Edited by Bà Còm
Học đường cho các cô nương Tạ phủ được đặt tại Ngọc Bình trai. Ngọc Bình trai thật ra là một tòa nhà thuỷ tạ đứng giữa hồ sen, dùng hai hành lang cửu khúc làm cầu đi vào. Trước nhà thủy tạ có một mảnh sân trống, Nhan Cửu Khanh cho các cô nương ngồi trên mảnh sân này để nghe giảng bài lộ thiên nên cũng rất thích. Chỉ hôm nào trời mưa, trời tuyết hay trời lạnh thì mới dọn vào nhà thủy tạ. Hôm nay trời sáng sủa không gió, lúc Tạ Tân và Tạ Hộ đi đến nhà thuỷ tạ thì thấy Nhan Cửu Khanh đã ngồi ở ghế tiên sinh, sau khi Tạ Tân cùng Tạ Hộ đến trước mặt hành lễ, Nhan Cửu Khanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua các nàng, đảo mắt nhìn Tạ Hộ một cái rồi gật đầu đáp lễ. Lão Hầu gia của Quy Nghĩa Hầu phủ có tổng cộng ba vị lão gia, đại lão gia Tạ Thai, nhị lão gia Tạ Cận và tam lão gia Tạ Quyền. Hầu phủ có sáu vị cô nương, bốn vị công tử. Trong số các cô nương người đứng hàng đầu chính là Tạ Nhu, thứ nữ của đại phòng, hiện giờ đã xuất giá, gả cho trưởng tử của Thượng thư lệnh làm chính thê; Nhị cô nương của Tạ phủ là Tạ Tân, đích nữ của nhị phòng; Tam cô nương Tạ Hành, thứ nữ của đại phòng; Tứ cô nương Tạ Ngọc, thứ nữ của tam phòng; Ngũ cô nương Tạ Hộ, đích nữ của nhị phòng; Lục cô nương Tạ Xước, thứ nữ của tam phòng. Công tử của Tạ phủ thật ra không được cường thịnh, tổng cộng đích thứ cũng chỉ có bốn vị, Đại công tử Tạ Trọng, thứ tử của đại phòng; Nhị công tử Tạ Thiều, đích tử của nhị phòng; Tam công tử Tạ Triều, thứ tử của tam phòng; Tứ công tử Tạ Bác, đích tử của đại phòng. Tạ Tân và Tạ Hộ không phải là người tới sớm nhất, thứ nữ Tạ Xước của tam phòng so với các nàng còn sớm hơn. Nàng tuy nhỏ hơn Tạ Hộ hai tháng nhưng thoạt nhìn lại có vẻ lớn hơn Tạ Hộ, nàng ta xem như cô nương chăm chỉ nhất của Tạ phủ, ít nhất là ngoài mặt rất chăm chỉ, ngày ngày đi học đường không hề bỏ khóa, mỗi ngày đều tới sớm nhất rời đi trễ nhất, xác thật là một học sinh mẫu mực. Cũng vì nàng ta biết mình là thứ nữ, di nương lại xuất thân từ một nha hoàn thông phòng nên ở tam phòng cũng không có tiếng nói, vì thế nàng ta muốn nỗ lực nhiều hơn, mang lại cho mình một thanh danh tốt. Thấy Tạ Tân và Tạ Hộ, Tạ Xước đã sớm đứng dậy cùng các nàng chào hỏi, nắm tay Tạ Hộ nói: “Ngũ tỷ tỷ đã khỏe hơn chưa?” Trước đó Tạ Hộ tính tình cổ quái, vào ngày đầu tiên nàng tuyệt thực liền tuyên bố với mọi người đừng mất công khuyên nàng, nói rằng cứ xem như nàng đã chết, đừng tới làm phiền nàng. Sau khi tự nàng tuyên bố như vậy, vốn dĩ thỉnh thoảng còn có người đi thăm nàng, nhưng sau đó ngoại trừ Tạ Tân và Tạ Thiều thì các thẩm thẩm cũng như tỷ muội các phòng không một người nào ghé thăm. Tạ Hộ cười gật đầu, dưới ánh mặt trời nước da trắng như tuyết của nàng dường như sáng bừng lên, sắc mặt hồng hào, vẻ mặt cũng không cao ngạo như lúc trước. Hiện giờ khóe miệng của nàng luôn giữ một nụ cười như muốn làm tan biến sự lãnh ngạo khi xưa, dung mạo của nàng vốn dĩ rất tốt, thời điểm ít nói cười thoạt nhìn cũng vẫn xinh đẹp, huống chi bây giờ trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười. Sau khi tuyệt thực biến thành bộ dáng khô kiệt cũng là nàng tự hành hạ bản thân, hiện giờ chỉ trông mong dưỡng thân mình cho tốt, khi phục hồi khí sắc thì bộ dáng của nàng cũng sẽ không tệ tới mức đó. “Đã khỏe rồi, vốn dĩ cũng không bệnh nặng gì, đa tạ Lục muội muội nhớ tới." Đang trổ tài ăn nói thì Tạ Hành và Tạ Ngọc dắt tay nhau cùng đến, sau khi hành lễ cho Nhan Cửu Khanh thì thấy Tạ Hộ, hai người liếc nhau, lúc này mới đi về phía nàng, Tạ Hành thân thiện thăm hỏi: “Hôm nay rốt cuộc Ngũ muội muội mới tới, chỉ vài ngày mà nhìn đẫy đà không ít, công lao từ trước sợ là phải uổng phí rồi.” Tạ Hộ cười cười như đóa hoa nở rộ khiến Tạ Hành cùng Tạ Ngọc bị một trận chói mắt, chỉ nghe nàng nói: “Tam tỷ tỷ chê cười, cái gì mà công lao đây chứ, còn không phải làm chuyện ngốc nghếch muốn tìm chết hay sao? Hôm kia bệnh không nhẹ, cũng nghĩ sớm khỏe lại để đến đoàn tụ với các tỷ muội, vậy mà phải luôn điều dưỡng cho tới hôm nay mới có thể gặp người.” Tạ Hành cùng Tạ Ngọc liếc nhau không nói gì, Tạ Ngọc bĩu môi một cái, trong mắt tràn đầy khinh miệt, khóe miệng nhếch lên cười nhạo, Tạ Hộ chỉ làm như không phát hiện. Tạ Hành tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên nắm tay Tạ Hộ kéo nàng qua một bên nói: “Ngũ muội muội cần phải cố lên nha, ta nghe ca ca nói, qua vài ngày nữa huynh ấy sẽ làm chủ, muốn mời vài vị công tử thế gia tài cao của Đông Lăng thư viện tới phủ làm khách, ta thay muội hỏi thăm, Xuân Sơn công tử cũng có trong danh sách được mời, nếu ngày ấy muội có thể ở trước mặt công tử biểu diễn một phen, Xuân Sơn công tử tất nhiên sẽ bị muội làm cho cảm động.” Tạ Hộ nhìn khuôn mặt Tạ Hành gần trong gang tấc, thầm đoán cả trăm lần cũng không ra, Lý Trăn là một người minh bạch như vậy, vì sao lại thích một nữ nhân có tâm tư ác độc như nàng ta? Nàng ta dĩ nhiên cũng khá xinh đẹp, nhưng thế gian này người xinh đẹp hơn nàng ta nhiều như lông trâu, ngay cả đời trước Tạ Hộ cũng không thua kém nàng ta, nhưng vì sao chỉ có một mình nàng ta lọt vào trong mắt Lý Trăn, đây là sự tình mà Tạ Hộ đến chết cũng không nghĩ ra. Tạ Hành thấy Tạ Hộ không có phản ứng chỉ nhìn chằm chằm vào mặt của mình xuất thần, không khỏi âm thầm đụng nhẹ nàng một cái, Tạ Hộ lúc này mới phục hồi tinh thần, cười cười nói với Tạ Hành: “Tam tỷ tỷ nói đùa, đã là yến khách của Đại ca, thân là muội tử sao có thể đi biểu diễn cái gì chứ? Lại đâu phải là ca kỹ, tỷ đừng nói như vậy khiến người nghe được sẽ chê cười.” Nói xong những lời này Tạ Hộ mới thu hồi ánh mắt đặt trên người Tạ Hành, xoay người sang chỗ khác trở lại ngồi bên cạnh Tạ Tân, im bặt không nhắc tới Lý Trăn mà nàng si mê lưu luyến mấy năm nay. Bộ dáng kia thật giống như mấy năm nay người làm ra những chuyện mất mặt tổn hại thanh danh không phải là nàng. Cũng không phải là Tạ Hộ không nghĩ đến việc tự biện hộ cho mình, nhưng bởi vì sự tình liên quan đến việc lưu luyến si mê, đặc biệt là loại si mê đơn phương, một khi truyền ra ngoài, trên cơ bản chỉ nói vài câu thì vẫn không thể nào vãn hồi. Cho dù hiện tại nàng thề thốt nói nàng không thích Lý Trăn cũng không có người tin tưởng, người ta chỉ sẽ tiếp tục cười nàng, nói nàng đang thay đổi phương thức 'lấy lui làm tiến', trong xương cốt vẫn là một kẻ hoa si. Mà Tạ Hộ cũng không dám phủ nhận, đời trước nàng đích xác là một kẻ hoa si! Toàn tâm toàn trí đều đặt lên người Lý Trăn, từ chín tuổi đã thích đến năm ba mươi sáu tuổi, suốt hai mươi bảy năm. Trời cao cho nàng một cơ hội để gả cho hắn, chỉ là chịu đựng được nửa năm liền chết ở trong tay nam nhân mà nàng đã yêu cả đời. Sống thêm một đời, Tạ Hộ thật sự cảm thấy mình có thể rũ bỏ, người Lý Trăn yêu chính là Tạ Hành mặc kệ là nguyên nhân gì. Cho dù nàng vì hắn mà lãng phí cả đời, chờ đợi cả đời, đến phút cuối cùng cũng như nguyện mà gả cho hắn, chỉ là vẫn không thắng nổi thâm tình của hắn đã dành cho người hắn yêu. Cũng không dám quả quyết đời này Tạ Hộ đối với Lý Trăn tuyệt đối không có một chút tâm tư, chẳng qua hiện giờ nàng thật sự đã hết hy vọng mà thôi. Chuyện tình cảm ban đầu luôn động lòng người, sẽ khiến người bị che mờ hai mắt đánh mất lý trí, nhưng sau đó hậu quả đơn giản chính là đứt từng khúc ruột. Mặc dù nàng vì Lý Trăn đã trao ra cả tánh mạng, nhưng hắn vẫn chưa từng thích qua nàng một chút xíu nào, yêu một cách thống khổ như vậy một đời, không bằng nhân lúc còn sớm buông tay, Tạ Hộ thật sự sợ hãi, mất hết hy vọng. Lý Trăn lại mệnh tốt, hắn như minh nguyệt trong trời đêm, là ánh nắng chói chang giữa bầu trời xanh thẳm, là "trích tiên" không nhiễm bụi trần, nhưng những thứ đó đều chỉ thuộc về Tạ Hành, vĩnh viễn không có khả năng là của Tạ Hộ nàng. Cái gọi là nhìn thấu chính là đạo lý này. Chỉ tiếc thế nhân nhiều khi bị tình đời che mắt, bướng bỉnh tự tin, hiếm khi có thể nhìn rõ bản thân, thẳng tới khi bị mất tất cả, hoặc giống như nàng sống lại một đời, có lẽ mới có thể chân chính thấy rõ cân lượng của chính mình, sẽ không hề chờ đợi vô vọng nữa. Hôm nay Nhan Cửu Khanh giảng về thơ huyền ngôn bài Thu nguyệt, bà giảng giải từng câu từng chữ, thanh âm ôn nhuận quanh quẩn trên mặt hồ trống trải. Bà có giọng nói nhu hòa như vậy, tri thức uyên bác như thế, nhưng vì sao một nữ tử ôn nhã với tài học cao minh lại biến thành một hạ đường phụ? Có thể thấy được chuyện cảm tình thật sự không thể dùng tài học cao thấp để phán đoán. Tạ Thiều lần này chính là gây chuyện lớn, mất tích gần một tháng rưỡi mới trở về, sau khi trở về không ngoài ý muốn bị Tạ Cận kêu tới thư phòng, khẳng định là bị một trận đòn. Tạ Hộ nghe nói Tạ Thiều đã trở lại, buông xuống mật cao đang điều chế vội vàng tiến đến thư phòng, nghe thấy bên trong thư phòng tình hình chiến đấu kịch liệt, Tạ Hộ liền tránh ở phía sau núi giả nhìn lén. Trong chốc lát, nàng thấy Tạ Thiều ôm mông khập khiễng từ trong thư phòng đi ra, Vân thị theo sau, tuy rằng đau lòng nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm nghị, Tạ Hộ chỉ nghe được bà nói: “Kỳ này ngươi bị cha ngươi phạt ta thật muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, phạt ngươi quay mặt vào tường mười ngày là còn nhẹ, muốn ta nói, nên đánh gãy chân của ngươi, coi ngươi còn dám không quy củ như vậy chăng!” Tạ Thiều không ở nhà đã một tháng rưỡi, Vân thị cơ hồ mỗi ngày đều phái người ra ngoài tìm, ở trước mặt Tạ Hộ đã lo lắng than thở không biết bao nhiêu lần, lúc này quả thật bà rất tức giận. Tạ Thiều trộm nhìn thoáng qua thân mẫu, xác định một chút đã rời xa thư phòng một khoảng đủ để lời nói sẽ không bị Tạ Cận nghe thấy, hắn vốn là kẻ vô lại, da mặt đã dầy như tường thành, vừa mới bị đòn mà lời giáo huấn đã bay ra khỏi tai, tiến lên ôm lấy cánh tay Vân thị vô lại làm nũng, lời mật ngọt nói ra đầy cả một thúng: “Nương đừng mắng nữa, sau lưng của con dường như bị hỏa thiêu rồi nè. Vừa nãy cha xuống tay thật là tàn nhẫn, nhi tử đáng thương, cùng lắm chỉ là ra ngoài chơi mấy ngày, vậy mà cha đã bực bội như vậy. Chỉ là tất cả bằng hữu của con đều đi chuyến này, một mình con lưu lại trong kinh thật không thú vị, còn khiến cho người ta nói con không có can đảm. Nhi tử của nương sao có thể để người khác chê là không có can đảm chứ? Đây không phải đã làm mất thể diện của cha nương sao? Con cũng là . . . cũng là . . . bất đắc dĩ mà thôi.” Vân thị chán nản: “Ngươi không báo một tiếng, từ kinh thành chạy tới Dương Châu, một tháng rưỡi đấy, ngươi còn dám nói là vì chúng ta? Ai da, thật là tức chết ta rồi, ngươi mau mau quay lại thư phòng, đem những lời này nói cho cha ngươi nghe một chút, xem ông ấy có thể thưởng cho ngươi thêm mấy chục roi nữa hay không?” Tạ Thiều âm thầm le lưỡi, bị Vân thị đẩy ra lại cứ nhất định dính vào, sau đó dứt khoát đem đầu gác ở trên vai Vân thị.