Edited by Bà Còm

Tạ Hộ từ thư phòng đi ra, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì khác thường, đôi tay giấu trong tay áo, ngay cả Hàm Hương đang chờ bên ngoài cũng không nhận ra có gì không ổn, hai người đi ngang qua hoa viên, liền thấy sau núi giả nhảy ra một người, là Tạ Thiều.

Tạ Thiều phất phất tay cho Hàm Hương muốn nàng ta thối lui, Hàm Hương nhìn nhìn Tạ Hộ, sau khi được cho phép mới lùi ra phía sau để cho hai huynh muội nói chuyện.

Tạ Thiều nghiêng người tới hỏi nàng: “Cha cùng muội nói gì thế?”

Tạ Hộ mở to đôi mắt tròn vo ướt át nhìn hắn, Tạ Thiều thầm nghĩ bộ dáng của muội muội giống y như chú chó nhỏ đáng thương, chỉ thấy Tạ Hộ vươn hai tay, lòng bàn tay trắng tinh hằn rõ ba lằn đỏ thình lình hiện ra trước mặt Tạ Thiều, Tạ Thiều nhìn thấy kinh ngạc cực kỳ, thậm chí có chút cà lăm.

“Cha, cha đánh muội?”

Đừng nói là Tạ Thiều bị giật mình, ngay cả Tạ Hộ cũng giật mình, bởi vì trong trí nhớ của nàng, đời trước người bị đánh chỉ có Tạ Thiều, Tạ Tân từ trước đến nay hiền lương nhu thuận, đĩ nhiên sẽ không bị đánh, còn nàng từ trước đến nay không nghe theo quản giáo nên phụ thân cũng lười phải đánh, bởi vậy Tạ Cận chỉ đánh một mình Tạ Thiều mà thôi, không ngờ sống lại một đời, lần đầu tiên gặp lại phụ thân liền ăn vài roi, đây là điều Tạ Hộ cũng không thể tưởng tượng được.

Tạ Hộ thu hồi đôi tay, Tạ Thiều mới thoáng lấy lại tinh thần, nói với Tạ Hộ: “Ai da, cô nương mảnh mai như muội mà cha cũng có thể hạ thủ được.”

Tạ Hộ cười cười nói: “Ca ca nói gì thế, nếu đã làm sai thì đương nhiên phải chịu trách phạt, phụ thân sẽ không bởi vì ca là nhi tử mà chỉ đánh ca, càng sẽ không bởi vì muội là nữ nhi mà không đánh muội. Thương thế của ca thế nào rồi?”

Tạ Thiều ngạc nhiên liếc nhìn Tạ Hộ, dù nhìn như bình thường nhưng lại cảm giác muội muội có điều gì đó khác lạ, hắn hoạt động gân cốt một chút rồi nói: “Ta đương nhiên không sao, năm ngày mười ngày lại bị một trận đòn, lưng của ta đã sớm rắn chắc.”

Ánh mắt đào hoa của Tạ Thiều quét qua Tạ Hộ, rồi vô cùng thần bí kéo nàng ra sau hòn non bộ, từ trong lòng ngực móc ra một quyển sách giao cho Tạ Hộ nói: “Nè, muội muốn tập văn của Xuân Sơn công tử, ta thật vất vả mới mượn được của hắn, hứa hẹn xem xong phải trả cho hắn ngay.”

Tạ Hộ cúi đầu nhìn thoáng qua quyển sách trong tay, hàng chữ trên bìa da màu xanh lam khiến hai mắt nàng đau đớn.

Xuân Sơn công tử là bút hiệu Lý Trăn tự đặt, đây là sau khi hắn trúng cử nhân, Tĩnh An Hầu phủ bỏ vốn xuất bản văn tập, tổng cộng cũng cả trăm quyển, trước đó nàng năn nỉ thật nhiều người cũng chưa mượn được, không ngờ Tạ Thiều thế nhưng cầm đến cho nàng. Đây là tập thi văn mà đời trước Tạ Hộ tha thiết mơ ước muốn đọc, chẳng qua sau khi trải qua một đời, đã sớm không còn thấy mừng rỡ, ngược lại chính là cảm giác đau nhức khi vết sẹo bị bóc ra.

Vứt trả tập thi văn lại cho Tạ Thiều, Tạ Hộ ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Mau lấy về đi, ca còn muốn muội bị cha đánh sao? Loại chuyện nam nữ lén lút trao nhận, sau này không được làm nữa.”

Nếu nàng cầm lấy tập thi văn do Tạ Thiều mượn của Lý Trăn đem đến, vậy đích xác có thể coi như "lén lút trao nhận", hơn nữa còn là đơn phương, truyền ra ngoài thế nào cũng bị phê phán.

Tạ Thiều cầm sách kinh ngạc nhìn Tạ Hộ kêu lên: “Nè, đây chính là lúc trước muội khẩn cầu ta nên ta mới đi mượn, hiện giờ sao lại không nhận chứ?”

Tạ Hộ thầm thở dài một hơi, cảm thấy ca ca này thật vô liêm sỉ lợi hại, không khỏi ngẩng đầu nói với hắn: “Ca ca, lúc trước là muội không hiểu chuyện, đó là do muội còn nhỏ, nhưng ca đã lớn như vậy, chẳng lẽ còn không biết sao? Muội là một tiểu thư khuê các, sao có thể cầm đồ của nam nhân bên ngoài đây chứ? Hôm nay cha giáo huấn rồi, muội thật sự không nên làm những chuyện ngốc nghếch đó, sẽ khiến người ta chê cười. Sau này muội sẽ chú ý, ca ca cũng phải chú ý một chút mới tốt.”

“Ta . . .”

Tạ Thiều vừa gãi đầu vừa quan sát Tạ Hộ từ trên xuống dưới, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng đúng là cũng không thể không thừa nhận, muội muội của hắn thật nói rất đúng.

Chuyện muội muội lưu luyến si mê Lý Trăn, hai năm nay đã bị đám công tử loan truyền khắp nơi, hai chữ Tạ Hộ thật ra cùng hai chữ "Háo sắc" không có gì khác biệt. Đôi khi mọi người tụ tập với nhau, bèn sẽ có người quang minh chính đại đàm luận chuyện Tiểu Ngũ của Tạ gia tuổi còn nhỏ mà đã biết ái mộ tài tử, ngã vào bên gối không oán không hối.

Tuy nói Tạ Thiều cũng cảm thấy có một muội muội như vậy rất mất mặt, nhưng dù sao đây cũng là muội muội ruột thịt của hắn, hắn cũng chỉ có thể tận lực giúp đỡ, cho dù biết một đại tài tử với thân phận sáng chói như Lý Trăn không có khả năng cùng cấp bậc với cô nương như muội tử nhà mình. Vậy mà hiện giờ lại bị tiểu nha đầu nói thẳng vào mặt hắn không hiểu chuyện, thật sự như Trư Bát Giới soi gương, hai mặt đều không phải là người.

Tạ Hộ thấy hắn như vậy cũng cảm thấy trong lòng băn khoăn, coi bộ nàng nói hơi chút nặng lời, nhưng nếu lúc này không nhấn mạnh, ca ca sao có thể biết ý nghĩ của nàng? Nếu không nói rõ ràng, sau này vẫn còn hiểu lầm, nàng đã hạ quyết tâm đời này không hề muốn dính vào chuyện của Lý Trăn và Tạ Hành, vậy thì tất nhiên phải dứt khoát chặt đứt tất cả 'dây mơ rễ má'.

Tạ Hộ nâng váy viền lá sen xoay người rời đi, lại bị Tạ Thiều đuổi theo nói: “Đứng lại! Nha đầu này . . . không biết lớn biết nhỏ còn chưa tính, sách này muội muốn hay không là chuyện của muội. Dù sao sách mà muội năn nỉ cầu xin, ta cũng đã lấy đến cho muội, muội không muốn nữa cũng đâu trách được ta, chỉ là đồ mà muội đáp ứng đưa cho ta thì vẫn phải đưa đi chứ!”

Tạ Hộ có chút hồ đồ: “Muội đáp ứng ca cái gì?”

Vừa hỏi vừa cố gắng lục lọi ký ức trong đầu, Tạ Thiều cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Muội nói chỉ cần ta tìm được cho muội tập văn của Xuân Sơn công tử, muội sẽ cho ta năm lượng vàng, lời này muội có từng nói qua nhớ không?"

Híp mắt, Tạ Hộ tựa hồ nhớ ra thật có chuyện như vậy . . . chỉ là, nàng làm sao có tới năm lượng vàng. Chắc là lúc trước hứa đại, nói láo lừa Tạ Thiều đi lấy đồ cho nàng.

Không khỏi có chút buồn rầu, nàng đành phải nói thật: “Muội làm gì có năm lượng vàng đây! Ca ca đừng giận, muội biết chuyện này là muội không đúng, chờ tay muội lành lại thì muội sẽ làm bánh cho ca ăn, được không?”

Tạ Thiều nhìn Tạ Hộ như nhìn bạch nhãn lang, cũng không khách khí nói: “Sao muội không có chứ? Lần trước khi di tổ mẫu ở phủ Quốc Công đến đây, chẳng phải đã cho mỗi tỷ muội một bộ kim thoa hay sao? Chỗ đó vừa đúng năm lượng, dù sao hiện tại muội cũng không dùng được, không bằng cho ta mượn trước đi, ta có việc cần dùng gấp.”

Về chuyện kim thoa, Tạ Thiều thật không nói sai. Tỷ tỷ ruột thịt của Lão phu nhân Hầu phủ chính là Lão thái quân Định Quốc Công phủ, là Cáo mệnh phu nhân nhất phẩm, Định Quốc Công phủ lại được hưởng thánh sủng nhất trong kinh thành. Lần trước ở Tạ phủ tổ chức đại thọ cho Lão phu nhân, An lão thái quân thân là đích tỷ hiếm lắm mới đến Tạ gia, mang quà hậu hĩnh đến cho bọn con cháu khó có dịp gặp mặt, các nữ hài nhi mỗi người được một bộ kim thoa nặng năm lượng, kiểu dáng tinh mỹ nặng nề, cũng không thích hợp cho Tạ Hộ tuổi còn nhỏ, điểm này Tạ Thiều đã sớm nhớ kỹ.

Trừng mắt nhìn Tạ Thiều, Tạ Hộ không biết nói gì cho phải. “Ca ca, ca chính là ca ca ruột của muội đó, vậy mà ngay cả trang sức của muội muội ruột thịt cũng muốn tính kế lấy đi, ca thật quá . . ."

Tạ Hộ còn chưa nói xong, Tạ Thiều liền thò mặt ghé sát vào Tạ Hộ làm nũng: “Ai da, muội muội tốt của ta, muội cũng nói chúng ta là huynh muội ruột thịt, cái gì mà tính kế với không tính kế, nói quá khó nghe, chỉ là ca ca đang gặp lúc khẩn cấp, gặp phải cơ hội tốt để kiếm tiền, nếu lần này không theo kịp, lần sau không biết phải chờ tới khi nào. Muội muội tốt, muội muội tuyệt vời của ta, ca ca thề, chỉ cần kiếm được lời, ta sẽ trả gấp mười lần cho muội được không?”

Đối với Tạ Thiều dính như kẹo mạch nha ném không được lại còn không biết xấu hổ, đúng là Tạ Hộ cũng không còn cách gì. Nàng lục lọi ký ức cũng không nhớ nổi lúc Tạ Thiều mười bốn tuổi đã làm chuyện gì để kiếm lời, bất quá lại nhớ tới ân tình năm đó hắn cho nàng ba vạn lượng bạc khi nàng vào cung, Tạ Hộ đành phải thở dài, bất đắc dĩ nói với hắn: “Đi theo muội, muội sẽ đưa cho ca.”

Tạ Thiều vui vẻ ra mặt, cặp mắt đào hoa tràn đầy sung sướng, ánh mắt sáng lấp lánh, nếu không phải Tạ Hộ ngăn lại, hắn thật muốn nhấc bổng muội muội lên quay vài vòng, lúc này trong mắt Tạ Thiều, thiên hạ không còn cô nương nào đáng yêu hơn muội muội của hắn.

Đi theo Tạ Hộ tới Tốn phương cư, Tạ Thiều không vào khuê phòng của nàng, thật thủ lễ đứng ở ngoài cửa chờ. Tạ Hộ tiến đến bàn trang điểm khắc hoa đào của nàng, từ trong ngăn tủ bên phải lấy ra chiếc hộp nhung đỏ chỉ to cỡ hai lòng bàn tay, mở ra nhìn nhìn, trong đó xác thật là có một bộ kim thoa nặng trĩu ánh vàng rực rỡ. Bất quá trong mắt Tạ Hộ thật ra không có gì ngạc nhiên, rốt cuộc tầm mắt của nàng đã trải qua một đời, lại ở trong cung mười mấy năm, trang sức quý giá nào mà chưa nhìn thấy qua, kim thoa này cùng lắm chỉ xem như đủ phân lượng, chính là dùng để ban thưởng trong hậu trạch, không ai chân chính cài kim thoa nặng như vậy trên đầu. Nghĩ đến khí phái của Quốc công phủ mấy năm nay, Tạ Hộ là từ đáy lòng cảm thấy kính nể, chỉ là phú quý như vậy còn có thể duy trì thêm mấy năm đây chứ? Chờ đến khi vị chủ tử kia đăng cơ . . .

Hàm Hương đi vào, thấy chiếc hộp Tạ Hộ cầm trong tay không khỏi kinh ngạc, lại nhìn nhìn Tạ Thiều đang canh giữ ngoài cửa phòng, nàng ta ở trong phủ ngần ấy năm, đương nhiên có thể đoán ra chuyện này, đi đến trước mặt Tạ Hộ nói thẳng: “Cô nương, không được đâu. Đây là kim thoa do Định Quốc Công Lão thái quân thưởng cho, nếu đưa . . . vậy tương lai Lão thái quân hỏi tới phải nói như thế nào đây.”

Tạ Hộ nhìn thoáng qua Hàm Hương, thu hộp vào trong tay áo nói: “Ta biết ngươi xưa nay trung thành, chỉ là ngươi đừng lầm đối tượng ngươi nên trung thành, ngươi là nha hoàn bên người của ta, nếu ta muốn đuổi ngươi, ngay cả phu nhân cũng giữ không được, ngươi tin không?”

Sắc mặt Hàm Hương đại biến, vội vàng cúi đầu thối lui sang một bên không nói chuyện nữa.

Tạ Hộ lướt qua nàng ta, đi ra cửa dẫn Tạ Thiều tới đình hóng gió trong vườn, đem hộp giao vào tay Tạ Thiều, Tạ Thiều mở ra nhìn nhìn, trên mặt ý cười nồng đậm, luôn miệng khen Tạ Hộ hào phóng đáng yêu, Tạ Hộ cũng không thèm khách khí nói thẳng: “Ca ca cần phải nhớ kỹ, đây cũng không phải muội tặng cho ca, mà chỉ cho mượn mà thôi, tương lai ca phải trả cho muội đó!” Cho dù trong đầu không có ký ức lúc Tạ Thiều mười bốn tuổi kiếm tiền bằng cách nào, nhưng Tạ Hộ vẫn nguyện ý giúp hắn, thứ nhất là vì ân tình, thứ hai là nàng biết Tạ Thiều sớm muộn gì cũng sẽ kiếm được tiền, bằng không sao có thể cho muội muội thường ngày không thân cận ba vạn lượng bạc để phòng thân đây? Cho dù ca ca có lòng tốt thì cũng phải có tiền mới có thể đem ra cho được chứ. Vì thế Tạ Hộ cảm thấy dù cho lúc này Tạ Thiều chưa kiếm được tiền, nhưng về sau khẳng định sẽ có.