Edit: Châu

Lý Diệp trở lại Lý gia. Mặc dù vô cùng ngạc nhiên với việc Tứ lang quân liên tiếp về phủ trong mấy ngày qua, nhưng người gác cổng vẫn cung kính đón chàng vào. Hình như Lý phủ có khách, vì Lý Giáng đang tiếp khách nên Lý Diệp bèn chờ ở phòng bên cạnh nhà chính. Biết chàng thích yên tĩnh, người làm đưa lên một ấm trà đắng và mấy đĩa bánh trái xong thì lui xuống luôn.

Chếch bên ngoài cửa phòng, trên cây hòe già có một tổ chim khách, tiếng chim hót líu ríu nghe rất ồn ào.

Rõ ràng là chủ nhân cái nhà này, mà mọi thứ hoàn toàn không hợp với chàng tý nào, thật là mỉa mai.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó có người đi vào phòng. Lý Diệp ngửi mùi đã biết thừa là người nào, nhưng chàng vẫn cúi đầu uống trà, còn giả vờ ho khan hai tiếng.

Người mới đến ngồi xuống trước mặt Lý Diệp, mặt mũi anh tuấn sáng sủa, có mấy phần giống với chàng, nhưng ánh mắt thì vô cùng kiêu ngạo. Đây chính là Lý Sưởng, anh hai của Lý Diệp, tuổi còn trẻ đã là viên ngoại thị lang bộ Hộ, là tay chân đắc lực của Bùi Diên Linh. Những chuyện mà anh hai làm, Lý Diệp rõ rành rành. Những tấu chương luận tội Lý Sưởng mà Quảng Lăng Vương còn áp xuống, chưa tấu lên, Lý Diệp đều đã xem qua. Nếu không phải nối giáo cho giặc thì làm gì có chuyện thăng tiến nhanh như vậy?

Sở dĩ Quảng Lăng Vương áp những tấu chương ấy xuống, chưa đề cập tới, hoàn toàn không phải bởi vì Lý Sưởng là con trai của Lý gia, Lý Thuần là người phân biệt rõ việc công với việc tư, chỉ vì lúc này thời cơ chưa tới, Lý Thuần đang phải nhẫn nại.

Lý Sưởng ngắm nghía cốc trà trong tay, mắt không hề nhìn Lý Diệp: “Dạo này ngươi chịu khó về nhà đấy nhỉ, sức khỏe kém như vậy, bôn ba qua lại mà làm gì? Cứ ở yên tại Ly Sơn là được rồi.”

Lý Diệp hòa nhã trả lời: “Vân Nam Vương đã đến Trường An, việc hôn nhân của ta và Quận chúa Ly Châu cần có người lớn ra mặt, cho nên phải về nhà trao đổi với cha.”

Lý Sưởng liếc mắt nhìn Lý Diệp: “Sao, ngươi không biết à? Nam Chiếu bây giờ loạn tung lên, kẻ nào cũng muốn làm Vân Nam Vương. Mộc Thành Tiết muốn bám vào Lý gia chúng ta giải quyết hỗn loạn hộ ông ta, ngươi còn dám cưới con gái nhà đó à?”

“Đây là việc kết hôn do cha ước định từ trước, ta chỉ làm theo hôn ước mà cưới nàng.” Lý Diệp lạnh nhạt nói.

Lý Sưởng cảm giác như Lý Diệp đang viện cớ: “Nếu ngươi không muốn kết hôn, tìm bừa một lý do từ hôn là được rồi, Mộc Thành Tiết còn có ý kiến gì? Trong lòng cha chắc hẳn cũng không tán thành vụ hôn nhân này, chẳng qua là năm đó đã đồng ý, không thể thất tín với người ta mà thôi. Ngươi nghĩ cách lui hôn sự này đi.”

Hắn quyết định thay cho Lý Diệp, sau khi nói xong liền đứng lên, chuẩn bị rời đi. Lý Diệp đột nhiên nói: “Nhị huynh, xin lỗi không thể nghe theo huynh được.”

Lý Sưởng quay đầu lại nhìn, hắn nhíu mày, tỏ vẻ chưa nghe rõ: “Ngươi nói cái gì?” Lý Sưởng không ngờ thằng em bị vứt bỏ này lại dám cãi lời mình. Từ nhỏ Lý Sưởng luôn tự cho mình là siêu phàm, có năng khiếu trời cho. Trước khi Lý Diệp được sinh ra, Lý Sưởng được công nhận là có tài học nhất trong đám con cháu thế gia ở thành Trường An.

Dù cho bây giờ Lý Diệp chẳng có gì trong tay, nhưng sự căm ghét của Lý Sưởng đối với người em trai cùng cha khác mẹ này không giảm bớt chút nào. Suýt nữa thì Lý Diệp đã gây nguy hiểm cho địa vị của Lý Sưởng trong lòng cha hắn và Lý gia. Đối với Lý gia mà nói, có Lý Sưởng là quá đủ, hoàn toàn không cần đến Lý Diệp. Cho nên sao Lý Diệp dám không nghe lời cơ chứ? Nó tưởng mình là ai hả?

“Trước khi ta về nhà thì đã đến thăm hỏi Vân Nam Vương, việc kết hôn đã thống nhất rồi. Ta về để xin cha chuẩn bị lễ thôi.” Lý Diệp bình tĩnh nói, “Vì thế việc kết hôn này không thể nào lui được nữa. Hơn nữa đây là chuyện của ta, mong Nhị huynh không tham gia vào.”

Lý Sưởng nhìn Lý Diệp, cười đầy thâm ý rồi không nói thêm gì mà chắp tay đi ra ngoài. Trong quan trường, Lý Sưởng có biệt hiệu “miệng nam mô bụng một bồ dao găm”, chưa từng nổi giận bao giờ, nhưng điệu cười này cho thấy hắn đã bị chọc giận. Thông thường người kia sẽ gặp xui xẻo lớn.

Trên đất bóng cây loang lổ, rõ ràng là trời nóng bỏng đầu, nhưng trong lòng Lý Diệp lại lạnh như giữa mùa đông. Chàng biết thừa anh hai có bao nhiêu thủ đoạn, người trong nhà này ai chả thế, chàng cũng chẳng khác gì. Chẳng qua vì lợi ích giống nhau mà đến trú dưới cùng một mái hiên, chứ tình thâm quái gì. Đây cũng là một lý do mà chàng không thích trở về nhà.

Lạnh lùng, ích kỷ, dối trá. Hồi ấy, cô nhóc kia còn ít tuổi như thế, mà nàng mắng lời nào đúng lời ấy.

Một lát sau, gia nhân vội vàng vào mời chàng đến thư phòng của Lý Giáng, chắc Lý Sưởng đã qua đó rồi. Lý Diệp đi tới hành lang trước thư phòng thì nhìn thấy nửa thân người vừa khuất sau khúc quanh, chắc đó là vị khách mà cha vừa gặp.

Chàng đi vào thư phòng, nhìn thấy phụ thân ngồi ngay ngắn ở phía sau án thư. Lý Giáng hỏi với sắc mặt cứng nhắc: “Ta chỉ bảo con thay ta đi chào hỏi Vân Nam Vương cho trọn lễ nghi. Ai bảo con tự ý định việc kết hôn hử?”

“Chả lẽ cha định từ hôn sao?” Lý Diệp hỏi ngược lại.

Lý Giáng trầm mặc. Thật ra ông ta cũng không có ý từ hôn, dù cho lúc này Mộc Thành Tiết đang gặp vô số phiền phức, dù cho mấy ngày trước ông ấy vừa đắc tội Thư Vương trong bữa tiệc ở phủ Thư Vương, nhưng những việc này không thể nào xóa bỏ sự thực là ngày xưa khi mình gặp gian nan, ông ấy đã ra tay cứu viện. Lý Giáng chỉ định kéo dài việc kết hôn, không muốn bị cuốn vào ân oán đang còn nóng hổi giữa Mộc Thành Tiết và Thư Vương, thế mà Lý Diệp lại làm rối loạn kế hoạch, cho nên vốn là người muốn khống chế toàn cục, Lý Giáng có phần tức giận.

“Ta nói muốn từ hôn khi nào? Chỉ là hôn nhân đại sự, phải do cha mẹ làm chủ, có người mai mối, sao con lại tự mình mở miệng hả?” Lý Giáng cau mày nói. Ông ta hiếm khi quan tâm đến đứa con trai này, dưới mắt Lý Giáng, hơi đâu mà tiêu tốn thời gian vào một thằng ngu, chẳng thà lo cho hai đứa con có tiền đồ kia thêm một chút, biết đâu có thể mang lại vinh quang lợi ích nhiều hơn cho gia tộc.

Xưa nay Lý Diệp luôn thờ ơ, chưa từng tham gia vào chuyện trong nhà. Lần này thái độ của chàng thật khác thường, tích cực với việc kết hôn của mình hơn hẳn, đến Lý Giáng cũng phải lấy làm lạ.

“Con đã được gặp Quận chúa Ly Châu, vô cùng yêu thích nàng.” Lý Diệp chắp tay vừa vái vừa nói “Con muốn thực hiện hôn ước, cưới nàng làm vợ. Mong cha tác thành cho.”

Bao nhiêu năm nay, Lý Diệp chưa bao giờ biểu lộ tâm ý thẳng thắn như thế. Có điều Lý Giáng lại mong được nghe con trai nói là chàng đồng ý tham gia quan trường, trở thành một phần sức mạnh của Lý gia, chứ không phải là chuyện nhi nữ tình trường không hề quan trọng như này.

Năm đó Thôi Thanh Niệm xinh đẹp nổi danh ở Trường An, bao nhiêu con cháu sĩ tộc cam chịu quỳ dưới gấu váy bà. Người đẹp như thế mà có con gái thì chắc con bé cũng phải dạng quốc sắc thiên hương. Lý Diệp là người thật thà, sau khi việc hôn nhân được định ra thì không hề cho hầu gái hầu ngủ. Lý Giáng nghĩ, nếu như con trai chỉ có mong muốn này mà còn không được, thì người làm cha như ông ta thật quá nhẫn tâm rồi.

Lý Giáng mở cuốn sách trên bàn ra, lạnh nhạt nói: “Con đã nhất định muốn kết hôn thì ta sẽ giao cho mẹ con chuẩn bị lễ. Ta còn phải chuẩn bị cho yến tiệc Khúc giang, con ra ngoài đi.”

Lý Diệp chưa chịu đi ngay, mà lại bước lên trước vài bước: “Cha, con chưa bao giờ ham muốn cái gì, cũng chưa từng cầu xin ngài điều gì. Nhưng con thật sự coi trọng hôn sự này, nên mong ngài có thể đứng ra thỉnh cầu phu nhân Thái sư làm bà mai, quy cách sính lễ cũng không thể kém hơn khi hai anh kết hôn, nhiều hơn thì càng tốt ạ. Chuyện này mẹ con không làm chủ được, xin cha đứng ra cho.”

Lý Giáng biến sắc: “Ta đồng ý hôn sự này coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ con rồi, con còn muốn ta vui vẻ mà làm? Con biết tình hình Vân Nam Vương hôm nay như thế nào không? Ông ta mới vừa đắc tội với Thư Vương, con muốn Lý gia đối nghịch với Thư Vương hay sao?” Lời nói của Lý Giáng có vẻ tức giận không hề che giấu.

Lý Diệp cúi đầu nói: “Tiết độ sứ với phiên vương vốn phải trung với triều đình, Thư Vương lại muốn bọn họ tỏ thái độ ủng hộ lão, thế chính là làm người khác khó xử. Vân Nam Vương làm thế có gì không thích hợp đâu? Lẽ nào bây giờ trung thần tướng tài đều không còn đất dung thân trên triều, tất cả đều là thiên hạ của Thư Vương hay sao? Mười năm trước, lúc cha lâm vào cảnh khốn khó, chính Vân Nam Vương đã trượng nghĩa giúp đỡ, cha mới có thể có địa vị ngày hôm nay. Nếu như cha làm Quận chúa thiệt thòi, người ngoài sẽ đánh giá thế nào? Nói ngài địa vị thì cao, nhưng lại là loại vong ân phụ nghĩa, trở mặt vô tình! Như vậy chẳng phải sẽ làm nguội lạnh tâm tư những môn sinh quan lại vẫn đi theo ngài hay sao?”

“Láo xược!” Lý Giáng vỗ bàn quát lớn.

Bên ngoài thư phòng, gia nhân nghe thấy tiếng cãi vã bên trong thì rất lo lắng. Tuy rằng không ai dám đi vào khuyên can, nhưng vẫn có người chạy vào nhà trong bẩm báo cho Trịnh thị. Trịnh thị đang ngồi thêu hoa cũng thấy vô cùng kinh hãi. Tuy tình cảm hai cha con hàng ngày không thân, nhưng nhiều năm qua cũng chưa từng đỏ mặt tía tai với nhau, làm sao lại đến mức cãi vã như thế?

Bà vội vàng vịn tay tỳ nữ, vừa đi ra đến cửa thùy hoa thì lại có một người chạy tới bẩm báo, nói Tứ lang quân đã đi rồi.

Trịnh thị sửng sốt, truy hỏi: “Tứ lang quân không sao chứ? Tướng công có giận lắm không?” Tính tình Lý Giáng nói chung là đáng sợ. Năm xưa có lần vì bênh vực Lý Diệp mà Trịnh thị đã bị Lý Giáng đánh một cái tát, mặt sưng phù mất vài ngày. Đến nay nhớ lại còn cảm thấy gò má đau đớn.

Gia nhân ấp úng nói: “Cụ thể thế nào tiểu nhân cũng không biết ạ, chỉ nhìn thấy Tứ lang quân vừa đi ra vừa bụm mặt, có vẻ như bị Tướng công đánh.”

***

Vân Tùng vội vã đánh xe ra khỏi thành, chạy một mạch về biệt thự Ly Sơn. Lý Diệp im lặng không nói gì cho đến lúc về đến Trúc Huyên, Vân Tùng hỏi nhỏ: “Tiểu nhân lấy hòm thuốc cho lang quân nhé? Bị thương nặng đấy ạ.”

Gò má Lý Diệp sưng đỏ, khóe miệng xanh tím một mảng.

“Không sao.” Lý Diệp từ tốn nói, “Anh đi xuống đi.”

Vân Tùng vẫn thấy hơi lo lắng, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ biết lui ra.

Lý Diệp đi tới phía sau bàn sách, lấy một tờ giấy viết ra toàn bộ những gì lúc trước vừa nhìn thấy trên bàn Lý Giáng. Chàng biết nhược điểm của cha mình, chỉ khi hoàn toàn tức giận thì ông ấy mới thả lỏng đề phòng, để cho mình nhìn rõ những nội dung ông ấy đang ghi chép. Thêm vào đó cha rất sỹ diện, coi trọng danh dự của gia đình, sau hôm nay, nhất định ông ấy sẽ cẩn thận cân nhắc vụ hôn nhân này.

Lý Giáng phụ trách yến tiệc Khúc giang, những gì ông ấy ghi chép chắc chắn có quan hệ với buổi thết yến này. Mấy chức quan bọn họ định ra quả nhiên đều là những chức vị nhỏ lẻ, không có thực quyền. Hơn nữa nơi ở đều đã sắp xếp xong xuôi, đều ở vùng loanh quanh dinh thự Thập Vương. Đúng như chàng nghĩ, con trưởng của Tiết độ sứ và phiên vương được thăng chức lần này đều phải ở lại kinh thành làm con tin.

Thánh Nhân bệnh đã lâu, nhất định sẽ không phí tâm tư suy tính những thứ này. Huống chi ngày xưa lúc bị vây ở điện Phụng Thiên, Ngôi cửu ngũ đã từng bị quân của phiên viên buộc thoái vị, dọa sợ vỡ mật, Ngài sẽ không chủ động đối phó với phiên trấn. Như vậy đây chính là chủ ý của Thư Vương rồi. Trong danh sách có cả tên của Mộc Cảnh Thanh, cho thấy tất cả mọi chuyện đều đã được định trước, dù cho ngày ấy ở phủ Thư Vương, Mộc Thành Tiết có tỏ thái độ chống đối Thư Vương hay không thì con trai ông vẫn cứ phải ở lại Trường An.

Vốn Lý Diệp không định ra tay can thiệp vào chuyện này, mặc cho nó phát triển, có khi còn bắt được thóp Thư Vương tội kết bè kết cánh, tham quyền cố vị. Nhưng vì nghe được tiếng Gia Nhu trong đêm nào, luôn mồm luôn miệng gọi cha, gọi em, có thể thấy được sức nặng của người nhà trong lòng nàng. Thế nên Lý Diệp không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Buổi tối, phủ Quảng Lăng Vương lấy danh nghĩa Quảng Lăng Vương phi cho người mang bánh ngọt đến. Người ngoài đều biết Vương phi chỉ có một người em trai, tất nhiên sẽ nghĩ là chị em quan tâm lẫn nhau, không gợi lên nghi vấn cho bất cứ ai. Trên thực tế người đến là nội vệ của Quảng Lăng Vương, được giao chuyên môn phụ trách truyền tin giữa Quảng Lăng Vương và Lý Diệp, một trong số ít người biết Lý Diệp chính là Ngọc Hành.

Nội vệ là đội quân riêng, không dùng tên thật mà chỉ dùng biệt hiệu hiệu, người này gọi là Bạch Hổ. Trong hành trình đi Nam Chiếu của Lý Diệp, người này cũng là một trong những hộ vệ đi cùng.

Tuy trong phòng ánh nến tối tăm, nhưng Bạch Hổ vẫn nhìn thấy mặt Lý Diệp bị thương, anh ta không thể không hỏi thăm: “Tiên sinh, mặt ngài… Không sao chứ ạ?” gương mặt tuấn tú vốn trẳng trẻo, bỗng nhiên có vết thương như thế, khó mà không để ý được.

Lý Diệp hơi nghiêng đầu đi, nửa gương mặt ẩn vào bóng tối, ánh mắt lạnh xuống như băng. Đa số thời gian chàng đều rất ôn hòa, chỉ có khi nào tâm tình không tốt thì mới trưng ra một khuôn mặt lạnh. Bạch Hổ đã giao thiệp với chàng mấy năm, cũng biết một chút tính tình của chàng.

Bọn họ đều nhận thấy một điều, với thân phận và năng lực của tiên sinh như thế, nếu như trợ giúp cho Lý gia, chắc chắn quyền thế Ly gia sẽ huy hoàng hơn hiện tại rất nhiều. Thế mà ngài ấy lại nhất định lựa chọn phò tá cho người đang có vị trí hết sức chênh vênh là Quảng Lăng Vương, chỉ sơ sót một cái thì hai người đều sẽ tan xương nát thịt.

Trong hoàn cảnh Thư Vương đang một tay che trời, con đường Quảng Lăng Vương phải đi thực sự quá khó khăn.

Còn nhớ ngày trước, sau khi tiên sinh thắp nến mật đàm với Quảng Lăng Vương một đêm, hai người họ liền đạt được nhận thức chung. Sau đó Quảng Lăng Vương không quản ngại lập tức cưới chị gái của tiên sinh để làm bình phong cho hai người bí mật qua lại. Quảng Lăng Vương đối với tiên sinh thực sự là dốc hết tâm can, lấy lễ dành cho quốc sĩ mà đối xử.

Lý Diệp hỏi: “Quảng Lăng Vương có nói gì đến yến tiệc Khúc giang không?”

Bạch Hổ lắc đầu: “Mọi chuyên liên quan đến yến tiệc đều do …Lý tướng công phụ trách, đến Thái tử cũng không biết nội dung cụ thể. Quảng Lăng Vương chỉ sai thuộc hạ đưa bánh “ngọc lộ đoàn” này đến cho tiên sinh thôi ạ. Món này rất ngon, tiên sinh nhất định phải nếm thử.”

Lý Diệp nhìn cái bát sứ trắng hình hoa năm cánh trên bàn. “Ngọc lộ đoàn” là một loại bánh ngọt, bình thường chỉ ở phần cuối của tiệc rượu mới mang ra. Dùng váng sữa nặn thành hình hoa đá, trong suốt, màu sắc tươi đẹp, vừa vào miệng liền tan ra, được các gia đình phú quý rất yêu thích. Rõ ràng là đồ Lý Thuần thích ăn nhất, tại sao lại đưa tới đây nhỉ … Lý Diệp cầm bút bắt đầu viết, vừa nói với Bạch Hổ: “Lần tới nếu Vương gia sai đưa đồ ngọt đến cho ta, anh nhớ nói là ta không thích ăn những thứ này nhé. Lần này thì ta nhận.”

Bạch Hổ thưa vâng, trong lòng lại thấy thương thay cho chủ nhân, cảm giác như hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình hu hu hu.

Lý Diệp gấp hai phong thư lại, đưa cho Bạch Hổ: “Giao cả hai phong thư này cho chủ nhân nhà anh nhé. Nếu không còn gì khác thì đi về đi.”

Bạch Hổ cung kính nhận thư, nói thêm: “Quảng Lăng Vương có dặn riêng là nếu buổi tối tiên sinh khó ngủ thì uống ít trà đắng thôi ạ. Trong núi đêm lạnh, nếu ngài muốn xem thiên văn thì cứ ngồi trong nhà mà xem, nhớ mặc thêm áo ấm. Sức khỏe của ngài không được như người khác, nếu bị cảm thì sẽ rất dễ bị nặng, nhất định…”

Càng ngày càng dông dài như đàn bà. Lý Diệp nhẹ nhàng cắt ngang lời đang nói: “Biết rồi.” Chàng không hay kiên nhẫn nghe những lời này, có thể nói là rất ghét, có điều cũng chỉ hay tỏ thái độ với Lý Thuần mà thôi.

Bạch Hổ mỉm cười, biết chàng đã nghe vào, lúc này mới yên lòng rời đi.

Lý Diệp đi tới bên cửa sổ, nhìn mãi vào ngôi sao sáng nhất đang lấp lánh đơn độc nơi chân trời, không biết có phải Sư phụ ở trên trời đang nhìn xuống không. Người đời cho rằng Bạch Thạch sơn nhân vẫn còn trên nhân thế, cho nên Thiên Tử mới chưa đả động gì đến việc phế trữ. Nhưng thật ra vào năm chàng xuống núi, lão sư đã đột ngột đi rồi. Cõi đời này đã không còn Bạch Thạch sơn nhân nữa.

Bạch Thạch sơn nhân gần như là người có ơn tái sinh đối với Lý Diệp, thầy như cha. Từ khi đi theo lão sư, Lý Diệp mới được hưởng thụ tình cảm ấm áp giữa người với người. Hóa ra trên đời này không phải ai cũng lạnh lùng với chàng như cha, anh ở nhà.

“Di nguyện của Thầy, Ngọc Hành đến chết không quên.” Lý Diệp khép mắt lại nói.

Ngày thết yến Khúc giang, Mộc Cảnh Thanh vô cùng căng thẳng, cậu dậy rất sớm, sau khi tập một bài quyền trong sân thì cả người đầm đìa mồ hôi. Gia Nhu cũng dậy rất sớm, đứng bên cạnh nhìn Mộc Cảnh Thanh: “Thánh Nhân thử tài học, đệ có ôn cấp tốc thì cũng phải là xem sách, chứ đánh quyền làm gì?”

Mộc Cảnh Thanh trả lời: “Tỷ, hễ lúc nào căng thẳng là đệ phải đánh quyền, bằng không tý nữa ở ngự tiền sợ không nói ra lời ấy chứ!”

Gia Nhu lắc đầu bất đắc dĩ, kỳ thực thì không trách được Mộc Cảnh Thanh. Đời trước nàng bị bắt, lúc giáp mặt với Nguyên Hòa Đế cũng cảm giác được khí thế Thiên Tử, không dám thở mạnh. Thế nhưng ngày ấy gặp Quảng Lăng Vương ở Ly Sơn thì rõ ràng ngài ấy là người rất hiền hòa, như vậy tức là chỉ khi ngồi lên ngai vàng, người ta mới có loại khí thế Thiên uy khó đoán như thế.

Quảng Lăng Vương đăng cơ cũng là trong tình huống cửu tử nhất sinh. Vào lúc này, sợ là mọi người đều cho rằng Thư Vương sẽ làm Hoàng đế đấy.

Thôi thị cầm một bộ áo choàng mới tinh đến cho Mộc Cảnh Thanh, vẫn không yên tâm lại dặn dò thêm vài câu. Mộc Thành Tiết nhìn sắc trời, thấy đã đến giờ thì nói với vợ và con gái: “Chúng ta phải đi rồi.” Tuy ông không tham gia yến tiệc, nhưng phải tiến cung cùng với những Tiết độ sứ.

Chờ hai cha con đi rồi, Gia Nhu thấy Thôi thị có vẻ tâm sự nặng nề, liền hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Thân thể không thoải mái ạ?”

Thôi thị cố kiềm chế trong lòng: “Chiêu Chiêu, con bảo liệu Nhị lang có sao không?”

Trong kiếp trước, Gia Nhu đã biết là em trai sẽ an toàn lành lặn trở về Nam Chiếu. Sau khi Ngu Bắc Huyền trở lại Thái Châu cũng có nói qua với nàng chuyện yến tiệc Khúc giang, nhưng chỉ là dăm ba câu sơ sài. Cho nên nàng không biết cụ thể những gì xẩy ra trong yến tiệc, chỉ biết kết quả cuối cùng mà thôi.

Gia Nhu an ủi Thôi thị: “Thánh Nhân chỉ cho thi học vấn, em trai sẽ không có gì nguy hiểm đến tình mạng, mẹ đừng quá lo lắng.”

Thôi thị ngoài miệng thì nói được, nhưng trong lòng vô cùng hoảng loạn. Bà phải lén dò hỏi tùy tùng tâm phúc của Mộc Thành Tiết mới biết chuyện xảy ra trên yến tiệc ở phủ Thư Vương ngày ấy. Hôm ấy Thư Vương muốn bọn họ tỏ rõ thái độ có ủng hộ lão hay là không, nhưng Mộc Thành Tiết giả say lờ đi. Thôi thị hiểu chút ít tính tình Thư Vương, lão là người chưa đạt được mục đích thì chưa ngừng lại. Cho nên bà sợ trong yến tiệc có bẫy ngầm gì đó.

Có điều nếu nói cho Gia Nhu biết những chuyện này thì chỉ thêm một người lo lắng mà thôi, cho nên Thôi thị không nói ra. Anh cả của bà cũng không có tư cách tham dự yến tiệc ở Khúc giang thì biết tìm ai có khả năng trông nom được nữa? Thôi thì chỉ biết bó tay chờ tin mà thôi.

Ăn sáng xong, Thuận Nương đến nơi ở của Thôi thị vấn an. Lúc này vẻ mặt Thôi thị đã khôi phục như thường, bà gọi A Thường đưa một danh sách cho Thuận Nương: “Hôm này Thôi phủ sẽ tổ chức tiệc mừng thọ, sẽ có những người này tới dự. Tuy rằng nam nữ ngồi riêng, nhưng ta đã dùng bút đỏ khoanh tròn tên nữ quyến của một vài gia đình, con nên để tâm lưu ý thêm một chút. Thời gian vẫn còn mấy ngày, đủ cho con tìm hiểu cho rõ.”

Thuận Nương mở danh sách ra, nhìn thấy trên đó có tên, thứ tự trong nhà, sau rồi có cả quê quán, thậm chí bản thân có công danh hay không, chức vị của cha mẹ. Nàng ta kinh ngạc: “Thưa mẹ, đây là…”

“Con là con gái của Vân Nam Vương, cho nên ta cũng mong con có nơi chốn tử tế. Mong muốn của vợ lẽ cha con, ta đều rõ cả.” Thôi thị dừng một chút rồi nói tiếp, “Những người này đa số đều có gia thế trong sạch, có tương lai sáng sủa. Nếu con chịu khó qua mấy năm gian khổ, tương lai tất có phúc khí .”

Thuận Nương biết Thôi thị có lòng lo lắng cho mình, nhưng trong lòng nàng ta đã có Thôi Thời Chiếu, cho nên không muốn tiếp nhận ai khác. Có điều Thuận Nương cũng biết ý muốn như vậy quả là không biết tự lượng sức, nếu nói ra chỉ sợ Thôi thị cũng sẽ không đồng ý. Cho nên nàng ta yên lặng nhận lấy danh sách, trong lòng tính toán chỉ cần Thôi Thời Chiếu chưa cưới, mà không có nhà nào coi trọng nàng ta thì nàng ta vẫn còn cơ hội.

Biểu hiện bình tĩnh của Thuận Nương đúng như Thôi thị dự liệu. Xuân Đào đã bẩm báo cho bà, mấy ngày nay Thuận Nương vô cùng lo lắng bất an, khác hẳn sự hưng phấn lúc lúc mới tới Trường An, nhất định là trong lòng có chuyện.

Thôi thị cho Thuận Nương cơ hội này, chính là hi vọng nàng ta có thể biết được vị trí của mình, bằng không nhất định trèo càng cao, ngã càng đau.