Mạnh Kiều đạp thắng xe thật mạnh vào phút thứ năm, lúc này tình trạng kẹt xe cứng ngắc ở trung tâm thành phố cuối cùng cũng cho thấy một chút dấu hiệu khả quan.
Dòng xe đủ mọi màu sắc rục rịch di chuyển, không nhịn được phát ra tiếng nổ máy trong khi đứng im, cái khô nóng không tiếng động lên men trên con phố đang trôi nổi sự bất an. Mạnh Kiều hiện rõ vẻ khẩn trương, chân mày hơi nhíu lại, cả người vô cùng tập trung. Một giây kế tiếp đèn đỏ nhảy sang xanh, nhiều loại phương tiện giao thông một lần nữa bị đưa vào con đường tám làn kế tiếp, hỗn độn như một tốp sủi cảo. Mạnh Kiều có chút hối hận. Sớm biết có tình huống này thì lúc ra cửa cô đã bảo tài xế chở cô đi. Cô vừa đi du học từ nước ngoài về, trước đó cô cầm bằng lái mà không thèm lái, cũng đã lâu ngày không tự lái xe. Tình hình giao thông cực kỳ phức tạp bây giờ đã vượt quá phạm vi cô có thể xử lý. Nhưng trước lúc cô ra khỏi nhà lại nổi nóng với Mạnh Quốc Huy, sau đó tự cầm chìa khóa xe rồi ra phố. Trong lòng Mạnh Kiều không mấy vui vẻ, tích góp một cơn tức giận, chiếc Porsche vàng đành dè dặt di chuyển trong dòng xe qua lại như mắc cửi. May mà vừa nhìn xe cô thì một ánh mắt cũng biết là rất đắt, phần lớn xe cộ lái qua đều tránh né như thấy một vị thần không may mắn. Hai bàn tay cô siết chặt bánh lái, trong đầu không thể kiềm chế lại nghĩ đến những gì Mạnh Quốc Huy nói với cô trước khi ra cửa: —— "Kiều Kiều, tốt xấu gì con cũng nên gặp mặt người ta trước." —— "Trước kia thằng bé ở bên cạnh nhà chúng ta, con thậm chí lúc nào cũng gọi thằng bé là anh trai." —— "Vậy tuần tới bố hẹn gặp mặt giúp hai đứa nha?" Mạnh Kiều vừa về nước, Mạnh Quốc Huy không ngừng bận rộn giới thiệu đối tượng cho cô, muốn cô đưa ra quyết định. Nhưng cô vừa tốt nghiệp chưa được hai ngày, đang có ý định chơi vui vẻ một mình, sao có thể cam tâm nghe lời bố mà nghiêm túc đi xem mắt với người khác. Huống chi loại chuyện liên hôn này cô vừa nghe đã thấy chẳng khác gì tàn dư của xã hội phong kiến. Sợi dây phiền não chi chít trong lòng khiến Mạnh Kiều không vui, cô cứng đờ nhìn tình trạng giao thông hỗn loạn. May mà xe chạy xiêu vẹo rốt cuộc cũng tìm được một giao lộ vắng vẻ hướng đến trung tâm thành phố, cô thở một hơi thật dài, cuối cùng cũng thấy yên tâm. Tài lái xe trông thế mà cũng không tệ, cô không khỏi nhanh chóng bắt đầu dương dương tự đắc. Mạnh Kiều chuyển ánh mắt sang con đường nhỏ vừa lái vào, thấy một đầu khác của con đường dưới mặt trời chói chang đến một chiếc xe hơi cũng không có. Hai bên xi măng xám trắng chật hẹp là mấy xưởng sửa xe lẻ tẻ, bên còn lại của tầm mắt chính là đất hoang. Hơi nước ẩm ướt của mùa hè bốc lên như cái lồ ng hấp, nhìn qua như sắp bị hòa tan trên mặt đất. Mạnh Kiều bừng tỉnh, rốt cuộc cũng đến chỗ cô có thể thư giãn tay chân, mũi chân đạp nhẹ chân ga. Cây kim của đồng hồ tốc độ linh hoạt nhảy sang phía bên phải. Cảm giác lưng giật mạnh ra sau cùng với tiếng nổ máy vui tai, khóe miệng Mạnh Kiều đắc ý nâng lên, đang chuẩn bị tăng tốc thì bỗng nhiên một đồ vật màu đen chợt vọt vào tầm mắt của cô. Tốc độ của đồ vật kia cực nhanh, bất ngờ và không kịp đề phòng mà vọt tới ngay phía trước xe hơi. Trái tim Mạnh Kiều bỗng nhiên co lại, cánh tay căng thẳng nắm bánh lái, dùng sức chuyển hướng chiếc xe. Tiếng bánh xe sắc bén ma sát với mặt đất vang lên giữa con đường hoang vắng, theo sau chính là âm thanh ngột ngạt: "Bộp —— " Xe kịch liệt va chạm, sau đó mùi khét lan ra. Dư chấn truyền từ tay lái khiến hai bàn tay của Mạnh Kiều khó kiềm chế sự run rẩy. Giác quan bị phóng đại vô hạn, âm thanh nhịp tim vang bên tai dồn dập liên tục. Mặt trời chiếu thẳng vào người, máy điều hòa không khí đã ngưng làm việc, vào giờ khắc này nhiệt độ bị đẩy lên đ ỉnh điểm. Mạnh Kiều cảm thấy bản thân như sắp bốc hơi, bị nướng chín và ngạt thở. Người cô cứng ngắc như một khối nham thạch, sắc mặt trắng bệch. Cô há miệng th ở dốc mấy cái, hơi nóng tràn vào chóp mũi, một lát sau mới chậm rãi thả lỏng. Ánh mặt trời bỏng rát chiếu lên mí mắt mỏng khiến dòng suy nghĩ của Mạnh Kiều tan rã đi chút ít, cô chậm rãi mở mắt ra. Chỗ không xa ngay đầu xe chính là con chó mực mới vọt ra từ ven đường. Cô vẫn còn sợ hãi, mí mắt lại một lần nữa khép lại. Nhưng cô vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó nên mở mắt ra nhìn, —— Cô thế mà còn tông vào một bức tường. ... Bên cạnh bức tường kia còn để nửa chiếc ghế sô pha, nhìn kỹ thì còn có thể thấy một nửa còn lại đã bị chiếc Porsche đụng hỏng. Mạnh Kiều nắm thật chặt bánh lái, cẩn thận quan sát một phen, rốt cuộc cũng chắc chắn bản thân không đụng vào ai cả. Trái tim thoáng chốc yên tâm, huyết dịch trào lên rồi lặn xuống một lần nữa, nỗi sợ chậm chạp và không tiếng động hoàn toàn nhấn chìm cô như nước biển. Nước mắt của Mạnh Kiều lập tức rơi xuống. Sống sót sau tai nạn, cũng vui mừng vì mình không làm ai bị thương. Hốc mắt rất nhanh đã trở nên ướt nhẹp, đột nhiên bên tai Mạnh Kiều vang lên một giọng nói lạnh nhạt: "Cần gọi xe kéo không?" Mạnh Kiều chậm chạp quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ngoài xe. Hai mắt cô ngấn lệ, lỗ tai cũng bị ù vì căng thẳng. Câu trả lời còn chưa thoát ra khỏi miệng, nước mắt tích tụ trong hốc mắt đã lăn xuống trước. Tầm mắt vì vậy mà càng mơ hồ, cô loáng thoáng nhìn thấy mí mắt của đối phương hơi híp lại. "Bị thương không?" Người đàn ông kia lại hỏi một câu nữa. Lần này giọng nói anh lớn hơn, song cũng không có vẻ ôn hòa ân cần. Càng giống như là một hớp nước suối lạnh vào mùa đông, lạnh đến mức khiến trái tim run rẩy. Mạnh Kiều nhất thời không biết anh có ý tốt hay ý xấu. Người kia nhìn thấy Mạnh Kiều thật lâu không đáp lời thì chần chừ một lát, cũng không hỏi thêm mà trực tiếp mở cửa xe, cúi người tháo dây an toàn của cô. Hai bàn tay luồn qua người, ôm cô ra ngoài. Cánh tay người kia bền chắc có lực, lúc ôm Mạnh Kiều ra ngoài, cô ngửi được mùi vị rất nhạt của mồ hôi và xăng hỗn tạp với nhau trên người anh. Trong một giây đó, cô không hề cảm thấy khó chịu. Ngược lại bởi vì hành động của người này, chóp mũi không cách nào tự kiềm chế mà càng cay cay. Cổ họng bắt đầu phát ra những cơn nghẹn ngào đứt quãng. "Đừng khóc." Người ôm cô bỗng nhiên lại mở miệng, Mạnh Kiều không nhịn được nâng tầm mắt lên, thấy đường nét cằm anh căng chặt, chẳng biết tại sao lại thật sự nghe lời mà nhịn cơn nức nở. Người kia ôm cô sang một bên, mái hiên của nhà xưởng rất nhanh đã che đi ánh mặt trời chói mắt, con ngươi Mạnh Kiều mở to, nhìn gương mặt của người này chân chính xuất hiện. Mi mắt thâm thúy, vẻ mặt lạnh nhạt. Màu sắc đôi mắt hơi tối, khi nhìn về phía trước có vẻ không chân thật lắm. Miệng hơi nhếch lên, có một chút bực dọc không dễ phát giác. Vô cùng giống với giọng điệu anh vừa nói chuyện. Mạnh Kiều nhất thời ngẩn ngơ, thật lâu không mở lời. Người kia ôm cô đi vào xưởng sửa xe, đi qua khu vực sau xưởng đầy mùi xăng rồi vào một phòng nghỉ ngơi chật hẹp, nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường nhỏ chất đầy quần áo. Anh khom người vớt hết quần áo trên giường chất thành một đống trên bàn bên cạnh. Mạnh Kiều cẩn thận đánh giá căn phòng này, chỉ dám ngồi ngay mép của giường nhỏ. Người đàn ông lui ra cửa, mở tối đa cửa phòng, sau đó mặt không đổi sắc nhìn cô: "Không có gì nghiêm trọng thì một lát nữa tự đi đi." Mạnh Kiều có chút hoảng hốt, chỉ ngoan ngoãn gật đầu một cái. Người đàn ông không ở lại nữa, xoay người rời khỏi phòng nghỉ ngơi. Lúc này Mạnh Kiều mới cẩn thận nhìn kỹ người này. Vóc người rất cao, vai rộng eo hẹp, phía dưới chiếc áo thun đen cực kỳ đơn giản là một cái quần dài dính không ít dầu nhớt. Hai chân thẳng tắp, đi đường có thể nhìn thấy bắp thịt căng phồng dưới quần áo. Người đàn ông đi ra rồi thì không quay lại nữa, trong phòng nghỉ yên tĩnh hơi lạnh lẽo nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy an lòng một cách khó hiểu. Chỗ này là xưởng sửa xe, anh ấy không có ác ý gì với mình cả. Mạnh Kiều có thể chắc chắn được chuyện này. Có gió thuận theo cánh cửa nhỏ rộng mở thổi vào, lũ lượt lượn quanh rồi phủ lên bắp chân của cô. Mạnh Kiều ngồi trên giường nhỏ này mười mấy phút, nhịp tim khôi phục nhịp đập vững vàng, cô mới nhớ phải gọi điện thoại cho tiệm 4S để người ta đến kéo xe đi. Nỗi sợ và sự căng thẳng vừa rồi đã tan hết, Mạnh Kiều hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đi ra cảm ơn người kia. Cô chỉnh sửa quần áo một chút rồi rời khỏi căn phòng nghỉ ngơi mờ tối. Xưởng sửa xe yên tĩnh dị thường, lúc Mạnh Kiều ra ngoài mới phát hiện sắc trời đã có chút tối. Đỉnh đèn sáng trưng khiến cả xưởng sửa xe sáng ngời một cách quá đáng, người đàn ông vừa rồi đang đứng kiểm tra một chiếc xe chở hàng. "Cảm ơn ——" Khóe miệng Mạnh Kiều lễ phép nặn ra một nụ cười, vừa muốn mở miệng nói cảm ơn, giọng nói bỗng nhiên ngừng lại. Ánh mắt cô không hề che giấu mà rơi trên mặt nghiêng của người đàn ông mới xoay người. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt của anh dưới tình huống ánh sáng đầy đủ và tầm mắt không bị ngăn cản. Da không hề trắng, mi mắt đen nhánh lạnh lùng, phía dưới là sống mũi cao. Môi mỏng nhếch lên miêu tả rõ ràng ý tứ từ chối người ta từ ngoài ngàn dặm nhưng lại ngoài ý muốn tản ra cảm giác cấm kỵ hấp dẫn người khác. Lúc anh nghe thấy tiếng nói thì quay mặt sang, trong lòng Mạnh Kiều như có gì đó rung lên. Giống như một viên đạn tinh chuẩn bắn một phát súng từ ánh mắt của anh về phía cô. Diện mạo là diện mạo đẹp nhất, thân hình cũng là thân hình chuẩn nhất, nụ cười đông cứng của Mạnh Kiều rất nhanh hòa tan, sau đó nở nụ cười tươi hơn. Song, người kia lại không có bất cứ ý tứ lễ phép cười lại với cô, chỉ nhàn nhạt nói: "Nhớ kéo xe đi." Sau đó tiếp tục thản nhiên kiểm tra chiếc xe trước mặt. Ánh mắt Mạnh Kiều như có điều suy nghĩ mà rơi trên người người đàn ông không để ý đến cô. Cô nhanh chóng đi ra ngoài cửa nhìn chiếc Porsche. Chiếc xe bi thảm duy trì dáng vẻ đụng xe, không thay đổi nửa phần. Cô quay đầu nhìn nhìn xưởng sửa xe này, khóe miệng mơ hồ cong lên thành một nụ cười. "Này!" Mạnh Kiều nhịn lại cơn mừng thầm trong lòng, xoay người hỏi người đàn ông trong xưởng xe, "Anh tên gì thế?" Giờ phút này, ánh sáng bên ngoài đã mờ tối, Mạnh Kiều đứng ở trong bóng đêm, mím môi cười với người bên trong. Người bên trong chậm rãi nâng mí mắt nhìn cô, không nói chuyện. Mạnh Kiều thấy anh không đáp lời, trực tiếp đi vào, "Tôi muốn sửa xe ở chỗ anh, cũng không thể gọi anh là Này mãi được!" Cô khẽ nhướng mày, lấy điện thoại di động ra hỏi: "Anh tên gì, số điện thoại của anh là số mấy thế?" "... Tôi không sửa xe." Người đàn ông đứng ở trước mặt cô, nói ba chữ. "?" Mạnh Kiều thoáng nhíu mày, "Đây không phải là xưởng sửa xe của anh sao? Sao việc kinh doanh tới cửa mà cũng không làm?" "Cô đi tiệm 4S." Mạnh Kiều: "... Tôi không đi tiệm 4S, tôi muốn sửa ở chỗ của anh." Mạnh Kiều: "Anh tên gì?" Mạnh Kiều: "Lưu phương thức liên lạc đi." Mạnh Kiều: "Cần bao nhiêu tiền?" Người đàn ông kia cúi đầu tiếp tục sửa xe, quăng ra một câu: "Không sửa." Mạnh Kiều: "..." Mạnh Kiều khẽ cười một tiếng, trước giờ cô không cảm thấy nên quý trọng đồ vật tùy tiện có được. Bây giờ người này càng từ chối, cô càng cảm thấy thú vị. "Tôi cứ muốn sửa ở chỗ của anh." Cô kéo cánh tay người kia, nhét chìa khóa mình mới rút từ trên xe ra vào trong tay anh. Bắp tay người đàn ông thon dài có lực, Mạnh Kiều kéo một cái thì giống như bị điện giật, vội thu bàn tay lại. "Anh sửa cho tôi một chút không được sao?" Giọng nói cô dịu đi, vừa giống như đang làm nũng. Rất giống với chiêu trò hạ bút thành văn, dùng hết sức trôi chảy. Chu Minh Xuyên cầm chìa khóa xe trong tay, cụp mắt im lặng hai giây. "Chu Minh Xuyên." "Hả?" Mạnh Kiều chợt ngẩng đầu lên. "Tên." Anh nói. Nụ cười nâng xương gò má của Mạnh Kiều lên cao chỉ trong nháy mắt, cô vội vàng giơ điện thoại ra: "Tôi thêm WeChat của anh." Chu Minh Xuyên cũng không từ chối nữa, lấy ra điện thoại di động từ túi quần. Mạnh Kiều đến gần quét mã QR của anh, mở ra xem thì thấy ảnh đại diện màu đen, tên là Chu Minh Xuyên. Đúng là một người thành thật. "Tôi tên Mạnh Kiều, tôi gửi cho anh rồi." Anh không bấm mở ra xem lại, gật đầu một cái. Chu Minh Xuyên tùy tiện cất điện thoại, ra ngoài cửa lái chiếc xe vàng nhỏ của cô vào xưởng sửa xe. "Tôi kiểm tra tình huống tổng thể trước, một lát ra giá cho cô." Anh nói xong thì nằm xuống đất, trượt vào đáy xe. Hai chân dài cường tráng để ở bên ngoài, nhìn lên nữa thì không thấy rõ. Lúc này Mạnh Kiều mới có cơ hội quan sát kĩ xưởng sửa xe. Diện tích có vẻ không nhỏ, chứa không ít xe. Một chiếc Santana bị mất đuôi, một chiếc Mazda bị đụng nghiêng mũi, còn có một chiếc xe chở hàng đen tới mức không nhìn ra màu sắc. Lại phối với cách trang trí hầu như không được sửa sang, có thể nói là một xưởng sửa xe cực kỳ tồi tàn. Nhưng Mạnh Kiều ngắm nghía rất vui vẻ. Chu Minh Xuyên đang nghiêm túc kiểm tra chiếc Porsche, một ánh mắt ngắm đến cuối xưởng sửa xe, trong mười giây Mạnh Kiều đã quen thuộc với nó. Cô dọn một cái ghế xếp nhỏ ngồi bên cạnh chiếc Porsche, chân của Chu Minh Xuyên ở gần mũi chân của cô. Ánh đèn vàng chiếu sáng từ nóc xưởng trên cao xuống, trong không gian lớn như vậy lại chẳng ai nói chuyện. Thi thoảng tiếng xe gầm rú truyền đến từ ngoài cửa xưởng xe, trừ những thứ này ra xung quanh đều rất yên tĩnh. Lúc Mạnh Kiều ở nước Anh cực kỳ thích náo nhiệt. Party, quán bar, chỗ nào náo nhiệt thì đi chỗ đó. Mạnh Quốc Huy nói cô là một bé pháo, chỗ nào yên tĩnh thì lập tức nổ. Nhưng hiện tại cô không hề muốn bị người ta quấy rầy, vốn cho rằng về nước thì trừ nhàm chán chính là nhàm chán, ai có thể nghĩ tới ở vùng hoang vu cũng có thể tìm thấy chuyện vui có ý nghĩa như vậy. "Tích tích tích ——" Một chuỗi tiếng điện thoại dồn dập đột nhiên vang lên từ đáy xe. Chu Minh Xuyên ở phía dưới nghe điện thoại. Ông Lưu: "Mau ra khiêng hàng giúp tôi, tôi ở ngay cửa!" Chu Minh Xuyên: "Chờ đã, đến ngay." Ông Lưu: "Tay của ông đây sắp gãy rồi, mau lên!" Vì vậy Chu Minh Xuyên nhanh như chớp cúp điện thoại, chuẩn bị lùi ra từ dưới gầm xe. Bàn tay phải của anh nắm đáy xe rồi lui người ra ngoài, sau đó hai chân đạp mạnh. ... Đá phải một vật c ứng. Mạnh Kiều đang suy nghĩ lung tung trong đầu chợt thét lên, đi đôi với ghế xếp nhỏ bị đá bay, cô quỳ nhào trên bắp chân của Chu Minh Xuyên. - ------------------- Tác giả có lời muốn nói: Một câu chuyện liên quan đến cứu rỗi và được cứu rỗi, người được yêu thương hơn trời sinh đã dũng cảm.