào.

Anh rất muốn từ từ tiến tới.

Nhưng anh không làm được.

Bởi vì Lưu Bính Sinh không chờ nổi, Lục Hoành không chờ nổi, càng quan trọng là anh sợ Mạnh Kiều cũng không chờ nổi.

Cô nói "Em sẽ không dễ dàng buông tay."

Sẽ không dễ dàng là bao lâu? Một tuần, một tháng, một năm, hay cả đời?

Lục Hoành trong phòng làm việc phát đoạn video kia, anh giống như bị tâm thần, chúng lặp đi lặp lại trong đầu anh, anh thừa nhận anh sợ.

Anh sợ bản thân còn chậm chạp như vậy, cô sẽ không nhịn được mà rời đi.

Nhưng anh càng sợ hơn là, cho dù bản thân có thời gian để từ từ cố gắng thì cũng có thể vĩnh viễn không cách nào vượt qua cửa ải khó khăn ấy.

Chậm như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?

Ngược lại cứ như hiện tại, buông tay cược một ván, sống hay chết cũng tốt hơn ngày ngày lo lắng đề phòng, sợ cô rời đi.

Nếu kiếp này cuối cùng anh vẫn rơi ở trong vũng bùn ăn thịt người, vậy chi bằng thừa dịp còn sớm mà để cô tự do.

-

Khoảng thời gian này, mỗi ngày Mạnh Kiều đều ở chung một chỗ với Dư Thiên Thiên tới mức suýt ép điên cô ấy.

Dẫn cô đi hộp đêm uống rượu nhảy disco, kết quả là người này mặc áo măng tô giữ ấm còn hơn cụ bà tám mươi tuổi, ngồi trên ghế chuyên tâm uống nước chanh, Dư Thiên Thiên kéo cô đi ngắm anh đẹp trai pha rượu nhưng Mạnh Kiều chê bai nói không đẹp trai bằng Chu Minh Xuyên, Dư Thiên Thiên suýt cho cô hai cú đá ngay mặt.

Sau này Dư Thiên Thiên dẫn cô đi khách sạn suối nước nóng từng bị bể kèo, chính là khách sạn lần trước Lục Hoành đề cử nhưng vẫn không thành công. Ai biết Mạnh Kiều đến nơi, nhìn trúng đồ tắm trong cửa hàng bên cạnh khách sạn, bỏ tiền mua mấy chục món đồ tắm phong cách khác nhau, kéo Dư Thiên Thiên chụp cho cô mấy trăm tấm ảnh trong khách sạn kiểu Nhật, sau đó nằm trên giường chỉnh ảnh đến khi trời tối, rồi gửi từng tấm ảnh cho Chu Minh Xuyên.

Một mình Dư Thiên Thiên ngâm trong thuốc nước nổi bong bóng, cách cánh cửa giấy cũng có thể nhìn thấy người phụ nữ tăng động nhưng không có chỗ để trút ra, đang cầm điện thoại di động xem khung tin nhắn với Chu Minh Xuyên.

"Vì sao mỗi lần anh ấy chỉ gửi cho tớ một chữ đẹp thôi?" Mạnh Kiều đi guốc gỗ, cộp cộp cộp chạy đến ngồi xổm bên cạnh Dư Thiên Thiên, cho cô ấy xem WeChat.

"Cậu xem, mỗi lần rạng sáng về đến nhà đều sẽ gửi một chữ 'Đẹp' trước, sau đó là 'Ngủ ngon'. Vì sao vì sao vì sao?" Mạnh Kiều nghi ngờ, suýt ụp điện thoại di động vào mặt Dư Thiên Thiên.

Dư Thiên Thiên lui ra sau, trợn trắng mắt với cô, "Mạnh Kiều, tớ hỏi cậu, có phải trong sinh mạng của cậu, trừ ba chữ Chu Minh Xuyên thì không còn thứ khác không?"

"Không phải, cậu xem tớ nghiên cứu một lúc rồi, ngày trước tớ gửi bộ đồ tắm lá phong màu đỏ, rõ ràng rất gợi cảm, được đánh giá một chữ đẹp thì thôi, hôm qua tớ gửi bộ màu vàng ngỗng kia, rõ ràng rất đáng yêu, vì sao —— "

"Mạnh Kiều ——!" Dư Thiên Thiên rống lên, dọa cho Mạnh Kiều đang khó hiểu suýt ngồi phịch xuống đất, "Mấy ngày qua cậu có phải bị tâm thần không!?"

"Khoảng thời gian trước anh ấy nói với cậu muốn đi đường đua Thành Bắc huấn luyện, bảo cậu không cần khổ cực đến đó, nhưng cậu cũng không đến mức ngày nào cũng nghĩ đến anh ấy chứ?"

"Trước kia tớ thật sự không nghĩ tới bé goá phụ một khi thật lòng yêu một người thì sẽ đặt toàn bộ tinh lực và tâm tư vào mối quan hệ này với người ấy, một giây không nhìn thấy Chu Minh Xuyên sẽ biến cậu thành dáng vẻ như thế này sao?"

"Vậy nếu sau này anh ấy ra nước ngoài, ngày nào cũng huấn luyện, mấy tháng không thấy mặt cậu thì cậu làm thế nào?"

"Cậu cũng cứ như vậy, chuyện gì cũng không làm, ngay cả cuộc sống của bản thân cũng không sống nổi?"

"Ngày nào cũng ôm mấy chữ anh ấy gửi, xem tới xem lui, cậu không cảm thấy sến súa nhàm chán sao?"

Dư Thiên Thiên nói một tràng dài, cuối cùng bày tỏ đủ sự buồn rầu và bực bội của mấy ngày qua, cô ấy sảng khoái thở phào thật dài, lại phát hiện người kia ở một bên đã sớm im bặt.

Dư Thiên Thiên phát hiện có chút không đúng, xoay đầu nhìn sang thì thấy Mạnh Kiều không nói một lời ngồi xổm bên cạnh, trong mắt chốc lát xuất hiện sự hoang mang rồi bắt đầu nghẹn ngào.

Không biết từ khi nào mà một góc vành mắt của Mạnh Kiều lại đỏ lên.

"Ôi, sao lại khóc rồi?" Dư Thiên Thiên đột nhiên cảm giác được thái độ vừa rồi của bản thân quá kém, đang muốn mở miệng xin lỗi ——

"Xin lỗi, Thiên Thiên." Mạnh Kiều khàn khàn mở miệng, vành mắt hoàn toàn đỏ, "Tớ cũng không ngờ tớ sẽ biến thành như vậy."

Cô tắt điện thoại di động, để ở một bên, cả người ủ rũ ngồi bên cạnh ao.

Một phen lời nói vừa rồi của Dư Thiên Thiên một chút cũng không sai, mỗi chữ đập trúng tim cô.

Nước mắt trong hốc mắt liều mạng lởn vởn, Mạnh Kiều vẫn cố nén không cho nó rơi xuống, "Tớ cũng không biết vì sao tớ biến thành như vậy, rõ ràng anh ấy càng cố gắng huấn luyện để khôi phục như vậy, tớ lại càng cảm thấy lòng lo lắng dữ dội."

"Cảm giác này không biết phải nói thế nào, chính là cảm thấy rất hốt hoảng."

"Anh ấy chưa bao giờ nói với tớ, Trần Vũ cũng không nói, Triệu Tầm cũng không nói, bọn họ không chịu nói với tớ. Nhưng tớ rõ ràng cảm giác được Chu Minh Xuyên rất đau khổ, anh ấy rất đau khổ."

"Lúc anh ấy ôm tớ, ngón tay run rẩy, anh ấy huấn luyện xong, cả gương mặt ảm đạm."

"Không phải vận động xong thì nên đỏ mặt, cơ thể nóng lên sao, vì sao, vì sao anh ấy lại như vậy?"

Một giọt nước mắt đập vào ao nước ấm áp, gợi lên một đoạn nhỏ rung động rồi lại tiêu tan.

Mạnh Kiều không nhịn được thấp giọng khóc, "Tớ thậm chí không biết, tớ bảo anh một lần nữa quay về đua xe có phải một lựa chọn chính xác không, rõ ràng từ khi bắt đầu, người tớ thích chính là Chu Minh Xuyên gì cũng không có, nhưng bây giờ tớ nhìn anh ấy khổ cực muốn trốn thoát khỏi quá khứ như vậy…"

"Thiên Thiên, tớ không biết loại đau khổ này đối với anh ấy mà nói, có phải vốn không có gì khác biệt so với quá khứ hay không."

"Tớ nói tớ muốn kéo anh ấy ra, nhưng không ngờ anh ấy còn sống đau khổ hơn trước kia."

Mạnh Kiều nói xong thì không kìm nén được nữa che mặt, tiếng khóc đứt quãng tràn ra kẽ ngón tay, Dư Thiên Thiên cắn chặt môi, chóp mũi cay cay.

Cô ấy đi ra ao tắm, nhẹ nhàng ôm bả vai Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều cũng không nhịn được nữa, tựa vào người cô ấy.

"Anh ấy không cho tớ đi xem anh ấy huấn luyện, nói đường quá xa, không yên tâm tớ mỗi ngày tới lui. Nhưng tớ biết, nhất định là anh ấy không muốn cho tớ nhìn thấy dáng vẻ anh ấy huấn luyện, Dư Thiên Thiên, tớ nên làm gì? Chu Minh Xuyên rất đau khổ, tớ thật sự, thật sự không nỡ."

Cô đè đôi mắt ẩm ướt lên đầu vai Dư Thiên Thiên, bất lực co rúm người lại.

Mạnh Kiều không cách nào thuyết phục bản thân rằng cô đã đưa một quyết định chính xác.

Bởi vì quyết định kia đang làm Chu Minh Xuyên cảm thấy đau khổ.

Dư Thiên Thiên nghẹn ngào, cảm xúc trong lòng lẫn lộn, rất lâu mới lên tiếng: "Tối hôm nay chúng ta đi thăm Chu Minh Xuyên đi."

-

Mạnh Kiều không biết cô có nên hối hận vì đã đồng ý đề nghị này của Dư Thiên Thiên hay không.

Bởi vì đêm đó bọn họ lái xe, chạy sáu mươi cây số ra bên ngoài đường đua Thành Bắc, Mạnh Kiều như ý nguyện nhìn thấy Chu Minh Xuyên cô ngày nhớ đêm mong trong phòng nghỉ ngơi.

Đang bị hai người đàn ông liều mạng đè trên mặt đất mà chích thuốc an thần.